Chương 36: Để ý người yêu của người khác
Đương nhiên là không. Bởi vì khác với Lệ Kiều, hai người bạn cùng phòng còn lại của cô lại có vẻ khá rụt rè và đúng mực. Lúc nhìn thấy Lệ Kiều như vậy họ còn có vẻ rất kinh ngạc.
Bạn họ đều là mới quen biết nhau ngày hôm nay, có thể thân thiết hiểu biết được bao nhiêu kia chứ. Nhưng cho dù vậy họ cũng chỉ giữ thái độ bàng quang xem tiếp.
Làm một người thiên tính dịu dàng mềm mại hiểu lễ nghĩa, Tô Kinh Hạ mặc dù không muốn nhìn thấy nhưng vẫn không có tỏ ra cáu bỉnh không cho Lục Ngạn tiếp chuyện Lệ Kiều. Ai nghĩ tới câu tiếp theo Lục Ngạn nói lại là…
“Tôi không phải anh trai em ấy.”
Lục Ngạn làm thầy giáo không phải ngày một ngày hai, làm sao nhìn không ra tâm tư của Lệ Kiều. Nếu là người khác có lẽ đã trước tiên giấu giếm chuyện này, nhưng hắn thì không. Lục Ngạn vô cùng thản nhiên nhìn vào đôi mắt hơi giật mình của Lệ Kiều khi nghe thấy câu phủ nhận kia vừa sửa lại: “Tôi là người yêu của em ấy.”
Nói xong hắn cũng không thèm quan tâm cái nhìn của người khác mà quay lưng đi, đồng thời đẩy Tô Kinh Hạ ra: “Em trò chuyện với bạn cùng phòng của mình đi.”
Sau đó hắn tự mình sắp xếp đồ đạc cho Tô Kinh Hạ.
Tô Kinh Hạ bất ngờ bị đẩy ra vẫn còn đang thần người vì câu khẳng định kinh người không chút che giấu nào của hắn, nhìn vẻ mặt khó tả của Lệ Kiều cô cũng hơi lúng túng: “Cái đó… Mình là Tô Kinh Hạ.”
Nhưng cô cũng chỉ nói được một lời như vậy. Chưa đợi ai đáp lại Tô Kinh Hạ đã dư quang nhìn thấy ai đó đang ung dung chạm vào đồ lót của cô trong lúc đang dọn đồ vào tủ khiến cô ngượng đỏ mặt vội vàng chạy tới: “A! Để em làm!”
“Không cần em.”
“Cần cần!”
Dù sao cô cũng không muốn đối mặt với cái người cố tình ngấp nghé người yêu cô đâu.
Cho nên trong phòng nhất thời chỉ còn lời qua tiếng lại thân thân mật mật của họ.
Ba người bạn cùng phòng của Tô Kinh Hạ sau một trận giật mình nhìn họ anh anh em em, tự nhiên bị đút một ngụm cơm cho chó mà nhất thời bị nghẹn. Riêng Lệ Kiều sắc mặt lại không hề tốt chút nào. Ánh mắt cô nàng nhìn Tô Kinh Hạ vừa đố kỵ vừa không cam lòng chịu thua kém. Chỉ tiết là không ai nhìn thấy.
Nhưng họ lại nghe thấy Lệ Kiều sau một đỗi im lặng bỗng nhiên reo lên nói: “Kinh Hạ, lát nữa bọn này định cùng đi ăn bữa ngon xem như chúc mừng ngày bọn mình cùng nhau ở chung phòng, cậu đi luôn đi.”
“Anh cũng đi chung cho vui đi.”
“…”
Tô Kinh Hạ đang định trả lời lần nữa nhất thời cạn lời im lặng đưa mắt nhìn người nào đó vẫn đang ung dung xếp đồ.
Thầy xem, nợ của thầy đó.
Lục Ngạn im lặng trả về một cái ánh mắt: Không liên quan đến tôi.
Không liên quan đến thầy thì đến ai? Tô Kinh Hạ tức cười. Rất rõ ràng rằng ý định đi ăn chung gì đó của Lệ Kiều là vừa mới phát sinh còn chưa qua thương lượng, ý đồ là muốn tìm cơ hội thân cận nhiều hơn với Lục Ngạn, Tô Kinh Hạ chỉ nhìn thoáng qua biểu hiện của hai người bạn cùng phòng kia thôi là đủ hiểu rồi. Cô cũng không khỏi bực bội vì sự phiền phức cùng độ chai lỳ của cô nàng. Cứ câu thứ hai là cố ý muốn tiếp cận thầy ấy, chẳng lẽ cô nàng muốn công nhiên cướp người yêu của người khác ngay trước mặt chính chủ?
Quả thật là có chuyện này đó.
Đến cả hai người bạn cùng phòng kia cũng nhìn không được. Đặc biệt là khi họ vô tình bị Lệ Kiều đem ra làm con cờ.
Nhưng chưa đợi họ lên tiếng thì Lục Ngạn đã mở miệng nói: “Không cần đâu, chúng tôi có hẹn ăn cơm cùng mẹ của Kinh Hạ. Để khi khác.”
“Dọn xong rồi, đi luôn thôi. Đừng để mẹ em chờ lâu.”
Đúng lúc họ cũng sắp xếp xong hành lý, trải xong chăn nệm, Lục Ngạn đánh phủ đầu tỏ vẻ, vừa nói vừa lôi kéo Tô Kinh Hạ.
Thời điểm này Tô Kinh Hạ ngược lại không có lúng túng, cô còn rất bình thản tự nhiên phất tay với ba người bạn cùng phòng rồi theo Lục Ngạn ra cửa.
Quả thật Tô Kinh Hạ làm người rất mềm mại, nhưng cô chưa từng là người mặc cho gió muốn xoay đi đâu thì xoay. Tự trong bản chất cô cũng có một phần sự cứng rắn từ mẹ mình. Nói ra họ đều là những người mới quen biết, còn chưa bồi đắp đủ tình cảm đã gặp chuyện này, dù tính người có tốt cũng thành không tốt.
Tô Kinh Hạ lại không biết sau khi cô đi thì ở trong phòng Lệ Kiều cũng vấp phải sự chê trách của hai người khác.
“Lệ Kiều, cậu hơi tùy tiện rồi đấy.”
“Đúng vậy, chúng ta chưa từng nói sẽ cùng nhau đi ăn. Cậu chưa hỏi ý kiến tụi này đã tự quyết định, có phải là quá đáng lắm không?”
Lệ Kiều bị hai người chỉ trích, vậy mà vẫn còn có thể cứng miệng tỏ ra đương nhiên vô tội nói: “Mình cho rằng chuyện này rất đơn giản mà. Chẳng lẽ hai cậu không muốn cùng nhau đi ăn tối chung?”
Bạn họ đều là mới quen biết nhau ngày hôm nay, có thể thân thiết hiểu biết được bao nhiêu kia chứ. Nhưng cho dù vậy họ cũng chỉ giữ thái độ bàng quang xem tiếp.
Làm một người thiên tính dịu dàng mềm mại hiểu lễ nghĩa, Tô Kinh Hạ mặc dù không muốn nhìn thấy nhưng vẫn không có tỏ ra cáu bỉnh không cho Lục Ngạn tiếp chuyện Lệ Kiều. Ai nghĩ tới câu tiếp theo Lục Ngạn nói lại là…
“Tôi không phải anh trai em ấy.”
Lục Ngạn làm thầy giáo không phải ngày một ngày hai, làm sao nhìn không ra tâm tư của Lệ Kiều. Nếu là người khác có lẽ đã trước tiên giấu giếm chuyện này, nhưng hắn thì không. Lục Ngạn vô cùng thản nhiên nhìn vào đôi mắt hơi giật mình của Lệ Kiều khi nghe thấy câu phủ nhận kia vừa sửa lại: “Tôi là người yêu của em ấy.”
Nói xong hắn cũng không thèm quan tâm cái nhìn của người khác mà quay lưng đi, đồng thời đẩy Tô Kinh Hạ ra: “Em trò chuyện với bạn cùng phòng của mình đi.”
Sau đó hắn tự mình sắp xếp đồ đạc cho Tô Kinh Hạ.
Tô Kinh Hạ bất ngờ bị đẩy ra vẫn còn đang thần người vì câu khẳng định kinh người không chút che giấu nào của hắn, nhìn vẻ mặt khó tả của Lệ Kiều cô cũng hơi lúng túng: “Cái đó… Mình là Tô Kinh Hạ.”
Nhưng cô cũng chỉ nói được một lời như vậy. Chưa đợi ai đáp lại Tô Kinh Hạ đã dư quang nhìn thấy ai đó đang ung dung chạm vào đồ lót của cô trong lúc đang dọn đồ vào tủ khiến cô ngượng đỏ mặt vội vàng chạy tới: “A! Để em làm!”
“Không cần em.”
“Cần cần!”
Dù sao cô cũng không muốn đối mặt với cái người cố tình ngấp nghé người yêu cô đâu.
Cho nên trong phòng nhất thời chỉ còn lời qua tiếng lại thân thân mật mật của họ.
Ba người bạn cùng phòng của Tô Kinh Hạ sau một trận giật mình nhìn họ anh anh em em, tự nhiên bị đút một ngụm cơm cho chó mà nhất thời bị nghẹn. Riêng Lệ Kiều sắc mặt lại không hề tốt chút nào. Ánh mắt cô nàng nhìn Tô Kinh Hạ vừa đố kỵ vừa không cam lòng chịu thua kém. Chỉ tiết là không ai nhìn thấy.
Nhưng họ lại nghe thấy Lệ Kiều sau một đỗi im lặng bỗng nhiên reo lên nói: “Kinh Hạ, lát nữa bọn này định cùng đi ăn bữa ngon xem như chúc mừng ngày bọn mình cùng nhau ở chung phòng, cậu đi luôn đi.”
“Anh cũng đi chung cho vui đi.”
“…”
Tô Kinh Hạ đang định trả lời lần nữa nhất thời cạn lời im lặng đưa mắt nhìn người nào đó vẫn đang ung dung xếp đồ.
Thầy xem, nợ của thầy đó.
Lục Ngạn im lặng trả về một cái ánh mắt: Không liên quan đến tôi.
Không liên quan đến thầy thì đến ai? Tô Kinh Hạ tức cười. Rất rõ ràng rằng ý định đi ăn chung gì đó của Lệ Kiều là vừa mới phát sinh còn chưa qua thương lượng, ý đồ là muốn tìm cơ hội thân cận nhiều hơn với Lục Ngạn, Tô Kinh Hạ chỉ nhìn thoáng qua biểu hiện của hai người bạn cùng phòng kia thôi là đủ hiểu rồi. Cô cũng không khỏi bực bội vì sự phiền phức cùng độ chai lỳ của cô nàng. Cứ câu thứ hai là cố ý muốn tiếp cận thầy ấy, chẳng lẽ cô nàng muốn công nhiên cướp người yêu của người khác ngay trước mặt chính chủ?
Quả thật là có chuyện này đó.
Đến cả hai người bạn cùng phòng kia cũng nhìn không được. Đặc biệt là khi họ vô tình bị Lệ Kiều đem ra làm con cờ.
Nhưng chưa đợi họ lên tiếng thì Lục Ngạn đã mở miệng nói: “Không cần đâu, chúng tôi có hẹn ăn cơm cùng mẹ của Kinh Hạ. Để khi khác.”
“Dọn xong rồi, đi luôn thôi. Đừng để mẹ em chờ lâu.”
Đúng lúc họ cũng sắp xếp xong hành lý, trải xong chăn nệm, Lục Ngạn đánh phủ đầu tỏ vẻ, vừa nói vừa lôi kéo Tô Kinh Hạ.
Thời điểm này Tô Kinh Hạ ngược lại không có lúng túng, cô còn rất bình thản tự nhiên phất tay với ba người bạn cùng phòng rồi theo Lục Ngạn ra cửa.
Quả thật Tô Kinh Hạ làm người rất mềm mại, nhưng cô chưa từng là người mặc cho gió muốn xoay đi đâu thì xoay. Tự trong bản chất cô cũng có một phần sự cứng rắn từ mẹ mình. Nói ra họ đều là những người mới quen biết, còn chưa bồi đắp đủ tình cảm đã gặp chuyện này, dù tính người có tốt cũng thành không tốt.
Tô Kinh Hạ lại không biết sau khi cô đi thì ở trong phòng Lệ Kiều cũng vấp phải sự chê trách của hai người khác.
“Lệ Kiều, cậu hơi tùy tiện rồi đấy.”
“Đúng vậy, chúng ta chưa từng nói sẽ cùng nhau đi ăn. Cậu chưa hỏi ý kiến tụi này đã tự quyết định, có phải là quá đáng lắm không?”
Lệ Kiều bị hai người chỉ trích, vậy mà vẫn còn có thể cứng miệng tỏ ra đương nhiên vô tội nói: “Mình cho rằng chuyện này rất đơn giản mà. Chẳng lẽ hai cậu không muốn cùng nhau đi ăn tối chung?”