Chương 12: Tấn công cùng một lúc
Nếu Diệp Mạc Thần đoán không nhầm thì người đi bên cạnh Lục Thư Lam chính là tên đàn ông đã làm loạn ở sở cảnh sát sáng nay. Anh còn tưởng cô sợ hãi nên trốn tránh hắn, bây giờ lại thấy cả hai đi chung với nhau rồi…
Lục Thư Lam giả vờ như không biết Diệp Mạc Thần liền đi lướt qua anh, nếu cô đoán không nhầm thì người phụ nữ xinh đẹp đang đi cùng Diệp Mạc Thần chính là bạn gái của anh, trông cả hai vô cùng xứng đôi vừa lứa, nét mặt cũng hao hao giống nhau. Quả nhiên đây là tướng phu thê mà bọn họ thường hay nói.
Đường Hoài Vũ cũng cảm thấy người phụ nữ đang tay trong tay với Diệp Mạc Thần rất xứng đôi với anh, hắn liền lên tiếng trêu chọc…
“Em có thấy bọn họ có nét phu thê không? Nhiều lúc anh cũng cảm thấy chúng ta giống nhau, chắc chắn cũng là nét phu thê…”
Lục Thư Lam bĩu môi liền quay sang chỗ khác, cô có thể giống bất cứ thứ gì ngoài kia, riêng có nét giống Đường Hoài Vũ thì cô thà phẫu thuật thẩm mĩ để thay đổi toàn bộ vẻ ngoài còn hơn…
Không biết có phải trùng hợp hay không mà bàn ăn của Diệp Mạc Thần và Lục Thư Lam lại được đặt bên cạnh nhau…
“Chẳng phải em đặt phòng riêng à? Sao ở đây vẫn có người thế?”
Lục Thư Lam nghiêng đầu khó hiểu nhìn Đường Hoài Vũ, cô nói đặt phòng riêng lúc nào vậy?
“Anh có hiểu lầm gì à? Em chỉ nói đặt bàn ở nhà hàng anh thích thôi, em đâu có nói là đặt phòng riêng?”
Lục Thư Lam không ngu đến mức để Đường Hoài Vũ có cơ hội thể hiện tình cảm ở nơi riêng tư với cô, dù sao đặt phòng riêng cũng rất đắt, cô không nên phung phí tiền bạc cho loại người này.
Dù sao đây cũng là nhà hàng sang trọng nên chỉ có lác đác vài vị khách quý, nhìn chung bọn họ vẫn có thể nói chuyện thoải mái với nhau…
Đường Hoài Vũ lấy trong balo ra một chú gấu màu nâu đội mũ cử nhân và đeo mắt kính, giọng nói của hắn cực kì chân thành…
“Anh xin lỗi vì không thể đến tham dự lễ tốt nghiệp của em được, đây là quà anh muốn tặng em, hy vọng em đạt được thành công rực rỡ trong tất cả mọi chuyện em làm!”
Lục Thư Lam nhớ rằng kiếp trước Đường Hoài Vũ cũng tặng cho cô con gấu giống y hệt thế này, cô còn xem đó là thứ quý báu nhất trên đời mà nâng niu trân trọng. Sau khi nhận món quà của Đường Hoài Vũ, cô còn chuyển cho anh ta một số tiền lớn để anh ta sinh hoạt ở thành phố Giang Đông…
“Cảm ơn anh, em nhất định sẽ trân trọng món quà này!”
Lục Thư Lam nhận quà nhưng không ôm vào lòng như một món đồ cô trân quý, cô chỉ cảm ơn suông khiến Đường Hoài Vũ có chút mất hứng…
“Lam Lam à, em cũng biết rồi đấy, anh đã dành dụm hết tiền tiết kiệm để mua vé đến Giang Đông thăm em, nên bây giờ anh không còn nhiều tiền, em có thể cho anh mượn tạm một ít được không?”
Lục Thư Lam không ngờ Đường Hoài Vũ lại hỏi thẳng như thế, cô có tiền, nhưng cô không thích cho hắn mượn đấy…
“Sau này nếu anh không có tiền thì đừng đến Giang Đông thăm em nữa, em không muốn anh chịu khổ đâu. Với lại bạn bè em được bạn trai của họ mua cho rất nhiều thứ có giá trị, anh chỉ tặng em mỗi con gấu bé xíu, bây giờ lại hỏi mượn tiền em, thật sự thì em cảm thấy rất buồn đấy…”
Lời nói của Lục Thư Lam vô tình lọt vào tai của Diệp Tố Chi, cô không nhịn được liền lên tiếng bênh vực…
“Tiểu thư à, cô phải thông cảm cho bạn trai của mình chứ? Dạo gần đây kinh tế rất khó khăn, tôi nhìn sơ qua thì đoán cậu ấy vẫn còn đi học, cô cũng không nên đòi hỏi những thứ vật chất phù phiếm đó để tránh làm rạn nức tình cảm của cả hai…”
Lục Thư Lam mỉm cười nhẹ nhàng, kiếp trước cô cũng là cô gái đơn thuần hiểu chuyện giống y như những gì Diệp Tố Chi nói, nhưng hắn đáp lại cô bằng cách thức tàn nhẫn nhất, khiến ông trời phải thương cảm cho số phận của cô đến mức nào mới để cô sống lại chứ?
“Diệp Mạc Thần à, anh nên quản bạn gái của mình cho tốt, đừng để cô ấy xen vào chuyện của tôi…”
Diệp Mạc Thần nhìn sang chị của mình, anh biết tính cách của Lục Thư Lam rất kiêu kỳ, nhưng có phải cô hơi quá đáng rồi không?
“Cô đừng để ý, chị ấy chỉ muốn khuyên nhủ cô một chút thôi, dù sao giữa hai người yêu nhau vẫn nên có sự cảm thông với nhau, cô phải hiểu cho hoàn cảnh bạn trai của mình…”
Đường Hoài Vũ thấy có người đứng về phe mình liền cố tình đệm thêm vào để khiến Lục Thư Lam thương cảm cho hắn…
“Anh xin lỗi em, hiện tại anh chưa có gì trong tay, nhưng đợi sau khi anh học thạc sĩ xong, anh nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho em tất cả mọi thứ em thích được không?”
Lục Thư Lam không ngờ cả ba người lại đồng loạt tấn công cô mãnh liệt như vậy, nhưng chuyện này cũng chẳng khiến cô dao động là mấy…
“Anh đừng hứa nữa, anh làm đi, dù sao tôi cũng không thể theo anh để chịu khổ mãi được…”
Lục Thư Lam giả vờ như không biết Diệp Mạc Thần liền đi lướt qua anh, nếu cô đoán không nhầm thì người phụ nữ xinh đẹp đang đi cùng Diệp Mạc Thần chính là bạn gái của anh, trông cả hai vô cùng xứng đôi vừa lứa, nét mặt cũng hao hao giống nhau. Quả nhiên đây là tướng phu thê mà bọn họ thường hay nói.
Đường Hoài Vũ cũng cảm thấy người phụ nữ đang tay trong tay với Diệp Mạc Thần rất xứng đôi với anh, hắn liền lên tiếng trêu chọc…
“Em có thấy bọn họ có nét phu thê không? Nhiều lúc anh cũng cảm thấy chúng ta giống nhau, chắc chắn cũng là nét phu thê…”
Lục Thư Lam bĩu môi liền quay sang chỗ khác, cô có thể giống bất cứ thứ gì ngoài kia, riêng có nét giống Đường Hoài Vũ thì cô thà phẫu thuật thẩm mĩ để thay đổi toàn bộ vẻ ngoài còn hơn…
Không biết có phải trùng hợp hay không mà bàn ăn của Diệp Mạc Thần và Lục Thư Lam lại được đặt bên cạnh nhau…
“Chẳng phải em đặt phòng riêng à? Sao ở đây vẫn có người thế?”
Lục Thư Lam nghiêng đầu khó hiểu nhìn Đường Hoài Vũ, cô nói đặt phòng riêng lúc nào vậy?
“Anh có hiểu lầm gì à? Em chỉ nói đặt bàn ở nhà hàng anh thích thôi, em đâu có nói là đặt phòng riêng?”
Lục Thư Lam không ngu đến mức để Đường Hoài Vũ có cơ hội thể hiện tình cảm ở nơi riêng tư với cô, dù sao đặt phòng riêng cũng rất đắt, cô không nên phung phí tiền bạc cho loại người này.
Dù sao đây cũng là nhà hàng sang trọng nên chỉ có lác đác vài vị khách quý, nhìn chung bọn họ vẫn có thể nói chuyện thoải mái với nhau…
Đường Hoài Vũ lấy trong balo ra một chú gấu màu nâu đội mũ cử nhân và đeo mắt kính, giọng nói của hắn cực kì chân thành…
“Anh xin lỗi vì không thể đến tham dự lễ tốt nghiệp của em được, đây là quà anh muốn tặng em, hy vọng em đạt được thành công rực rỡ trong tất cả mọi chuyện em làm!”
Lục Thư Lam nhớ rằng kiếp trước Đường Hoài Vũ cũng tặng cho cô con gấu giống y hệt thế này, cô còn xem đó là thứ quý báu nhất trên đời mà nâng niu trân trọng. Sau khi nhận món quà của Đường Hoài Vũ, cô còn chuyển cho anh ta một số tiền lớn để anh ta sinh hoạt ở thành phố Giang Đông…
“Cảm ơn anh, em nhất định sẽ trân trọng món quà này!”
Lục Thư Lam nhận quà nhưng không ôm vào lòng như một món đồ cô trân quý, cô chỉ cảm ơn suông khiến Đường Hoài Vũ có chút mất hứng…
“Lam Lam à, em cũng biết rồi đấy, anh đã dành dụm hết tiền tiết kiệm để mua vé đến Giang Đông thăm em, nên bây giờ anh không còn nhiều tiền, em có thể cho anh mượn tạm một ít được không?”
Lục Thư Lam không ngờ Đường Hoài Vũ lại hỏi thẳng như thế, cô có tiền, nhưng cô không thích cho hắn mượn đấy…
“Sau này nếu anh không có tiền thì đừng đến Giang Đông thăm em nữa, em không muốn anh chịu khổ đâu. Với lại bạn bè em được bạn trai của họ mua cho rất nhiều thứ có giá trị, anh chỉ tặng em mỗi con gấu bé xíu, bây giờ lại hỏi mượn tiền em, thật sự thì em cảm thấy rất buồn đấy…”
Lời nói của Lục Thư Lam vô tình lọt vào tai của Diệp Tố Chi, cô không nhịn được liền lên tiếng bênh vực…
“Tiểu thư à, cô phải thông cảm cho bạn trai của mình chứ? Dạo gần đây kinh tế rất khó khăn, tôi nhìn sơ qua thì đoán cậu ấy vẫn còn đi học, cô cũng không nên đòi hỏi những thứ vật chất phù phiếm đó để tránh làm rạn nức tình cảm của cả hai…”
Lục Thư Lam mỉm cười nhẹ nhàng, kiếp trước cô cũng là cô gái đơn thuần hiểu chuyện giống y như những gì Diệp Tố Chi nói, nhưng hắn đáp lại cô bằng cách thức tàn nhẫn nhất, khiến ông trời phải thương cảm cho số phận của cô đến mức nào mới để cô sống lại chứ?
“Diệp Mạc Thần à, anh nên quản bạn gái của mình cho tốt, đừng để cô ấy xen vào chuyện của tôi…”
Diệp Mạc Thần nhìn sang chị của mình, anh biết tính cách của Lục Thư Lam rất kiêu kỳ, nhưng có phải cô hơi quá đáng rồi không?
“Cô đừng để ý, chị ấy chỉ muốn khuyên nhủ cô một chút thôi, dù sao giữa hai người yêu nhau vẫn nên có sự cảm thông với nhau, cô phải hiểu cho hoàn cảnh bạn trai của mình…”
Đường Hoài Vũ thấy có người đứng về phe mình liền cố tình đệm thêm vào để khiến Lục Thư Lam thương cảm cho hắn…
“Anh xin lỗi em, hiện tại anh chưa có gì trong tay, nhưng đợi sau khi anh học thạc sĩ xong, anh nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho em tất cả mọi thứ em thích được không?”
Lục Thư Lam không ngờ cả ba người lại đồng loạt tấn công cô mãnh liệt như vậy, nhưng chuyện này cũng chẳng khiến cô dao động là mấy…
“Anh đừng hứa nữa, anh làm đi, dù sao tôi cũng không thể theo anh để chịu khổ mãi được…”