Chương 30: Không để tình yêu đầu trở thành tiếc nuối (Hoàn)
Tô Kinh Hạ co rúm người trên ghế, dáng vẻ nhỏ nhắn yếu đuối rụt rè nhìn bà một cái, thỏ thẻ lên tiếng: “Mẹ… Con xin lỗi…”
Âm thanh đều mang theo nghẹn ngào, khiến người không nỡ mắng cô.
Tô Mị nhìn cô, nội tâm dày đặc cảm thán. Con gái bà, so với bà hồi xưa càng trong sáng, càng có cái sự thanh thuần ngây ngô nhưng cũng đầy nhiệt tình. Năm xưa bà chỉ dám yêu đơn phương người kia, không dám có chút vượt rào nào. Con gái bà… Có lẽ cũng vậy đi. Nhưng nó lại may mắn hơn bà, yêu một người nó thể nhìn thấu được cảm tình mà nó giấu giếm. Còn người bà yêu, bà tương tư mấy năm cao trung, có thể đã nhận ra tình cảm của bà nhưng chưa từng nghĩ đáp lại.
Một người mang cho bà tiếc nuối cả đời không thể bù đắp, khi công thành danh toại liền muốn vì chút ít đó làm chuyện thiếu suy nghĩ. Một người lại cẩn trọng, vì con gái bà tính toán từng bước, làm sao đáp lại tình cảm thuở đầu đời ngây thơ trong sáng.
Bà có nên ghen tỵ với nó không.
Tô Mị cười lắc đầu: “Mẹ không trách con.”
Bởi vì thấu hiểu được sự tiếc nuối kia cho nên chưa từng trách. Có trách thì chỉ trách bà không đủ quan tâm đến nó.
Tình yêu thuở đầu đời không có lỗi. Nó chỉ sai khi đi cùng với những hành động bồng bột. Con gái bà có thể vì bà mà giằng vặt, đã nói lên nó vẫn biết được đúng sai phải trái, biết cái gì nên và không nên. Bà làm sao có thể trách nó được đây.
“Con thật sự thích hắn?”
Nhìn con gái vẫn còn ngờ vực chưa tin tưởng, còn e dè sợ sệt như con thú nhỏ cô độc, giọng bà dịu đi.
Có thể là cảm nhận được sự dịu dàng của bà, Tô Kinh Hạ mặc dù vẫn có không được tự tin, nhưng vẫn nhỏ nhẹ gật đầu.
Tô Mị thở dài. Nhìn cô lại co rúm người vì cái thờ dài đó, bà không khỏi tức cười, bất giác dùng giọng điệu của nữ cường nhân đã đứng trên đầu bao nhiêu đàn ông mắng: “Sợ cái gì chứ! Yêu là dõng dạc mà thừa nhận!”
Tô Kinh Hạ sợ hết hồn, choáng váng nhìn bà.
Tô Mị bật cười lên ha hả.
Tiếng cười của bà nhất thời khiến cho không khí trong phòng trở nên khoan khoái.
Lục Ngạn đứng bên ngoài cửa phòng, xuyên qua tấm kính lở trên đó nhìn thấy được cảnh tượng này, trong lòng bất giác thở dài.
Lúc này hắn mới đi thật.
Hai mẹ con kia chắc sẽ không ngờ tới việc hắn sẽ còn đứng ở ngoài. Nhưng mà khoảnh khắc hắn quay lưng, một góc áo của hắn lóe lên trên kính cửa. Tô Mị bất ngờ bắt được hình ảnh đó, khó nói không giật mình, biểu tình khẽ đăm chiêu.
Bà liếc mắt qua nhìn đứa con gái nhỏ đang bối rối ngồi trên ghế, bị bà trêu chọc thì đỏ mặt nhưng vẫn chưa thoát khỏi nổi e ngại vì tất cả mọi chuyện mà trở nên rụt rè khép nép, Tô Mị bất giác cảm thấy ghen tỵ thật sự.
Có một người luôn âm thầm thận trọng bao che, đó là cảm giác gì. Giống như cả thế giới đều là của mình, thật hạnh phúc.
“Kinh Hạ, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc, mẹ đều ủng hộ con.”
Nhìn con gái mở to mắt nhìn mình, Tô Mị cười dịu dàng: “Cho nên hãy mạnh mẽ lên, đừng sợ. Đã có mẹ chống đỡ phía sau.”
Tô Kinh Hạ ngỡ ngàng nhìn bà, dần dần hơi nước dâng lên đáy mắt, sau đó cô nhào tới ôm lấy bà, oa oa khóc lớn, giống như muốn đem tất cả sợ hãi và khổ sở bấy lâu nay đều khóc ra.
Tô Mị cũng ôm cô, khóe mắt đã có vết nhăn cũng ẩm ướt.
Bà biết, đứa con gái này đã chịu đựng nhiều rồi.
Bà cũng hiểu, đứa con gái bà nhìn lớn lên vẫn luôn đặt nặng bà trong lòng. Cho dù một tên đàn ông khác mà nó yêu có xấu xa tới mức nhân nhà dột mà chạy vào hôi của thì đối với nó, bà vẫn là người quan trọng nhất.
Tô Mị cảm thấy đủ thỏa mãn. Trong lòng lại khịt mũi cười nguy hiểm, muốn cướp cải trắng nhà bà, dễ như vậy ư. Không tính toán là một chuyện, không ngăn cản là một chuyện, muốn rước con gái bà đi thì chuẩn bị tinh thần chịu giày vò đi.
Lục Ngạn đang lái xe trên đường bỗng nhiên đánh cái rùng mình, cả người đều hoảng một cách khó hiểu.
Nhưng chung quy ra, mọi chuyện vẫn không đến mức nào phải không.
Tên đàn ông nào đó vẫn còn rất đắc ý vì mọi chuyện vẫn đi theo sự định liệu của mình mà bắt đầu nghĩ đến tương lai tươi sáng cùng cô gái nhỏ mình nhặt được trên con đường cứ ngỡ khó mà tiếp cận được với ánh sáng.
Trên con đường mà một người cần phải trải qua đôi khi sẽ có những bất ngờ không thể đoán trước, điều đó là cần thiết, cũng sẽ lắm biến cố không thể lường trước, nhưng chỉ cần chúng ta thật tâm đối đãi, đó có thể là món quà trời ban khó cầu.
Hoàn phần 1.
Âm thanh đều mang theo nghẹn ngào, khiến người không nỡ mắng cô.
Tô Mị nhìn cô, nội tâm dày đặc cảm thán. Con gái bà, so với bà hồi xưa càng trong sáng, càng có cái sự thanh thuần ngây ngô nhưng cũng đầy nhiệt tình. Năm xưa bà chỉ dám yêu đơn phương người kia, không dám có chút vượt rào nào. Con gái bà… Có lẽ cũng vậy đi. Nhưng nó lại may mắn hơn bà, yêu một người nó thể nhìn thấu được cảm tình mà nó giấu giếm. Còn người bà yêu, bà tương tư mấy năm cao trung, có thể đã nhận ra tình cảm của bà nhưng chưa từng nghĩ đáp lại.
Một người mang cho bà tiếc nuối cả đời không thể bù đắp, khi công thành danh toại liền muốn vì chút ít đó làm chuyện thiếu suy nghĩ. Một người lại cẩn trọng, vì con gái bà tính toán từng bước, làm sao đáp lại tình cảm thuở đầu đời ngây thơ trong sáng.
Bà có nên ghen tỵ với nó không.
Tô Mị cười lắc đầu: “Mẹ không trách con.”
Bởi vì thấu hiểu được sự tiếc nuối kia cho nên chưa từng trách. Có trách thì chỉ trách bà không đủ quan tâm đến nó.
Tình yêu thuở đầu đời không có lỗi. Nó chỉ sai khi đi cùng với những hành động bồng bột. Con gái bà có thể vì bà mà giằng vặt, đã nói lên nó vẫn biết được đúng sai phải trái, biết cái gì nên và không nên. Bà làm sao có thể trách nó được đây.
“Con thật sự thích hắn?”
Nhìn con gái vẫn còn ngờ vực chưa tin tưởng, còn e dè sợ sệt như con thú nhỏ cô độc, giọng bà dịu đi.
Có thể là cảm nhận được sự dịu dàng của bà, Tô Kinh Hạ mặc dù vẫn có không được tự tin, nhưng vẫn nhỏ nhẹ gật đầu.
Tô Mị thở dài. Nhìn cô lại co rúm người vì cái thờ dài đó, bà không khỏi tức cười, bất giác dùng giọng điệu của nữ cường nhân đã đứng trên đầu bao nhiêu đàn ông mắng: “Sợ cái gì chứ! Yêu là dõng dạc mà thừa nhận!”
Tô Kinh Hạ sợ hết hồn, choáng váng nhìn bà.
Tô Mị bật cười lên ha hả.
Tiếng cười của bà nhất thời khiến cho không khí trong phòng trở nên khoan khoái.
Lục Ngạn đứng bên ngoài cửa phòng, xuyên qua tấm kính lở trên đó nhìn thấy được cảnh tượng này, trong lòng bất giác thở dài.
Lúc này hắn mới đi thật.
Hai mẹ con kia chắc sẽ không ngờ tới việc hắn sẽ còn đứng ở ngoài. Nhưng mà khoảnh khắc hắn quay lưng, một góc áo của hắn lóe lên trên kính cửa. Tô Mị bất ngờ bắt được hình ảnh đó, khó nói không giật mình, biểu tình khẽ đăm chiêu.
Bà liếc mắt qua nhìn đứa con gái nhỏ đang bối rối ngồi trên ghế, bị bà trêu chọc thì đỏ mặt nhưng vẫn chưa thoát khỏi nổi e ngại vì tất cả mọi chuyện mà trở nên rụt rè khép nép, Tô Mị bất giác cảm thấy ghen tỵ thật sự.
Có một người luôn âm thầm thận trọng bao che, đó là cảm giác gì. Giống như cả thế giới đều là của mình, thật hạnh phúc.
“Kinh Hạ, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc, mẹ đều ủng hộ con.”
Nhìn con gái mở to mắt nhìn mình, Tô Mị cười dịu dàng: “Cho nên hãy mạnh mẽ lên, đừng sợ. Đã có mẹ chống đỡ phía sau.”
Tô Kinh Hạ ngỡ ngàng nhìn bà, dần dần hơi nước dâng lên đáy mắt, sau đó cô nhào tới ôm lấy bà, oa oa khóc lớn, giống như muốn đem tất cả sợ hãi và khổ sở bấy lâu nay đều khóc ra.
Tô Mị cũng ôm cô, khóe mắt đã có vết nhăn cũng ẩm ướt.
Bà biết, đứa con gái này đã chịu đựng nhiều rồi.
Bà cũng hiểu, đứa con gái bà nhìn lớn lên vẫn luôn đặt nặng bà trong lòng. Cho dù một tên đàn ông khác mà nó yêu có xấu xa tới mức nhân nhà dột mà chạy vào hôi của thì đối với nó, bà vẫn là người quan trọng nhất.
Tô Mị cảm thấy đủ thỏa mãn. Trong lòng lại khịt mũi cười nguy hiểm, muốn cướp cải trắng nhà bà, dễ như vậy ư. Không tính toán là một chuyện, không ngăn cản là một chuyện, muốn rước con gái bà đi thì chuẩn bị tinh thần chịu giày vò đi.
Lục Ngạn đang lái xe trên đường bỗng nhiên đánh cái rùng mình, cả người đều hoảng một cách khó hiểu.
Nhưng chung quy ra, mọi chuyện vẫn không đến mức nào phải không.
Tên đàn ông nào đó vẫn còn rất đắc ý vì mọi chuyện vẫn đi theo sự định liệu của mình mà bắt đầu nghĩ đến tương lai tươi sáng cùng cô gái nhỏ mình nhặt được trên con đường cứ ngỡ khó mà tiếp cận được với ánh sáng.
Trên con đường mà một người cần phải trải qua đôi khi sẽ có những bất ngờ không thể đoán trước, điều đó là cần thiết, cũng sẽ lắm biến cố không thể lường trước, nhưng chỉ cần chúng ta thật tâm đối đãi, đó có thể là món quà trời ban khó cầu.
Hoàn phần 1.