Chương 31: Phần 2 - Nghỉ việc dạy học ở trường
“Thầy nói gì? Không dạy học ở trường nữa!!?”
Tô Kinh Hạ giật mình không chịu được, nhất thời lớn tiếng hỏi người đàn ông đang ngồi trước mặt.
Âm thanh của cô không ngoại lệ thu hút sự chú ý của những người trong tiệm cafe, cô xấu hổ vội vàng ngồi lại, cúi thấp đầu nhưng vẫn không chịu thôi gặng hỏi Lục Ngạn: “Sao lại như vậy?”
Lục Ngạn ung dung cầm tách cafe lên nhấm một ngụm, thản nhiên nói: “Sao lại không thể. Công việc đó chỉ là tạm thời, trước sau gì tôi cũng phải nghỉ thôi.”
Bây giờ em đã không còn ở đó nữa, tôi càng không thể tiếp tục. Lục Ngạn ém nhẹm câu này trong lòng, giương mắt nhìn cô gái nhỏ mấy ngày nữa sẽ là sinh viên đại học.
Cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi.
Tự nhiên hắn lại không muốn cô lớn lên nữa.
Lớn lên đồng nghĩa với tiếp thu thật nhiều mối quan hệ mới. Lỡ đâu trong lúc hắn không để ý, có người thích cô thì sao? Cho nên hắn cần phải theo cô sát sao.
Hơn nữa…
Tô Kinh Hạ vẫn còn rối rắm: “Vậy… Vậy sau này thầy làm gì?”
Công việc của Lục Ngạn vốn là một điều bí mật đối với tất cả những người không liên quan, từ sau chuyện của mẹ Tô Kinh Hạ cũng đã trải qua một đoạn thời gian công tác tư tưởng mới không đắn đo về việc này nữa. Nhưng không có nghĩa cô cảm thấy an toàn vì những khoảng cách giữa hai người họ. Khó khăn lắm họ mới xem như chính thức ở bên nhau mà không có vướng bận.
Nhận ra cô đang lan man, Lục Ngạn thở dài, vẫy tay với cô.
Tô Kinh Hạ như con thỏ nhỏ chạy qua ngồi cùng với hắn, ỷ lại ôm tay hắn.
Hành vi này lại khiến thầy Lục phần nào thỏa mãn tính khống chế bá đạo của mình vừa búng nhẹ vào trán cô nói: “Em không cần phải bận tâm tôi làm gì. Em chỉ cần để ý tôi có yêu em nhiều nữa hay không mới đúng.”
Mặt Tô Kinh Hạ hơi đỏ lên, hờn dỗi trừng hắn vì lời nói buồn nôn phát ngấy kia, mặc cho người nào đó da mặt dày như tường thành không chút xấu hổ nào.
“Cho nên em nên mừng tôi đã nghỉ việc ở trường. Như vậy tôi có thể cùng em đi thành phố S.”
“Hả??”
Tô Kinh Hạ giật mình trợn to mắt lên nhìn người bên cạnh, giống như không thể tin được vào tai mình mà hỏi lại: “Thầy vừa nói gì… Cùng em đi S thị?”
“Đúng.”
Lục Ngạn vẫn ung dung gõ nhẹ vào mũi cô một cái: “Có như vậy tôi mới yên tâm nhìn em gặp gỡ một đám người mới mà không sợ em bị tên khốn nào dụ dỗ đi.”
“…”
Tô Kinh Hạ không nói nên lời.
Nhưng sau đó trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Thì ra người lo lắng không phải chỉ có mình cô. Người mong nhớ đối phương vẫn còn có người khác, cô không phải một mình.
“Em cười cái gì?”
Cô gái ngốc, vừa ngẩn ra vừa cười thật sự rất ngốc có biết không, Lục Ngạn nghĩ nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng cưng chiều xoa cằm cô gái nhỏ mà hắn đang gìn giữ.
“Hì hì!”
Tô Kinh Hạ vẫn cười. Đôi mắt đều cong cong.
So với cái sự ngây ngô của tuổi thanh xuân, ở bên trong con người Tô Kinh Hạ khác hẳn với mẹ mình luôn có một sự mềm mại. Chính cái sự mềm mại đó đã chiếm được trái tim của người đàn ông đọc thân hơn ba mươi năm kia, khiến cho hắn trở nên cẩn thận, nâng niu trong tay như đang nâng một vật báu vô giá.
Đối với Tô Kinh Hạ, sự độc tài của Lục Ngạn không khiến cô cảm thấy gò bó, ngược lại còn cảm thấy an toàn.
Bởi vì mối quan hệ của họ bắt đầu quá trúc trắc, quá gian nan. Ở trong vấn đề tình cảm ai là người coi trọng nhiều hơn sẽ chịu nhiều tổn thương nhất. Từ đầu đến giờ có vẻ giống như Tô Kinh Hạ là người chịu thiệt nhiều nhất. Nhưng có chắc người còn lại sẽ ung dung không?
Tô Kinh Hạ là một cô gái có tấm lòng cao đẹp, nội tâm đủ mềm mại và bao dung. Người như vậy rất dễ chịu tổn thương, nhưng cô có đủ sự tha thứ, cũng chịu buông bỏ những thứ quá mức nặng nề mà chỉ theo đuổi những cái đơn giản thôi. Cô yêu Lục Ngạn, vậy cũng chỉ ngây ngô yêu thôi, không hề nghĩ nọ nghĩ kia, nghĩ xem những trả giá của mình có được hồi đáp công bằng hay không.
Cho nên cô cũng nhìn bản chất của sự việc đơn giản hơn người khác. Một chút sự bá đạo của Lục Ngạn trong mắt cô chính là biểu hiện của tình yêu. Cô vui còn không được, không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây rồi tự làm mình khó chịu.
Cũng bởi vì Tô Kinh Hạ quá dễ bị dụ dỗ cho nên Lục Ngạn mới sợ đó.
“Nhưng mà… Mẹ em…”
“…”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc rồi lại khiến Lục Ngạn cảm thấy đau đầu không chịu được. Hắn đưa tay mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm.
Tự nhiên nhìn thấy nụ cười lanh lợi của cô gái nhỏ, hắn không nhịn được nhéo mũi cô mắng: “Em còn cười.”
“Em không cười.”
Tô Kinh Hạ mím môi cong mắt lí lắc nói: “Chúng ta giấu đi, mẹ sẽ không biết!”
Lục Ngạn bật cười theo.
Hắn cũng hùa vào nói: “Tôi chắc chắn sẽ không nói.”
Cô gái nhỏ liền đưa tay lên thề thốt: “Em nhất định giữ kín như bưng!”
Hai người đạt thành nhất chí mà cùng lúc duỗi cổ, khiến môi chạm môi một cái thật nhanh, sau đó cùng nhìn nhau cười.
Mọi thứ sẽ thật tốt đẹp nếu vào một ngày trước khi Tô Kinh Hạ chuẩn bị đến S thị báo danh nhập học Tô Mị không bất thình lình nói: “Kinh Hạ, mẹ muốn nói với con ngày mai mẹ cũng sẽ theo con đến S thị.”
“Không cần đâu mẹ!”
Tô Kinh Hạ đã hứa hẹn với ai kia hôm đó sẽ cùng nhau đi lập tức giãy nãy lên: “Con đã lớn rồi mà!”
Tô Kinh Hạ giật mình không chịu được, nhất thời lớn tiếng hỏi người đàn ông đang ngồi trước mặt.
Âm thanh của cô không ngoại lệ thu hút sự chú ý của những người trong tiệm cafe, cô xấu hổ vội vàng ngồi lại, cúi thấp đầu nhưng vẫn không chịu thôi gặng hỏi Lục Ngạn: “Sao lại như vậy?”
Lục Ngạn ung dung cầm tách cafe lên nhấm một ngụm, thản nhiên nói: “Sao lại không thể. Công việc đó chỉ là tạm thời, trước sau gì tôi cũng phải nghỉ thôi.”
Bây giờ em đã không còn ở đó nữa, tôi càng không thể tiếp tục. Lục Ngạn ém nhẹm câu này trong lòng, giương mắt nhìn cô gái nhỏ mấy ngày nữa sẽ là sinh viên đại học.
Cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi.
Tự nhiên hắn lại không muốn cô lớn lên nữa.
Lớn lên đồng nghĩa với tiếp thu thật nhiều mối quan hệ mới. Lỡ đâu trong lúc hắn không để ý, có người thích cô thì sao? Cho nên hắn cần phải theo cô sát sao.
Hơn nữa…
Tô Kinh Hạ vẫn còn rối rắm: “Vậy… Vậy sau này thầy làm gì?”
Công việc của Lục Ngạn vốn là một điều bí mật đối với tất cả những người không liên quan, từ sau chuyện của mẹ Tô Kinh Hạ cũng đã trải qua một đoạn thời gian công tác tư tưởng mới không đắn đo về việc này nữa. Nhưng không có nghĩa cô cảm thấy an toàn vì những khoảng cách giữa hai người họ. Khó khăn lắm họ mới xem như chính thức ở bên nhau mà không có vướng bận.
Nhận ra cô đang lan man, Lục Ngạn thở dài, vẫy tay với cô.
Tô Kinh Hạ như con thỏ nhỏ chạy qua ngồi cùng với hắn, ỷ lại ôm tay hắn.
Hành vi này lại khiến thầy Lục phần nào thỏa mãn tính khống chế bá đạo của mình vừa búng nhẹ vào trán cô nói: “Em không cần phải bận tâm tôi làm gì. Em chỉ cần để ý tôi có yêu em nhiều nữa hay không mới đúng.”
Mặt Tô Kinh Hạ hơi đỏ lên, hờn dỗi trừng hắn vì lời nói buồn nôn phát ngấy kia, mặc cho người nào đó da mặt dày như tường thành không chút xấu hổ nào.
“Cho nên em nên mừng tôi đã nghỉ việc ở trường. Như vậy tôi có thể cùng em đi thành phố S.”
“Hả??”
Tô Kinh Hạ giật mình trợn to mắt lên nhìn người bên cạnh, giống như không thể tin được vào tai mình mà hỏi lại: “Thầy vừa nói gì… Cùng em đi S thị?”
“Đúng.”
Lục Ngạn vẫn ung dung gõ nhẹ vào mũi cô một cái: “Có như vậy tôi mới yên tâm nhìn em gặp gỡ một đám người mới mà không sợ em bị tên khốn nào dụ dỗ đi.”
“…”
Tô Kinh Hạ không nói nên lời.
Nhưng sau đó trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Thì ra người lo lắng không phải chỉ có mình cô. Người mong nhớ đối phương vẫn còn có người khác, cô không phải một mình.
“Em cười cái gì?”
Cô gái ngốc, vừa ngẩn ra vừa cười thật sự rất ngốc có biết không, Lục Ngạn nghĩ nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng cưng chiều xoa cằm cô gái nhỏ mà hắn đang gìn giữ.
“Hì hì!”
Tô Kinh Hạ vẫn cười. Đôi mắt đều cong cong.
So với cái sự ngây ngô của tuổi thanh xuân, ở bên trong con người Tô Kinh Hạ khác hẳn với mẹ mình luôn có một sự mềm mại. Chính cái sự mềm mại đó đã chiếm được trái tim của người đàn ông đọc thân hơn ba mươi năm kia, khiến cho hắn trở nên cẩn thận, nâng niu trong tay như đang nâng một vật báu vô giá.
Đối với Tô Kinh Hạ, sự độc tài của Lục Ngạn không khiến cô cảm thấy gò bó, ngược lại còn cảm thấy an toàn.
Bởi vì mối quan hệ của họ bắt đầu quá trúc trắc, quá gian nan. Ở trong vấn đề tình cảm ai là người coi trọng nhiều hơn sẽ chịu nhiều tổn thương nhất. Từ đầu đến giờ có vẻ giống như Tô Kinh Hạ là người chịu thiệt nhiều nhất. Nhưng có chắc người còn lại sẽ ung dung không?
Tô Kinh Hạ là một cô gái có tấm lòng cao đẹp, nội tâm đủ mềm mại và bao dung. Người như vậy rất dễ chịu tổn thương, nhưng cô có đủ sự tha thứ, cũng chịu buông bỏ những thứ quá mức nặng nề mà chỉ theo đuổi những cái đơn giản thôi. Cô yêu Lục Ngạn, vậy cũng chỉ ngây ngô yêu thôi, không hề nghĩ nọ nghĩ kia, nghĩ xem những trả giá của mình có được hồi đáp công bằng hay không.
Cho nên cô cũng nhìn bản chất của sự việc đơn giản hơn người khác. Một chút sự bá đạo của Lục Ngạn trong mắt cô chính là biểu hiện của tình yêu. Cô vui còn không được, không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây rồi tự làm mình khó chịu.
Cũng bởi vì Tô Kinh Hạ quá dễ bị dụ dỗ cho nên Lục Ngạn mới sợ đó.
“Nhưng mà… Mẹ em…”
“…”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc rồi lại khiến Lục Ngạn cảm thấy đau đầu không chịu được. Hắn đưa tay mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm.
Tự nhiên nhìn thấy nụ cười lanh lợi của cô gái nhỏ, hắn không nhịn được nhéo mũi cô mắng: “Em còn cười.”
“Em không cười.”
Tô Kinh Hạ mím môi cong mắt lí lắc nói: “Chúng ta giấu đi, mẹ sẽ không biết!”
Lục Ngạn bật cười theo.
Hắn cũng hùa vào nói: “Tôi chắc chắn sẽ không nói.”
Cô gái nhỏ liền đưa tay lên thề thốt: “Em nhất định giữ kín như bưng!”
Hai người đạt thành nhất chí mà cùng lúc duỗi cổ, khiến môi chạm môi một cái thật nhanh, sau đó cùng nhìn nhau cười.
Mọi thứ sẽ thật tốt đẹp nếu vào một ngày trước khi Tô Kinh Hạ chuẩn bị đến S thị báo danh nhập học Tô Mị không bất thình lình nói: “Kinh Hạ, mẹ muốn nói với con ngày mai mẹ cũng sẽ theo con đến S thị.”
“Không cần đâu mẹ!”
Tô Kinh Hạ đã hứa hẹn với ai kia hôm đó sẽ cùng nhau đi lập tức giãy nãy lên: “Con đã lớn rồi mà!”