Chương 19: Vụng trộm trong phòng học
Câu hỏi ngày hôm đó không hề ảnh hưởng chút nào đến tâm thái của Tô Kinh Hạ. Những ngày sau đó cô bắt đầu buông lỏng tâm thần, toàn tâm toàn ý đi theo đuổi người đàn ông kia.
Khoảnh khắc hai người ở bên nhau cứ ngỡ như họ đang yêu đương với nhau. Cho dù đôi khi biết rõ thầy đã đi gặp mẹ, Tô Kinh Hạ cũng chỉ lặng lẽ nhìn trong mắt, lại xem như không thấy. Nhưng thật ra cô càng thêm ra sức theo đuổi, tự nói rằng là do mình chưa đủ cố gắng.
Miễn cô biết thầy ấy vẫn có chút rung động với mình, vậy là đủ rồi.
Cô mãi lo chìm đắm trong tình yêu tuổi đầu đời, học tập cũng thuận buồm xuôi gió, lấy được mấy lần thành tích thi thử tốt, khiến thầy cô hài lòng vỗ vai tán thưởng, khích lệ. So với trước đây chỉ có thể đứng một bên trộm ôm mối tình đơn phương, Tô Kinh Hạ thỏa mãn như một đứa trẻ được người lớn cho cái kẹo, mỗi ngày đều cố gắng để nhận được nhiều kẹo hơn.
Cạch.
Lục Ngạn bất thình lình bị Tô Kinh Hạ kéo tay chui vào một phòng học đã không còn ai, hắn giật mình thật sự.
"Hì hì!"
Đã vậy cô gái nhỏ kia còn không biết sai, ôm eo hắn cười như mèo trộm được cá.
Lục Ngạn tức cười: "Em muốn làm gì đây hả?"
"Muốn yêu đương vụng trộm nơi phòng học?"
Mặc dù cô cũng có ý đó thật, nhưng khi bị thầy ấy dùng giọng điệu ám muội đó nói ra, Tô Kinh Hạ vẫn cảm thấy cả người nóng ran.
Nếu là Tô Kinh Hạ trước đây, cô có thể sẽ ngượng ngùng bỏ chạy liền. Còn bây giờ...
Cô lè lưỡi che giấu xấu hổ nói: "Thật thì sao?"
Nói xong cô còn nhón chân câu lấy cổ hắn, hôn chụt lên trái cổ nam tính của hắn. Qua mấy lần thân mật, mặc dù chỉ giới hạn ở những nụ hôn cùng trêu đùa vụng vặt nhưng cô biết mỗi khi cô hôn nơi này, toàn thân người đàn ông sẽ căng chặt. Sự đè nén toát ra từ trên từng thớ cơ mặc dù cứng đến cộm tay nhưng cô vô cùng yêu thích.
Sau đó nữa thầy ấy nhất định...
Vụt!
Trong một thoáng đến Tô Kinh Hạ cũng không kịp phản ứng cô đã bị người đàn ông kéo đến cuối lớp, nơi có rèn cửa sổ khẽ lay động vì cơn gió lùa qua một cái cửa sổ quên đóng lại trong phòng.
Tiếng bàn ghế bị kéo lê phát ra tiếng vang khiến người giật mình.
Đến khi định thần cô đã thấy mình đứng giữa hai chân thầy, còn thầy thì ngồi ở trên bàn. Rèn cửa phủ lên hai người, đem tất cả bất thường đều che đậy hết.
Ban đêm, tuy rằng có vài phòng học vẫn còn sáng đèn vì học sinh bổ túc muộn nhưng đại đa số đều tối đen, chỉ có một ngọn đèn ngoài hành lang lại không đủ để chiếu sáng vào trong phòng. Dù vậy nếu lỡ may họ có phát ra âm thanh khiến người nghi ngờ thì khi không nhìn thấy người, người ta cũng chỉ cho rằng ở đây có hiện tượng siêu nhiên không bình thường mà thôi.
Hiểu rõ tính toán của thầy ấy, Tô Kinh Hạ cho dù da mặt có dày cũng không chịu nổi kích thích mà toàn thân rạo rực khó tả.
Khoảnh khắc đó bản năng chiếm thế thượng phong, cô liền ôm lấy cổ thầy, dùng đôi môi, dựa vào ưu thế chiều cao cúi đầu tỉ mỉ phát họa khuôn mặt kia. Vầng trán, đôi mày, rèn mi, đôi mắt... Mọi thứ đều được cô tỉ mỉ hôn qua, mang theo trân trọng và hướng tới, đầy mê luyến.
Cô yêu tất cả của người đàn ông này, từ đuôi mắt hẹp dài phong tình mỗi khi cười trêu ghẹo nhìn cô, cho tới đôi môi mỏng bạc tình.
Thật sự bạc tình sao?
Nhưng cô lại cảm thấy nó nóng rực.
"Hức..."
Cổ áo đồng phục bị bung ra từ lúc nào để lộ cần cổ cùng xương quai xanh trắng mịn non mềm thanh tân bị đôi môi của người đàn ông mạnh bạo liếm mút. Nơi đầu lưỡi chạm qua mang theo dòng điện chọc cho cô run rẩy cả người, không kiềm được tiếng nức nở yêu kiều.
"Im nào, em muốn gọi người tới sao?"
Miệng hắn thì nói vậy, nhưng đôi môi kia lại lấn xuống càng sâu, đã đến địa phận chưa bao giờ chạm tới trước đây khiến cô nhũn cả người, mém chút thì thất thố.
"Ưm..."
Nhưng thay vì đẩy thầy ấy ra, cô lại đưa tay mình lên che lấy miệng, tránh cho nó không kiềm được mà phát ra những âm thanh dụ hoặc đầy mời gọi.
Mặc dù vậy sự đè nén của cô vẫn kích thích đến người đàn ông trong nội tâm luôn có một mặt táo bạo, ác liệt.
Cô càng đè nén, hắn càng muốn ép cô phải thất thố.
"Ư a... Thầy đừng cắn a..."
Tô Kinh Hạ vô lực nức nở, ra sức cắn môi vừa yếu ớt phản kháng khi bầu ngực non nớt nhưng tròn trịa, phát dục hoàn hảo bị đôi môi của người đàn ông ngậm mút, thúc giục đến chín rục, tiên diễm ướt át. Cô lại chỉ có thể vô lực ôm lấy cổ thầy, siết chặt vạt áo sơ mi phẳng phui của thầy trở nên nhăn nhún.
Người đàn ông vẫn chỉnh chu từ đầu đến chân, còn cô thì áo quần xốc xếch.
Những gì đang diễn ra vượt quá những lần thân mật của họ khiến Tô Kinh Hạ vừa e sợ vừa chờ mong.
Khoảnh khắc hai người ở bên nhau cứ ngỡ như họ đang yêu đương với nhau. Cho dù đôi khi biết rõ thầy đã đi gặp mẹ, Tô Kinh Hạ cũng chỉ lặng lẽ nhìn trong mắt, lại xem như không thấy. Nhưng thật ra cô càng thêm ra sức theo đuổi, tự nói rằng là do mình chưa đủ cố gắng.
Miễn cô biết thầy ấy vẫn có chút rung động với mình, vậy là đủ rồi.
Cô mãi lo chìm đắm trong tình yêu tuổi đầu đời, học tập cũng thuận buồm xuôi gió, lấy được mấy lần thành tích thi thử tốt, khiến thầy cô hài lòng vỗ vai tán thưởng, khích lệ. So với trước đây chỉ có thể đứng một bên trộm ôm mối tình đơn phương, Tô Kinh Hạ thỏa mãn như một đứa trẻ được người lớn cho cái kẹo, mỗi ngày đều cố gắng để nhận được nhiều kẹo hơn.
Cạch.
Lục Ngạn bất thình lình bị Tô Kinh Hạ kéo tay chui vào một phòng học đã không còn ai, hắn giật mình thật sự.
"Hì hì!"
Đã vậy cô gái nhỏ kia còn không biết sai, ôm eo hắn cười như mèo trộm được cá.
Lục Ngạn tức cười: "Em muốn làm gì đây hả?"
"Muốn yêu đương vụng trộm nơi phòng học?"
Mặc dù cô cũng có ý đó thật, nhưng khi bị thầy ấy dùng giọng điệu ám muội đó nói ra, Tô Kinh Hạ vẫn cảm thấy cả người nóng ran.
Nếu là Tô Kinh Hạ trước đây, cô có thể sẽ ngượng ngùng bỏ chạy liền. Còn bây giờ...
Cô lè lưỡi che giấu xấu hổ nói: "Thật thì sao?"
Nói xong cô còn nhón chân câu lấy cổ hắn, hôn chụt lên trái cổ nam tính của hắn. Qua mấy lần thân mật, mặc dù chỉ giới hạn ở những nụ hôn cùng trêu đùa vụng vặt nhưng cô biết mỗi khi cô hôn nơi này, toàn thân người đàn ông sẽ căng chặt. Sự đè nén toát ra từ trên từng thớ cơ mặc dù cứng đến cộm tay nhưng cô vô cùng yêu thích.
Sau đó nữa thầy ấy nhất định...
Vụt!
Trong một thoáng đến Tô Kinh Hạ cũng không kịp phản ứng cô đã bị người đàn ông kéo đến cuối lớp, nơi có rèn cửa sổ khẽ lay động vì cơn gió lùa qua một cái cửa sổ quên đóng lại trong phòng.
Tiếng bàn ghế bị kéo lê phát ra tiếng vang khiến người giật mình.
Đến khi định thần cô đã thấy mình đứng giữa hai chân thầy, còn thầy thì ngồi ở trên bàn. Rèn cửa phủ lên hai người, đem tất cả bất thường đều che đậy hết.
Ban đêm, tuy rằng có vài phòng học vẫn còn sáng đèn vì học sinh bổ túc muộn nhưng đại đa số đều tối đen, chỉ có một ngọn đèn ngoài hành lang lại không đủ để chiếu sáng vào trong phòng. Dù vậy nếu lỡ may họ có phát ra âm thanh khiến người nghi ngờ thì khi không nhìn thấy người, người ta cũng chỉ cho rằng ở đây có hiện tượng siêu nhiên không bình thường mà thôi.
Hiểu rõ tính toán của thầy ấy, Tô Kinh Hạ cho dù da mặt có dày cũng không chịu nổi kích thích mà toàn thân rạo rực khó tả.
Khoảnh khắc đó bản năng chiếm thế thượng phong, cô liền ôm lấy cổ thầy, dùng đôi môi, dựa vào ưu thế chiều cao cúi đầu tỉ mỉ phát họa khuôn mặt kia. Vầng trán, đôi mày, rèn mi, đôi mắt... Mọi thứ đều được cô tỉ mỉ hôn qua, mang theo trân trọng và hướng tới, đầy mê luyến.
Cô yêu tất cả của người đàn ông này, từ đuôi mắt hẹp dài phong tình mỗi khi cười trêu ghẹo nhìn cô, cho tới đôi môi mỏng bạc tình.
Thật sự bạc tình sao?
Nhưng cô lại cảm thấy nó nóng rực.
"Hức..."
Cổ áo đồng phục bị bung ra từ lúc nào để lộ cần cổ cùng xương quai xanh trắng mịn non mềm thanh tân bị đôi môi của người đàn ông mạnh bạo liếm mút. Nơi đầu lưỡi chạm qua mang theo dòng điện chọc cho cô run rẩy cả người, không kiềm được tiếng nức nở yêu kiều.
"Im nào, em muốn gọi người tới sao?"
Miệng hắn thì nói vậy, nhưng đôi môi kia lại lấn xuống càng sâu, đã đến địa phận chưa bao giờ chạm tới trước đây khiến cô nhũn cả người, mém chút thì thất thố.
"Ưm..."
Nhưng thay vì đẩy thầy ấy ra, cô lại đưa tay mình lên che lấy miệng, tránh cho nó không kiềm được mà phát ra những âm thanh dụ hoặc đầy mời gọi.
Mặc dù vậy sự đè nén của cô vẫn kích thích đến người đàn ông trong nội tâm luôn có một mặt táo bạo, ác liệt.
Cô càng đè nén, hắn càng muốn ép cô phải thất thố.
"Ư a... Thầy đừng cắn a..."
Tô Kinh Hạ vô lực nức nở, ra sức cắn môi vừa yếu ớt phản kháng khi bầu ngực non nớt nhưng tròn trịa, phát dục hoàn hảo bị đôi môi của người đàn ông ngậm mút, thúc giục đến chín rục, tiên diễm ướt át. Cô lại chỉ có thể vô lực ôm lấy cổ thầy, siết chặt vạt áo sơ mi phẳng phui của thầy trở nên nhăn nhún.
Người đàn ông vẫn chỉnh chu từ đầu đến chân, còn cô thì áo quần xốc xếch.
Những gì đang diễn ra vượt quá những lần thân mật của họ khiến Tô Kinh Hạ vừa e sợ vừa chờ mong.