Chương 8: Thà rằng phải vứt bỏ cả mối tình đầu
Tô Kinh Hạ lại không biết tất cả động thái của mình đều bị người đàn ông kia thu hết vào mắt.
Lục Ngạn không hiểu được cảm xúc của hắn lúc này rốt cuộc là vui hay không vui. Vì cô học trò kia lại giống như trước đây đuổi theo hắn, đối với hắn tràn ngập ái mộ cùng hướng tới? Trạng thái rối rắm cũng thật đáng yêu. Hắn không chối bỏ, hắn muốn thấy cô như vậy hơn là trạng thái dở sống dở chết kia.
Hắn không biết ý nghĩ của Tô Kinh Hạ, mà Tô Kinh Hạ sau nhiều lần đắn đo, rốt cuộc vẫn là quyết định không đi hỏi.
Không đi hỏi rồi sao? Cô cũng không có lý do gì phải tiếp tục rình rập Lục Ngạn, người đàn ông đang có mối quan hệ người yêu với mẹ mình nữa.
Còn người nào đó không thấy cô bám đuôi nữa: "..."
Lục Ngạn vừa tức vừa buồn cười mình nghĩ quá đẹp nhìn thiếu nữ lại tiếp tục trở thành một u hồn vô cảm, cả ngày ngẩn ngơ không biết đang nghĩ cái gì. Có khoảnh khắc hắn muốn túm lấy cô lên mà hỏi cho rõ rốt cuộc cô đang làm cái trò gì.
Sau tất cả, hắn phát hiện mình bị cô gái kia xoay vòng. Thật là đáng đời.
Cười mỉa mai mình đủ rồi, Lục Ngạn bất giác nghiêm mặt lại, biểu tình thâm trầm không ngừng tính toán. Sau đó hắn đứng dậy rời khỏi văn phòng khoa.
Thời điểm đó Tô Kinh Hạ lại đang nghĩ phải làm sao tìm hiểu được sự tình từ chỗ của mẹ mình.
Đúng vậy, sau tất cả, cô cảm thấy vẫn là đi tìm chính chủ là hợp lý nhất. Nhưng vấn đề là phải làm sao khiến mẹ chịu nói, không thì cũng phải để lộ một chút manh mối.
Chuyện đó nhất định là đã rất lâu rồi, thời gian phải trên hai mươi năm. Nếu mẹ thật sự vẫn còn nhớ... Tô Kinh Hạ bỗng nhiên giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, hành động bất thình lình không kiềm chế khiến cho nó phát ra một tiếng két thật chói tai.
Giữa lúc đang ở trong lớp học, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô.
Lục Ngạn vô tình đi ngang qua cũng vô thức đứng lại, thâm trầm nhìn bóng lưng đang bối rối của cô học trò nhỏ.
Trong khoảnh khắc, hắn biết cô không phải vì ánh mắt của người xung quanh mà bối rối. Nhưng chính vì vậy hắn mới càng khó chịu. Rốt cuộc cô còn muốn làm loạn bao nhiêu nữa? Cái đầu kia rốt cuộc đang nghĩ cái gì!
Thời điểm đó, hắn bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt của cô.
Quả nhiên vừa nhìn lên liền thấy cô gái nhỏ kia hoảng hốt xuyên qua nửa cái lớp học nhìn hắn với ánh mắt vô cùng khó tả.
Mặc dù cô đã ngay lập tức dời mắt đi.
"Em xin lỗi!"
Tô Kinh Hạ luống cuống nhận lỗi với giáo viên, sau đó vội vàng ngồi xuống, úp mặt mình xuống bàn, cố gắng đè nén nội tâm kinh hoàng của mình.
Đến cả việc vì sao Lục Ngạn lại đúng lúc đứng ngoài phòng học của cô Tô Kinh Hạ cũng không kịp phản ứng, trong lòng cô lúc này đều đã bị ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu kia làm cho choáng váng.
Không... Không thể nào đâu!
Cô khốn đốn giữ chặt trái tim đang ẩn ẩn đau cật lực bác bỏ. Làm sao có thể như vậy được... Nhưng cố tình trong lòng cô lại luôn có một âm thanh không ngừng nói với cô rằng có thể đó là chân tướng. Cô không thể thuyết phục được chính mình, lại không thể chấp nhận được sự thật đó mà cảm thấy khốn khổ.
Người mà cô yêu thầm bao lâu nay lại là thế thân cho một người khác mà mẹ từng thích nhiều năm trước... Thế thân... Ai sẽ muốn làm thế thân cho người khác. Rồi mẹ cô có thật sự thích thầy ấy... Hay chỉ vì thầy giống người đó...
Rồi thầy có biết mình giống một người mẹ từng thích không...
Nếu thấy biết mà vẫn còn làm chấp nhận... Tô Kinh Hạ cảm thấy khó chịu như bị ai đó bóp nghẹn trái tim. Cô không biết giữa việc thầy biết mà vẫn cố chấp ở bên mẹ và việc thầy phải làm thế thân cái nào khiến cô đau khổ hơn.
Cô bỗng nhiên cấp thiết muốn đi gặp mẹ. Cô muốn làm cho rõ chuyện này! So với đau khổ vì mối tình đầu tan nát, cô thà mẹ cũng yêu thầy, không phải vì thầy giống người nào đó. Cho dù thái độ lạnh nhạt của mẹ với một người giống người mẹ từng yêu khiến cho cô đã muốn hiểu rõ có thể chân tướng càng khiến cô khốn khổ hơn.
Mẹ cũng không thật lòng với thầy... Không phải như vậy đâu đúng không... Nếu thế thì thống khổ cô phải chịu khi chấp nhận buông tay thầy liệu có đáng hay không...
Làm ơn...
...
"Kinh Hạ, học hành nhiều quá rồi, tối nay bọn mình tổ chức liên hoan xả stress, cậu có muốn đi không?"
Đoàn Đoàn thận trọng lại gần, nở một nụ cười ôn nhu như mẹ hiền nhìn cô.
Tô Kinh Hạ chỉ nhìn một cái liền hiểu ý nghĩ của cô nàng. Cũng chính vì hiểu cho nên dù không có tâm trạng nào nhưng cô lại không thể mở miệng nói lời từ chối được.
"Được, bao giờ đi nhớ gọi mình."
"Ye!"
Cô nàng Đoàn Đoàn vui vẻ nhảy cẩn lên, như thể cô chịu đi là một chuyện vô cùng có ý nghĩa với cô nàng.
Tô Kinh Hạ bất giác cảm thấy ấm lòng, đối với việc ra ngoài chơi cũng không quá kháng cự nữa. Có lẽ cô quả thật nên thả lỏng đầu óc một chút.
Lục Ngạn không hiểu được cảm xúc của hắn lúc này rốt cuộc là vui hay không vui. Vì cô học trò kia lại giống như trước đây đuổi theo hắn, đối với hắn tràn ngập ái mộ cùng hướng tới? Trạng thái rối rắm cũng thật đáng yêu. Hắn không chối bỏ, hắn muốn thấy cô như vậy hơn là trạng thái dở sống dở chết kia.
Hắn không biết ý nghĩ của Tô Kinh Hạ, mà Tô Kinh Hạ sau nhiều lần đắn đo, rốt cuộc vẫn là quyết định không đi hỏi.
Không đi hỏi rồi sao? Cô cũng không có lý do gì phải tiếp tục rình rập Lục Ngạn, người đàn ông đang có mối quan hệ người yêu với mẹ mình nữa.
Còn người nào đó không thấy cô bám đuôi nữa: "..."
Lục Ngạn vừa tức vừa buồn cười mình nghĩ quá đẹp nhìn thiếu nữ lại tiếp tục trở thành một u hồn vô cảm, cả ngày ngẩn ngơ không biết đang nghĩ cái gì. Có khoảnh khắc hắn muốn túm lấy cô lên mà hỏi cho rõ rốt cuộc cô đang làm cái trò gì.
Sau tất cả, hắn phát hiện mình bị cô gái kia xoay vòng. Thật là đáng đời.
Cười mỉa mai mình đủ rồi, Lục Ngạn bất giác nghiêm mặt lại, biểu tình thâm trầm không ngừng tính toán. Sau đó hắn đứng dậy rời khỏi văn phòng khoa.
Thời điểm đó Tô Kinh Hạ lại đang nghĩ phải làm sao tìm hiểu được sự tình từ chỗ của mẹ mình.
Đúng vậy, sau tất cả, cô cảm thấy vẫn là đi tìm chính chủ là hợp lý nhất. Nhưng vấn đề là phải làm sao khiến mẹ chịu nói, không thì cũng phải để lộ một chút manh mối.
Chuyện đó nhất định là đã rất lâu rồi, thời gian phải trên hai mươi năm. Nếu mẹ thật sự vẫn còn nhớ... Tô Kinh Hạ bỗng nhiên giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, hành động bất thình lình không kiềm chế khiến cho nó phát ra một tiếng két thật chói tai.
Giữa lúc đang ở trong lớp học, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô.
Lục Ngạn vô tình đi ngang qua cũng vô thức đứng lại, thâm trầm nhìn bóng lưng đang bối rối của cô học trò nhỏ.
Trong khoảnh khắc, hắn biết cô không phải vì ánh mắt của người xung quanh mà bối rối. Nhưng chính vì vậy hắn mới càng khó chịu. Rốt cuộc cô còn muốn làm loạn bao nhiêu nữa? Cái đầu kia rốt cuộc đang nghĩ cái gì!
Thời điểm đó, hắn bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt của cô.
Quả nhiên vừa nhìn lên liền thấy cô gái nhỏ kia hoảng hốt xuyên qua nửa cái lớp học nhìn hắn với ánh mắt vô cùng khó tả.
Mặc dù cô đã ngay lập tức dời mắt đi.
"Em xin lỗi!"
Tô Kinh Hạ luống cuống nhận lỗi với giáo viên, sau đó vội vàng ngồi xuống, úp mặt mình xuống bàn, cố gắng đè nén nội tâm kinh hoàng của mình.
Đến cả việc vì sao Lục Ngạn lại đúng lúc đứng ngoài phòng học của cô Tô Kinh Hạ cũng không kịp phản ứng, trong lòng cô lúc này đều đã bị ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu kia làm cho choáng váng.
Không... Không thể nào đâu!
Cô khốn đốn giữ chặt trái tim đang ẩn ẩn đau cật lực bác bỏ. Làm sao có thể như vậy được... Nhưng cố tình trong lòng cô lại luôn có một âm thanh không ngừng nói với cô rằng có thể đó là chân tướng. Cô không thể thuyết phục được chính mình, lại không thể chấp nhận được sự thật đó mà cảm thấy khốn khổ.
Người mà cô yêu thầm bao lâu nay lại là thế thân cho một người khác mà mẹ từng thích nhiều năm trước... Thế thân... Ai sẽ muốn làm thế thân cho người khác. Rồi mẹ cô có thật sự thích thầy ấy... Hay chỉ vì thầy giống người đó...
Rồi thầy có biết mình giống một người mẹ từng thích không...
Nếu thấy biết mà vẫn còn làm chấp nhận... Tô Kinh Hạ cảm thấy khó chịu như bị ai đó bóp nghẹn trái tim. Cô không biết giữa việc thầy biết mà vẫn cố chấp ở bên mẹ và việc thầy phải làm thế thân cái nào khiến cô đau khổ hơn.
Cô bỗng nhiên cấp thiết muốn đi gặp mẹ. Cô muốn làm cho rõ chuyện này! So với đau khổ vì mối tình đầu tan nát, cô thà mẹ cũng yêu thầy, không phải vì thầy giống người nào đó. Cho dù thái độ lạnh nhạt của mẹ với một người giống người mẹ từng yêu khiến cho cô đã muốn hiểu rõ có thể chân tướng càng khiến cô khốn khổ hơn.
Mẹ cũng không thật lòng với thầy... Không phải như vậy đâu đúng không... Nếu thế thì thống khổ cô phải chịu khi chấp nhận buông tay thầy liệu có đáng hay không...
Làm ơn...
...
"Kinh Hạ, học hành nhiều quá rồi, tối nay bọn mình tổ chức liên hoan xả stress, cậu có muốn đi không?"
Đoàn Đoàn thận trọng lại gần, nở một nụ cười ôn nhu như mẹ hiền nhìn cô.
Tô Kinh Hạ chỉ nhìn một cái liền hiểu ý nghĩ của cô nàng. Cũng chính vì hiểu cho nên dù không có tâm trạng nào nhưng cô lại không thể mở miệng nói lời từ chối được.
"Được, bao giờ đi nhớ gọi mình."
"Ye!"
Cô nàng Đoàn Đoàn vui vẻ nhảy cẩn lên, như thể cô chịu đi là một chuyện vô cùng có ý nghĩa với cô nàng.
Tô Kinh Hạ bất giác cảm thấy ấm lòng, đối với việc ra ngoài chơi cũng không quá kháng cự nữa. Có lẽ cô quả thật nên thả lỏng đầu óc một chút.