Chương 26: Quan Hệ Phức Tạp
Thẩm Y Tranh chậm rãi đáp lại nụ hôn của anh, đôi mắt cô phủ một tầng sương mỏng, tay vòng qua cổ anh. Lục Dụ Thần như bắt được vàng, anh dùng lưỡi càng quét bên trong khoang miệng của cô, từng chút từng chút dùng bàn tay của mình di chuyển dọc sống lưng của cô.
“Bé con nói xem em có biết tôi là ai không?” Anh rời khỏi môi cô kéo cô áp sát vào người mình rồi nghiên đầu ghé vào tai cô nói nhỏ.
Bản thân cô theo quán tính mà chậm chạp trả lời “Lục… Lục Dụ Thần, anh là Dụ Thần.”
“Giỏi quá, ông đây thưởng cho em một bé con nhé.” Khoé môi anh nhếch lên, giữ lấy gáy cô rồi tiếp tục áp mình lên môi cô.
Sức lực của anh rất lớn, một tay giữ lấy gáy cô, một tay nhấc bổng cô lên. Hai chân của Thẩm Y Tranh quấn ngang hông của anh trong vô thức sợ ngã, hai má của cô ửng đỏ gương mặt say vì rượu đáng yêu đến mức trái tim của anh tan chảy.
Bế cô di chuyển lên giường ngủ, để cô nằm dưới thân mình, chiếc váy bị anh dày vò đã tuột xuống để lộ vòng một trắng noãn như bông tuyết, đôi mắt của cô như đang mê hoặc anh.
Anh nuốt nước bọt cố kiềm chế vì sợ khi tỉnh giấc cô sẽ tức giận, nhưng tay chân của cô lại không buông anh ra, môi cô mấp mấy “Cảm ơn… ” Thẩm Y Tranh đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút nhìn thấy anh cắn môi kiềm chế bất giác muốn cảm ơn anh.
Cảm ơn anh vì đã không bỏ mặt cô, cảm ơn vì không tức giận mà vẫn cam tâm tình nguyện giúp đỡ cô. Giây phút này cô cũng không còn hiểu nổi lòng mình nữa, từ trước đến nay Lý Phong chưa từng cho cô cảm giác này, cảm giác uất ức, cảm giác ganh tị với những người phụ nữ xung quanh anh.
Lục Dụ Thần nhìn cô, anh chỉ đành bất lực thở dài tháo tay cô trên cổ mình ra “Ngoan! Em ngủ đi, em không muốn tôi sẽ không chạm vào.” Vươn tay vén tóc cô ra phía sau gáy, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Anh thật sự không thể vì cô say rượu mà lấy đi lần đầu của cô, anh muốn cô cam tâm tình nguyện đến với anh. Lục Dụ Thần đứng bật dậy xoay người định đi vào nhà tắm xả nước thì cô đã bật dậy nắm lấy tay anh.
“Đừng đi… Hức, xin anh đừng đi em đã không còn ai nữa rồi.” Thẩm Y Tranh bật khóc tay cũng nắm chặt tay anh không buông.
Hàng chân mày anh nhíu lại khó hiểu, anh nắm lấy tay cô cẩn thận ngồi xổm xuống cạnh giường ngủ, nhìn đôi môi bị anh hôn đến xưng đỏ lên, đôi mắt mang theo sự tủi thân của cô phủ một tầng sương mỏng.
Lục Dụ Thần kéo chăn lên cho cô “Ừ! Không đi, ở đây với em.” Anh biết dưới tính cách của Thẩm Y Tranh sáng mai thức dậy cô sẽ quên đi hết, sẽ chẳng nhớ gì nữa.
Vẫn sẽ ghét bỏ anh.
Điện thoại bên trong túi quần rung lên, Lục Dụ Thần sắc mặt có chút không tốt, anh nhìn cô một lúc cảm thấy cô thật sự ngủ rồi mới chịu buông tay cô. Anh đứng dậy chậm rãi bước đi không chút tiếng động rời khỏi phòng ngủ.
Anh cầm lấy điện thoại đi ra bên ngoài, thậm chí không ở lại phòng khách mà ra tận ngoài sân. Căn nhà này của anh đã được Hoắc Vũ Hạo cho người bố trí cơ quan bảo vệ, toàn bộ hệ thống công nghệ cũng được người anh em của anh điều hành.
Lục Dụ Thần ngồi trên chiếc ghế bên ngoài gần hồ bơi, anh kẹp trên tay điếu thuốc nhìn anh bây giờ vừa phóng túng lại vừa nguy hiểm “Có thông tin mới sao?”
Đầu dây bên kia là Quách Khâm Bắc giọng của thiếu niên tuy nhỏ tuổi hơn bọn anh rất nhiều nhưng lại rất có thiên phú về công nghệ thông tin, 15 tuổi đã suýt chút khiến cả đảo phía nam điêu đứng vì hệ thống bảo vệ bị đột nhập, mà kẻ đột nhập chính là Quách Khâm Bắc.
“Xem nào! Anh Thần người anh nói với em thông tin có chút rắc rối, Lý Phong người này trước khi gặp Chị Dâu thì đã đừng được đưa ra nước ngoài một thời gian. Dáng vẻ bây giờ của tên này có chút khác trước, phía sau hình như vẫn còn kẻ chống lưng… Chậc! Phức tạp quá bọn anh hết chuyện rồi sao? Giao toàn chuyện khiến người khác đau đầu quá.” Quách Khâm Bắc ngồi trước dãy máy tính trên đảo phía nam, vò đầu với mấy cái mối quan hệ phức tạp này.
Lý do cậu không đồng ý rời khỏi đảo phía nam là vì người đó, cậu thậm chí còn không muốn trở về để gặp. Bây giờ lại đưa chuyện khó như vậy, khả năng bọn anh còn bắt cậu trở về đất liền.
Lần trước anh cả đã khiến cậu ta đau đầu đến chết.
“Tìm kiếm thêm thông tin đi, nói với Hoắc Vũ Hạo chuyện được giải quyết rồi, không cần ra tay nữa.” Lục Dụ Thần cảm thấy đau đầu day day thái dương.
Anh cúp máy vắt chéo chân liên tục hút thuốc.
Nghĩ đi nghĩ lại thế nào vẫn cảm thấy có chút không đúng, anh cảm giác như bản thân đang đi vào ngỏ cục vậy. Lý Gia liên quan đến người đàn ông đó bây giờ Quách Khâm Bắc lại nói còn có người đứng phía sau liệu ông ta có thật sự là người đứng phía sau không?
Mẹ kiếp! Nếu như ông ta thật sự liên quan thì bây giờ độ nguy hiểm tăng lên gấp ba sao? Ngô Gia, Thẩm Gia và bây giờ cả ông ta và Lý Gia nữa.
Lần này anh thật sự chủ quan rồi, nếu như không đọc thông tin được gửi từ thám tử, anh còn cho rằng anh chỉ cần đối đầu với Lý Phong là được rồi. Nhưng không ngờ lại còn nhiều người như vậy, đúng thật lần này anh lại mang cô vào hang cọp cùng mình rồi.
“Bé con nói xem em có biết tôi là ai không?” Anh rời khỏi môi cô kéo cô áp sát vào người mình rồi nghiên đầu ghé vào tai cô nói nhỏ.
Bản thân cô theo quán tính mà chậm chạp trả lời “Lục… Lục Dụ Thần, anh là Dụ Thần.”
“Giỏi quá, ông đây thưởng cho em một bé con nhé.” Khoé môi anh nhếch lên, giữ lấy gáy cô rồi tiếp tục áp mình lên môi cô.
Sức lực của anh rất lớn, một tay giữ lấy gáy cô, một tay nhấc bổng cô lên. Hai chân của Thẩm Y Tranh quấn ngang hông của anh trong vô thức sợ ngã, hai má của cô ửng đỏ gương mặt say vì rượu đáng yêu đến mức trái tim của anh tan chảy.
Bế cô di chuyển lên giường ngủ, để cô nằm dưới thân mình, chiếc váy bị anh dày vò đã tuột xuống để lộ vòng một trắng noãn như bông tuyết, đôi mắt của cô như đang mê hoặc anh.
Anh nuốt nước bọt cố kiềm chế vì sợ khi tỉnh giấc cô sẽ tức giận, nhưng tay chân của cô lại không buông anh ra, môi cô mấp mấy “Cảm ơn… ” Thẩm Y Tranh đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút nhìn thấy anh cắn môi kiềm chế bất giác muốn cảm ơn anh.
Cảm ơn anh vì đã không bỏ mặt cô, cảm ơn vì không tức giận mà vẫn cam tâm tình nguyện giúp đỡ cô. Giây phút này cô cũng không còn hiểu nổi lòng mình nữa, từ trước đến nay Lý Phong chưa từng cho cô cảm giác này, cảm giác uất ức, cảm giác ganh tị với những người phụ nữ xung quanh anh.
Lục Dụ Thần nhìn cô, anh chỉ đành bất lực thở dài tháo tay cô trên cổ mình ra “Ngoan! Em ngủ đi, em không muốn tôi sẽ không chạm vào.” Vươn tay vén tóc cô ra phía sau gáy, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Anh thật sự không thể vì cô say rượu mà lấy đi lần đầu của cô, anh muốn cô cam tâm tình nguyện đến với anh. Lục Dụ Thần đứng bật dậy xoay người định đi vào nhà tắm xả nước thì cô đã bật dậy nắm lấy tay anh.
“Đừng đi… Hức, xin anh đừng đi em đã không còn ai nữa rồi.” Thẩm Y Tranh bật khóc tay cũng nắm chặt tay anh không buông.
Hàng chân mày anh nhíu lại khó hiểu, anh nắm lấy tay cô cẩn thận ngồi xổm xuống cạnh giường ngủ, nhìn đôi môi bị anh hôn đến xưng đỏ lên, đôi mắt mang theo sự tủi thân của cô phủ một tầng sương mỏng.
Lục Dụ Thần kéo chăn lên cho cô “Ừ! Không đi, ở đây với em.” Anh biết dưới tính cách của Thẩm Y Tranh sáng mai thức dậy cô sẽ quên đi hết, sẽ chẳng nhớ gì nữa.
Vẫn sẽ ghét bỏ anh.
Điện thoại bên trong túi quần rung lên, Lục Dụ Thần sắc mặt có chút không tốt, anh nhìn cô một lúc cảm thấy cô thật sự ngủ rồi mới chịu buông tay cô. Anh đứng dậy chậm rãi bước đi không chút tiếng động rời khỏi phòng ngủ.
Anh cầm lấy điện thoại đi ra bên ngoài, thậm chí không ở lại phòng khách mà ra tận ngoài sân. Căn nhà này của anh đã được Hoắc Vũ Hạo cho người bố trí cơ quan bảo vệ, toàn bộ hệ thống công nghệ cũng được người anh em của anh điều hành.
Lục Dụ Thần ngồi trên chiếc ghế bên ngoài gần hồ bơi, anh kẹp trên tay điếu thuốc nhìn anh bây giờ vừa phóng túng lại vừa nguy hiểm “Có thông tin mới sao?”
Đầu dây bên kia là Quách Khâm Bắc giọng của thiếu niên tuy nhỏ tuổi hơn bọn anh rất nhiều nhưng lại rất có thiên phú về công nghệ thông tin, 15 tuổi đã suýt chút khiến cả đảo phía nam điêu đứng vì hệ thống bảo vệ bị đột nhập, mà kẻ đột nhập chính là Quách Khâm Bắc.
“Xem nào! Anh Thần người anh nói với em thông tin có chút rắc rối, Lý Phong người này trước khi gặp Chị Dâu thì đã đừng được đưa ra nước ngoài một thời gian. Dáng vẻ bây giờ của tên này có chút khác trước, phía sau hình như vẫn còn kẻ chống lưng… Chậc! Phức tạp quá bọn anh hết chuyện rồi sao? Giao toàn chuyện khiến người khác đau đầu quá.” Quách Khâm Bắc ngồi trước dãy máy tính trên đảo phía nam, vò đầu với mấy cái mối quan hệ phức tạp này.
Lý do cậu không đồng ý rời khỏi đảo phía nam là vì người đó, cậu thậm chí còn không muốn trở về để gặp. Bây giờ lại đưa chuyện khó như vậy, khả năng bọn anh còn bắt cậu trở về đất liền.
Lần trước anh cả đã khiến cậu ta đau đầu đến chết.
“Tìm kiếm thêm thông tin đi, nói với Hoắc Vũ Hạo chuyện được giải quyết rồi, không cần ra tay nữa.” Lục Dụ Thần cảm thấy đau đầu day day thái dương.
Anh cúp máy vắt chéo chân liên tục hút thuốc.
Nghĩ đi nghĩ lại thế nào vẫn cảm thấy có chút không đúng, anh cảm giác như bản thân đang đi vào ngỏ cục vậy. Lý Gia liên quan đến người đàn ông đó bây giờ Quách Khâm Bắc lại nói còn có người đứng phía sau liệu ông ta có thật sự là người đứng phía sau không?
Mẹ kiếp! Nếu như ông ta thật sự liên quan thì bây giờ độ nguy hiểm tăng lên gấp ba sao? Ngô Gia, Thẩm Gia và bây giờ cả ông ta và Lý Gia nữa.
Lần này anh thật sự chủ quan rồi, nếu như không đọc thông tin được gửi từ thám tử, anh còn cho rằng anh chỉ cần đối đầu với Lý Phong là được rồi. Nhưng không ngờ lại còn nhiều người như vậy, đúng thật lần này anh lại mang cô vào hang cọp cùng mình rồi.