Chương 17: Điên cuồng nếm thử
Tô Kinh Hạ điên loạn vò vò đầu vì những ý nghĩ không thuần khiết của mình. Bỗng nhiên bên tai nghe thấy bạn cùng phòng hỏi: "Ủa Kinh Hạ, cậu định đi đâu hả? Hôm nay không có tiết bổ túc tối mà?"
Cô giật mình, sau đó lung tung nói: "Mình đến thư viện. Dạo này đầu óc cứ không tập trung được, bỏ lỡ rất nhiều kiến thúc nên muốn tranh thủ tự mình bổ túc lại."
Bạn cùng phòng liền tin ngay: "Quả thật là vậy đó. Đi đi, cậu đi đi. Hôm nay khó có được một ngày không phải học tối, mình muốn chơi game!"
Những người khác cũng hưởng ứng theo.
||||| Truyện đề cử: |||||
Tô Kinh Hạ chỉ cười thở phào nhẹ nhõm trong lòng, còn mong là nên như vậy, như thế lời nói dối của cô mới không bị vạch trần, sau đó im lặng xách túi sách nhỏ đi ra khỏi phòng.
Phòng ký túc xá của Lục Ngạn đối với Tô Kinh Hạ mà nói không hề xa lạ gì, cô đã từng tới đó mấy lần với nguyên nhân nộp bài tập muộn. Đương nhiên cố tình nộp muộn là cái cớ.
Lần này mặc dù mang mĩ danh là ôn tập riêng, nhưng mà tự bản thân Tô Kinh Hạ cảm thấy nó không được thuần khiết cho nên tâm tình liền không được bình tĩnh. Ở trên đường mấy lần sợ đụng trúng giáo viên khác làm tim cô đập như muốn rớt ra ngoài.
Vất vả lắm mới tìm đến được phòng của thầy ấy, tuy rằng mỗi giáo viên đều ở trong một căn nhà biệt lập những khoảng cách giữa những căn nhà lại không đủ để khiến cho Tô Kinh Hạ cảm thấy an tâm. Thầy ấy vừa mở cửa cô đã lao vào, tự mình đóng cửa rồi trái tim mới nhẹ nhõm xuống.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười trêu đùa của người đàn ông, cái tay đang vỗ vỗ ngực cứng đờ, mặt cô nóng bừng lên.
"Thầy cười gì ạ..."
Còn không phải tại thầy cho nên em mới... Tô Kinh Hạ xấu hổ trừng hắn, cố gắng tự mình tỏ ra trấn định nhưng trái tim vẫn thật nhanh.
Là bởi vì người đàn ông trước mặt giống như vừa mới tắm, mái tóc ướt nhẹm khiến cho dáng vẻ chỉnh chu bình thường trở nên quyến rũ chết người. Cô nghĩ nghĩ một chút, trong lòng liền có quyết định.
Tô Kinh Hạ mang theo quyết tâm đi tới, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông trước tiên đem túi xách nhỏ để trên bàn, lại kéo hắn ngồi lên cái ghế dựa bên cạnh bàn máy tính, bản thân đứng trước mặt thầy ấy, đem cái khăn đang vắt hờ trên vai thầy ấy phủ lên đầu, bắt đầu cho thầy lau tóc.
Ban đầu động tác lộn xộn không chú ý nặng nhẹ, còn có chút cứng nhắc, nhưng dần dần liền thuần thục lên.
Lục Ngạn sững sờ một đổi, sau đó lại không khỏi nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của người con gái đang ngượng ngùng giúp hắn lau tóc đến xuất thần.
Những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây đối với hắn mà nói quả thật là có chút quá nhanh, đến khi định thần lại thì mối quan hệ giữa hắn và cô học trò nhỏ đã trở nên thế này rồi. Hắn không chối bỏ việc bản thân đã có chút phóng túng, hành động theo cảm tính, vậy mà thuận theo tiết tấu của cô gái nhỏ kia không nói, còn chủ động... Hắn thật sự thích cô bé này sao?
Lục Ngạn hắn làm người ba mươi hai năm cũng có lúc hành xử không qua lí trí như thế này sao?
Thật không giống hắn chút nào.
Cái người từ đầu vẫn luôn tính toán chu toàn, đến cả việc lạnh lùng sát muối vào trái tim của cô gái nhỏ này chỉ vì đạt được mục đích là tiếp cận được mẹ của cô hắn còn không chút do dự mà làm. Lúc này cùng cô chơi trò tình ái hắn cũng chơi đến dứt khoát, quả thật là hắn không sai. Bởi vì hắn luôn tự tin rằng mình có thể làm chủ được tất cả.
Nhưng có chắc không?
Có thứ gì đã đi lệch quỷ đạo, cho dù quyền kiểm soát vẫn nằm trong tay hắn? Tựa như trái tim?
"A!"
Tô Kinh Hạ bất thình lình bị người nắm eo kéo mạnh về phía trước hoảng hốt kêu lên một tiếng hoảng sợ.
Đợi cô định thần lại đã thấy mình ngồi quỳ trên đùi người đàn ông, khoảng cách gần đến mức khiến nhịp tim của cô lại bắt đầu tăng tốc.
"Thầy..."
Hai tay cô còn đang nắm lấy hai bên mép khăn lông, ngượng ngùng muốn hỏi thầy làm gì vậy, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai kia cúi xuống, sau đó cô...
"Ưm..."
Tô Kinh Hạ mở to mắt, ngẩn ngơ.
Người đàn ông kia không có hôn cô lâu, một chút đã buông cô ra, sau đó thả người dựa lưng vào ghế như một quý tộc cao ngạo lãnh diễm, hất cằm nhìn cô nói: "Không phải muốn quyến rũ tôi sao?"
Lúc nói ngón tay còn chà lên đôi môi vừa bị hôn ướt của cô, ám muội ám chỉ.
Tim cô nhảy như sấm, đôi mắt không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của người đàn ông. Thời điểm chạm vào đôi mắt sâu thẳm nhau có ma lực thao túng của hắn, cô thuận theo bản năng chống người lên, cử chỉ ngây thơ nhưng lớn mật câu lấy cổ hắn. Vì để cho mình có đủ can đảm, Tô Kinh Hạ đã đem mép khăn che lấy đôi mắt khiến cô chết chìm kia lại, rồi mới cúi xuống, tỉ mỉ ngậm lấy đôi môi kia một cách vụng về.
Cô giật mình, sau đó lung tung nói: "Mình đến thư viện. Dạo này đầu óc cứ không tập trung được, bỏ lỡ rất nhiều kiến thúc nên muốn tranh thủ tự mình bổ túc lại."
Bạn cùng phòng liền tin ngay: "Quả thật là vậy đó. Đi đi, cậu đi đi. Hôm nay khó có được một ngày không phải học tối, mình muốn chơi game!"
Những người khác cũng hưởng ứng theo.
||||| Truyện đề cử: |||||
Tô Kinh Hạ chỉ cười thở phào nhẹ nhõm trong lòng, còn mong là nên như vậy, như thế lời nói dối của cô mới không bị vạch trần, sau đó im lặng xách túi sách nhỏ đi ra khỏi phòng.
Phòng ký túc xá của Lục Ngạn đối với Tô Kinh Hạ mà nói không hề xa lạ gì, cô đã từng tới đó mấy lần với nguyên nhân nộp bài tập muộn. Đương nhiên cố tình nộp muộn là cái cớ.
Lần này mặc dù mang mĩ danh là ôn tập riêng, nhưng mà tự bản thân Tô Kinh Hạ cảm thấy nó không được thuần khiết cho nên tâm tình liền không được bình tĩnh. Ở trên đường mấy lần sợ đụng trúng giáo viên khác làm tim cô đập như muốn rớt ra ngoài.
Vất vả lắm mới tìm đến được phòng của thầy ấy, tuy rằng mỗi giáo viên đều ở trong một căn nhà biệt lập những khoảng cách giữa những căn nhà lại không đủ để khiến cho Tô Kinh Hạ cảm thấy an tâm. Thầy ấy vừa mở cửa cô đã lao vào, tự mình đóng cửa rồi trái tim mới nhẹ nhõm xuống.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười trêu đùa của người đàn ông, cái tay đang vỗ vỗ ngực cứng đờ, mặt cô nóng bừng lên.
"Thầy cười gì ạ..."
Còn không phải tại thầy cho nên em mới... Tô Kinh Hạ xấu hổ trừng hắn, cố gắng tự mình tỏ ra trấn định nhưng trái tim vẫn thật nhanh.
Là bởi vì người đàn ông trước mặt giống như vừa mới tắm, mái tóc ướt nhẹm khiến cho dáng vẻ chỉnh chu bình thường trở nên quyến rũ chết người. Cô nghĩ nghĩ một chút, trong lòng liền có quyết định.
Tô Kinh Hạ mang theo quyết tâm đi tới, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông trước tiên đem túi xách nhỏ để trên bàn, lại kéo hắn ngồi lên cái ghế dựa bên cạnh bàn máy tính, bản thân đứng trước mặt thầy ấy, đem cái khăn đang vắt hờ trên vai thầy ấy phủ lên đầu, bắt đầu cho thầy lau tóc.
Ban đầu động tác lộn xộn không chú ý nặng nhẹ, còn có chút cứng nhắc, nhưng dần dần liền thuần thục lên.
Lục Ngạn sững sờ một đổi, sau đó lại không khỏi nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của người con gái đang ngượng ngùng giúp hắn lau tóc đến xuất thần.
Những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây đối với hắn mà nói quả thật là có chút quá nhanh, đến khi định thần lại thì mối quan hệ giữa hắn và cô học trò nhỏ đã trở nên thế này rồi. Hắn không chối bỏ việc bản thân đã có chút phóng túng, hành động theo cảm tính, vậy mà thuận theo tiết tấu của cô gái nhỏ kia không nói, còn chủ động... Hắn thật sự thích cô bé này sao?
Lục Ngạn hắn làm người ba mươi hai năm cũng có lúc hành xử không qua lí trí như thế này sao?
Thật không giống hắn chút nào.
Cái người từ đầu vẫn luôn tính toán chu toàn, đến cả việc lạnh lùng sát muối vào trái tim của cô gái nhỏ này chỉ vì đạt được mục đích là tiếp cận được mẹ của cô hắn còn không chút do dự mà làm. Lúc này cùng cô chơi trò tình ái hắn cũng chơi đến dứt khoát, quả thật là hắn không sai. Bởi vì hắn luôn tự tin rằng mình có thể làm chủ được tất cả.
Nhưng có chắc không?
Có thứ gì đã đi lệch quỷ đạo, cho dù quyền kiểm soát vẫn nằm trong tay hắn? Tựa như trái tim?
"A!"
Tô Kinh Hạ bất thình lình bị người nắm eo kéo mạnh về phía trước hoảng hốt kêu lên một tiếng hoảng sợ.
Đợi cô định thần lại đã thấy mình ngồi quỳ trên đùi người đàn ông, khoảng cách gần đến mức khiến nhịp tim của cô lại bắt đầu tăng tốc.
"Thầy..."
Hai tay cô còn đang nắm lấy hai bên mép khăn lông, ngượng ngùng muốn hỏi thầy làm gì vậy, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai kia cúi xuống, sau đó cô...
"Ưm..."
Tô Kinh Hạ mở to mắt, ngẩn ngơ.
Người đàn ông kia không có hôn cô lâu, một chút đã buông cô ra, sau đó thả người dựa lưng vào ghế như một quý tộc cao ngạo lãnh diễm, hất cằm nhìn cô nói: "Không phải muốn quyến rũ tôi sao?"
Lúc nói ngón tay còn chà lên đôi môi vừa bị hôn ướt của cô, ám muội ám chỉ.
Tim cô nhảy như sấm, đôi mắt không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của người đàn ông. Thời điểm chạm vào đôi mắt sâu thẳm nhau có ma lực thao túng của hắn, cô thuận theo bản năng chống người lên, cử chỉ ngây thơ nhưng lớn mật câu lấy cổ hắn. Vì để cho mình có đủ can đảm, Tô Kinh Hạ đã đem mép khăn che lấy đôi mắt khiến cô chết chìm kia lại, rồi mới cúi xuống, tỉ mỉ ngậm lấy đôi môi kia một cách vụng về.