Chương 10: Mẹ không hề yêu thầy
Khó hiểu là lúc này cô lại vô cùng bình tĩnh, nội tâm bình lặng khó được nhìn lại thầy. Chỉ là khoảng cách có chút xa, cô muốn nhìn rõ cảm xúc trong mắt thầy lại không nhìn được, còn khiến đôi mắt đang sưng đau cảm thấy nhức nhối.
Lúc này cô mới nhớ ra dáng vẻ của bản thân bây giờ chẳng đẹp đẽ gì, cô vội vàng cúi đầu, xấu hổ siết chặt hai quả trứng trong tay rồi lảo đảo chạy về phòng học.
Lục Ngạn nhìn cô chạy đi, lông mày nhíu chặt.
Đúng lúc Đoàn Đoàn từ văn phòng trở lại, hắn thuận tay giữ lấy cô nàng rồi hỏi: "Em có biết Kinh Hạ em ấy xảy ra chuyện gì không? Sắc mặt em ấy hôm nay có vẻ không tốt."
Đoàn Đoàn vô cùng nhiệt tình, chẳng nghĩ gì đã nói hết ra, mặc dù lúc nói bản thân còn có chút sầu não: "Em cũng không biết cậu ấy bị làm sao nữa thầy. Nhưng là hôm qua bọn em có ra ngoài xả stress, giữa chừng cậu ấy bỏ về, hôm sau liền mang theo đôi mắt sưng húp như đã khóc cả đêm. Hỏi thì cậu ấy không chịu nói."
Dáng vẻ của cô nàng vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng cô nàng lại không có nhìn thấy người đàn ông bên cạnh sau khi nghe cô nói xong lông mày khẽ nhíu lại rất nhỏ. Trong lòng nghĩ tới cái gì, hắn bỗng hỏi: "Tối qua các em đi đâu?"
Đoàn Đoàn nghe hỏi thi có hơi chột dạ, nhưng vẫn lè lưỡi nói: "Tụi em đi hát ở gần trường ạ. Thầy yên tâm, tụi em không có đụng vào thứ gì không được phép hết á."
Lục Ngạn lại không có tâm trạng răn dạy cô nàng, trong lòng hắn ngờ ngợ bản thân biết được nguyên nhân, đáy lòng buồn bực than nhẹ một tiếng, ngoài mặt lại nghiêm mặt nhắc nhở cô nữ sinh không được buông thả quá mức mà quên hết kiến thức rồi thả cho cô đi.
Chút nhạc đệm nhỏ này Tô Kinh Hạ cũng không biết.
Chỉ biết sau đó một thời gian cô luôn trong trạng thái mông lung, không né tránh Lục Ngạn, lại như người mất hồn khiến bản thân đương sự vô cùng bực bội. Nhưng Tô Kinh Hạ mãi lo chìm đắm trong những rối rắm của mình, không nhìn thấy.
Đến lúc cô nghĩ thông đã là chuyện của một tuần sau.
Cũng không phải nghĩ thông, chỉ là cô muốn trở về nhà nhìn xem, hi vọng có thể tìm thấy quyết tâm. Cho dù là quyết tâm từ bỏ mối tình đầu mà thành toàn cho mẹ cũng đỡ hơn là giống như bây giờ. Cô thật sự đã bị giày vò đến tàn tạ.
Ai biết đâu khi cô về đến nhà lại là nhìn thấy mẹ mình đang mắng thầy.
"Cậu ra ngoài ngay cho tôi!"
Cô vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh quát giận thật lớn của mẹ khiến cô giật cả mình.
Khi cô vội vàng chạy vào đúng lúc nhìn thấy thầy ấy khép nép xin lỗi mẹ: "Em đừng giận, tôi chỉ là nghĩ giúp em dọn phòng..."
Nói được một nửa lại bị mẹ giận dữ cắt ngang: "Tôi bảo cậu đi ra ngoài!"
Mẹ đến nghe cũng không thèm nghe thầy giải thích, nói chi đến cảm tình gì.
Thời điểm đó cô rốt cuộc hiểu rõ, mẹ vốn không hề yêu thầy. Có lẽ mẹ chỉ là quá tâm niệm người đàn ông mẹ từng yêu, lúc cô đơn mẹ có thể xem thầy là người đó, mẹ lại không hề yêu thầy, còn không phải điên cuồng ngộ nhận thầy là người đó, nhận thức rõ ràng thầy không phải người đó nên lúc thì lạnh nhạt, lúc thì ân cần, gọi thì đến, không thích thì đá đi.
Tô Kinh Hạ sững sờ tại chỗ nhìn mẹ của mình như một thùng thuốc súng đụng vào là nổ, không chút bao dung nào. Lại nhìn thầy dù vậy vẫn chỉ có cười khổ bất lực, còn không quên trấn an mẹ.
Mẹ của cô... Là người tồi tệ như vậy ư?
Tô Kinh Hạ cảm thấy trái tim mình sắp chịu không nổi nữa. Đến cuối cùng những mong cầu của cô đều chỉ là do cô tự ảo tưởng, sẽ không có chuyện mọi thứ đều tốt đẹp như cô đã nghĩ.
Mắt thấy thầy sắp đi ra ngoài, cô vội vàng chạy khỏi nhà.
Người đàn ông kia nhất định không muốn người khác nhìn thấy vẻ chật vật của mình đâu đúng không... Tô Kinh Hạ lảo đảo chạy ra ngoài, mấy lần suýt té vẫn cố chạy thật nhanh, nước mắt tuông đầy trên má.
Chỉ là tiếng đóng cửa của cô lại bán đứng cô. Lục Ngạn vừa rời khỏi thư phòng sắc mặt liền không còn vẻ nhúng nhường ôn nhu nữa. Nhưng trước khi hắn kịp nghĩ gì đã bị tiếng đóng cửa đánh động, ánh mắt đăm chiêu nhìn cửa nhà.
Sau đó hắn cũng nhấc chân đuổi theo, trước khi đi còn liếc mắt qua cửa thư phòng đang đóng kín, ánh mắt thâm sâu khó lường nhưng lại không có thứ gọi là tình cảm quyến luyến gì đó.
Có điều hắn vẫn là không đuổi kịp bóng dáng của Tô Kinh Hạ.
Còn bản thân Tô Kinh Hạ một đường chạy về trường không chút nào ngơi nghỉ, mấy lần suýt đụng trúng người ta. Về được đến trường lại phát sốt một trận, khỏe lại đã là chuyện của mấy ngày sau.
Lúc này cô mới nhớ ra dáng vẻ của bản thân bây giờ chẳng đẹp đẽ gì, cô vội vàng cúi đầu, xấu hổ siết chặt hai quả trứng trong tay rồi lảo đảo chạy về phòng học.
Lục Ngạn nhìn cô chạy đi, lông mày nhíu chặt.
Đúng lúc Đoàn Đoàn từ văn phòng trở lại, hắn thuận tay giữ lấy cô nàng rồi hỏi: "Em có biết Kinh Hạ em ấy xảy ra chuyện gì không? Sắc mặt em ấy hôm nay có vẻ không tốt."
Đoàn Đoàn vô cùng nhiệt tình, chẳng nghĩ gì đã nói hết ra, mặc dù lúc nói bản thân còn có chút sầu não: "Em cũng không biết cậu ấy bị làm sao nữa thầy. Nhưng là hôm qua bọn em có ra ngoài xả stress, giữa chừng cậu ấy bỏ về, hôm sau liền mang theo đôi mắt sưng húp như đã khóc cả đêm. Hỏi thì cậu ấy không chịu nói."
Dáng vẻ của cô nàng vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng cô nàng lại không có nhìn thấy người đàn ông bên cạnh sau khi nghe cô nói xong lông mày khẽ nhíu lại rất nhỏ. Trong lòng nghĩ tới cái gì, hắn bỗng hỏi: "Tối qua các em đi đâu?"
Đoàn Đoàn nghe hỏi thi có hơi chột dạ, nhưng vẫn lè lưỡi nói: "Tụi em đi hát ở gần trường ạ. Thầy yên tâm, tụi em không có đụng vào thứ gì không được phép hết á."
Lục Ngạn lại không có tâm trạng răn dạy cô nàng, trong lòng hắn ngờ ngợ bản thân biết được nguyên nhân, đáy lòng buồn bực than nhẹ một tiếng, ngoài mặt lại nghiêm mặt nhắc nhở cô nữ sinh không được buông thả quá mức mà quên hết kiến thức rồi thả cho cô đi.
Chút nhạc đệm nhỏ này Tô Kinh Hạ cũng không biết.
Chỉ biết sau đó một thời gian cô luôn trong trạng thái mông lung, không né tránh Lục Ngạn, lại như người mất hồn khiến bản thân đương sự vô cùng bực bội. Nhưng Tô Kinh Hạ mãi lo chìm đắm trong những rối rắm của mình, không nhìn thấy.
Đến lúc cô nghĩ thông đã là chuyện của một tuần sau.
Cũng không phải nghĩ thông, chỉ là cô muốn trở về nhà nhìn xem, hi vọng có thể tìm thấy quyết tâm. Cho dù là quyết tâm từ bỏ mối tình đầu mà thành toàn cho mẹ cũng đỡ hơn là giống như bây giờ. Cô thật sự đã bị giày vò đến tàn tạ.
Ai biết đâu khi cô về đến nhà lại là nhìn thấy mẹ mình đang mắng thầy.
"Cậu ra ngoài ngay cho tôi!"
Cô vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh quát giận thật lớn của mẹ khiến cô giật cả mình.
Khi cô vội vàng chạy vào đúng lúc nhìn thấy thầy ấy khép nép xin lỗi mẹ: "Em đừng giận, tôi chỉ là nghĩ giúp em dọn phòng..."
Nói được một nửa lại bị mẹ giận dữ cắt ngang: "Tôi bảo cậu đi ra ngoài!"
Mẹ đến nghe cũng không thèm nghe thầy giải thích, nói chi đến cảm tình gì.
Thời điểm đó cô rốt cuộc hiểu rõ, mẹ vốn không hề yêu thầy. Có lẽ mẹ chỉ là quá tâm niệm người đàn ông mẹ từng yêu, lúc cô đơn mẹ có thể xem thầy là người đó, mẹ lại không hề yêu thầy, còn không phải điên cuồng ngộ nhận thầy là người đó, nhận thức rõ ràng thầy không phải người đó nên lúc thì lạnh nhạt, lúc thì ân cần, gọi thì đến, không thích thì đá đi.
Tô Kinh Hạ sững sờ tại chỗ nhìn mẹ của mình như một thùng thuốc súng đụng vào là nổ, không chút bao dung nào. Lại nhìn thầy dù vậy vẫn chỉ có cười khổ bất lực, còn không quên trấn an mẹ.
Mẹ của cô... Là người tồi tệ như vậy ư?
Tô Kinh Hạ cảm thấy trái tim mình sắp chịu không nổi nữa. Đến cuối cùng những mong cầu của cô đều chỉ là do cô tự ảo tưởng, sẽ không có chuyện mọi thứ đều tốt đẹp như cô đã nghĩ.
Mắt thấy thầy sắp đi ra ngoài, cô vội vàng chạy khỏi nhà.
Người đàn ông kia nhất định không muốn người khác nhìn thấy vẻ chật vật của mình đâu đúng không... Tô Kinh Hạ lảo đảo chạy ra ngoài, mấy lần suýt té vẫn cố chạy thật nhanh, nước mắt tuông đầy trên má.
Chỉ là tiếng đóng cửa của cô lại bán đứng cô. Lục Ngạn vừa rời khỏi thư phòng sắc mặt liền không còn vẻ nhúng nhường ôn nhu nữa. Nhưng trước khi hắn kịp nghĩ gì đã bị tiếng đóng cửa đánh động, ánh mắt đăm chiêu nhìn cửa nhà.
Sau đó hắn cũng nhấc chân đuổi theo, trước khi đi còn liếc mắt qua cửa thư phòng đang đóng kín, ánh mắt thâm sâu khó lường nhưng lại không có thứ gọi là tình cảm quyến luyến gì đó.
Có điều hắn vẫn là không đuổi kịp bóng dáng của Tô Kinh Hạ.
Còn bản thân Tô Kinh Hạ một đường chạy về trường không chút nào ngơi nghỉ, mấy lần suýt đụng trúng người ta. Về được đến trường lại phát sốt một trận, khỏe lại đã là chuyện của mấy ngày sau.