Chương 5: Thà chết tử tế còn hơn sống
Tiêu Mỹ Quyên sững người một lúc khi thấy Tô Vũ Ninh gào lên, cô ta nhanh chóng lao tới bịt miệng người: "Chị gào cái gì vậy hả?"
Tiêu gia này trong làng cũng là gia đình có chút tiếng tăm. Bởi vì trước đây ở trong nhà Tiêu Mặc Hàn là đứa con có tiền đồ nhất, nên họ luôn cảm thấy nhà mình cao hơn nhà khác một bậc.
Bây giờ Tiêu Mặc Hàn xảy ra chuyện, có rất nhiều người đang chờ xem trò cười của Tiêu gia.
Trong lòng Tào Kim Hoa tức muốn chết, vất vả lắm mới nghĩ ra được ý tưởng hay để đá Tiêu Mặc Hàn ra ngoài, nào biết được giữa chừng lại nhảy ra một Tô Vũ Ninh tới phá đám chứ?
Bà ta liền vớ lấy cây chổi lao ra khỏi cửa, Tô Vũ Ninh vốn đã đề phòng đòn tấn công của bà ta, nên khi nhìn thấy bà ta lao tới cô liền lăn một thân đầy bụi, đứng dậy rồi chạy.
Vừa chạy, cô vừa hét lên: "Cứu với, có người muốn giết tôi. Tiêu gia không cho con dâu mới vào cửa ăn cơm thì thôi đi, lại còn đánh đập tôi."
Tiếng kêu thê lương của Tô Vũ Ninh thốt ra một hồi, liền kéo tới một đám đông từ già tới trẻ, từ đàn ông tới đàn bà, thậm chí cả các cô nương mới lớn cũng chạy lại đây xem náo nhiệt.
Tào Kim Hoa tức giận cầm chổi đuổi theo, Tiêu Mỹ Quyên ngăn cũng không ngăn được, đành phải đuổi theo hét lớn:
"Chị dâu, chị không được nói như vậy, chị vừa vào cửa đã nháo đòi tự tử. Mẹ tôi chỉ là khuyên răn chị hai câu, mà chị không chỉ mắng mẹ tôi, còn chửi anh tôi là đồ tàn phế, không xứng với chị."
"Ai da, mọi người tới đây phân xử xem, anh tôi sao lại không xứng với chị ta?"
Tiêu Mỹ Quyên này xem ra còn cao tay hơn Tào Kim Hoa rất nhiều.
Đám người nghe vậy, có người đang muốn tiến tới can ngăn, thì lập tức đổi thái độ chỉ tay vào Tô Vũ Ninh chửi bới:
"Sao một thanh niên tốt bụng như Tiêu Mặc Hàn lại không xứng với cô ta? Cô ta nên xem lại mình, nhà nghèo tới nỗi cạp đất ăn, còn muốn gả cho ai hả?
"Vừa bái đường xong liền náo loạn đòi tự tử, đúng là tai hoạ mà!"
"..."
Hừm, biện pháp này hình như không được tốt lắm, Tô Vũ Ninh đã đánh giá thấp Tiêu Mỹ Quyên rồi.
Đôi mắt Tô Vũ Ninh tối sầm xuống, cô ngừng chạy, quay người lại khóc nức nở:
"Tôi thà chết tử tế còn hơn sống ở Tiêu gia. Tại sao tôi lại không suy nghĩ mà đập vào tường trong ngày cưới? Còn không phải tất cả là do lòng dạ đen tối của mụ la sát này bức chết hay sao? Nếu không tin, các người tới phòng ở của Tiêu Mặc Hàn mà xem."
"Một người tốt như vậy, bị bọn họ hành hạ từ đầu đến chân không có chỗ nào ra hình người. Quần áo trên người có lẽ đã mấy tháng không thay."
"Ngay khi tôi bước vào căn phòng đó, mùi hôi thối đã tràn ngập cả phòng rồi. Bọn họ...Bọn họ có chỗ nào giống như chăm sóc người đang bị thương chứ. Họ đơn giản là... không coi anh ấy là con người."
Cô khóc càng thương tâm, vừa khóc vừa gào to:
"Này cũng không tính là gì. Phẫn nộ hơn nữa là bọn họ nói với tôi rằng gả vào Tiêu gia rồi, thì cũng là lúc họ sẽ phân gia với vợ chồng chúng tôi. Việc Tiêu Mặc Hàn sống chết thế nào, không liên quan tới bọn họ.
"Tiêu Mặc Hàn tốt xấu gì cũng gọi bà ta một tiếng mẹ. Điều này chẳng phải vẫn luôn là lời mà bà ta hay nói sao."
"Tôi gả cho Tiêu Mặc Hàn xong phân gia tôi chấp nhận, nhưng trong bếp bọn họ còn không để lại cho chúng tôi một hạt gạo. Đây chẳng phải là muốn tôi cùng Tiêu Mặc Hàn chết chung một chỗ hay sao?
"Tôi chết đòi thì chết đói, nhưng Tiêu Mặc Hàn là người Tiêu gia mà, sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"
"Thay vì chịu đựng sự bất công này, tôi thà chết đi cho xong. Kẻo Tiêu Mặc Hàn có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ chết chìm trong lời phỉ nhổ của dân làng mất."
Tiêu Vũ Ninh gào lên, lao về phía Tào Kim Hoa: "Bà không phải muốn đánh tôi à? Mạnh tay lên, đánh chết tôi đi, dù sao cuộc sống này của tôi cũng quá tệ rồi, thà rằng chết sớm một chút."
Không ai ngờ rằng Tô Vũ Ninh lại nói ra những lời như vậy.
Mọi người lại bắt đầu bàn tán:
"Những lời này là thật sao? Nhà họ Tiêu thật sự làm ra loại chuyện như vậy ư?"
"Nhà họ Tiêu mấy năm nay đều là do có Tiêu lão đại trợ cấp, nên nhà họ có cuộc sống tốt hơn những nhà khác, cũng đều là nhờ tiêu tiền của anh ấy."
"Nói mới nhớ, Tiêu lão đại đã xuất ngũ về được hơn ba tháng, các người có ai tới thăm anh ấy chưa?"
"Nhà của anh ấy đúng như lời Tô nha đầu nói sao? "
"Nếu như vậy thì Tô nha đầu kia cũng là bị ép quá mức mới làm ra hành động thiếu suy nghĩ đó. Có thể tha thứ được."
"Cô bé nói đúng đó, thà chết tử tế còn hơn sống. Nếu không phải cuộc sống quá tệ, ai lại một hai đòi tìm chết chứ?"
..."
Con bé Tô Vũ Ninh ở trong thôn luôn sống ngay thẳng, lương thiện có chút nhút nhát. Nhưng hiện tại tính tình lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Ngay cả Tào Kim Hoa cũng bị những tiếng bàn này làm cho ngây ngốc, cây chổi bà ta đang giơ lên để tung đòn cũng không dám hạ xuống người Tô Vũ Ninh.
*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•**•
Mình chỉ đăng truyện duy nhất tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo - truyện sẽ được đăng lên page trước wattpad ạ)
Edit: Fuhy24?
Tiêu gia này trong làng cũng là gia đình có chút tiếng tăm. Bởi vì trước đây ở trong nhà Tiêu Mặc Hàn là đứa con có tiền đồ nhất, nên họ luôn cảm thấy nhà mình cao hơn nhà khác một bậc.
Bây giờ Tiêu Mặc Hàn xảy ra chuyện, có rất nhiều người đang chờ xem trò cười của Tiêu gia.
Trong lòng Tào Kim Hoa tức muốn chết, vất vả lắm mới nghĩ ra được ý tưởng hay để đá Tiêu Mặc Hàn ra ngoài, nào biết được giữa chừng lại nhảy ra một Tô Vũ Ninh tới phá đám chứ?
Bà ta liền vớ lấy cây chổi lao ra khỏi cửa, Tô Vũ Ninh vốn đã đề phòng đòn tấn công của bà ta, nên khi nhìn thấy bà ta lao tới cô liền lăn một thân đầy bụi, đứng dậy rồi chạy.
Vừa chạy, cô vừa hét lên: "Cứu với, có người muốn giết tôi. Tiêu gia không cho con dâu mới vào cửa ăn cơm thì thôi đi, lại còn đánh đập tôi."
Tiếng kêu thê lương của Tô Vũ Ninh thốt ra một hồi, liền kéo tới một đám đông từ già tới trẻ, từ đàn ông tới đàn bà, thậm chí cả các cô nương mới lớn cũng chạy lại đây xem náo nhiệt.
Tào Kim Hoa tức giận cầm chổi đuổi theo, Tiêu Mỹ Quyên ngăn cũng không ngăn được, đành phải đuổi theo hét lớn:
"Chị dâu, chị không được nói như vậy, chị vừa vào cửa đã nháo đòi tự tử. Mẹ tôi chỉ là khuyên răn chị hai câu, mà chị không chỉ mắng mẹ tôi, còn chửi anh tôi là đồ tàn phế, không xứng với chị."
"Ai da, mọi người tới đây phân xử xem, anh tôi sao lại không xứng với chị ta?"
Tiêu Mỹ Quyên này xem ra còn cao tay hơn Tào Kim Hoa rất nhiều.
Đám người nghe vậy, có người đang muốn tiến tới can ngăn, thì lập tức đổi thái độ chỉ tay vào Tô Vũ Ninh chửi bới:
"Sao một thanh niên tốt bụng như Tiêu Mặc Hàn lại không xứng với cô ta? Cô ta nên xem lại mình, nhà nghèo tới nỗi cạp đất ăn, còn muốn gả cho ai hả?
"Vừa bái đường xong liền náo loạn đòi tự tử, đúng là tai hoạ mà!"
"..."
Hừm, biện pháp này hình như không được tốt lắm, Tô Vũ Ninh đã đánh giá thấp Tiêu Mỹ Quyên rồi.
Đôi mắt Tô Vũ Ninh tối sầm xuống, cô ngừng chạy, quay người lại khóc nức nở:
"Tôi thà chết tử tế còn hơn sống ở Tiêu gia. Tại sao tôi lại không suy nghĩ mà đập vào tường trong ngày cưới? Còn không phải tất cả là do lòng dạ đen tối của mụ la sát này bức chết hay sao? Nếu không tin, các người tới phòng ở của Tiêu Mặc Hàn mà xem."
"Một người tốt như vậy, bị bọn họ hành hạ từ đầu đến chân không có chỗ nào ra hình người. Quần áo trên người có lẽ đã mấy tháng không thay."
"Ngay khi tôi bước vào căn phòng đó, mùi hôi thối đã tràn ngập cả phòng rồi. Bọn họ...Bọn họ có chỗ nào giống như chăm sóc người đang bị thương chứ. Họ đơn giản là... không coi anh ấy là con người."
Cô khóc càng thương tâm, vừa khóc vừa gào to:
"Này cũng không tính là gì. Phẫn nộ hơn nữa là bọn họ nói với tôi rằng gả vào Tiêu gia rồi, thì cũng là lúc họ sẽ phân gia với vợ chồng chúng tôi. Việc Tiêu Mặc Hàn sống chết thế nào, không liên quan tới bọn họ.
"Tiêu Mặc Hàn tốt xấu gì cũng gọi bà ta một tiếng mẹ. Điều này chẳng phải vẫn luôn là lời mà bà ta hay nói sao."
"Tôi gả cho Tiêu Mặc Hàn xong phân gia tôi chấp nhận, nhưng trong bếp bọn họ còn không để lại cho chúng tôi một hạt gạo. Đây chẳng phải là muốn tôi cùng Tiêu Mặc Hàn chết chung một chỗ hay sao?
"Tôi chết đòi thì chết đói, nhưng Tiêu Mặc Hàn là người Tiêu gia mà, sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy chứ?"
"Thay vì chịu đựng sự bất công này, tôi thà chết đi cho xong. Kẻo Tiêu Mặc Hàn có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ chết chìm trong lời phỉ nhổ của dân làng mất."
Tiêu Vũ Ninh gào lên, lao về phía Tào Kim Hoa: "Bà không phải muốn đánh tôi à? Mạnh tay lên, đánh chết tôi đi, dù sao cuộc sống này của tôi cũng quá tệ rồi, thà rằng chết sớm một chút."
Không ai ngờ rằng Tô Vũ Ninh lại nói ra những lời như vậy.
Mọi người lại bắt đầu bàn tán:
"Những lời này là thật sao? Nhà họ Tiêu thật sự làm ra loại chuyện như vậy ư?"
"Nhà họ Tiêu mấy năm nay đều là do có Tiêu lão đại trợ cấp, nên nhà họ có cuộc sống tốt hơn những nhà khác, cũng đều là nhờ tiêu tiền của anh ấy."
"Nói mới nhớ, Tiêu lão đại đã xuất ngũ về được hơn ba tháng, các người có ai tới thăm anh ấy chưa?"
"Nhà của anh ấy đúng như lời Tô nha đầu nói sao? "
"Nếu như vậy thì Tô nha đầu kia cũng là bị ép quá mức mới làm ra hành động thiếu suy nghĩ đó. Có thể tha thứ được."
"Cô bé nói đúng đó, thà chết tử tế còn hơn sống. Nếu không phải cuộc sống quá tệ, ai lại một hai đòi tìm chết chứ?"
..."
Con bé Tô Vũ Ninh ở trong thôn luôn sống ngay thẳng, lương thiện có chút nhút nhát. Nhưng hiện tại tính tình lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Ngay cả Tào Kim Hoa cũng bị những tiếng bàn này làm cho ngây ngốc, cây chổi bà ta đang giơ lên để tung đòn cũng không dám hạ xuống người Tô Vũ Ninh.
*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•**•
Mình chỉ đăng truyện duy nhất tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo - truyện sẽ được đăng lên page trước wattpad ạ)
Edit: Fuhy24?