Chương 21: Đừng ôm em... Em sẽ không nhịn được mà hối hận
“Bà ấy lao lực quá độ nên mới ngất xỉu thôi. Chúng tôi còn đang quan sát thêm, người nhà bệnh nhân đừng lo lắng.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tô Kinh Hạ im lặng ngồi bên giường của mẹ, bên tai nghe tiếng thầy nói chuyện cùng bác sĩ.
Từ lúc đưa mẹ vào bệnh viện đến giờ thầy vẫn ở đây, giúp mẹ hoàn tất thủ tục nhập viện, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. So với cô chỉ biết lẻo đẽo đi theo, vừa nhìn người ta liền nghĩ thầy mới là người nhà bệnh nhân.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong thì thầy trở vào phòng, vô cùng tự nhiên đem chăn trên người mẹ chỉnh lại kín kẽ, cẩn thận tỉ mỉ nhét bàn tay vừa truyền dịch xong của mẹ vào trong chăn. Cử chỉ dịu dàng mang theo trân trọng.
“Em ra ngoài mua ít trái cây cho mẹ.”
Tô Kinh Hạ máy móc nói, sau đó đứng dậy rời đi, không chút chần chừ hay do dự khi để mẹ mình ở lại cùng người mình đang theo đuổi.
Lục Ngạn nghe tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng Tô Kinh Hạ đã quay lưng đi rồi. Cái hắn nhìn thấy chỉ là bóng lưng của cô, không rõ cảm xúc. Có chút quá mức bình tĩnh.
Nhưng thời điểm đó hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì sau khi Tô Kinh Hạ đi thì Tô Mị ở trên giường đã tỉnh lại.
“Chị cảm thấy sao rồi?”
Hắn ngồi xuống cái ghế Tô Kinh Hạ đã ngồi lúc nãy, nhẹ giọng hỏi.
Tô Mị lại không đáp lời ngay, im lặng nhìn hắn một lát rồi mới mấp mấy môi: “Tống Thanh…”
Lục Ngạn khựng lại một chút, sau đó cũng không có vạch trần mà nói: “Chị mệt mỏi quá độ rồi, sau này đừng cố quá như vậy nữa.”
Ai biết Tô Mị lại tự mình bác bỏ: “Không phải, cậu không phải Tống Thanh.”
“Sao cậu lại ở đây?”
Lục Ngạn không có giật mình, đáp: “Chị ngất đi, Kinh Hạ rất sợ hãi nên đã gọi cho tôi.”
“Kinh Hạ nó…”
Trái ngược Tô Mị lại là người giật mình, biểu tình có chút hoảng hốt. Kết hợp với khuôn mặt tái nhợt của bà khiến bà trông trở nên thật yếu ớt. Lúc này vậy mà Lục Ngạn lại nhìn thấy được dáng vẻ của Tô Kinh Hạ trên người bà. Quả thật hai người họ khá giống nhau, nhưng chỉ vì tính cách khác nhau nên bình thường người ta sẽ không liên tưởng đến.
“Em ấy thi xong rồi, vừa về liền thấy chị ngất xỉu. Chị nên quan tâm đến sức khỏe của mình hơn đi.”
Ánh mắt của Lục Ngạn vẫn không có thay đổi nhìn Tô Mị, nhưng so với đôi mắt đầy tình cảm trước đây thì nó quá là khác biệt.
Nếu là bình thường Tô Mị sẽ nhận ra được, nhưng có thể lúc này do bà không khỏe, tâm lý cũng trở nên yếu đuối hơn. Nhìn người đàn ông giống hệt người bà từng yêu nhưng lại không có được, bà bị quá khứ quấn lấy, đâm ra dễ dàng trở nên thương cảm khi cảm nhận được bóng hình của người cũ trên thân Lục Ngạn mà yếu ớt nắm lấy tay hắn nói: “Nếu cậu là người đó thì thật tốt…”
Lục Ngạn im lặng để cho bà nắm, không rút tay về: “Chị muốn xem tôi là người đó thì cứ cho là như vậy đi.”
Hắn lại không biết có người đem hình ảnh họ nắm tay cùng dáng vẻ yếu ớt ỷ lại của Tô Mị xem vào trong mắt, sau đó im lặng quay đầu đi, như thể chưa từng xuất hiện ở cửa phòng.
Ở trong phòng, Tô Mị lại lắc đầu: “Tôi biết rõ cậu vốn không phải người đó, cũng không thể xem cậu là người đó mà yêu.”
Không mù quáng đến mức ngộ nhận tình yêu, mà bởi vì quá sáng suốt nên tạo thành mâu thuẫn. Nếu có thể mù quáng bất chấp yêu được thì tốt rồi, Tô Mị cười khổ sở.
Thời điểm này trông bà lại vô cùng giống Tô Kinh Hạ. Dáng vẻ Tô Kinh Hạ khổ sở vì biết người mình yêu là người yêu của mẹ mình lúc đầu bỗng hiện lên trong đầu Lục Ngạn, hắn bất giác nhíu mày, cũng nhất thời nhận ra mình đã bỏ qua cái gì.
Hắn chỉ lo áy náy với Tô Mị, sau tất cả, hắn là người khiến cho Tô Mị phải lao tâm lao lực thành bệnh, bất kể là gián tiếp hay không, hắn vẫn thấy có lỗi, cho nên liền chỉ lo cứu vãn tình hình. Hắn lại quên mất khi hắn lo lắng cho Tô Mị, hắn đã vô tình bỏ qua sự tồn tại của một người khác. Hắn tự nhận mình đáng trách, cũng không có đổ lỗi cho việc mình không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, nhưng Tô Kinh Hạ… Tô Kinh Hạ cũng không giống bình thường, Lục Ngạn buồn bực thở dài trong lòng khi bất chợt nhận ra điều này.
Tô Mị không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nhìn hắn ảo não lại tưởng là vì mình mà áy náy nói: “Xin lỗi.”
Lục Ngạn giật mình ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy ánh mắt của bà, hắn hiểu, rồi lắc đầu: “Chị không cần xin lỗi, người nên xin lỗi là tôi mới đúng.”
Tô Mị mờ mịt không hiểu nhìn hắn, nhưng Lục Ngạn không có giải thích mà đứng lên nói: “Chị nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ gì nữa hết. So với công việc, chị nên quan tâm cảm xúc của Kinh Hạ nhiều hơn. Em ấy sẽ khổ sở vì chị. Em ấy chỉ còn mình chị là người thân nhất.”
Nói xong hắn tự nhiên rút tay ra khỏi tay bà, còn không quên chu đáo nhét nó lại vào chăn rồi mới đi ra ngoài. Để lại Tô Mị, người phụ nữ cường thế một đời kia với một mặt thương cảm và tự trách.
Lục Ngạn mất một thời gian mới tìm thấy Tô Kinh Hạ tại một góc lan can không có người.
Người con gái nhỏ bé đó co rụt lại một góc ôm mình khóc thảm thiết. Tiếng khóc đè nén như sợ người ta nghe được lại càng khiến người ta cảm nhận được nội tâm thống khổ vạn phần cũng chỉ biết tự mình chịu đựng của cô. Thân hình kia không ngừng run rẩy như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Có lẽ, nó đã sụp đổ rồi.
“Kinh Hạ.”
Lục Ngạn nhất thời không biết phải nói gì ngoài việc lại gần cô, gọi tên cô.
Nhưng người con gái đang khổ sở kia vừa nghe thấy âm thanh của hắn thì sợ hãi, tiếng khóc ngưng bặp nhưng không kìm được tiếng nghẹn ngào nức nở trong cổ họng vẫn chỉ lo vội vã xóa đi nước mắt trên mặt mình, còn né tránh hắn, lảo đảo đứng dậy, làm như không có chuyện gì hỏi: “Sao thầy lại ra đây?”
Cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, không bận tâm: “Thầy vào với mẹ em đi. Mẹ em thật ra rất yếu đuối, mẹ chỉ là cố gắng trang bị cho mình một vỏ bọc hoàn hảo thôi, đôi khi mẹ có hơi cáu kỉnh, thầy cũng đừng để trong lòng. Hãy khoan dung cho bà ấy.”
“Mẹ của em, giao cho thầy vậy…”
Cô nói, miệng cố cười nhưng nước mắt đã giàn giụa.
Lục Ngạn nhíu mày mạnh tay đem siết chặt trong lòng.
Tô Kinh Hạ giật mình một cái, sau đó ra sức giãy giụa, nghẹn ngào nói: “Thầy đừng ôm em hức hức… Đừng em ôm… Em sẽ không chịu nổi mà hối hận hu hu…”
“Em chịu được… Em sẽ cố gắng hu hu hu…”
Lục Ngạn không nói gì nhưng ôm cô thật chặt, không để cho cô giãy ra. Cho đến lúc tất cả mạnh mẽ đều không chống đỡ được vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn, người con gái bé nhỏ kia mới ôm chặt hắn khóc thảm thiết.
Tiếng khóc khốn khổ không ngừng quanh quẩn nơi góc nhỏ, khiến lòng người đau đớn theo.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tô Kinh Hạ im lặng ngồi bên giường của mẹ, bên tai nghe tiếng thầy nói chuyện cùng bác sĩ.
Từ lúc đưa mẹ vào bệnh viện đến giờ thầy vẫn ở đây, giúp mẹ hoàn tất thủ tục nhập viện, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. So với cô chỉ biết lẻo đẽo đi theo, vừa nhìn người ta liền nghĩ thầy mới là người nhà bệnh nhân.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong thì thầy trở vào phòng, vô cùng tự nhiên đem chăn trên người mẹ chỉnh lại kín kẽ, cẩn thận tỉ mỉ nhét bàn tay vừa truyền dịch xong của mẹ vào trong chăn. Cử chỉ dịu dàng mang theo trân trọng.
“Em ra ngoài mua ít trái cây cho mẹ.”
Tô Kinh Hạ máy móc nói, sau đó đứng dậy rời đi, không chút chần chừ hay do dự khi để mẹ mình ở lại cùng người mình đang theo đuổi.
Lục Ngạn nghe tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng Tô Kinh Hạ đã quay lưng đi rồi. Cái hắn nhìn thấy chỉ là bóng lưng của cô, không rõ cảm xúc. Có chút quá mức bình tĩnh.
Nhưng thời điểm đó hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì sau khi Tô Kinh Hạ đi thì Tô Mị ở trên giường đã tỉnh lại.
“Chị cảm thấy sao rồi?”
Hắn ngồi xuống cái ghế Tô Kinh Hạ đã ngồi lúc nãy, nhẹ giọng hỏi.
Tô Mị lại không đáp lời ngay, im lặng nhìn hắn một lát rồi mới mấp mấy môi: “Tống Thanh…”
Lục Ngạn khựng lại một chút, sau đó cũng không có vạch trần mà nói: “Chị mệt mỏi quá độ rồi, sau này đừng cố quá như vậy nữa.”
Ai biết Tô Mị lại tự mình bác bỏ: “Không phải, cậu không phải Tống Thanh.”
“Sao cậu lại ở đây?”
Lục Ngạn không có giật mình, đáp: “Chị ngất đi, Kinh Hạ rất sợ hãi nên đã gọi cho tôi.”
“Kinh Hạ nó…”
Trái ngược Tô Mị lại là người giật mình, biểu tình có chút hoảng hốt. Kết hợp với khuôn mặt tái nhợt của bà khiến bà trông trở nên thật yếu ớt. Lúc này vậy mà Lục Ngạn lại nhìn thấy được dáng vẻ của Tô Kinh Hạ trên người bà. Quả thật hai người họ khá giống nhau, nhưng chỉ vì tính cách khác nhau nên bình thường người ta sẽ không liên tưởng đến.
“Em ấy thi xong rồi, vừa về liền thấy chị ngất xỉu. Chị nên quan tâm đến sức khỏe của mình hơn đi.”
Ánh mắt của Lục Ngạn vẫn không có thay đổi nhìn Tô Mị, nhưng so với đôi mắt đầy tình cảm trước đây thì nó quá là khác biệt.
Nếu là bình thường Tô Mị sẽ nhận ra được, nhưng có thể lúc này do bà không khỏe, tâm lý cũng trở nên yếu đuối hơn. Nhìn người đàn ông giống hệt người bà từng yêu nhưng lại không có được, bà bị quá khứ quấn lấy, đâm ra dễ dàng trở nên thương cảm khi cảm nhận được bóng hình của người cũ trên thân Lục Ngạn mà yếu ớt nắm lấy tay hắn nói: “Nếu cậu là người đó thì thật tốt…”
Lục Ngạn im lặng để cho bà nắm, không rút tay về: “Chị muốn xem tôi là người đó thì cứ cho là như vậy đi.”
Hắn lại không biết có người đem hình ảnh họ nắm tay cùng dáng vẻ yếu ớt ỷ lại của Tô Mị xem vào trong mắt, sau đó im lặng quay đầu đi, như thể chưa từng xuất hiện ở cửa phòng.
Ở trong phòng, Tô Mị lại lắc đầu: “Tôi biết rõ cậu vốn không phải người đó, cũng không thể xem cậu là người đó mà yêu.”
Không mù quáng đến mức ngộ nhận tình yêu, mà bởi vì quá sáng suốt nên tạo thành mâu thuẫn. Nếu có thể mù quáng bất chấp yêu được thì tốt rồi, Tô Mị cười khổ sở.
Thời điểm này trông bà lại vô cùng giống Tô Kinh Hạ. Dáng vẻ Tô Kinh Hạ khổ sở vì biết người mình yêu là người yêu của mẹ mình lúc đầu bỗng hiện lên trong đầu Lục Ngạn, hắn bất giác nhíu mày, cũng nhất thời nhận ra mình đã bỏ qua cái gì.
Hắn chỉ lo áy náy với Tô Mị, sau tất cả, hắn là người khiến cho Tô Mị phải lao tâm lao lực thành bệnh, bất kể là gián tiếp hay không, hắn vẫn thấy có lỗi, cho nên liền chỉ lo cứu vãn tình hình. Hắn lại quên mất khi hắn lo lắng cho Tô Mị, hắn đã vô tình bỏ qua sự tồn tại của một người khác. Hắn tự nhận mình đáng trách, cũng không có đổ lỗi cho việc mình không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, nhưng Tô Kinh Hạ… Tô Kinh Hạ cũng không giống bình thường, Lục Ngạn buồn bực thở dài trong lòng khi bất chợt nhận ra điều này.
Tô Mị không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nhìn hắn ảo não lại tưởng là vì mình mà áy náy nói: “Xin lỗi.”
Lục Ngạn giật mình ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy ánh mắt của bà, hắn hiểu, rồi lắc đầu: “Chị không cần xin lỗi, người nên xin lỗi là tôi mới đúng.”
Tô Mị mờ mịt không hiểu nhìn hắn, nhưng Lục Ngạn không có giải thích mà đứng lên nói: “Chị nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ gì nữa hết. So với công việc, chị nên quan tâm cảm xúc của Kinh Hạ nhiều hơn. Em ấy sẽ khổ sở vì chị. Em ấy chỉ còn mình chị là người thân nhất.”
Nói xong hắn tự nhiên rút tay ra khỏi tay bà, còn không quên chu đáo nhét nó lại vào chăn rồi mới đi ra ngoài. Để lại Tô Mị, người phụ nữ cường thế một đời kia với một mặt thương cảm và tự trách.
Lục Ngạn mất một thời gian mới tìm thấy Tô Kinh Hạ tại một góc lan can không có người.
Người con gái nhỏ bé đó co rụt lại một góc ôm mình khóc thảm thiết. Tiếng khóc đè nén như sợ người ta nghe được lại càng khiến người ta cảm nhận được nội tâm thống khổ vạn phần cũng chỉ biết tự mình chịu đựng của cô. Thân hình kia không ngừng run rẩy như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Có lẽ, nó đã sụp đổ rồi.
“Kinh Hạ.”
Lục Ngạn nhất thời không biết phải nói gì ngoài việc lại gần cô, gọi tên cô.
Nhưng người con gái đang khổ sở kia vừa nghe thấy âm thanh của hắn thì sợ hãi, tiếng khóc ngưng bặp nhưng không kìm được tiếng nghẹn ngào nức nở trong cổ họng vẫn chỉ lo vội vã xóa đi nước mắt trên mặt mình, còn né tránh hắn, lảo đảo đứng dậy, làm như không có chuyện gì hỏi: “Sao thầy lại ra đây?”
Cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, không bận tâm: “Thầy vào với mẹ em đi. Mẹ em thật ra rất yếu đuối, mẹ chỉ là cố gắng trang bị cho mình một vỏ bọc hoàn hảo thôi, đôi khi mẹ có hơi cáu kỉnh, thầy cũng đừng để trong lòng. Hãy khoan dung cho bà ấy.”
“Mẹ của em, giao cho thầy vậy…”
Cô nói, miệng cố cười nhưng nước mắt đã giàn giụa.
Lục Ngạn nhíu mày mạnh tay đem siết chặt trong lòng.
Tô Kinh Hạ giật mình một cái, sau đó ra sức giãy giụa, nghẹn ngào nói: “Thầy đừng ôm em hức hức… Đừng em ôm… Em sẽ không chịu nổi mà hối hận hu hu…”
“Em chịu được… Em sẽ cố gắng hu hu hu…”
Lục Ngạn không nói gì nhưng ôm cô thật chặt, không để cho cô giãy ra. Cho đến lúc tất cả mạnh mẽ đều không chống đỡ được vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn, người con gái bé nhỏ kia mới ôm chặt hắn khóc thảm thiết.
Tiếng khóc khốn khổ không ngừng quanh quẩn nơi góc nhỏ, khiến lòng người đau đớn theo.