Chương 9: Yêu lâu rồi nên chán!
Sáng sớm hôm sau, Lục Thư Lam nhờ vệ sĩ mang theo tất cả các tệp hồ sơ đã chép tay đến văn phòng của Diệp Mạc Thần, nhưng anh không hề ngạc nhiên là mấy, ngược lại còn nhìn cô chằm chằm như đang tra xét…
“Lục tiểu thư à, cô nhờ người chép thuê đúng không?”
Lục Thư Lam không hề do dự liền gật đầu, cô không làm gì sai cả, ngay từ đầu Diệp Mạc Thần cũng không bảo một mình cô phải chép hết đống này, cô thuê người thì có gì sai đâu?
“Đúng vậy, ngay từ đầu ngài cũng không cấm tôi thuê người viết, bây giờ tôi hoàn thành rồi, ngài nói xem, có nên giữ tôi ở lại hay không?”
Diệp Mạc Thần trở lại vị trí của mình liền xem hết một lượt các bản chép tay…
“Tôi xem hết rồi, trong số các bản chép tay ở đây, có một bản chép sai một lỗi chính tả rất nhỏ, cô ngồi đọc lại xem sai chỗ nào rồi báo cáo lại với tôi…”
Lúc này Lục Thư Lam không thể đắc ý nữa rồi, cô đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội là ma vương như Diệp Mạc Thần…
“Được rồi, tôi tìm là được chứ gì, anh cũng không cần làm khó tôi như vậy…”
Lục Thư Lam cau có mang hồ sơ về bàn làm việc của mình, cô thấy tiếng điện thoại trong túi reo lên liền ra ngoài nghe máy…
“Có chuyện gì à? Sao dạo này anh cứ gọi suốt thế?”
[Anh vừa xuống tàu rồi, em ra đón anh được không? Lâu rồi chúng ta mới gặp lại, anh nhớ em lắm!]
Nếu lúc trước Lục Thư Lam hí hửng chạy ra đón Đường Hoài Vũ bằng chiếc xe hơi sang trọng nhất thì bây giờ cô chỉ muốn né hắn càng xe càng tốt…
“Không được đâu, em đang trong giờ làm việc, không thể tuỳ tiện ra ngoài được…”
[Làm việc gì cơ? Chẳng phải em chưa đi làm à?]
“Em vừa đi thực tập cách đây hai ngày, sếp của em khó tính lắm, em cúp máy trước đây!”
Đường Hoài Vũ còn chưa kịp nói thêm câu nào thì Lục Thư Lam đã cúp máy trước, hắn cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, sau đó bắt taxi đến khách sạn gần biệt thự Lục gia để tiện đi lại.
Vốn dĩ Đường Hoài Vũ còn định nhờ Lục Thư Lam thuê cho mình một căn hộ tốt để hắn có thể sống sung sướng trong vòng một tháng tới, nào ngờ đâu bây giờ lại phải chen chúc trong cái căn hộ vừa cũ vừa chật hẹp…
Lục Thư Lam trở lại vị trí của mình, cô đọc lướt sơ qua cho có chứ cô biết không hề có bất cứ lỗi chính tả nào, chỉ đơn giản là Diệp Mạc Thần muốn làm khó cô mà thôi.
Đến giữa trưa Lục Thư Lam tranh thủ ngủ một chút, cô vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì đã bị một nữ cảnh sát đánh thức…
“Thư Lam à, em dậy đi, có người đến tìm em kìa…”
Lục Thư Lam mở mắt ra nhìn về phía cửa, bóng dáng của Đường Hoài Vũ lấp ló khiến cô hoảng loạn vô cùng, kí ức đau thương trong cô lại bất ngờ hiện ra một lần nữa…
“Chị giúp em bảo anh ta về trước được không? Em không muốn gặp anh ta đâu…”
Lục Thư Lam nghĩ nếu cô còn ngồi đây thì Đường Hoài Vũ sẽ xông vào đòi gặp cô cho bằng được mất, chi bằng cô tìm chỗ trốn nào đó kín đáo hơn một chút, để hắn không phát hiện ra.
Lục Thư Lam quan sát một lúc thì thấy văn phòng của Diệp Mạc Thần là chỗ trốn lý tưởng nhất, phòng làm việc của anh nằm ở trong góc, có màn che ngăn cách với bên ngoài, chỉ cần trốn ở đó sẽ không bị ai phát hiện…
“À đúng rồi, khi nãy giám đốc có gọi em vào văn phòng của ngài ấy, bây giờ em phải đi rồi…”
Lục Thư Lam cúi thấp người xuống để bước vào văn phòng của Diệp Mạc Thần, cô đưa mắt nhìn anh, anh cũng cúi đầu xuống nhìn cô, bầu không khí vô cùng xấu hổ xuất hiện giữa hai người bọn họ…
“Cô vào đây làm gì?”
Lục Thư Lam vội vàng đứng dậy liền đưa tay bịt chặt miệng của Diệp Mạc Thần, cô lên tiếng nhắc nhở anh…
“Anh im lặng một chút đi, chẳng may bị phát hiện là tôi chết chắc đó!”
Diệp Mạc Thần gỡ tay Lục Thư Lam ra, anh kéo cô ra sau mình liền tách tấm rèm che ra để xem thứ gì ở ngoài kia khiến Lục Thư Lam hoảng sợ như vậy…
“Cô ăn chơi đàn đúm bên ngoài nên người ta đến bắt đền à? Có gan làm mà không có gan chịu, đúng là con thỏ đế…”
Lục Thư Lam tức giận nhìn Diệp Mạc Thần, cô kéo tay anh để anh hạ tấm màn xuống, giọng nói vừa giận vừa tức…
“Anh thì biết gì mà nói, tôi và anh ta yêu nhau tận bốn năm rồi đấy!”
Diệp Mạc Thần ồ lên một tiếng, anh tựa người vào tường, có chút khó hiểu lên tiếng…
“Yêu nhau tận bốn năm rồi à? Chắc tình cảm sâu đậm lắm nhỉ? Đáng lý ra cô phải vui vẻ chạy ra đó gặp anh ta chứ? Sao lại trốn như con thỏ ở chỗ tôi…?”
Lục Thư Lam không thể nói sự thật cho Diệp Mạc Thần biết, cô cũng không muốn mất mặt trước người đàn ông này…
“Yêu lâu rồi nên chán thôi, tôi là con gái của thống đốc mà, việc gì tôi phải yêu một người mãi mãi…”
“Lục tiểu thư à, cô nhờ người chép thuê đúng không?”
Lục Thư Lam không hề do dự liền gật đầu, cô không làm gì sai cả, ngay từ đầu Diệp Mạc Thần cũng không bảo một mình cô phải chép hết đống này, cô thuê người thì có gì sai đâu?
“Đúng vậy, ngay từ đầu ngài cũng không cấm tôi thuê người viết, bây giờ tôi hoàn thành rồi, ngài nói xem, có nên giữ tôi ở lại hay không?”
Diệp Mạc Thần trở lại vị trí của mình liền xem hết một lượt các bản chép tay…
“Tôi xem hết rồi, trong số các bản chép tay ở đây, có một bản chép sai một lỗi chính tả rất nhỏ, cô ngồi đọc lại xem sai chỗ nào rồi báo cáo lại với tôi…”
Lúc này Lục Thư Lam không thể đắc ý nữa rồi, cô đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội là ma vương như Diệp Mạc Thần…
“Được rồi, tôi tìm là được chứ gì, anh cũng không cần làm khó tôi như vậy…”
Lục Thư Lam cau có mang hồ sơ về bàn làm việc của mình, cô thấy tiếng điện thoại trong túi reo lên liền ra ngoài nghe máy…
“Có chuyện gì à? Sao dạo này anh cứ gọi suốt thế?”
[Anh vừa xuống tàu rồi, em ra đón anh được không? Lâu rồi chúng ta mới gặp lại, anh nhớ em lắm!]
Nếu lúc trước Lục Thư Lam hí hửng chạy ra đón Đường Hoài Vũ bằng chiếc xe hơi sang trọng nhất thì bây giờ cô chỉ muốn né hắn càng xe càng tốt…
“Không được đâu, em đang trong giờ làm việc, không thể tuỳ tiện ra ngoài được…”
[Làm việc gì cơ? Chẳng phải em chưa đi làm à?]
“Em vừa đi thực tập cách đây hai ngày, sếp của em khó tính lắm, em cúp máy trước đây!”
Đường Hoài Vũ còn chưa kịp nói thêm câu nào thì Lục Thư Lam đã cúp máy trước, hắn cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng, sau đó bắt taxi đến khách sạn gần biệt thự Lục gia để tiện đi lại.
Vốn dĩ Đường Hoài Vũ còn định nhờ Lục Thư Lam thuê cho mình một căn hộ tốt để hắn có thể sống sung sướng trong vòng một tháng tới, nào ngờ đâu bây giờ lại phải chen chúc trong cái căn hộ vừa cũ vừa chật hẹp…
Lục Thư Lam trở lại vị trí của mình, cô đọc lướt sơ qua cho có chứ cô biết không hề có bất cứ lỗi chính tả nào, chỉ đơn giản là Diệp Mạc Thần muốn làm khó cô mà thôi.
Đến giữa trưa Lục Thư Lam tranh thủ ngủ một chút, cô vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì đã bị một nữ cảnh sát đánh thức…
“Thư Lam à, em dậy đi, có người đến tìm em kìa…”
Lục Thư Lam mở mắt ra nhìn về phía cửa, bóng dáng của Đường Hoài Vũ lấp ló khiến cô hoảng loạn vô cùng, kí ức đau thương trong cô lại bất ngờ hiện ra một lần nữa…
“Chị giúp em bảo anh ta về trước được không? Em không muốn gặp anh ta đâu…”
Lục Thư Lam nghĩ nếu cô còn ngồi đây thì Đường Hoài Vũ sẽ xông vào đòi gặp cô cho bằng được mất, chi bằng cô tìm chỗ trốn nào đó kín đáo hơn một chút, để hắn không phát hiện ra.
Lục Thư Lam quan sát một lúc thì thấy văn phòng của Diệp Mạc Thần là chỗ trốn lý tưởng nhất, phòng làm việc của anh nằm ở trong góc, có màn che ngăn cách với bên ngoài, chỉ cần trốn ở đó sẽ không bị ai phát hiện…
“À đúng rồi, khi nãy giám đốc có gọi em vào văn phòng của ngài ấy, bây giờ em phải đi rồi…”
Lục Thư Lam cúi thấp người xuống để bước vào văn phòng của Diệp Mạc Thần, cô đưa mắt nhìn anh, anh cũng cúi đầu xuống nhìn cô, bầu không khí vô cùng xấu hổ xuất hiện giữa hai người bọn họ…
“Cô vào đây làm gì?”
Lục Thư Lam vội vàng đứng dậy liền đưa tay bịt chặt miệng của Diệp Mạc Thần, cô lên tiếng nhắc nhở anh…
“Anh im lặng một chút đi, chẳng may bị phát hiện là tôi chết chắc đó!”
Diệp Mạc Thần gỡ tay Lục Thư Lam ra, anh kéo cô ra sau mình liền tách tấm rèm che ra để xem thứ gì ở ngoài kia khiến Lục Thư Lam hoảng sợ như vậy…
“Cô ăn chơi đàn đúm bên ngoài nên người ta đến bắt đền à? Có gan làm mà không có gan chịu, đúng là con thỏ đế…”
Lục Thư Lam tức giận nhìn Diệp Mạc Thần, cô kéo tay anh để anh hạ tấm màn xuống, giọng nói vừa giận vừa tức…
“Anh thì biết gì mà nói, tôi và anh ta yêu nhau tận bốn năm rồi đấy!”
Diệp Mạc Thần ồ lên một tiếng, anh tựa người vào tường, có chút khó hiểu lên tiếng…
“Yêu nhau tận bốn năm rồi à? Chắc tình cảm sâu đậm lắm nhỉ? Đáng lý ra cô phải vui vẻ chạy ra đó gặp anh ta chứ? Sao lại trốn như con thỏ ở chỗ tôi…?”
Lục Thư Lam không thể nói sự thật cho Diệp Mạc Thần biết, cô cũng không muốn mất mặt trước người đàn ông này…
“Yêu lâu rồi nên chán thôi, tôi là con gái của thống đốc mà, việc gì tôi phải yêu một người mãi mãi…”