Chương 22: Hãy ích kỷ hơn đi
“Cô bé ngốc, em thành công rồi.”
Lục Ngạn thở dài trong lòng, ôm cô gái nhỏ khẽ nói. Cảm nhận được tiếng nức nở của người trong lòng hắn khẽ ngừng một chút, sau đó lại càng ôm chặt hắn hơn, hắn không hiểu, vẫn nói tiếp: “Không phải em muốn theo đuổi tôi, để tôi không còn thích mẹ em nữa sao. Giờ tôi không thích mẹ em nữa, sao em lại từ bỏ chứ.”
Tiếng nức nở trong lòng hắn bỗng trở nên đứt quãng giống như thở không ra hơi, nghẹn ngào: “Hức hức… Thầy không cần an ủi em, em chịu được…”
“Thầy đợi hức hức… Cho em ôm một chút hu hu… Sau đó em sẽ không làm phiền thầy nữa hu hu hu…”
Cô chỉ cần một chút này thôi, làm ơn…
Lục Ngạn nghe cô khóc, thở dài.
“Khó khăn lắm tôi mới quyết tâm từ bỏ mẹ em được, bây giờ em cũng muốn từ bỏ tôi sao?”
Tô Kinh Hạ vô thức lắc đầu. Cánh tay còn siết chặt vạt áo hắn.
Lục Ngạn biết cô còn chưa nghe vào, tự nhiên tức cười, bực bội ngang. Làm như hắn chưa biết cô gái nhỏ này vô cùng cứng đầu vậy, nhưng mà lần nào cũng khiến hắn muốn nổi cơn táo bạo.
“Tô Kinh Hạ, em thật nhẫn tâm.”
Hắn nghiến răng nói. Trong đầu hắn lại có một chiếc thiên thần cầm cái búa đập vào đầu tiểu ác ma mắng: Ngươi còn có mặt mày mà nói! Ai nhẫn tâm hơn ngươi!
Nhưng cô gái nhỏ kia không biết, bị hắn lạnh lùng chất vấn thì kinh hoàng, theo bản năng muốn lắc đầu bác bỏ, mặc dù cô cũng chẳng biết vì cái gì. Trái tim người thiếu nữ mới lớn đã bị tên tra nam kia xoay vòng vòng đến không phân biệt được gì vào thời điểm đau lòng nhất.
Vậy mà ai đó vẫn còn oán hận: “Nếu em yêu mẹ em như vậy sao ban đầu còn muốn trêu chọc tôi!?”
“Bây giờ liền muốn vì mẹ mà tàn nhẫn với mình, tàn nhẫn với tôi sao? Em có dám đứng trước mặt mẹ em nói với bà rằng em không yêu tôi, không có day dưa với tôi bao lâu nay không? Nếu em dám, tôi sẽ thành toàn cho em!”
“Hức hức…”
Tô Kinh Hạ triệt để bối rối, tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ, khóc rối tung rối mù.
Lục Ngạn đau lòng, cũng bực bội đưa tay lau nước mắt cho cô, trầm giọng nói: “Đừng tỏ ra thánh mẫu nữa, hãy ích kỷ hơn đi.”
Tô Kinh Hạ vô thức lắc đầu, ôm chặt tay hắn nghẹn ngào nức nở.
“Đừng có ép tôi phải ở trước mặt mẹ em phơi bày tất cả ra!”
Lục Ngạn táo bạo.
Cô gái nhỏ bị hắn dọa hoảng loạn, nước mắt rưng rưng sợ hãi nhìn hắn.
“Biết sợ?”
Nhưng hắn chẳng vui chút nào hết. Chẳng lẽ cô muốn cả đời đều giấu giếm hay sao?
Cô gái chết tiệt này!
Tô Kinh Hạ lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cô vội vàng lắc đầu, nghẹn ngào: “Sợ… Hức hức, thầy đừng như vậy…”
Trán Lục Ngạn nổi gân xanh, kiềm chế tức giận muốn nổ tung.
Nhịn, phải nhịn. Là do hắn đem một chuyện đẩy đến mức này, có tức cũng phải nhịn xuống!
Lục Ngạn tự niệm trong đầu mình, cằm bạnh xuống thật nặng nề, mím môi nói: “Từ lúc em bắt đầu, chuyện này đã không còn là chuyện mà một mình em có thể quyết định nữa, nghe rõ chưa! Không được tự tiện nói bỏ là bỏ!”
Tô Kinh Hạ còn biết nói gì nữa, chỉ biết lung tung gật đầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương, khiến người không đành lòng chèn ép cô nữa.
Lục Ngạn cũng không nỡ.
“Xem em khóc thành cái mặt mèo gì kia!”
Hắn mạnh bạo nâng mặt cô lên, lau nước mắt giàn giụa trên rèn mi ướt nhẹp, trên đôi má của cô vừa ác miệng châm chọc.
Tô Kinh Hạ không tính toán với hắn, cô nheo mắt đáng thương để hắn lau, trong lòng không hiểu được nhẹ nhàng hơn không ít.
Bởi vì cô không cần từ bỏ nữa đúng không… Không cần từ bỏ thầy, từ bỏ tình yêu đó… Thật tốt phải không…
Nhưng khi nhìn thấy Tô Mị, Tô Kinh Hạ lại thấy khốn đốn.
Lục Ngạn nhìn cô cúi đầu lột quýt cho Tô Mị, đáy lòng có chút ác liệt không có nhân tính. Hắn không chỉ không giải vây cho cô mà còn lạnh lùng mặc kệ, đi đến bên người Tô Mị nói: “Tôi về đây. Bác sĩ nói chị còn phải ở lại theo dõi một thời gian, đừng liều mạng nữa.”
“Kinh Hạ, chăm sóc tốt cho mẹ em. Trước khi bác sĩ cho phép, không được để bà xuất viện.”
Để Tô Mị ở lại bệnh viện cũng tốt, như vậy hắn sẽ có dư thời gian đi giải quyết mớ rắc rối này.
Tô Kinh Hạ lúc này đúng kiểu nói gì nghe nấy, nghe hắn dặn dò xong liền ngốc nghếch gật đầu như con sóc.
Tô Mị lại nhíu mày, có vẻ không muốn. Nhưng Lục Ngạn không cho bà cơ hội lên tiếng, dặn dò xong liền nhanh chân rời khỏi phòng bệnh.
Lục Ngạn thở dài trong lòng, ôm cô gái nhỏ khẽ nói. Cảm nhận được tiếng nức nở của người trong lòng hắn khẽ ngừng một chút, sau đó lại càng ôm chặt hắn hơn, hắn không hiểu, vẫn nói tiếp: “Không phải em muốn theo đuổi tôi, để tôi không còn thích mẹ em nữa sao. Giờ tôi không thích mẹ em nữa, sao em lại từ bỏ chứ.”
Tiếng nức nở trong lòng hắn bỗng trở nên đứt quãng giống như thở không ra hơi, nghẹn ngào: “Hức hức… Thầy không cần an ủi em, em chịu được…”
“Thầy đợi hức hức… Cho em ôm một chút hu hu… Sau đó em sẽ không làm phiền thầy nữa hu hu hu…”
Cô chỉ cần một chút này thôi, làm ơn…
Lục Ngạn nghe cô khóc, thở dài.
“Khó khăn lắm tôi mới quyết tâm từ bỏ mẹ em được, bây giờ em cũng muốn từ bỏ tôi sao?”
Tô Kinh Hạ vô thức lắc đầu. Cánh tay còn siết chặt vạt áo hắn.
Lục Ngạn biết cô còn chưa nghe vào, tự nhiên tức cười, bực bội ngang. Làm như hắn chưa biết cô gái nhỏ này vô cùng cứng đầu vậy, nhưng mà lần nào cũng khiến hắn muốn nổi cơn táo bạo.
“Tô Kinh Hạ, em thật nhẫn tâm.”
Hắn nghiến răng nói. Trong đầu hắn lại có một chiếc thiên thần cầm cái búa đập vào đầu tiểu ác ma mắng: Ngươi còn có mặt mày mà nói! Ai nhẫn tâm hơn ngươi!
Nhưng cô gái nhỏ kia không biết, bị hắn lạnh lùng chất vấn thì kinh hoàng, theo bản năng muốn lắc đầu bác bỏ, mặc dù cô cũng chẳng biết vì cái gì. Trái tim người thiếu nữ mới lớn đã bị tên tra nam kia xoay vòng vòng đến không phân biệt được gì vào thời điểm đau lòng nhất.
Vậy mà ai đó vẫn còn oán hận: “Nếu em yêu mẹ em như vậy sao ban đầu còn muốn trêu chọc tôi!?”
“Bây giờ liền muốn vì mẹ mà tàn nhẫn với mình, tàn nhẫn với tôi sao? Em có dám đứng trước mặt mẹ em nói với bà rằng em không yêu tôi, không có day dưa với tôi bao lâu nay không? Nếu em dám, tôi sẽ thành toàn cho em!”
“Hức hức…”
Tô Kinh Hạ triệt để bối rối, tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ, khóc rối tung rối mù.
Lục Ngạn đau lòng, cũng bực bội đưa tay lau nước mắt cho cô, trầm giọng nói: “Đừng tỏ ra thánh mẫu nữa, hãy ích kỷ hơn đi.”
Tô Kinh Hạ vô thức lắc đầu, ôm chặt tay hắn nghẹn ngào nức nở.
“Đừng có ép tôi phải ở trước mặt mẹ em phơi bày tất cả ra!”
Lục Ngạn táo bạo.
Cô gái nhỏ bị hắn dọa hoảng loạn, nước mắt rưng rưng sợ hãi nhìn hắn.
“Biết sợ?”
Nhưng hắn chẳng vui chút nào hết. Chẳng lẽ cô muốn cả đời đều giấu giếm hay sao?
Cô gái chết tiệt này!
Tô Kinh Hạ lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cô vội vàng lắc đầu, nghẹn ngào: “Sợ… Hức hức, thầy đừng như vậy…”
Trán Lục Ngạn nổi gân xanh, kiềm chế tức giận muốn nổ tung.
Nhịn, phải nhịn. Là do hắn đem một chuyện đẩy đến mức này, có tức cũng phải nhịn xuống!
Lục Ngạn tự niệm trong đầu mình, cằm bạnh xuống thật nặng nề, mím môi nói: “Từ lúc em bắt đầu, chuyện này đã không còn là chuyện mà một mình em có thể quyết định nữa, nghe rõ chưa! Không được tự tiện nói bỏ là bỏ!”
Tô Kinh Hạ còn biết nói gì nữa, chỉ biết lung tung gật đầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương, khiến người không đành lòng chèn ép cô nữa.
Lục Ngạn cũng không nỡ.
“Xem em khóc thành cái mặt mèo gì kia!”
Hắn mạnh bạo nâng mặt cô lên, lau nước mắt giàn giụa trên rèn mi ướt nhẹp, trên đôi má của cô vừa ác miệng châm chọc.
Tô Kinh Hạ không tính toán với hắn, cô nheo mắt đáng thương để hắn lau, trong lòng không hiểu được nhẹ nhàng hơn không ít.
Bởi vì cô không cần từ bỏ nữa đúng không… Không cần từ bỏ thầy, từ bỏ tình yêu đó… Thật tốt phải không…
Nhưng khi nhìn thấy Tô Mị, Tô Kinh Hạ lại thấy khốn đốn.
Lục Ngạn nhìn cô cúi đầu lột quýt cho Tô Mị, đáy lòng có chút ác liệt không có nhân tính. Hắn không chỉ không giải vây cho cô mà còn lạnh lùng mặc kệ, đi đến bên người Tô Mị nói: “Tôi về đây. Bác sĩ nói chị còn phải ở lại theo dõi một thời gian, đừng liều mạng nữa.”
“Kinh Hạ, chăm sóc tốt cho mẹ em. Trước khi bác sĩ cho phép, không được để bà xuất viện.”
Để Tô Mị ở lại bệnh viện cũng tốt, như vậy hắn sẽ có dư thời gian đi giải quyết mớ rắc rối này.
Tô Kinh Hạ lúc này đúng kiểu nói gì nghe nấy, nghe hắn dặn dò xong liền ngốc nghếch gật đầu như con sóc.
Tô Mị lại nhíu mày, có vẻ không muốn. Nhưng Lục Ngạn không cho bà cơ hội lên tiếng, dặn dò xong liền nhanh chân rời khỏi phòng bệnh.