Chương 4: Không khác gì sống nơi hoang dã
Tô Vũ Ninh cũng không có vạch trần hắn, bưng mâm cơm đã nguội đi vào phòng bếp.
Lửa trong bếp đã tắt từ lâu, muốn hâm cơm thì phải nhóm lại lửa.
Lúc này Tô Vũ Ninh vô cùng biết ơn, năm đó cô vì không có cảm hứng sáng tác, nên đã tham gia một chương trình tạp kỹ sinh tồn trên đảo hoang.
Nhờ vậy mà cô có kỹ năng cơ bản để sinh tồn trong nơi hoang dã, mặc dù việc nhóm lửa bếp củi là cũng là kỹ năng cơ bản của một cô con dâu trẻ tuổi vào những năm thập niên 70. Nhưng đối với cô, nó không khác gì việc sinh tồn nơi hoang dã cả.
Đổ đồ ăn vào nồi rồi thêm chút gia vị cho vừa ăn, canh nóng, cơm nóng đều đã sẵn sàng.
Cô bưng cơm canh vào phòng, bưng một bát đưa cho Tiêu Mặc Hàn: "Ăn nhanh đi, ăn xong tôi có chuyện cần nói."
Tô Vũ Ninh vừa nói vừa múc cho mình một bát canh Cúi đầu nhấp một ngụm.
Cô không biết có phải vì quá đói hay không, nhưng cô thực sự cảm thấy bát canh này ngon hơn bất cứ thứ gì cô từng nếm trong hai đời.
Quả nhiên, người ta chỉ biết quý trọng sau khi mất đi!
Cô không nghĩ linh tinh nữa, tập trung uống canh của mình.
Ăn xong một bát cơm, cô mới nhận ở phía đối diện Tiêu Mặc Hàn hầu như không động đũa."
"Ăn ngon không?"
"Tôi không đói." Tiêu Mặc Hàn vừa đẩy bát vừa nói: "Ăn nhiều một chút."
Vừa nói xong, bụng đã không hợp tác kêu lên.
Tiêu Mặc Hàn mặt đỏ bừng, lỗ tai nóng bừng, hắn chưa bao giờ xấu hổ như vậy!
"Dạ dày anh đang kêu đói kìa, cứ nghe lời nó mà ăn đi. Trong nồi còn nhiều lắm, mình tôi ăn không hết đâu."
Tô Vận Ninh mím môi, lại múc thêm một muỗng canh nóng vào bát của Tiêu Mặc Hàn.
Nói không ai tin, nhưng đây mới là bữa cơm nóng hổi đầu tiên Tiểu Mặc Hàn ăn trong vòng ba tháng, kể từ khi bị thương trở về nhà họ Tiêu.
Một ngụm canh nóng hổi nuốt xuống, liền làm bụng ấm lên, tâm tình Tiêu Mặc Hàn cảm thấy mâu thuẫn, rồi lại nuốt một ngụm canh, sắn một miếng cơm nóng.
Lúc hắn đặt bát xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Vũ Ninh: "Trong ba tháng này, cô có bất kỳ yêu cầu gì, nếu có thể làm được tôi sẽ giúp."
Tô Vũ Ninh sửng sốt một chút, cô cái gì cũng chưa từng nói. Không ngờ Tiêu Mặc Hàn lại dễ dỗ dành như vậy, chỉ cần một bữa cơm nóng hổi cũng có thể khiến hắn nói ra những lời này.
Cô có chút vui vẻ, xem ra người trước mặt này có thể dễ dàng sống chung. Việc này cũng phần nào làm cho cô bớt phản kháng với môi trường sống hiện tại, cô tin tưởng tương lai có thể sống tốt qua ngày.
"Được rồi, tôi sẽ không khách khí." Tô Vũ Ninh nheo mắt cười, sau đó đứng dậy thu dọn bát đũa bưng vào phòng bếp
Nhìn mọi thứ trong bếp đều trống trơn, khiến Tô Vũ Ninh cảm thấy buồn bực, bây giờ đã ăn no rồi, tiếp theo nên làm gì đây?
Nhìn vào thái độ trước đây của Tào Kim Hoa và Tiêu Mỹ Quyên, cô biết rằng bọn họ không thể quản được chuyện bên này nữa.
Nhân lúc ăn no có sức, cô phải đi kiếm về chút thức ăn, nếu không còn chưa kiếm được việc làm, đã bị đói mà chết,
Tô Vũ Ninh vỗ tay, đứng dậy đi đến nhà Tiêu gia ở bên cạnh.
Cô giơ tay gõ cửa, trong sân vang lên tiếng bước chân: "Ai vậy?"
Tô Vũ Ninh không thèm trả lời, tiếp tục gõ cửa.
Cửa sân vừa mở ra, mùi thịt liền bay ra.
Cô vô thức nuốt khan: "Thơm quá, nhà các người đang ăn cái gì vậy?"
"Việc này liên quan gì đến mày?" Tào Kim Hoa giữ cửa, không có ý định cho cô vào.
Tô Vũ Ninh cũng không có ý định đi vào: "Tiêu gia còn chưa phân gia, sao các người ăn cơm lại không gọi tôi? Chẳng nhẽ các người không coi tôi là người Tiêu gia sao?"
" Chị dâu sao chị lại nói thế, chúng tôi sao có thể không coi chị là người nhà họ Tiêu được chứ? Chị xem không phải là cơm chưa chín sao? Nếu chị đã đến rồi thì mau vào nhà, đợi cơm chín rồi chúng ta cùng ăn."
Đừng cho rằng cô không biết Tiêu Mỹ Quyên đang có ý đồ gì.
Đừng nói là ăn cơm, một khi cánh cửa này đóng lại. Bà mẹ chồng cay nghiệt kia chẳng phải sẽ lập tức xông tới mà đánh đập cô sao.
Cô sẽ không ngu gì mà đi vào đó một mình.
"Ăn cái gì mà ăn." Tào Kim Hoa không hiểu Tiểu Mỹ Quyên có ý gì, dùng sức đẩy Tô Vũ Ninh một cái:
"Tiệc cưới vừa mới kết thúc, mày lại tới đòi đồ ăn, mày là cái thùng cơm biết đi à? Cút mau, cút nhanh cho tao. Tiêu gia nhà tao không có nghĩa vụ phát cơm cho mày."
Đúng rồi, chửi hăng lên. Tôi đây là đang chờ bà phun ra những lời này đây!
Tô Vũ Ninh dựa theo lực đẩy này ngã về phía sau, ngồi bệt trên mặt đất.
"Ôi giời đất ạ! Mọi người ra đây mà xem, nhà họ Tiêu ức hiếp con dâu mới, vừa mới vào cửa đã không cho ăn cơm, các vị lại đây phân xử giúp tôi..."
*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•
Mình chỉ đăng truyện duy nhất tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo - truyện sẽ được đăng lên page trước wattpad ạ)
Edit: Fuhy24?
Lửa trong bếp đã tắt từ lâu, muốn hâm cơm thì phải nhóm lại lửa.
Lúc này Tô Vũ Ninh vô cùng biết ơn, năm đó cô vì không có cảm hứng sáng tác, nên đã tham gia một chương trình tạp kỹ sinh tồn trên đảo hoang.
Nhờ vậy mà cô có kỹ năng cơ bản để sinh tồn trong nơi hoang dã, mặc dù việc nhóm lửa bếp củi là cũng là kỹ năng cơ bản của một cô con dâu trẻ tuổi vào những năm thập niên 70. Nhưng đối với cô, nó không khác gì việc sinh tồn nơi hoang dã cả.
Đổ đồ ăn vào nồi rồi thêm chút gia vị cho vừa ăn, canh nóng, cơm nóng đều đã sẵn sàng.
Cô bưng cơm canh vào phòng, bưng một bát đưa cho Tiêu Mặc Hàn: "Ăn nhanh đi, ăn xong tôi có chuyện cần nói."
Tô Vũ Ninh vừa nói vừa múc cho mình một bát canh Cúi đầu nhấp một ngụm.
Cô không biết có phải vì quá đói hay không, nhưng cô thực sự cảm thấy bát canh này ngon hơn bất cứ thứ gì cô từng nếm trong hai đời.
Quả nhiên, người ta chỉ biết quý trọng sau khi mất đi!
Cô không nghĩ linh tinh nữa, tập trung uống canh của mình.
Ăn xong một bát cơm, cô mới nhận ở phía đối diện Tiêu Mặc Hàn hầu như không động đũa."
"Ăn ngon không?"
"Tôi không đói." Tiêu Mặc Hàn vừa đẩy bát vừa nói: "Ăn nhiều một chút."
Vừa nói xong, bụng đã không hợp tác kêu lên.
Tiêu Mặc Hàn mặt đỏ bừng, lỗ tai nóng bừng, hắn chưa bao giờ xấu hổ như vậy!
"Dạ dày anh đang kêu đói kìa, cứ nghe lời nó mà ăn đi. Trong nồi còn nhiều lắm, mình tôi ăn không hết đâu."
Tô Vận Ninh mím môi, lại múc thêm một muỗng canh nóng vào bát của Tiêu Mặc Hàn.
Nói không ai tin, nhưng đây mới là bữa cơm nóng hổi đầu tiên Tiểu Mặc Hàn ăn trong vòng ba tháng, kể từ khi bị thương trở về nhà họ Tiêu.
Một ngụm canh nóng hổi nuốt xuống, liền làm bụng ấm lên, tâm tình Tiêu Mặc Hàn cảm thấy mâu thuẫn, rồi lại nuốt một ngụm canh, sắn một miếng cơm nóng.
Lúc hắn đặt bát xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Vũ Ninh: "Trong ba tháng này, cô có bất kỳ yêu cầu gì, nếu có thể làm được tôi sẽ giúp."
Tô Vũ Ninh sửng sốt một chút, cô cái gì cũng chưa từng nói. Không ngờ Tiêu Mặc Hàn lại dễ dỗ dành như vậy, chỉ cần một bữa cơm nóng hổi cũng có thể khiến hắn nói ra những lời này.
Cô có chút vui vẻ, xem ra người trước mặt này có thể dễ dàng sống chung. Việc này cũng phần nào làm cho cô bớt phản kháng với môi trường sống hiện tại, cô tin tưởng tương lai có thể sống tốt qua ngày.
"Được rồi, tôi sẽ không khách khí." Tô Vũ Ninh nheo mắt cười, sau đó đứng dậy thu dọn bát đũa bưng vào phòng bếp
Nhìn mọi thứ trong bếp đều trống trơn, khiến Tô Vũ Ninh cảm thấy buồn bực, bây giờ đã ăn no rồi, tiếp theo nên làm gì đây?
Nhìn vào thái độ trước đây của Tào Kim Hoa và Tiêu Mỹ Quyên, cô biết rằng bọn họ không thể quản được chuyện bên này nữa.
Nhân lúc ăn no có sức, cô phải đi kiếm về chút thức ăn, nếu không còn chưa kiếm được việc làm, đã bị đói mà chết,
Tô Vũ Ninh vỗ tay, đứng dậy đi đến nhà Tiêu gia ở bên cạnh.
Cô giơ tay gõ cửa, trong sân vang lên tiếng bước chân: "Ai vậy?"
Tô Vũ Ninh không thèm trả lời, tiếp tục gõ cửa.
Cửa sân vừa mở ra, mùi thịt liền bay ra.
Cô vô thức nuốt khan: "Thơm quá, nhà các người đang ăn cái gì vậy?"
"Việc này liên quan gì đến mày?" Tào Kim Hoa giữ cửa, không có ý định cho cô vào.
Tô Vũ Ninh cũng không có ý định đi vào: "Tiêu gia còn chưa phân gia, sao các người ăn cơm lại không gọi tôi? Chẳng nhẽ các người không coi tôi là người Tiêu gia sao?"
" Chị dâu sao chị lại nói thế, chúng tôi sao có thể không coi chị là người nhà họ Tiêu được chứ? Chị xem không phải là cơm chưa chín sao? Nếu chị đã đến rồi thì mau vào nhà, đợi cơm chín rồi chúng ta cùng ăn."
Đừng cho rằng cô không biết Tiêu Mỹ Quyên đang có ý đồ gì.
Đừng nói là ăn cơm, một khi cánh cửa này đóng lại. Bà mẹ chồng cay nghiệt kia chẳng phải sẽ lập tức xông tới mà đánh đập cô sao.
Cô sẽ không ngu gì mà đi vào đó một mình.
"Ăn cái gì mà ăn." Tào Kim Hoa không hiểu Tiểu Mỹ Quyên có ý gì, dùng sức đẩy Tô Vũ Ninh một cái:
"Tiệc cưới vừa mới kết thúc, mày lại tới đòi đồ ăn, mày là cái thùng cơm biết đi à? Cút mau, cút nhanh cho tao. Tiêu gia nhà tao không có nghĩa vụ phát cơm cho mày."
Đúng rồi, chửi hăng lên. Tôi đây là đang chờ bà phun ra những lời này đây!
Tô Vũ Ninh dựa theo lực đẩy này ngã về phía sau, ngồi bệt trên mặt đất.
"Ôi giời đất ạ! Mọi người ra đây mà xem, nhà họ Tiêu ức hiếp con dâu mới, vừa mới vào cửa đã không cho ăn cơm, các vị lại đây phân xử giúp tôi..."
*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•
Mình chỉ đăng truyện duy nhất tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo - truyện sẽ được đăng lên page trước wattpad ạ)
Edit: Fuhy24?