Chương 21: Vợ yêu bé nhỏ
Hôm nay Diệp Tố Chi mang theo con trai đến nhà Diệp Mạc Thần chơi nhân lúc chồng đi công tác. Vì mối quan hệ giữa hai chị em cô rất tốt nên cô thường xuyên đến thăm Diệp Mạc Thần, nhân tiện nấu cho anh vài món ngon…
“Chị đã bảo em rồi, nhanh nhanh lấy vợ đi để vợ nấu cơm cho anh, em ăn ngoài mãi không tốt đâu…”
Diệp Mạc Thần trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, bình thường anh đã bế tiểu Vũ xoay vòng vòng rồi chơi với cậu bé nhưng hôm nay anh lại không có bất kì phản ứng gì khiến Diệp Tố Chi thấy rất lạ…
“Sao thế? Lại có chuyện gì xảy ra à?”
Diệp Mạc Thần chậm rãi gật đầu, anh lại đặt tay lên trán, chần chừ mãi mới trả lời Diệp Tố Chi…
“Em sắp kết hôn rồi…”
Diệp Tố Chi bước ra khỏi nhà bếp với chiếc xẻng xào đồ ăn trên tay, cô bất ngờ đến mức không biết nên hỏi từ đâu…
“Kết hôn hả? Kết hôn với ai cơ? Tại sao lại muốn kết hôn? Trước đó chị có thấy em đưa bạn gái về ra mắt đâu?”
Diệp Mạc Thần thở dài ngán ngẫm, nếu anh nói ra đối tượng kết hôn của mình là cô gái đanh đá dám cãi lời Diệp Tố Chi thì không biết chị của anh còn phản ứng như thế nào…
“Mới hôm nay thôi, đối tượng là cô gái ở nhà hàng lần trước, chắc chị vẫn nhớ…”
Diệp Tố Chi đương nhiên là nhớ Lục Thư Lam, nhưng cô lại không thích cô bé đó một chút nào, tuổi còn nhỏ đã ham vinh hoa phú quý, không những thế còn coi thường người khác…
“Cô ta có người yêu rồi mà? Chẳng lẽ cô ta bỏ bạn trai của mình để trèo cao à? Tóm lại chị không đồng ý đâu đấy! Em kết hôn với ai cũng được, trừ con bé đó!”
Diệp Mạc Thần cũng muốn thế nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác…
“Em không biết cô ta có ý định gì, nhưng em không thể phản đối được…”
Diệp Tố Chi nhìn Diệp Mạc Thần với ánh mắt khó hiểu, bình thường em trai cô rất cứng đầu, nếu anh không thích thì không một ai có thể ép buộc được anh…
“Em sợ cô ta à? Rốt cuộc thì cô ta là ai?”
Diệp Mạc Thần không phải sợ Lục Thư Lam, nhưng anh là học trò cũ của Lục Viễn Chinh, cũng là người cống hiến cho ngành suốt mười năm qua, vậy nên anh không thể từ bỏ được…
“Lục Thư Lam là con gái của Thống Đốc, người đứng đầu thành phố này…”
Diệp Tố Chi vừa nghe đến đây liền biết lý do tại sao Diệp Mạc Thần không thể từ chối được. Dù sao bọn họ cũng là những người thấp cổ bé họng trong xã hội, nhờ nỗ lực của Diệp Mạc Thần mới có chút địa vị, nào ngờ đâu vẫn thua xa một cô bé xuất thân trong gia đình giàu có và quyền lực…
“Ngài Thống Đốc đe doạ em à? Tại sao cô ta lại nhắm trúng em?”
Diệp Mạc Thần lắc đầu tỏ ý không biết, hôm nay anh đã rất mệt mỏi rồi nên không muốn nghĩ thêm điều gì cả…
“Chị cho tiểu Vũ ăn xong rồi khoá cửa nhà lại giúp em, em hơi mệt nên nghỉ ngơi trước…”
Diệp Tố Chi cũng không hỏi thêm liền gật đầu, cô để dành cho Diệp Mạc Thần một phần, sau đó khoá cửa cẩn thận giúp anh. E rằng bây giờ Diệp Mạc Thần chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Khoảng mười giờ tối Diệp Mạc Thần tỉnh giấc, anh thấy trong người hơi mệt nhưng lại không để ý quá nhiều, anh cũng cảm thấy đói nên đến nhà bếp để tìm xem có thứ gì ăn được hay không.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông, vậy nên Diệp Mạc Thần phải đứng dậy để ra ngoài mở cửa cho khách…
“Khuya rồi chị vẫn chưa về à?”
Lục Thư Lam đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Mạc Thần khiến anh tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhưng khi cô cất giọng lên thì anh biết đây là sự thật…
“Bất ngờ không? Em đến thăm anh này…!”
Lục Thư Lam không cần Diệp Mạc Thần cho phép liền xông vào trong nhà anh, cô thấy có đôi dép màu hồng liền nhăn mày tỏ vẻ khó chịu…
“Dép này của ai đây? Anh nuôi người phụ nữ khác trong nhà à?”
Diệp Mạc Thần chán nản đến mức không muốn nổi giận, anh chỉ giải thích qua loa liền đóng cửa lại…
“Cái đó của chị tôi, cô có thể dùng của cô ấy…”
Lục Thư Lam nghĩ ngợi một chút liền không dùng, cô cứ thế đi chân không vào trong nhà, sau đó ngồi lên ghế sô pha ở phòng khách…
“Một mình anh sống ở căn nhà rộng như thế này à? Không thấy buồn sao?”
Diệp Mạc Thần ngồi xuống trước mặt Lục Thư Lam, anh không đủ kiên nhẫn để nghe mấy câu vô nghĩa này của cô…
“Cô đến đây làm gì?”
Lục Thư Lam biết Diệp Mạc Thần vẫn còn giận mình chuyện hồi chiều nên cô mới đến đây để an ủi anh, vậy mà anh còn tàn nhẫn quát cô…
“Em nhớ anh nên đến thôi, chẳng lẽ em nhớ chồng tương lai của mình cũng sai à?”
Diệp Mạc Thần thở dài liền quay mặt sang chỗ khác, tại sao trên đời lại có người phụ nữ vô sỉ như thế này chứ? Kiếp nạn của anh tới rồi sao?
“Cô là con gái, có thể giữ liêm sỉ một chút không?”
Lục Thư Lam đứng dậy liền ngồi hẳn lên người Diệp Mạc Thần, cô còn cố tình ôm lấy cổ anh để anh không có cơ hội đẩy cô ra…
“Anh à, vợ yêu bé nhỏ của anh gặp chút khó khăn, anh yêu giúp em một chút được không?”
“Chị đã bảo em rồi, nhanh nhanh lấy vợ đi để vợ nấu cơm cho anh, em ăn ngoài mãi không tốt đâu…”
Diệp Mạc Thần trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, bình thường anh đã bế tiểu Vũ xoay vòng vòng rồi chơi với cậu bé nhưng hôm nay anh lại không có bất kì phản ứng gì khiến Diệp Tố Chi thấy rất lạ…
“Sao thế? Lại có chuyện gì xảy ra à?”
Diệp Mạc Thần chậm rãi gật đầu, anh lại đặt tay lên trán, chần chừ mãi mới trả lời Diệp Tố Chi…
“Em sắp kết hôn rồi…”
Diệp Tố Chi bước ra khỏi nhà bếp với chiếc xẻng xào đồ ăn trên tay, cô bất ngờ đến mức không biết nên hỏi từ đâu…
“Kết hôn hả? Kết hôn với ai cơ? Tại sao lại muốn kết hôn? Trước đó chị có thấy em đưa bạn gái về ra mắt đâu?”
Diệp Mạc Thần thở dài ngán ngẫm, nếu anh nói ra đối tượng kết hôn của mình là cô gái đanh đá dám cãi lời Diệp Tố Chi thì không biết chị của anh còn phản ứng như thế nào…
“Mới hôm nay thôi, đối tượng là cô gái ở nhà hàng lần trước, chắc chị vẫn nhớ…”
Diệp Tố Chi đương nhiên là nhớ Lục Thư Lam, nhưng cô lại không thích cô bé đó một chút nào, tuổi còn nhỏ đã ham vinh hoa phú quý, không những thế còn coi thường người khác…
“Cô ta có người yêu rồi mà? Chẳng lẽ cô ta bỏ bạn trai của mình để trèo cao à? Tóm lại chị không đồng ý đâu đấy! Em kết hôn với ai cũng được, trừ con bé đó!”
Diệp Mạc Thần cũng muốn thế nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác…
“Em không biết cô ta có ý định gì, nhưng em không thể phản đối được…”
Diệp Tố Chi nhìn Diệp Mạc Thần với ánh mắt khó hiểu, bình thường em trai cô rất cứng đầu, nếu anh không thích thì không một ai có thể ép buộc được anh…
“Em sợ cô ta à? Rốt cuộc thì cô ta là ai?”
Diệp Mạc Thần không phải sợ Lục Thư Lam, nhưng anh là học trò cũ của Lục Viễn Chinh, cũng là người cống hiến cho ngành suốt mười năm qua, vậy nên anh không thể từ bỏ được…
“Lục Thư Lam là con gái của Thống Đốc, người đứng đầu thành phố này…”
Diệp Tố Chi vừa nghe đến đây liền biết lý do tại sao Diệp Mạc Thần không thể từ chối được. Dù sao bọn họ cũng là những người thấp cổ bé họng trong xã hội, nhờ nỗ lực của Diệp Mạc Thần mới có chút địa vị, nào ngờ đâu vẫn thua xa một cô bé xuất thân trong gia đình giàu có và quyền lực…
“Ngài Thống Đốc đe doạ em à? Tại sao cô ta lại nhắm trúng em?”
Diệp Mạc Thần lắc đầu tỏ ý không biết, hôm nay anh đã rất mệt mỏi rồi nên không muốn nghĩ thêm điều gì cả…
“Chị cho tiểu Vũ ăn xong rồi khoá cửa nhà lại giúp em, em hơi mệt nên nghỉ ngơi trước…”
Diệp Tố Chi cũng không hỏi thêm liền gật đầu, cô để dành cho Diệp Mạc Thần một phần, sau đó khoá cửa cẩn thận giúp anh. E rằng bây giờ Diệp Mạc Thần chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Khoảng mười giờ tối Diệp Mạc Thần tỉnh giấc, anh thấy trong người hơi mệt nhưng lại không để ý quá nhiều, anh cũng cảm thấy đói nên đến nhà bếp để tìm xem có thứ gì ăn được hay không.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông, vậy nên Diệp Mạc Thần phải đứng dậy để ra ngoài mở cửa cho khách…
“Khuya rồi chị vẫn chưa về à?”
Lục Thư Lam đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Mạc Thần khiến anh tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhưng khi cô cất giọng lên thì anh biết đây là sự thật…
“Bất ngờ không? Em đến thăm anh này…!”
Lục Thư Lam không cần Diệp Mạc Thần cho phép liền xông vào trong nhà anh, cô thấy có đôi dép màu hồng liền nhăn mày tỏ vẻ khó chịu…
“Dép này của ai đây? Anh nuôi người phụ nữ khác trong nhà à?”
Diệp Mạc Thần chán nản đến mức không muốn nổi giận, anh chỉ giải thích qua loa liền đóng cửa lại…
“Cái đó của chị tôi, cô có thể dùng của cô ấy…”
Lục Thư Lam nghĩ ngợi một chút liền không dùng, cô cứ thế đi chân không vào trong nhà, sau đó ngồi lên ghế sô pha ở phòng khách…
“Một mình anh sống ở căn nhà rộng như thế này à? Không thấy buồn sao?”
Diệp Mạc Thần ngồi xuống trước mặt Lục Thư Lam, anh không đủ kiên nhẫn để nghe mấy câu vô nghĩa này của cô…
“Cô đến đây làm gì?”
Lục Thư Lam biết Diệp Mạc Thần vẫn còn giận mình chuyện hồi chiều nên cô mới đến đây để an ủi anh, vậy mà anh còn tàn nhẫn quát cô…
“Em nhớ anh nên đến thôi, chẳng lẽ em nhớ chồng tương lai của mình cũng sai à?”
Diệp Mạc Thần thở dài liền quay mặt sang chỗ khác, tại sao trên đời lại có người phụ nữ vô sỉ như thế này chứ? Kiếp nạn của anh tới rồi sao?
“Cô là con gái, có thể giữ liêm sỉ một chút không?”
Lục Thư Lam đứng dậy liền ngồi hẳn lên người Diệp Mạc Thần, cô còn cố tình ôm lấy cổ anh để anh không có cơ hội đẩy cô ra…
“Anh à, vợ yêu bé nhỏ của anh gặp chút khó khăn, anh yêu giúp em một chút được không?”