Chương 9: Thầy thật sự yêu mẹ...
Trường cao trung bọn họ là trường bán trú, hầu hết học sinh cuối cấp đều ở nội trú trong trường để tiện cho những buổi học đến tối mới kết thúc. Chính vì vậy mà liên hoan được tổ chức vào buổi tối hầu như có sự góp mặt của tất cả mọi người trong lớp.
Thời kỳ căng thẳng, quả thật ai cũng muốn thả lỏng đầu óc. Mà sau dịp này, sợ rằng họ càng khó có cơ hội, bởi vì kỳ thi đã là lửa xém lông mày rồi.
Chính vì vậy mà ai cũng ra sức quẩy hết mình, tận tình hưởng thụ cơ hội khó được. Bọn họ bắt đầu từ việc ăn tối, sau đó quyết định kéo qua KTV tiếp tục nhảy nhót cho đến khi trường đóng cổng mới định trở về.
Vốn dĩ không phải rất có tâm trạng, Tô Kinh Hạ chỉ miễn cưỡng vui vẻ cùng mọi người. Ca hát được một nửa thì cô tranh thủ lúc không có ai chú ý tới mình liền chuồn ra ngoài.
Ban đầu cô chỉ là định đi dạo một chút, hít thở không khí...
"Tô Mị, em cẩn thận dưới chân."
Tô Kinh Hạ vừa nghe thấy âm thanh này liền theo bản năng núp vào một bên tường, cẩn thận nhìn về nơi phát ra giọng nói quen thuộc kia. Sau đó trái tim cô suýt ngừng đập.
Trong tầm mắt cô, thầy của cô, Lục Ngạn đang đỡ eo mẹ cô, bà trông như đã say, đến đi cũng không vững từ một phòng KTV đi ra, giống như đang muốn đi về. Giọng điệu cùng dáng vẻ bất đắc dĩ lại ân cần của thầy khiến cô nghẹt thở.
Thầy thật sự thích mẹ...
Bên tai cô vẫn còn tiếng thầy đang cằn nhằn một cách dịu dàng: "Ai bắt em phải uống nhiều như vậy, lỡ tôi không tới em định về thế nào."
"Bọn họ bắt nạt phụ nữ!"
Mẹ cô bất mãn phất tay: "Một đám toàn là thứ vô dụng thôi!"
"Bà đây chấp hết!"
"Ừm, chỉ có em giỏi nhất."
Thầy không chê mẹ cô phiền một chút nào, còn cười dung túng hùa theo, vô cùng kiên nhẫn mặc cho mẹ uống say rồi làm loạn, ầm ĩ lung tung.
Tô Kinh Hạ nhất thời cũng bị dáng vẻ mà mình chưa từng thấy này của mẹ làm cho kinh ngạc. Ngẫm tới mấy năm nay mẹ một mình chống đỡ, ở bên ngoài đi làm cũng không dễ dàng gì, trong lòng cô vô cùng phức tạp, cũng thật khó chịu.
Cho nên cô định quay đi, không nhìn đến nữa. Không phải cô đã cam chịu từ bỏ mà chấp nhận nhìn họ ở bên nhau sao... Bất kể thế nào, cô cũng không có khả năng giành giật người đàn ông của mẹ... Mẹ của cô...
Cô nghĩ như vậy, nhưng ai biết đâu cũng chính cô định quay đi đó, cô nhìn thấy mẹ bổng nhiên ôm lấy cổ thầy, làm nũng oán trách: "Tống Thanh, sao giờ anh mới tới?"
Đoàng!
Cô giống như nghe thấy bên tai có tiếng sấm nổ đì đùng như muốn đem nó chấn điếc. Đầu óc cô trắng xóa.
Nhưng đó vẫn không phải điều đáng sợ nhất...
Trong ánh mắt bàng hoàng khiếp sợ của cô, trên mặt thầy cũng đầy kinh ngạc. Nhưng lại chỉ là trong thoáng chốc.
Đúng, sau đó thầy làm bộ giống như không nghe thấy mẹ gọi nhầm, ân cần đến mức tim cô đau thấu: "Là tôi sai."
"Tôi nên đến sớm hơn."
Sau đó dưới ánh mắt mờ mịt vì hơi nước của cô, thầy gần như là ôm mẹ trong lòng đi đến chỗ để xe, dịu dàng đem mẹ đặt vào ghế phụ rồi lái đi.
"Hức hức..."
Tô Kinh Hạ không đè nén được ngồi sụp xuống ôm mặt khóc nức nở.
...
Tối hôm đó cô đã tự mình trở về trường trước, sau đó vùi mình vào chăn khóc rất lâu, đến mức bạn cùng phòng đều lo lắng. Nhưng cô không kìm nén được, cô không nghĩ gì, chỉ khóc. Giống như khóc liền có thể xóa nhòa đau khổ trong lòng cô.
Kết quả là sáng hôm sau hai mắt cô sưng thành hạt hạnh đào.
"Kinh Hạ, hai mắt cậu sưng quá, dùng trứng gà lăn đi này, ai ai..."
Đoàn Đoàn vừa nói vừa tri kỷ đưa cho cô một quả trứng, còn tự mình dùng khăn tay bọc lấy một quả, lăn trên mắt cô.
"Ui..."
Tô Kinh Hạ vô thức kêu lên, thế nhưng trong lòng lại ấm áp dùng đôi mắt sưng húp đáng thương nhìn cô nàng: "Đoàn Đoàn, cảm ơn cậu."
"Nói gì vậy, đều là do tôi không chú ý tới cậu. Cậu thật sự không sao phải không?"
Đoàn Đoàn xua tay, rồi lại không nhịn được rụt rè dò hỏi.
Cái cách cô nàng cản thận chiếm cố tâm tình của cô khiến Tô Kinh Hạ ngược lại còn thấy áy náy, cười gượng lắc đầu: "Tôi không sao nữa rồi, thật đó."
Đoàn Đoàn rõ ràng là không tin. Nhưng rốt cuộc Tô Kinh Hạ không muốn nói, cô nàng cũng sợ mổ trúng vết thương đã miễn cưỡng khâu lại của cô nên không dám hỏi nữa.
"Đoàn Đoàn, cậu ở đây hả! Chủ nhiệm gọi cậu!"
Đúng lúc có người đến tìm cô nàng, Đoàn Đoàn lớn tiếng đáp lại "tới liền" rồi nhét quả trứng còn lại cho cô vừa cứng rắn dặn: "Nhớ phải lăn nhiều vào."
Sau đó cô nàng luôn luôn năng nổ đó liền bay đi như một chú bướm. Hoạt bát, tràn trề sức sống khiến người hâm mộ.
Tô Kinh Hạ ngồi bên hành lang, tay cầm hai quả trứng, không lăn mà dựa lưng vào cây cột, ngước cặp mắt sưng to đến khó chịu lên nhìn giàn hoa leo trên đỉnh đầu, thất thần. Nắng sớm dịu nhẹ mơn trớn khuôn mặt cô, dịu dàng lướt qua trái tim tàn tạ của cô, có phải đã khiến nó phần nào bớt đi đau đớn. Tô Kinh Hạ nhất thời không có nghĩ gì hết.
Được một đỗi, cô khẽ cười chua chát.
Thời điểm đó bỗng nhiên cô cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình liền theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn lại.
Đợi nhìn thấy người, cô hơi sững sờ.
Thời kỳ căng thẳng, quả thật ai cũng muốn thả lỏng đầu óc. Mà sau dịp này, sợ rằng họ càng khó có cơ hội, bởi vì kỳ thi đã là lửa xém lông mày rồi.
Chính vì vậy mà ai cũng ra sức quẩy hết mình, tận tình hưởng thụ cơ hội khó được. Bọn họ bắt đầu từ việc ăn tối, sau đó quyết định kéo qua KTV tiếp tục nhảy nhót cho đến khi trường đóng cổng mới định trở về.
Vốn dĩ không phải rất có tâm trạng, Tô Kinh Hạ chỉ miễn cưỡng vui vẻ cùng mọi người. Ca hát được một nửa thì cô tranh thủ lúc không có ai chú ý tới mình liền chuồn ra ngoài.
Ban đầu cô chỉ là định đi dạo một chút, hít thở không khí...
"Tô Mị, em cẩn thận dưới chân."
Tô Kinh Hạ vừa nghe thấy âm thanh này liền theo bản năng núp vào một bên tường, cẩn thận nhìn về nơi phát ra giọng nói quen thuộc kia. Sau đó trái tim cô suýt ngừng đập.
Trong tầm mắt cô, thầy của cô, Lục Ngạn đang đỡ eo mẹ cô, bà trông như đã say, đến đi cũng không vững từ một phòng KTV đi ra, giống như đang muốn đi về. Giọng điệu cùng dáng vẻ bất đắc dĩ lại ân cần của thầy khiến cô nghẹt thở.
Thầy thật sự thích mẹ...
Bên tai cô vẫn còn tiếng thầy đang cằn nhằn một cách dịu dàng: "Ai bắt em phải uống nhiều như vậy, lỡ tôi không tới em định về thế nào."
"Bọn họ bắt nạt phụ nữ!"
Mẹ cô bất mãn phất tay: "Một đám toàn là thứ vô dụng thôi!"
"Bà đây chấp hết!"
"Ừm, chỉ có em giỏi nhất."
Thầy không chê mẹ cô phiền một chút nào, còn cười dung túng hùa theo, vô cùng kiên nhẫn mặc cho mẹ uống say rồi làm loạn, ầm ĩ lung tung.
Tô Kinh Hạ nhất thời cũng bị dáng vẻ mà mình chưa từng thấy này của mẹ làm cho kinh ngạc. Ngẫm tới mấy năm nay mẹ một mình chống đỡ, ở bên ngoài đi làm cũng không dễ dàng gì, trong lòng cô vô cùng phức tạp, cũng thật khó chịu.
Cho nên cô định quay đi, không nhìn đến nữa. Không phải cô đã cam chịu từ bỏ mà chấp nhận nhìn họ ở bên nhau sao... Bất kể thế nào, cô cũng không có khả năng giành giật người đàn ông của mẹ... Mẹ của cô...
Cô nghĩ như vậy, nhưng ai biết đâu cũng chính cô định quay đi đó, cô nhìn thấy mẹ bổng nhiên ôm lấy cổ thầy, làm nũng oán trách: "Tống Thanh, sao giờ anh mới tới?"
Đoàng!
Cô giống như nghe thấy bên tai có tiếng sấm nổ đì đùng như muốn đem nó chấn điếc. Đầu óc cô trắng xóa.
Nhưng đó vẫn không phải điều đáng sợ nhất...
Trong ánh mắt bàng hoàng khiếp sợ của cô, trên mặt thầy cũng đầy kinh ngạc. Nhưng lại chỉ là trong thoáng chốc.
Đúng, sau đó thầy làm bộ giống như không nghe thấy mẹ gọi nhầm, ân cần đến mức tim cô đau thấu: "Là tôi sai."
"Tôi nên đến sớm hơn."
Sau đó dưới ánh mắt mờ mịt vì hơi nước của cô, thầy gần như là ôm mẹ trong lòng đi đến chỗ để xe, dịu dàng đem mẹ đặt vào ghế phụ rồi lái đi.
"Hức hức..."
Tô Kinh Hạ không đè nén được ngồi sụp xuống ôm mặt khóc nức nở.
...
Tối hôm đó cô đã tự mình trở về trường trước, sau đó vùi mình vào chăn khóc rất lâu, đến mức bạn cùng phòng đều lo lắng. Nhưng cô không kìm nén được, cô không nghĩ gì, chỉ khóc. Giống như khóc liền có thể xóa nhòa đau khổ trong lòng cô.
Kết quả là sáng hôm sau hai mắt cô sưng thành hạt hạnh đào.
"Kinh Hạ, hai mắt cậu sưng quá, dùng trứng gà lăn đi này, ai ai..."
Đoàn Đoàn vừa nói vừa tri kỷ đưa cho cô một quả trứng, còn tự mình dùng khăn tay bọc lấy một quả, lăn trên mắt cô.
"Ui..."
Tô Kinh Hạ vô thức kêu lên, thế nhưng trong lòng lại ấm áp dùng đôi mắt sưng húp đáng thương nhìn cô nàng: "Đoàn Đoàn, cảm ơn cậu."
"Nói gì vậy, đều là do tôi không chú ý tới cậu. Cậu thật sự không sao phải không?"
Đoàn Đoàn xua tay, rồi lại không nhịn được rụt rè dò hỏi.
Cái cách cô nàng cản thận chiếm cố tâm tình của cô khiến Tô Kinh Hạ ngược lại còn thấy áy náy, cười gượng lắc đầu: "Tôi không sao nữa rồi, thật đó."
Đoàn Đoàn rõ ràng là không tin. Nhưng rốt cuộc Tô Kinh Hạ không muốn nói, cô nàng cũng sợ mổ trúng vết thương đã miễn cưỡng khâu lại của cô nên không dám hỏi nữa.
"Đoàn Đoàn, cậu ở đây hả! Chủ nhiệm gọi cậu!"
Đúng lúc có người đến tìm cô nàng, Đoàn Đoàn lớn tiếng đáp lại "tới liền" rồi nhét quả trứng còn lại cho cô vừa cứng rắn dặn: "Nhớ phải lăn nhiều vào."
Sau đó cô nàng luôn luôn năng nổ đó liền bay đi như một chú bướm. Hoạt bát, tràn trề sức sống khiến người hâm mộ.
Tô Kinh Hạ ngồi bên hành lang, tay cầm hai quả trứng, không lăn mà dựa lưng vào cây cột, ngước cặp mắt sưng to đến khó chịu lên nhìn giàn hoa leo trên đỉnh đầu, thất thần. Nắng sớm dịu nhẹ mơn trớn khuôn mặt cô, dịu dàng lướt qua trái tim tàn tạ của cô, có phải đã khiến nó phần nào bớt đi đau đớn. Tô Kinh Hạ nhất thời không có nghĩ gì hết.
Được một đỗi, cô khẽ cười chua chát.
Thời điểm đó bỗng nhiên cô cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình liền theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn lại.
Đợi nhìn thấy người, cô hơi sững sờ.