Chương 18: Có phải em đã quyến rũ được thầy rồi không?
Người đàn ông bị cô che mắt thật sự giật mình, kinh ngạc vô cùng. Thời điểm thị giác không còn, những trêu chọc trên môi mang đến cảm giác ngứa ngáy như được phóng đại ngàn vạn lần, kích thích càng kinh khủng. Thoáng chốc Lục Ngạn đã cảm thấy toàn thân như bị đốt lửa, cơ bắp căng chặt đòi hỏi muốn được giải phóng, giữ lấy người trước mặt.
Nhưng hắn lại luyến tiếc sự chủ động ngốc nghếch nhưng dụ hoặc kia, liền im lặng kiềm chế bản thân, rồi còn cảm thấy chưa đủ mà mang theo mưu đồ hướng dẫn cho cô bé chưa trải sự đời kia cách hôn thế nào cho đúng: "Lưỡi của em đâu?"
Phừng!
Tô Kinh Hạ cảm thấy mặt mình như thể đang bốc cháy. Toàn thân cũng nóng hừng hực.
Bởi vì người đàn ông kia mặc dù đã nói kiềm chế nhưng đôi tay hắn lại tham lam muốn kiếm chút phúc lợi mà luồn vào trong áo cô, dán lên da thịt mát lạnh của cô. Lòng bàn tay kia nóng bỏng, như muốn đem lớp da ở eo cô hòa tan, hóa thành vũng nước.
Đối với sự nhắc nhở của hắn, Tô Kinh Hạ chỉ ngừng một chút rồi thật sự nghe theo, ngốc nghếch vương đầu lưỡi nhỏ ra, ngượng ngùng chạm vào vành môi của hắn. Đối với đôi tay cô, kia dung túng cho nó lúc sau lại tiếp tục bò lên càng sâu, dán chặt lên tấm lưng thon mịn của cô, tiếp tục đem cột sống của cô đốt cháy.
"Ưm a..."
Thời điểm chạm vào đầu lưỡi ấm nóng của người đàn ông, dù chỉ là một chút tiếp xúc nhỏ như vậy toàn thân cô đã muốn nhũn ra, mất hết sức lực. Ở nơi tiếp xúc đó không ngừng xuất hiện những dòng điện như con rắn chạy khắp toàn thân cô. Tô Kinh Hạ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Sự kích thích lạ lẫm này khiến cô choáng váng. Cô không nghĩ chỉ hôn thôi...
Trước khi cô vì nhũn ra mà không thể tiếp tục được nữa, người đàn ông kia đã đem sống lưng cô cố định chặt chẽ.
"Hức..."
Biến cố này khiến Tô Kinh Hạ không kịp phòng bị cảm thấy luống cuống. Nhưng Lục Ngạn không cho cô có nhiều thời gian để tiếp nhận, hắn bá đạo lại sắc tình dùng đầu lưỡi của mình lôi kéo, dẫn dắt cô tiếp tục, khiến nụ hôn kia trở nên sâu hơn. Đầu lưỡi quét qua toàn bộ khoang miệng, kích thích cảm xúc dâng cao đến đỉnh điểm.
Cả quá trình người đàn ông kia vẫn luôn ngưỡng cổ, mặc cho cô dồn hết sức lực lên người hắn, ôm chặt cổ hắn, bị hắn cưỡng ép cúi đầu tiếp tục nụ hôn. Nhìn từ ngoài vào trông giống như cô đang chủ động đè hắn ra hôn... Ừm, cái người đàn ông kia chính là tâm lý biến thái như vậy. Hắn chính là muốn cái sự kích thích đó, mặc cho mình có thể mỏi cổ cũng muốn cô phải "chủ động".
Nhưng trừ lúc đầu, Tô Kinh Hạ đã có chút nào chủ động đâu. Nụ hôn kia, cô cũng là vô lực duỗi ra đầu lưỡi, bị một đầu lưỡi khác điên cuồng lôi kéo, dẫn dắt không biết đâu mà lần. Môi lưỡi cô tê dại, nước bọt không giữ được mà nương theo răng môi, bị hắn hút lấy hết. Hút luôn cả linh hồn của cô đi.
Đôi tay của hắn cứng rắn ôm cô trong lòng, đem cả tấm lưng cho tới xương cụt của cô đều khóa chặt. Sức lực kia, cái nóng kia đều khiến cô choáng ngộp.
Cô gái nhỏ chưa trải sự đời như cô lần đầu tiên được nếm thử một chút mùi vị của tình dục, toàn thân như không còn là của mình nữa, mà là của người đàn ông trước mặt.
Còn cô lại cam tâm tình nguyện hiến dâng cho hắn.
Không biết là trải qua bao lâu, khi khắp phòng đều là tiếng nước lách nhách ám muội đến cực điểm, khi cô được buông ra, đôi mắt đã mơ màng, đuôi mắt đỏ ửng phiến tình tràn ngập mê muội. Cô giống như nghiện mà vô thức mổ nhẹ lên đôi môi mỏng ướt át của người đàn ông so với cô dục vọng đã muốn tràn ra ngoài từ trong mỗi cái biểu tình, cử chỉ, khiến người nhìn vào là nóng rực toàn thân.
Nhưng hắn không có làm gì khác nữa, chỉ dung túng cho cô vụng vặt mà hôn hắn, bản thân chỉ chăm chăm nhìn cô một cách đầy chiếm hữu.
Trong lúc đầu óc đều đặc như keo, cô vô thức hỏi: "Có phải em đã quyến rũ được thầy rồi không?"
Ánh mắt Lục Ngạn sâu thẳm nhìn cô, không nói chuyện. Nhưng dục vọng chiếm hữu kia vẫn không có mất đi.
Nó liền trở thành sự cổ vũ đối với Tô Kinh Hạ.
Nói không đau lòng là không thể, nhưng một khi đã quyết định sẽ làm thế thân, Tô Kinh Hạ đã tự tiêm cho mình một liều thuốc cam chịu cực mạnh. Bất kể có ra làm sao, cô cũng sẽ cố gắng tiến tới, cho đến khi đạt được mục đích. Cho đến ngày thay thế được mẹ rồi, cho dù biết rõ có thể mình cũng chỉ là thế thân thì cô cũng cam lòng.
Bỗng chốc cô ngốc nghếch hiểu được vì sao thầy biết rõ mẹ chỉ xem thầy là thế thân của người kia thôi nhưng vẫn cam nguyện ở bên cạnh mẹ, hèn mọn như vậy.
Khi yêu, con người liền trở nên hèn mọn.
Chỉ cầu có được trái tim của người trước mặt, cho dù đó chỉ là ảo ảnh không có thực.
Một chút hư tình giả ý liền khiến người thỏa mãn như có được cả thế giới.
Nhưng hắn lại luyến tiếc sự chủ động ngốc nghếch nhưng dụ hoặc kia, liền im lặng kiềm chế bản thân, rồi còn cảm thấy chưa đủ mà mang theo mưu đồ hướng dẫn cho cô bé chưa trải sự đời kia cách hôn thế nào cho đúng: "Lưỡi của em đâu?"
Phừng!
Tô Kinh Hạ cảm thấy mặt mình như thể đang bốc cháy. Toàn thân cũng nóng hừng hực.
Bởi vì người đàn ông kia mặc dù đã nói kiềm chế nhưng đôi tay hắn lại tham lam muốn kiếm chút phúc lợi mà luồn vào trong áo cô, dán lên da thịt mát lạnh của cô. Lòng bàn tay kia nóng bỏng, như muốn đem lớp da ở eo cô hòa tan, hóa thành vũng nước.
Đối với sự nhắc nhở của hắn, Tô Kinh Hạ chỉ ngừng một chút rồi thật sự nghe theo, ngốc nghếch vương đầu lưỡi nhỏ ra, ngượng ngùng chạm vào vành môi của hắn. Đối với đôi tay cô, kia dung túng cho nó lúc sau lại tiếp tục bò lên càng sâu, dán chặt lên tấm lưng thon mịn của cô, tiếp tục đem cột sống của cô đốt cháy.
"Ưm a..."
Thời điểm chạm vào đầu lưỡi ấm nóng của người đàn ông, dù chỉ là một chút tiếp xúc nhỏ như vậy toàn thân cô đã muốn nhũn ra, mất hết sức lực. Ở nơi tiếp xúc đó không ngừng xuất hiện những dòng điện như con rắn chạy khắp toàn thân cô. Tô Kinh Hạ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Sự kích thích lạ lẫm này khiến cô choáng váng. Cô không nghĩ chỉ hôn thôi...
Trước khi cô vì nhũn ra mà không thể tiếp tục được nữa, người đàn ông kia đã đem sống lưng cô cố định chặt chẽ.
"Hức..."
Biến cố này khiến Tô Kinh Hạ không kịp phòng bị cảm thấy luống cuống. Nhưng Lục Ngạn không cho cô có nhiều thời gian để tiếp nhận, hắn bá đạo lại sắc tình dùng đầu lưỡi của mình lôi kéo, dẫn dắt cô tiếp tục, khiến nụ hôn kia trở nên sâu hơn. Đầu lưỡi quét qua toàn bộ khoang miệng, kích thích cảm xúc dâng cao đến đỉnh điểm.
Cả quá trình người đàn ông kia vẫn luôn ngưỡng cổ, mặc cho cô dồn hết sức lực lên người hắn, ôm chặt cổ hắn, bị hắn cưỡng ép cúi đầu tiếp tục nụ hôn. Nhìn từ ngoài vào trông giống như cô đang chủ động đè hắn ra hôn... Ừm, cái người đàn ông kia chính là tâm lý biến thái như vậy. Hắn chính là muốn cái sự kích thích đó, mặc cho mình có thể mỏi cổ cũng muốn cô phải "chủ động".
Nhưng trừ lúc đầu, Tô Kinh Hạ đã có chút nào chủ động đâu. Nụ hôn kia, cô cũng là vô lực duỗi ra đầu lưỡi, bị một đầu lưỡi khác điên cuồng lôi kéo, dẫn dắt không biết đâu mà lần. Môi lưỡi cô tê dại, nước bọt không giữ được mà nương theo răng môi, bị hắn hút lấy hết. Hút luôn cả linh hồn của cô đi.
Đôi tay của hắn cứng rắn ôm cô trong lòng, đem cả tấm lưng cho tới xương cụt của cô đều khóa chặt. Sức lực kia, cái nóng kia đều khiến cô choáng ngộp.
Cô gái nhỏ chưa trải sự đời như cô lần đầu tiên được nếm thử một chút mùi vị của tình dục, toàn thân như không còn là của mình nữa, mà là của người đàn ông trước mặt.
Còn cô lại cam tâm tình nguyện hiến dâng cho hắn.
Không biết là trải qua bao lâu, khi khắp phòng đều là tiếng nước lách nhách ám muội đến cực điểm, khi cô được buông ra, đôi mắt đã mơ màng, đuôi mắt đỏ ửng phiến tình tràn ngập mê muội. Cô giống như nghiện mà vô thức mổ nhẹ lên đôi môi mỏng ướt át của người đàn ông so với cô dục vọng đã muốn tràn ra ngoài từ trong mỗi cái biểu tình, cử chỉ, khiến người nhìn vào là nóng rực toàn thân.
Nhưng hắn không có làm gì khác nữa, chỉ dung túng cho cô vụng vặt mà hôn hắn, bản thân chỉ chăm chăm nhìn cô một cách đầy chiếm hữu.
Trong lúc đầu óc đều đặc như keo, cô vô thức hỏi: "Có phải em đã quyến rũ được thầy rồi không?"
Ánh mắt Lục Ngạn sâu thẳm nhìn cô, không nói chuyện. Nhưng dục vọng chiếm hữu kia vẫn không có mất đi.
Nó liền trở thành sự cổ vũ đối với Tô Kinh Hạ.
Nói không đau lòng là không thể, nhưng một khi đã quyết định sẽ làm thế thân, Tô Kinh Hạ đã tự tiêm cho mình một liều thuốc cam chịu cực mạnh. Bất kể có ra làm sao, cô cũng sẽ cố gắng tiến tới, cho đến khi đạt được mục đích. Cho đến ngày thay thế được mẹ rồi, cho dù biết rõ có thể mình cũng chỉ là thế thân thì cô cũng cam lòng.
Bỗng chốc cô ngốc nghếch hiểu được vì sao thầy biết rõ mẹ chỉ xem thầy là thế thân của người kia thôi nhưng vẫn cam nguyện ở bên cạnh mẹ, hèn mọn như vậy.
Khi yêu, con người liền trở nên hèn mọn.
Chỉ cầu có được trái tim của người trước mặt, cho dù đó chỉ là ảo ảnh không có thực.
Một chút hư tình giả ý liền khiến người thỏa mãn như có được cả thế giới.