Chương 22: Hôn anh một cái
Diệp Mạc Thần càng nhịn bao nhiêu thì Lục Thư Lam càng lấn tới bấy nhiêu, cô nhìn thấy tai của anh đỏ ửng lên nhưng gương mặt vẫn không biến sắc, e rằng anh phải tịnh tâm nhiều lắm…
“Sao vậy chồng? Anh nói gì đi chứ, vợ yêu của anh thật sự cần anh lắm nên mới phải đến tận đây để gặp anh này…”
Diệp Mạc Thần chỉ cần dùng một lực nhỏ là có thể bế Lục Thư Lam lên, anh liền đặt cô xuống ghế bên cạnh, sau đó bước sang chỗ khác ngồi…
“Lục tiểu thư khéo đùa rồi, cô là con gái của ngài Thống Đốc, ngay cả việc kết hôn còn có thể tuỳ ý quyết định, có việc gì phải nhờ đến một người tầm thường như tôi chứ?”
Lục Thư Lam chống tay lên ghế, cô mang tiếng là con gái của Thống Đốc nhưng vẫn dưới sự quản lý của cha cô, nếu cô nhờ trợ lý làm bất cứ việc gì thì chắc chắn cha cô cũng sẽ biết. Huống chi ông còn là người tinh ý, vậy nên cô càng không thể nhờ vả ông được…
“Anh vẫn còn giận em à? Em biết lỗi rồi mà, đáng lý ra em phải bàn bạc với anh trước khi tự quyết định bất cứ chuyện gì, anh đừng tính toán với em nữa được không…?”
Lục Thư Lam vẫn lì lợm tiến đến ngồi bên cạnh Diệp Mạc Thần, cô chống tay lên vai anh, giọng nói cực kì yêu nghiệt…
“Suy đi tính lại thì anh vẫn lời mà, tự nhiên có một cô gái xinh đẹp trẻ trung tình nguyện gả cho anh, gia thế của cô ấy cũng rất tốt, là hậu phương vững chắc để anh tiếp tục phát triển sự nghiệp, anh còn muốn gì nữa?”
Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam khiến cô có chút chột dạ, cô nói nhiều như thế rồi, chẳng lẽ vẫn không chịu giúp cô một chút sao?
“Cô yêu tôi à?“
Lục Thư Lam lập tức đứng hình trước câu hỏi bất ngờ này, việc cô không trả lời ngay được khiến Diệp Mạc Thần cười khẩy, anh biết ngay mà, loại người như Lục Thư Lam chỉ đang lợi dụng anh thôi…
“Không cần phải ép mình nói ra những lời trái với lương tâm, tôi biết cô không yêu tôi, cô chỉ muốn mượn chuyện kết hôn để kìm hãm tôi thôi đúng không? Có vẻ ngài Thống Đốc đã bắt đầu nghi ngờ rồi, nhưng hy sinh con gái thì hơi phí phạm đấy…”
Lục Thư Lam không biết Diệp Mạc Thần đang nói nhảm cái gì, cô không thể để anh phát hiện dễ dàng như thế này được, vậy nên cô mới đánh liều mà ngẩng đầu lên hôn môi anh một cái…
“Thật ra thì em đang suy nghĩ xem có nên hôn anh một cái để chứng tỏ tình yêu của mình với anh không? Bây giờ thì anh biết câu trả lời rồi đấy!”
Diệp Mạc Thần nhăn mày nhìn Lục Thư Lam, cô vậy mà dám hôn anh…?
“Chuyện gì cô cũng dám làm nhỉ? Có vẻ Lục Viễn Chinh nuôi dạy con gái rất tốt, nửa đêm tìm đến nhà đàn ông để làm những chuyện xấu hổ…”
Lục Thư Lam vén tóc sang một bên để lộ xương quai xanh quyến rũ, ánh đèn yếu ớt truyền từ phía nhà bếp càng khiến cô trở nên yêu nghiệt hơn…
“Nếu anh muốn thì em vẫn có thể làm thêm nhiều chuyện xấu hổ khác đấy! Chỉ cần anh nguyện ý giúp em, tất cả mọi thứ thuộc về em đều trao cho anh hết!”
Lục Thư Lam vừa nói vừa chạm lên cơ thể săn chắc của Diệp Mạc Thần, anh nhanh chóng giữ tay cô lại để cô khỏi làm loạn…
“Về đi Lục Thư Lam, hôm nay đùa giỡn như vậy là đủ rồi…”
Lục Thư Lam giật mạnh tay ra, cô bất ngờ nắm lấy tay Diệp Mạc Thần mà đè lên ghế, thuận tiện ngồi lên người anh một lần nữa…
“Đừng đuổi em được không? Anh chỉ cần đáp ứng yêu cầu của em thôi mà…”
Đột nhiên đèn trong phòng khách sáng bừng lên, Diệp Tố Chi nhìn đôi nam nữ trước mặt liền ngượng ngùng quay sang chỗ khác…
“Trời ạ! Em đang làm gì vậy?”
Lục Thư Lam vẫn đang ngồi trên người Diệp Mạc Thần, cô quay mặt lại nhìn Diệp Tố Chi, sau đó lên tiếng giải thích…
“Em chào chị, em là em dâu tương lai của chị đấy ạ! Chắc chị vẫn còn nhớ em đúng không?”
Diệp Tố Chi nhìn Lục Thư Lam, cô khẽ nhăn mày lại, sau đó mới lên tiếng hỏi…
“Khuya rồi Lục tiểu thư còn đến đây làm gì? Dù sao hai người vẫn chưa kết hôn, cô cũng không nên tuỳ tiện như vậy…”
Diệp Mạc Thần muốn đẩy Lục Thư Lam ra nhưng lại sợ cô ngã sang một bên nên đành ngồi yên để cô ngồi vững trên người mình, anh cũng lên tiếng hỏi…
“Chị đến đây làm gì?”
Lần đầu tiên Diệp Tố Chi thấy Diệp Mạc Thần cau có với mình nên không khỏi bất ngờ, hoá ra Lục Thư Lam đã mê hoặc anh, khiến anh mất hết lí trí…
“Chị thấy em không khoẻ nên mới mang thuốc đến cho em, em khó chịu với chị làm gì…?”
Lục Thư Lam đoán rằng Diệp Tố Chi có chìa khoá nhà của Diệp Mạc Thần nên mới có thể tuỳ ý đến như vậy, nhưng dù sao đi chăng nữa thì Diệp Mạc Thần cũng là đàn ông trưởng thành, Diệp Tố Chi cũng có gia đình riêng, việc đến thăm lúc nửa đêm thật sự hơi lố…
“Em biết chị quan tâm anh ấy, nhưng sau này có em rồi, em sẽ thay chị làm việc đó, vậy nên chị đưa chìa khoá nhà cho em nhé!”
“Sao vậy chồng? Anh nói gì đi chứ, vợ yêu của anh thật sự cần anh lắm nên mới phải đến tận đây để gặp anh này…”
Diệp Mạc Thần chỉ cần dùng một lực nhỏ là có thể bế Lục Thư Lam lên, anh liền đặt cô xuống ghế bên cạnh, sau đó bước sang chỗ khác ngồi…
“Lục tiểu thư khéo đùa rồi, cô là con gái của ngài Thống Đốc, ngay cả việc kết hôn còn có thể tuỳ ý quyết định, có việc gì phải nhờ đến một người tầm thường như tôi chứ?”
Lục Thư Lam chống tay lên ghế, cô mang tiếng là con gái của Thống Đốc nhưng vẫn dưới sự quản lý của cha cô, nếu cô nhờ trợ lý làm bất cứ việc gì thì chắc chắn cha cô cũng sẽ biết. Huống chi ông còn là người tinh ý, vậy nên cô càng không thể nhờ vả ông được…
“Anh vẫn còn giận em à? Em biết lỗi rồi mà, đáng lý ra em phải bàn bạc với anh trước khi tự quyết định bất cứ chuyện gì, anh đừng tính toán với em nữa được không…?”
Lục Thư Lam vẫn lì lợm tiến đến ngồi bên cạnh Diệp Mạc Thần, cô chống tay lên vai anh, giọng nói cực kì yêu nghiệt…
“Suy đi tính lại thì anh vẫn lời mà, tự nhiên có một cô gái xinh đẹp trẻ trung tình nguyện gả cho anh, gia thế của cô ấy cũng rất tốt, là hậu phương vững chắc để anh tiếp tục phát triển sự nghiệp, anh còn muốn gì nữa?”
Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam khiến cô có chút chột dạ, cô nói nhiều như thế rồi, chẳng lẽ vẫn không chịu giúp cô một chút sao?
“Cô yêu tôi à?“
Lục Thư Lam lập tức đứng hình trước câu hỏi bất ngờ này, việc cô không trả lời ngay được khiến Diệp Mạc Thần cười khẩy, anh biết ngay mà, loại người như Lục Thư Lam chỉ đang lợi dụng anh thôi…
“Không cần phải ép mình nói ra những lời trái với lương tâm, tôi biết cô không yêu tôi, cô chỉ muốn mượn chuyện kết hôn để kìm hãm tôi thôi đúng không? Có vẻ ngài Thống Đốc đã bắt đầu nghi ngờ rồi, nhưng hy sinh con gái thì hơi phí phạm đấy…”
Lục Thư Lam không biết Diệp Mạc Thần đang nói nhảm cái gì, cô không thể để anh phát hiện dễ dàng như thế này được, vậy nên cô mới đánh liều mà ngẩng đầu lên hôn môi anh một cái…
“Thật ra thì em đang suy nghĩ xem có nên hôn anh một cái để chứng tỏ tình yêu của mình với anh không? Bây giờ thì anh biết câu trả lời rồi đấy!”
Diệp Mạc Thần nhăn mày nhìn Lục Thư Lam, cô vậy mà dám hôn anh…?
“Chuyện gì cô cũng dám làm nhỉ? Có vẻ Lục Viễn Chinh nuôi dạy con gái rất tốt, nửa đêm tìm đến nhà đàn ông để làm những chuyện xấu hổ…”
Lục Thư Lam vén tóc sang một bên để lộ xương quai xanh quyến rũ, ánh đèn yếu ớt truyền từ phía nhà bếp càng khiến cô trở nên yêu nghiệt hơn…
“Nếu anh muốn thì em vẫn có thể làm thêm nhiều chuyện xấu hổ khác đấy! Chỉ cần anh nguyện ý giúp em, tất cả mọi thứ thuộc về em đều trao cho anh hết!”
Lục Thư Lam vừa nói vừa chạm lên cơ thể săn chắc của Diệp Mạc Thần, anh nhanh chóng giữ tay cô lại để cô khỏi làm loạn…
“Về đi Lục Thư Lam, hôm nay đùa giỡn như vậy là đủ rồi…”
Lục Thư Lam giật mạnh tay ra, cô bất ngờ nắm lấy tay Diệp Mạc Thần mà đè lên ghế, thuận tiện ngồi lên người anh một lần nữa…
“Đừng đuổi em được không? Anh chỉ cần đáp ứng yêu cầu của em thôi mà…”
Đột nhiên đèn trong phòng khách sáng bừng lên, Diệp Tố Chi nhìn đôi nam nữ trước mặt liền ngượng ngùng quay sang chỗ khác…
“Trời ạ! Em đang làm gì vậy?”
Lục Thư Lam vẫn đang ngồi trên người Diệp Mạc Thần, cô quay mặt lại nhìn Diệp Tố Chi, sau đó lên tiếng giải thích…
“Em chào chị, em là em dâu tương lai của chị đấy ạ! Chắc chị vẫn còn nhớ em đúng không?”
Diệp Tố Chi nhìn Lục Thư Lam, cô khẽ nhăn mày lại, sau đó mới lên tiếng hỏi…
“Khuya rồi Lục tiểu thư còn đến đây làm gì? Dù sao hai người vẫn chưa kết hôn, cô cũng không nên tuỳ tiện như vậy…”
Diệp Mạc Thần muốn đẩy Lục Thư Lam ra nhưng lại sợ cô ngã sang một bên nên đành ngồi yên để cô ngồi vững trên người mình, anh cũng lên tiếng hỏi…
“Chị đến đây làm gì?”
Lần đầu tiên Diệp Tố Chi thấy Diệp Mạc Thần cau có với mình nên không khỏi bất ngờ, hoá ra Lục Thư Lam đã mê hoặc anh, khiến anh mất hết lí trí…
“Chị thấy em không khoẻ nên mới mang thuốc đến cho em, em khó chịu với chị làm gì…?”
Lục Thư Lam đoán rằng Diệp Tố Chi có chìa khoá nhà của Diệp Mạc Thần nên mới có thể tuỳ ý đến như vậy, nhưng dù sao đi chăng nữa thì Diệp Mạc Thần cũng là đàn ông trưởng thành, Diệp Tố Chi cũng có gia đình riêng, việc đến thăm lúc nửa đêm thật sự hơi lố…
“Em biết chị quan tâm anh ấy, nhưng sau này có em rồi, em sẽ thay chị làm việc đó, vậy nên chị đưa chìa khoá nhà cho em nhé!”