Chương 4: Liệu có mất nhau?
Tiếng xe cứu thương vang lên trên đường inh ỏi rồi dừng trước cửa chính của bệnh viện. Các bác sĩ y tá ồ ạt chạy ra đẩy theo băng ca và dụng cụ sơ cứu các thứ. Từ trên xe hình ảnh cô gái trẻ với chiếc đầm đầy máu đang được đưa xuống. Ngay khi lưng Lãnh Vân Hy chạm đến băng ca, ống thở lập tức được đeo vào trên miệng, nhìn cô mê man khiến các y bác sĩ đều hoảng hốt.
Chiếc băng ca nhanh chóng được đẩy vào trong rồi chạy dọc theo hành lang bệnh viện. Sau khi đưa vào phòng cấp cứu một nữ y tá vội vã chạy ra ngoài, cô cầm trên tay tệp hồ sơ rồi đưa cho một người phụ nữ trung niên đang ngồi đợi trước phòng mổ. Nhận lấy tờ giấy có ghi giấy xác nhận đồng ý phẫu thuật người phụ nữ lập tức xanh mặt. Bà biết Lãnh Vân Hy đang ma g thai nên không thể làm phẫu thuật. Thấy bà chần chừ mãi không ký nữ y tá vội vã thúc giục:
- Bác mau ký đi! Bệnh nhân nguy kịch lắm rồi! Nếu bác không ký chúng tôi không thể làm phẫu thuật. Nếu vậy bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm!
- Nhưng... nhưng tôi không phải người nhà của cô ấy.
- Không phải người nhà? Vậy bác có quen với người nhà của bệnh nhân không?
- Có! Tôi là người giúp việc của nhà họ.
- Vậy bác mau gọi người nhà của cô ấy tới đi! Cô ấy mất máu rất nhiều sợ là không thể cầm cự thêm được nữa.
- Vâng! Vâng!
Dứt lời người phụ nữ lập tức lấy ra chiếc điện thoại di động trong túi, bà nhấn số gọi cho Phó Thiên Hàn. Thế nhưng dù có gọi cỡ nào cũng không có ai bắt máy, lúc này người phụ nữ đã bắt đầu hoảng. Phần vì bà lo lắng phần vì bà bối rối khi liên tục bị nữ y tá thúc giục, cuối cùng bà nhớ ra rằng mình có lưu số điện thoại của thư ký. Bấm số gọi cho thư ký của Phó Thiên Hàn người phụ nữ liên tục cầu trời rằng thư ký sẽ bắt máy. Ngay khi thư ký bắt máy người phụ nữ vô cùng mừng rỡ, bà nói với giọng vội vàng:
- Thư ký Lưu phải không?
- Vâng, tôi đây! Bà là ai?
- Tôi là dì Trịnh đây!
- À, thì ra là dì Trịnh! Dì gọi cháu có việc gì không ạ?
- Thư ký Lưu, có chuyện không hay xảy ra với phu nhân rồi! Bây giờ tôi đang ở cùng phu nhân trong bệnh viện, y tá nói cần có người nhà ký tên vào giấy tờ nhưng tôi gọi mãi cho thiếu gia mà không được.
- Phu nhân xảy ra chuyện? Được! Được! Cháu biết rồi, cháu sẽ lập tức nói với chủ tịch. Nhưng dì đang ở bệnh viện nào?
- Bệnh viện thành phố!
- Cháu biết rồi!
Dứt lời đầu dây bên kia cúp máy, dì Trịnh cũng xoay sang nói với y tá:
- Cô y tá, làm ơn cứu phu nhân của chúng tôi trước. Lát nữa người nhà của cô ấy sẽ vào ký tên sau.
- Không được đâu ạ! Đây là quy định của bệnh viện, tôi không thể phá lệ. Mong bác thông cảm!
- Cô ơi, xem như tôi xin cô! Phu nhân nhà tôi không thể có mệnh hệ nào được, các người không phải là người cứu người sao? Sao có thể thấy chết không cứu?
- Nhưng...
- Tôi xin cô, người nhà cô ấy nhất định sẽ đến sớm nhất có thể.
Nhìn người phụ nữ trước mặt làm cô y tá có chút chạnh lòng, sau khi suy nghĩ một hồi cuối cùng nữ y tá cũng chấp nhận:
- Thôi được, tôi sẽ nói với bác sĩ làm phẫu thuật trước. Nhưng phải mau chóng gọi người nhà đến đấy!
- Vâng! Vâng!
Về phía Phó Thiên Hàn, anh đang ngồi trong phòng của mình để xử lý đống tài liệu chất đống như núi. Bỗng thư ký Lưu từ bên ngoài chạy vào với gương mặt hớt hải. Nhìn thấy hành động lạ của thư ký Lưu, Phó Thiên Hàn không hài lòng nói:
- Lưu Dịch, từ lúc nào cậu lại không có lễ nghi như thế? Vào phòng người khác phải có phép lịch sự chứ. Có chuyện gì?
Thư ký Lưu dù rất vội nhưng vẫn xin lỗi:
- Xin lỗi ngài nhưng tôi đang có việc rất gấp cần báo cáo. Phu nhân... phu nhân xảy ra chuyện rồi!
Nghe đến hai từ phu nhân thốt ra từ miệng thư Lưu làm sống lưng Phó Thiên Hàn bỗng lạnh toát. Trong lòng anh dấy lên cảm giác lo sợ và bất an đến lạ, cây bút đang cầm trên tay cũng vì bàn tay run lên mà rơi xuống. Phó Thiên Hàn đứng bật dậy khỏi bàn, anh đi lại gần Lưu Dịch với vẻ sốt sắng, bàn tay anh nắm lấy tay Lưu Dịch hỏi:
- Cậu nói cái gì? Vân Hy... Vân Hy làm sao?
- Phó thiếu, ngài bình tĩnh! Dì Trịnh vừa gọi cho tôi lúc nãy, dì ấy bảo phu nhân xảy ra chuyện. Tôi cũng không biết gặp phải chuyện gì, chỉ nghe dì Trịnh nói cần người nhà vào bệnh viện ký tên gấp.
- Sao có thể xảy ra chuyện? Sáng nay lúc tôi ra khỏi nhà cô ấy vẫn rất bình thường mà! Bệnh viện nào?
- Dạ bệnh viện thành phố!
- Lấy xe, chúng ta đến đó!
- Vâng!
Dứt lời Phó Thiên Hàn chạy đi trong sự vội vàng và lo lắng, lúc Phó Thiên Hàn xuống đến cửa đã có xe chờ sẵn, anh không nghĩ ngợi gì nhiều liền lên xe tới bệnh viện. Trên đường đi lòng Phó Thiên Hàn nóng như lửa đốt, anh không tin được người mình vừa gặp lúc sáng còn khỏe mạnh mà mới rời mắt một chút đã nằm trong bệnh viện. Càng nghĩ Phó Thiên Hàn càng lo lắng, anh cứ thúc giục tài xế chạy cho thật nhanh. Thật ra là do anh đang lo sợ, lo sợ sau những việc mình làm Lãnh Vân Hy sẽ vì mệt mỏi mà rời xa anh mãi mãi.
Chiếc băng ca nhanh chóng được đẩy vào trong rồi chạy dọc theo hành lang bệnh viện. Sau khi đưa vào phòng cấp cứu một nữ y tá vội vã chạy ra ngoài, cô cầm trên tay tệp hồ sơ rồi đưa cho một người phụ nữ trung niên đang ngồi đợi trước phòng mổ. Nhận lấy tờ giấy có ghi giấy xác nhận đồng ý phẫu thuật người phụ nữ lập tức xanh mặt. Bà biết Lãnh Vân Hy đang ma g thai nên không thể làm phẫu thuật. Thấy bà chần chừ mãi không ký nữ y tá vội vã thúc giục:
- Bác mau ký đi! Bệnh nhân nguy kịch lắm rồi! Nếu bác không ký chúng tôi không thể làm phẫu thuật. Nếu vậy bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm!
- Nhưng... nhưng tôi không phải người nhà của cô ấy.
- Không phải người nhà? Vậy bác có quen với người nhà của bệnh nhân không?
- Có! Tôi là người giúp việc của nhà họ.
- Vậy bác mau gọi người nhà của cô ấy tới đi! Cô ấy mất máu rất nhiều sợ là không thể cầm cự thêm được nữa.
- Vâng! Vâng!
Dứt lời người phụ nữ lập tức lấy ra chiếc điện thoại di động trong túi, bà nhấn số gọi cho Phó Thiên Hàn. Thế nhưng dù có gọi cỡ nào cũng không có ai bắt máy, lúc này người phụ nữ đã bắt đầu hoảng. Phần vì bà lo lắng phần vì bà bối rối khi liên tục bị nữ y tá thúc giục, cuối cùng bà nhớ ra rằng mình có lưu số điện thoại của thư ký. Bấm số gọi cho thư ký của Phó Thiên Hàn người phụ nữ liên tục cầu trời rằng thư ký sẽ bắt máy. Ngay khi thư ký bắt máy người phụ nữ vô cùng mừng rỡ, bà nói với giọng vội vàng:
- Thư ký Lưu phải không?
- Vâng, tôi đây! Bà là ai?
- Tôi là dì Trịnh đây!
- À, thì ra là dì Trịnh! Dì gọi cháu có việc gì không ạ?
- Thư ký Lưu, có chuyện không hay xảy ra với phu nhân rồi! Bây giờ tôi đang ở cùng phu nhân trong bệnh viện, y tá nói cần có người nhà ký tên vào giấy tờ nhưng tôi gọi mãi cho thiếu gia mà không được.
- Phu nhân xảy ra chuyện? Được! Được! Cháu biết rồi, cháu sẽ lập tức nói với chủ tịch. Nhưng dì đang ở bệnh viện nào?
- Bệnh viện thành phố!
- Cháu biết rồi!
Dứt lời đầu dây bên kia cúp máy, dì Trịnh cũng xoay sang nói với y tá:
- Cô y tá, làm ơn cứu phu nhân của chúng tôi trước. Lát nữa người nhà của cô ấy sẽ vào ký tên sau.
- Không được đâu ạ! Đây là quy định của bệnh viện, tôi không thể phá lệ. Mong bác thông cảm!
- Cô ơi, xem như tôi xin cô! Phu nhân nhà tôi không thể có mệnh hệ nào được, các người không phải là người cứu người sao? Sao có thể thấy chết không cứu?
- Nhưng...
- Tôi xin cô, người nhà cô ấy nhất định sẽ đến sớm nhất có thể.
Nhìn người phụ nữ trước mặt làm cô y tá có chút chạnh lòng, sau khi suy nghĩ một hồi cuối cùng nữ y tá cũng chấp nhận:
- Thôi được, tôi sẽ nói với bác sĩ làm phẫu thuật trước. Nhưng phải mau chóng gọi người nhà đến đấy!
- Vâng! Vâng!
Về phía Phó Thiên Hàn, anh đang ngồi trong phòng của mình để xử lý đống tài liệu chất đống như núi. Bỗng thư ký Lưu từ bên ngoài chạy vào với gương mặt hớt hải. Nhìn thấy hành động lạ của thư ký Lưu, Phó Thiên Hàn không hài lòng nói:
- Lưu Dịch, từ lúc nào cậu lại không có lễ nghi như thế? Vào phòng người khác phải có phép lịch sự chứ. Có chuyện gì?
Thư ký Lưu dù rất vội nhưng vẫn xin lỗi:
- Xin lỗi ngài nhưng tôi đang có việc rất gấp cần báo cáo. Phu nhân... phu nhân xảy ra chuyện rồi!
Nghe đến hai từ phu nhân thốt ra từ miệng thư Lưu làm sống lưng Phó Thiên Hàn bỗng lạnh toát. Trong lòng anh dấy lên cảm giác lo sợ và bất an đến lạ, cây bút đang cầm trên tay cũng vì bàn tay run lên mà rơi xuống. Phó Thiên Hàn đứng bật dậy khỏi bàn, anh đi lại gần Lưu Dịch với vẻ sốt sắng, bàn tay anh nắm lấy tay Lưu Dịch hỏi:
- Cậu nói cái gì? Vân Hy... Vân Hy làm sao?
- Phó thiếu, ngài bình tĩnh! Dì Trịnh vừa gọi cho tôi lúc nãy, dì ấy bảo phu nhân xảy ra chuyện. Tôi cũng không biết gặp phải chuyện gì, chỉ nghe dì Trịnh nói cần người nhà vào bệnh viện ký tên gấp.
- Sao có thể xảy ra chuyện? Sáng nay lúc tôi ra khỏi nhà cô ấy vẫn rất bình thường mà! Bệnh viện nào?
- Dạ bệnh viện thành phố!
- Lấy xe, chúng ta đến đó!
- Vâng!
Dứt lời Phó Thiên Hàn chạy đi trong sự vội vàng và lo lắng, lúc Phó Thiên Hàn xuống đến cửa đã có xe chờ sẵn, anh không nghĩ ngợi gì nhiều liền lên xe tới bệnh viện. Trên đường đi lòng Phó Thiên Hàn nóng như lửa đốt, anh không tin được người mình vừa gặp lúc sáng còn khỏe mạnh mà mới rời mắt một chút đã nằm trong bệnh viện. Càng nghĩ Phó Thiên Hàn càng lo lắng, anh cứ thúc giục tài xế chạy cho thật nhanh. Thật ra là do anh đang lo sợ, lo sợ sau những việc mình làm Lãnh Vân Hy sẽ vì mệt mỏi mà rời xa anh mãi mãi.