Chương 13: Đâu mới là bộ mặt thật?
Đường Hoài Vũ không mượn được tiền của Lục Thư Lam liền cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, nhưng hắn vẫn chưa có ý định từ bỏ, hắn tiếp tục lái sang chuyện khác…
“Lam Lam à, chỉ cần anh gom đủ sính lễ, em sẽ kết hôn với anh đúng không?”
Lục Thư Lam không hề do dự liền gật đầu, nhưng cô lại cố tịn bổ dung thêm một chuyện nữa…
“Ban đầu em cùn định như vậy, nhưng cha của em lại bảo gom đủ sính lễ là một chuyện, ông ấy có muốn gả hay không lại là chuyện khác, vậy nên em nghĩ anh vẫn nên tìm cách thuyết phục cha em thì hơn…”
Đường Hoài Vũ biết thừa Lục Viễn Chinh không ưa hắn, mỗi khi ông nhìn thấy hắn đều gọi vệ sĩ đuổi đánh, lý nào có thể thuyết phục Lục Viễn Chinh gả Lục Thư Lam cho hắn được?
“Lam Lam à, anh biết cha em thương em nhất, chỉ cần là điều em muốn thì chắc chắn ông ấy sẽ đáp ứng, em chỉ cần nói với ông ấy việc em muốn gả cho anh là được mà…”
Lục Thư Lam gật đầu, giống như kiếp trước cô nhất quyết kết hôn Đường Hoài Vũ cho bằng được, sau đó lại bị cha mình từ mặt à? Cô đâu có ngu?
“Tiểu Vũ này, hôn nhân là việc hệ trọng của đời người nên để mỗi người tự quyết định, nhưng cha mẹ em chính là người đã nuôi em khôn lớn, em không muốn quyết định của mình khiến cha mẹ em không vui, em hy vọng anh hiểu cho em…”
Đường Hoài Vũ cảm thấy có mùi nguy hiểm, Lục Thư Lam liên tục đưa ra quan điểm để phản đối cuộc hôn nhân giữa bọn họ, chẳng lẽ cô không muốn gả cho hắn nữa sao?
“Em thay lòng rồi à? Em có người đàn ông khác rồi đúng không?”
Lục Thư Lam dừng việc ăn uống của mình lại, cô liếc nhìn Đường Hoài Vũ, giọng nói có chút tức giận…
“Em không nghi ngờ anh thì thôi đi, anh dám nghi ngờ em à? Hôm nay em đủ mệt rồi, em không muốn nói chuyện này nữa, để em bảo vệ sĩ đưa anh về trước!”
Lục Thư Lam giả vờ giận dỗi nên không muốn về cùng Đường Hoài Vũ, cô bảo vệ sĩ đưa hắn về trước, sau đó quay lại nhà hàng để đón cô.
Lúc này Diệp Mạc Thần cùng Diệp Tố Chi cũng rời khỏi nhà hàng, anh vô tình nhìn thấy Lục Thư Lam ném con gấu mà bạn trai tặng vào thùng rác không thương tiếc, dường như cô khinh thường món quà này vô cùng.
Diệp Tố Chi được chồng đến đón nên rời đi trước, còn Diệp Mạc Thần thì đứng đợi ở sảnh để bảo vệ mang xe đến, lúc này ngoài trời đổ cơn mưa lớn, khiến Lục Thư Lam cũng phải đến sảnh để trú mưa.
Hôm nay Lục Thư Lam mặc một chiếc váy lụa cao cấp màu đỏ dáng dài, cô tựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định, dường như không quan tâm đến sự xuất hiện của Diệp Mạc Thần.
Diệp Mạc Thần không muốn quan tâm đến chuyện của Lục Thư Lam, nhưng vì cô còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu sự đời, vậy nên với tư cách là cấp trên cũ, anh vẫn muốn khuyên cô một vài câu…
“Dù sao cũng là quà bạn trai tặng, cô không thích thì mang cho người khác, tại sao lại vứt đi như thế?”
Lục Thư Lam quay sang nhìn Diệp Mạc Thần, cô vẫn giữ tư thế cũ, thái độ khinh thường ra mặt…
“Đây là chuyện riêng của tôi, anh xen vào làm gì? Chẳng lẽ anh tiếc con gấu đó à? Có cần tôi lấy từ thùng rác rồi tặng lại cho anh không?”
Diệp Mạc Thần tiến đến trước mặt Lục Thư Lam, anh không hiểu sao người phụ nữ này lại có nhiều mặt như thế, ngày đầu tiên thì khóc lóc um sùm ở sở cảnh sát, ngày thứ hai thì ngoan cố cứng đầu, ngày thứ ba thì kiêu ngạo, coi thường người khác. Quanh đi quẩn lại anh không biết đâu mới thật sự là con người thật của cô…
“Chú ý lời nói của cô, đừng nghĩ rằng xuất thân của mình tốt hơn những người xung quanh thì có thể ngang nhiên coi thường người khác…”
Lục Thư Lam bất ngờ đưa tay nắm lấy cà vạt của Diệp Mạc Thần liền kéo về phía mình, hương thơm trên người cô bất ngờ xộc vào mũi anh, khiến anh lập tức cau mày…
“Diệp Mạc Thần à, nhiêu đây chưa là gì đâu, tôi sẽ cho anh biết xuất thân tốt như thế này sẽ giúp tôi làm được những gì, có được những gì đấy…!”
Diệp Mạc Thần gạt tay Lục Thư Lam ra liền nghe thấy giọng cười của cô, anh nhanh chóng nhận lấy chìa khoá từ bảo vệ liền lái xe rời đi trước, trong lòng dâng lên dự cảm không lành về những chuyện sắp xảy ra.
Còn Lục Thư Lam vẫn giữ nụ cười đậm trên môi, cô được vệ sĩ che ô để bước vào trong xe không bị ướt, được nâng niu chiều chuộng không khác gì tiểu công chúa. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa hai tầng lớp trong cùng một xã hội.
Lục Thư Lam về đến nhà đã gần mười giờ tối, lúc này mọi người cũng trở về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi, đây chính xác là bình yên trước dông bão, mà dông bão đến từ phía ai…?
“Lam Lam à, chỉ cần anh gom đủ sính lễ, em sẽ kết hôn với anh đúng không?”
Lục Thư Lam không hề do dự liền gật đầu, nhưng cô lại cố tịn bổ dung thêm một chuyện nữa…
“Ban đầu em cùn định như vậy, nhưng cha của em lại bảo gom đủ sính lễ là một chuyện, ông ấy có muốn gả hay không lại là chuyện khác, vậy nên em nghĩ anh vẫn nên tìm cách thuyết phục cha em thì hơn…”
Đường Hoài Vũ biết thừa Lục Viễn Chinh không ưa hắn, mỗi khi ông nhìn thấy hắn đều gọi vệ sĩ đuổi đánh, lý nào có thể thuyết phục Lục Viễn Chinh gả Lục Thư Lam cho hắn được?
“Lam Lam à, anh biết cha em thương em nhất, chỉ cần là điều em muốn thì chắc chắn ông ấy sẽ đáp ứng, em chỉ cần nói với ông ấy việc em muốn gả cho anh là được mà…”
Lục Thư Lam gật đầu, giống như kiếp trước cô nhất quyết kết hôn Đường Hoài Vũ cho bằng được, sau đó lại bị cha mình từ mặt à? Cô đâu có ngu?
“Tiểu Vũ này, hôn nhân là việc hệ trọng của đời người nên để mỗi người tự quyết định, nhưng cha mẹ em chính là người đã nuôi em khôn lớn, em không muốn quyết định của mình khiến cha mẹ em không vui, em hy vọng anh hiểu cho em…”
Đường Hoài Vũ cảm thấy có mùi nguy hiểm, Lục Thư Lam liên tục đưa ra quan điểm để phản đối cuộc hôn nhân giữa bọn họ, chẳng lẽ cô không muốn gả cho hắn nữa sao?
“Em thay lòng rồi à? Em có người đàn ông khác rồi đúng không?”
Lục Thư Lam dừng việc ăn uống của mình lại, cô liếc nhìn Đường Hoài Vũ, giọng nói có chút tức giận…
“Em không nghi ngờ anh thì thôi đi, anh dám nghi ngờ em à? Hôm nay em đủ mệt rồi, em không muốn nói chuyện này nữa, để em bảo vệ sĩ đưa anh về trước!”
Lục Thư Lam giả vờ giận dỗi nên không muốn về cùng Đường Hoài Vũ, cô bảo vệ sĩ đưa hắn về trước, sau đó quay lại nhà hàng để đón cô.
Lúc này Diệp Mạc Thần cùng Diệp Tố Chi cũng rời khỏi nhà hàng, anh vô tình nhìn thấy Lục Thư Lam ném con gấu mà bạn trai tặng vào thùng rác không thương tiếc, dường như cô khinh thường món quà này vô cùng.
Diệp Tố Chi được chồng đến đón nên rời đi trước, còn Diệp Mạc Thần thì đứng đợi ở sảnh để bảo vệ mang xe đến, lúc này ngoài trời đổ cơn mưa lớn, khiến Lục Thư Lam cũng phải đến sảnh để trú mưa.
Hôm nay Lục Thư Lam mặc một chiếc váy lụa cao cấp màu đỏ dáng dài, cô tựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định, dường như không quan tâm đến sự xuất hiện của Diệp Mạc Thần.
Diệp Mạc Thần không muốn quan tâm đến chuyện của Lục Thư Lam, nhưng vì cô còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu sự đời, vậy nên với tư cách là cấp trên cũ, anh vẫn muốn khuyên cô một vài câu…
“Dù sao cũng là quà bạn trai tặng, cô không thích thì mang cho người khác, tại sao lại vứt đi như thế?”
Lục Thư Lam quay sang nhìn Diệp Mạc Thần, cô vẫn giữ tư thế cũ, thái độ khinh thường ra mặt…
“Đây là chuyện riêng của tôi, anh xen vào làm gì? Chẳng lẽ anh tiếc con gấu đó à? Có cần tôi lấy từ thùng rác rồi tặng lại cho anh không?”
Diệp Mạc Thần tiến đến trước mặt Lục Thư Lam, anh không hiểu sao người phụ nữ này lại có nhiều mặt như thế, ngày đầu tiên thì khóc lóc um sùm ở sở cảnh sát, ngày thứ hai thì ngoan cố cứng đầu, ngày thứ ba thì kiêu ngạo, coi thường người khác. Quanh đi quẩn lại anh không biết đâu mới thật sự là con người thật của cô…
“Chú ý lời nói của cô, đừng nghĩ rằng xuất thân của mình tốt hơn những người xung quanh thì có thể ngang nhiên coi thường người khác…”
Lục Thư Lam bất ngờ đưa tay nắm lấy cà vạt của Diệp Mạc Thần liền kéo về phía mình, hương thơm trên người cô bất ngờ xộc vào mũi anh, khiến anh lập tức cau mày…
“Diệp Mạc Thần à, nhiêu đây chưa là gì đâu, tôi sẽ cho anh biết xuất thân tốt như thế này sẽ giúp tôi làm được những gì, có được những gì đấy…!”
Diệp Mạc Thần gạt tay Lục Thư Lam ra liền nghe thấy giọng cười của cô, anh nhanh chóng nhận lấy chìa khoá từ bảo vệ liền lái xe rời đi trước, trong lòng dâng lên dự cảm không lành về những chuyện sắp xảy ra.
Còn Lục Thư Lam vẫn giữ nụ cười đậm trên môi, cô được vệ sĩ che ô để bước vào trong xe không bị ướt, được nâng niu chiều chuộng không khác gì tiểu công chúa. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa hai tầng lớp trong cùng một xã hội.
Lục Thư Lam về đến nhà đã gần mười giờ tối, lúc này mọi người cũng trở về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi, đây chính xác là bình yên trước dông bão, mà dông bão đến từ phía ai…?