Chương 35: Bạn cùng phòng
“Em rất vui sao?”
Trên con đường từ khách sạn đến trường, Lục Ngạn vừa kéo vali vừa nắm tay người con gái vẫn đang không ngừng phát ra cảm xúc vui vẻ mà không nhịn được hỏi. Thời điểm đó cả người hắn cũng đầy cảm xúc thỏa mãn vì được ăn thịt.
“Dạ.”
Bước chân của Tô Kinh Hạ có chút phiêu, nhưng nụ cười trên môi cô lại vô cùng xinh đẹp: “Em là của thầy rồi!”
Lục Ngạn khẽ nhếch môi theo, bá đạo nói: “Đó là đương nhiên.”
Bởi vì sự chấp nhất của người con gái mà cảm thấy mĩ mãn.
“Không khó chịu sao?”
Lúc gần đến cổng trường hắn vẫn không quên hỏi.
Vốn dĩ hắn định để mai hẳn đi nhận phòng ký túc xá vì muốn để cho cô nghỉ ngơi đủ. Mặc dù hắn đã rất nhẹ nhàng, cũng không quá mức đòi hỏi vô độ vào lần đầu tiên của cô, nhưng quá trình đó kiểu gì cũng sẽ khiến cô không thoải mái, cần thời gian điều chỉnh. Kết quả Tô Kinh Hạ vẫn một mực đòi về.
Tô Kinh Hạ cười xấu hổ lí nhí nói: “Không đến nổi nào ạ. Em không sao.”
Lục Ngạn nhìn cô cười như vậy trong mắt chỉ có cưng chiều: “Đi chậm thôi, còn sớm.”
Tô Kinh Hạ mím môi cười nhìn bầu trời đã muốn hạ màn. Đây là sớm của thầy ấy đấy.
Ngẫm lại bản thân đã cùng thầy lăn lộn trong khách sạn bốn năm tiếng đồng hồ, đôi má cô hay hay đỏ.
Người con gái vừa mới trưởng thành, còn lột xác thành công trên người liền mang theo sự quyến rũ mị nhân xen lẫn với nét thơ ngây còn chưa kịp tan, thật sự chẳng khác gì mĩ vị nhân gian.
Lục Ngạn vô thức siết chặt bàn tay nhỏ của cô khi nhìn thấy người thứ hai vừa đi ngang qua họ nhìn chầm chầm vào người con gái của hắn. Tự nhiên thầy Lục thấy nguy cơ vô cùng, vô tình loạn độc tài nói: “Em không được để những thằng nhóc kia lại gần đâu đấy!”
Tô Kinh Hạ phải mất một lúc mới hiểu, trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng vẫn rất tình nguyện thuận theo: “Sẽ không đâu!”
“Vậy còn được.”
Thầy Lục hếch cằm thỏa mãn.
“Tôi sẽ tranh thủ thời gian đến thăm em nhiều hơn.”
Có như vậy cô gái nhỏ của hắn sẽ không có thời gian tiếp xúc với những kẻ đục nước béo cò kia.
Tô Kinh Hạ không biết trong lòng hắn nghĩ gì, cô đương nhiên vui vẻ vì lời nói này, nhưng cô vẫn hỏi: “Nhưng thầy vẫn ở trong khách sạn sao? Có bất tiện lắm không?”
Khách sạn không phải là nơi ở lâu dài, đương nhiên là không thoải mái. Cô lại không muốn người cô yêu vì cô mà sống tùy tiện.
Lục Ngạn khẽ cười nâng bàn tay đang nắm lấy nhau của họ dùng mu bàn tay chạm vào mũi cô một cái: “Đương nhiên sẽ không ở mãi nơi đó rồi. Tôi có nhà ở S thị, hôm nay chỉ là thuận tiện ở gần đây để gặp em thôi. Sau này có thời gian mà em không muốn ở với mẹ có thể đến ở với tôi.”
“Vâng!”
Tô Kinh Hạ đương nhiên vui lòng rồi. Cô vui vẻ như chim nhỏ ôm lấy cánh tay người đàn ông, trên môi nở nụ cười ngọt ngào cùng hắn đi vào sân trường.
Thời điểm này trong trường tuy rằng không còn bố trí cho sinh viên nhập học nữa nhưng không ngại người qua kẻ lại kéo theo vali chuyển vào ký túc xá, cho nên sự hiện diện của họ cũng không đột ngột.
Hai người rất nhanh đã tìm thấy phòng của Tô Kinh Hạ.
Rất không ngoại lệ khi trong phòng đã có đủ mặt bạn ở cùng.
Khi hai người xuất hiện liền rước lấy ba cái ánh mắt tò mò nhìn tới.
Phòng ký túc xá trong trường là loại dành cho bốn người. Giường là dạng đơn, mỗi bên hai cái đầu đuôi nối nhau, vật chất khá tốt, ít nhất không phải là loại giường tầng, cần phải trèo lên trèo xuống. Lục Ngạn nhìn ba cái giường đơn đã bị chiếm trước, chỉ còn lại một chiếc ở gần cửa phòng bên phải liền không để ý đến ba ánh mắt kia mà kéo tay Tô Kinh Hạ đi vào.
“Cậu là bạn cùng phòng còn lại à?”
Một cô gái trong ba người đó có vẻ khá hòa đồng đứng dậy bắt chuyện với họ, nhưng câu thứ hai đã hướng về Lục Ngạn: “Em tên Lệ Kiều. Anh là anh trai của cậu ấy à?”
“…”
Tô Kinh Hạ vốn đang định trả lời nhất thời im lặng.
Lục Ngạn vẫn luôn là người đàn ông có ngoại hình xuất sắc, dễ dàng đốn đổ trái tim của người khác Tô Kinh Hạ biết. Thời điểm còn ở trong trường cô biết ngoài cô ra còn có rất nhiều người tỏ vẻ thích thầy.
Thế nhưng bạn học này cũng quá không nể mặt người, công nhiên hướng tới thầy ấy trước. Cô nhìn khuôn mặt xem như thiên hương lệ chất của cô bạn Lệ Kiều kia, xem như có vốn liếm để tự tin, cho dù cô có hiền lành thì ngày đầu tiên có bạn cùng phòng cô chẳng vui vẻ gì cho cam.
Ai lại vui được kia chứ.
Đặc biệt là khi thấy Lục Ngạn mặc dù thái độ không mặn không nhạt nhưng vẫn thân sĩ đáp lại Lệ Kiều.
“Xin chào.”
Lục Ngạn đặt cái vali của Tô Kinh Hạ xuống rồi quay qua đáp lại Lệ Kiều.
Chỉ một câu đơn giản như vậy Tô Kinh Hạ liền đã thấy kinh hỉ trong mắt Lệ Kiều. Cô nàng này chẳng thèm giấu giếm nhiệt tình trong mắt mình. Cô không khỏi bực bội nghĩ, con gái bây giờ liền mạnh bạo đến vậy ư.
Trên con đường từ khách sạn đến trường, Lục Ngạn vừa kéo vali vừa nắm tay người con gái vẫn đang không ngừng phát ra cảm xúc vui vẻ mà không nhịn được hỏi. Thời điểm đó cả người hắn cũng đầy cảm xúc thỏa mãn vì được ăn thịt.
“Dạ.”
Bước chân của Tô Kinh Hạ có chút phiêu, nhưng nụ cười trên môi cô lại vô cùng xinh đẹp: “Em là của thầy rồi!”
Lục Ngạn khẽ nhếch môi theo, bá đạo nói: “Đó là đương nhiên.”
Bởi vì sự chấp nhất của người con gái mà cảm thấy mĩ mãn.
“Không khó chịu sao?”
Lúc gần đến cổng trường hắn vẫn không quên hỏi.
Vốn dĩ hắn định để mai hẳn đi nhận phòng ký túc xá vì muốn để cho cô nghỉ ngơi đủ. Mặc dù hắn đã rất nhẹ nhàng, cũng không quá mức đòi hỏi vô độ vào lần đầu tiên của cô, nhưng quá trình đó kiểu gì cũng sẽ khiến cô không thoải mái, cần thời gian điều chỉnh. Kết quả Tô Kinh Hạ vẫn một mực đòi về.
Tô Kinh Hạ cười xấu hổ lí nhí nói: “Không đến nổi nào ạ. Em không sao.”
Lục Ngạn nhìn cô cười như vậy trong mắt chỉ có cưng chiều: “Đi chậm thôi, còn sớm.”
Tô Kinh Hạ mím môi cười nhìn bầu trời đã muốn hạ màn. Đây là sớm của thầy ấy đấy.
Ngẫm lại bản thân đã cùng thầy lăn lộn trong khách sạn bốn năm tiếng đồng hồ, đôi má cô hay hay đỏ.
Người con gái vừa mới trưởng thành, còn lột xác thành công trên người liền mang theo sự quyến rũ mị nhân xen lẫn với nét thơ ngây còn chưa kịp tan, thật sự chẳng khác gì mĩ vị nhân gian.
Lục Ngạn vô thức siết chặt bàn tay nhỏ của cô khi nhìn thấy người thứ hai vừa đi ngang qua họ nhìn chầm chầm vào người con gái của hắn. Tự nhiên thầy Lục thấy nguy cơ vô cùng, vô tình loạn độc tài nói: “Em không được để những thằng nhóc kia lại gần đâu đấy!”
Tô Kinh Hạ phải mất một lúc mới hiểu, trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng vẫn rất tình nguyện thuận theo: “Sẽ không đâu!”
“Vậy còn được.”
Thầy Lục hếch cằm thỏa mãn.
“Tôi sẽ tranh thủ thời gian đến thăm em nhiều hơn.”
Có như vậy cô gái nhỏ của hắn sẽ không có thời gian tiếp xúc với những kẻ đục nước béo cò kia.
Tô Kinh Hạ không biết trong lòng hắn nghĩ gì, cô đương nhiên vui vẻ vì lời nói này, nhưng cô vẫn hỏi: “Nhưng thầy vẫn ở trong khách sạn sao? Có bất tiện lắm không?”
Khách sạn không phải là nơi ở lâu dài, đương nhiên là không thoải mái. Cô lại không muốn người cô yêu vì cô mà sống tùy tiện.
Lục Ngạn khẽ cười nâng bàn tay đang nắm lấy nhau của họ dùng mu bàn tay chạm vào mũi cô một cái: “Đương nhiên sẽ không ở mãi nơi đó rồi. Tôi có nhà ở S thị, hôm nay chỉ là thuận tiện ở gần đây để gặp em thôi. Sau này có thời gian mà em không muốn ở với mẹ có thể đến ở với tôi.”
“Vâng!”
Tô Kinh Hạ đương nhiên vui lòng rồi. Cô vui vẻ như chim nhỏ ôm lấy cánh tay người đàn ông, trên môi nở nụ cười ngọt ngào cùng hắn đi vào sân trường.
Thời điểm này trong trường tuy rằng không còn bố trí cho sinh viên nhập học nữa nhưng không ngại người qua kẻ lại kéo theo vali chuyển vào ký túc xá, cho nên sự hiện diện của họ cũng không đột ngột.
Hai người rất nhanh đã tìm thấy phòng của Tô Kinh Hạ.
Rất không ngoại lệ khi trong phòng đã có đủ mặt bạn ở cùng.
Khi hai người xuất hiện liền rước lấy ba cái ánh mắt tò mò nhìn tới.
Phòng ký túc xá trong trường là loại dành cho bốn người. Giường là dạng đơn, mỗi bên hai cái đầu đuôi nối nhau, vật chất khá tốt, ít nhất không phải là loại giường tầng, cần phải trèo lên trèo xuống. Lục Ngạn nhìn ba cái giường đơn đã bị chiếm trước, chỉ còn lại một chiếc ở gần cửa phòng bên phải liền không để ý đến ba ánh mắt kia mà kéo tay Tô Kinh Hạ đi vào.
“Cậu là bạn cùng phòng còn lại à?”
Một cô gái trong ba người đó có vẻ khá hòa đồng đứng dậy bắt chuyện với họ, nhưng câu thứ hai đã hướng về Lục Ngạn: “Em tên Lệ Kiều. Anh là anh trai của cậu ấy à?”
“…”
Tô Kinh Hạ vốn đang định trả lời nhất thời im lặng.
Lục Ngạn vẫn luôn là người đàn ông có ngoại hình xuất sắc, dễ dàng đốn đổ trái tim của người khác Tô Kinh Hạ biết. Thời điểm còn ở trong trường cô biết ngoài cô ra còn có rất nhiều người tỏ vẻ thích thầy.
Thế nhưng bạn học này cũng quá không nể mặt người, công nhiên hướng tới thầy ấy trước. Cô nhìn khuôn mặt xem như thiên hương lệ chất của cô bạn Lệ Kiều kia, xem như có vốn liếm để tự tin, cho dù cô có hiền lành thì ngày đầu tiên có bạn cùng phòng cô chẳng vui vẻ gì cho cam.
Ai lại vui được kia chứ.
Đặc biệt là khi thấy Lục Ngạn mặc dù thái độ không mặn không nhạt nhưng vẫn thân sĩ đáp lại Lệ Kiều.
“Xin chào.”
Lục Ngạn đặt cái vali của Tô Kinh Hạ xuống rồi quay qua đáp lại Lệ Kiều.
Chỉ một câu đơn giản như vậy Tô Kinh Hạ liền đã thấy kinh hỉ trong mắt Lệ Kiều. Cô nàng này chẳng thèm giấu giếm nhiệt tình trong mắt mình. Cô không khỏi bực bội nghĩ, con gái bây giờ liền mạnh bạo đến vậy ư.