Chương 10: Con gái Thống Đốc bị đuổi việc rồi?
Diệp Mạc Thần hỏi ai không hỏi lại đi hỏi trúng một cô gái phong lưu như Lục Thư Lam, việc này càng làm anh tin tưởng vào định kiến của mình, nhất định không được lấy vợ sớm, kẻo va vào một người đa tình giống cô thì khổ cả đời.
Bên ngoài Đường Hoài Vũ muốn vào bên trong sở cảnh sát để tìm Lục Thư Lam nhưng lại bị ngăn cản, hắn không còn cách nào khác đành phải ra về.
Đường Hoài Vũ chợt nhớ ra gì đó, hắn liền lấy điện thoại cho Lục Thư Lam, tiếng chuông điện thoại của cô lập tức vang lên khiến hắn biết được rằng cô vẫn đang ở bên trong…
“Lam Lam! Anh biết em đang ở bên trong, anh muốn gặp em, em ra đây mau lên!”
Lục Thư Lam hốt hoảng tắt chuông điện thoại, lần này cô xong đời rồi! Cô vội vàng nhìn Diệp Mạc Thần với ánh mắt cầu cứu…
“Ngài rộng lòng cứu tôi lần này được không? Sau này tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài sai bảo, tôi hứa sẽ không bao giờ cãi lời ngài nữa…”
Diệp Mạc Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng rủ lòng thương xót cuối cùng của mình mà quyết định cứu giúp Lục Thư Lam, anh cầm điện thoại của cô, sau đó bước ra khỏi văn phòng…
“Lục Thư Lam để quên điện thoại trong văn phòng của tôi, khi nào cô ấy về thì trả lại cho cô ấy…”
Đường Hoài Vũ nhìn thấy một người đàn ông xa lạ cầm điện thoại của Lục Thư Lam, trong lòng này sinh sự nghi ngờ, hắn liền tiến đến chỗ của Diệp Mạc Thần để hỏi cho ra lẽ…
“Anh là ai? Tại sao anh lại cầm điện thoại của Lam Lam?”
Diệp Mạc Thần nhìn bộ dạng tức điên vì tình của Đường Hoài Vũ liền nở nụ cười châm biếm, người đàn ông này yêu Lục Thư Lam điên cuồng như vậy, nhưng cuối cùng lại bị cô đạp dưới chân không thương tiếc…
“Tôi là cấp trên của Lục Thư Lam, khi nãy tôi bảo cô ấy đi in tài liệu rồi, tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tốt nhất đừng làm loạn ở nơi này!”
Đường Hoài Vũ muốn cầm điện thoại của Lục Thư Lam nhưng Diệp Mạc Thần lại đưa cho cấp dưới của mình, còn không quên dặn dò kĩ lưỡng…
“Đợi Lục Thư Lam về rồi đưa lại điện thoại cho cô ấy, tuyệt đối không được giao cho người ngoài…”
Lục Thư Lam đứng trong phòng không ngớt lời ngợi khen Diệp Mạc Thần vì đã ra tay cứu cô một mạng, cô thật sự rất biết ơn anh.
Diệp Mạc Thần nói xong liền trở lại văn phòng, ngoài Đường Hoài Vũ ra, anh còn muốn đuổi thêm Lục Thư Lam, để cô không làm phiền anh nữa…
“Tôi đuổi anh ta đi rồi, cô có nhớ cô vừa hứa gì với tôi không?”
Lục Thư Lam nhanh chóng gật đầu, chỉ cần Diệp Mạc Thần không bảo cô đi chết là được, chuyện gì cô cũng tình nguyện làm…
“Tôi nhớ mà, anh muốn tôi làm gì tôi đều đồng ý, chỉ cần đừng bảo tôi đi chết là được…”
Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam với ánh mắt cực kì nghiêm túc, anh không ác đến mức bảo cô đi chết đâu…
“Đến chỗ khác làm việc đi, tôi sẽ lựa lời để nói chuyện với ngài thống đốc, tôi đã xem qua thành tích của cô rồi, cô hoàn toàn có cơ hội thăng tiến, không cần ở chỗ tôi chịu khổ…”
Lục Thư Lam không nói gì, cô vừa đến đây làm được hai ngày đã bị đuổi việc, xem ai còn thảm hại hơn cô cơ chứ…
“Cha tôi sẽ không đồng ý, anh đừng đuổi tôi đi được không?”
Câu trả lời đương nhiên là không, dù Diệp Mạc Thần có làm sai chuyện gì thì chuyện mà anh không bao giờ sai chính là tránh xa Lục Thư Lam. Hôm nay tình cũ của cô đuổi đến, ngày mai không biết còn mấy người nữa, riết rồi sở cảnh sát của anh không khác gì cửa hàng tạp hoá…
“Kì thực tập kéo dài hai tháng, nếu muốn thì cô có thể đến đây để xem mọi người làm việc, sau khi kết thúc kì thực tập, tôi sẽ đến Lục gia để nói chuyện với cha cô…”
Lục Thư Anh cầm túi của mình rời đi trước, ai nhìn vào cũng thấy thương cảm cho cô, chắc chắn cô đã bị Diệp Mạc Thần khiển trách nặng nề nên mới mang dáng vẻ uỷ khuất như vậy.
Nào ngờ đâu Lục Thư Anh vừa ra khỏi sở cảnh sát đã nở nụ cười đậm, bây giờ mọi chuyện đã đi đúng kế hoạch của cô rồi, cuối cùng cô cũng bị Diệp Mạc Thần đuổi việc.
Nhưng xui xẻo sao Đường Hoài Vũ vẫn đứng đợi cô ở bên ngoài, hắn vừa nhìn thấy cô ra đã vội vàng nắm lấy tay cô mà kéo vào trong góc, gương mặt cũng nhăn lại…
“Có chuyện gì vậy Lam Lam? Tại sao em lại trốn tránh anh? Anh làm gì sai nên khiến em giận dỗi à?”
Lục Thư Lam giật tay ra khỏi Đường Hoài Vũ, cô nhớ đến khoảnh khắc hắn cầm dao đâm liên tiếp vào bụng cô, khiến cô ngã mạnh xuống đất, lúc này tim cô chợt nhói lên, khiến cô không tự chủ được mà ngồi thụp xuống…
Đường Hoài Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta ngồi trước mặt Lục Thư Lam rồi xoa nhẹ lưng cô, nhưng lại bị cô dùng tay hất mạnh sang một bên…
“Đừng chạm vào tôi…”
Bên ngoài Đường Hoài Vũ muốn vào bên trong sở cảnh sát để tìm Lục Thư Lam nhưng lại bị ngăn cản, hắn không còn cách nào khác đành phải ra về.
Đường Hoài Vũ chợt nhớ ra gì đó, hắn liền lấy điện thoại cho Lục Thư Lam, tiếng chuông điện thoại của cô lập tức vang lên khiến hắn biết được rằng cô vẫn đang ở bên trong…
“Lam Lam! Anh biết em đang ở bên trong, anh muốn gặp em, em ra đây mau lên!”
Lục Thư Lam hốt hoảng tắt chuông điện thoại, lần này cô xong đời rồi! Cô vội vàng nhìn Diệp Mạc Thần với ánh mắt cầu cứu…
“Ngài rộng lòng cứu tôi lần này được không? Sau này tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài sai bảo, tôi hứa sẽ không bao giờ cãi lời ngài nữa…”
Diệp Mạc Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng rủ lòng thương xót cuối cùng của mình mà quyết định cứu giúp Lục Thư Lam, anh cầm điện thoại của cô, sau đó bước ra khỏi văn phòng…
“Lục Thư Lam để quên điện thoại trong văn phòng của tôi, khi nào cô ấy về thì trả lại cho cô ấy…”
Đường Hoài Vũ nhìn thấy một người đàn ông xa lạ cầm điện thoại của Lục Thư Lam, trong lòng này sinh sự nghi ngờ, hắn liền tiến đến chỗ của Diệp Mạc Thần để hỏi cho ra lẽ…
“Anh là ai? Tại sao anh lại cầm điện thoại của Lam Lam?”
Diệp Mạc Thần nhìn bộ dạng tức điên vì tình của Đường Hoài Vũ liền nở nụ cười châm biếm, người đàn ông này yêu Lục Thư Lam điên cuồng như vậy, nhưng cuối cùng lại bị cô đạp dưới chân không thương tiếc…
“Tôi là cấp trên của Lục Thư Lam, khi nãy tôi bảo cô ấy đi in tài liệu rồi, tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tốt nhất đừng làm loạn ở nơi này!”
Đường Hoài Vũ muốn cầm điện thoại của Lục Thư Lam nhưng Diệp Mạc Thần lại đưa cho cấp dưới của mình, còn không quên dặn dò kĩ lưỡng…
“Đợi Lục Thư Lam về rồi đưa lại điện thoại cho cô ấy, tuyệt đối không được giao cho người ngoài…”
Lục Thư Lam đứng trong phòng không ngớt lời ngợi khen Diệp Mạc Thần vì đã ra tay cứu cô một mạng, cô thật sự rất biết ơn anh.
Diệp Mạc Thần nói xong liền trở lại văn phòng, ngoài Đường Hoài Vũ ra, anh còn muốn đuổi thêm Lục Thư Lam, để cô không làm phiền anh nữa…
“Tôi đuổi anh ta đi rồi, cô có nhớ cô vừa hứa gì với tôi không?”
Lục Thư Lam nhanh chóng gật đầu, chỉ cần Diệp Mạc Thần không bảo cô đi chết là được, chuyện gì cô cũng tình nguyện làm…
“Tôi nhớ mà, anh muốn tôi làm gì tôi đều đồng ý, chỉ cần đừng bảo tôi đi chết là được…”
Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam với ánh mắt cực kì nghiêm túc, anh không ác đến mức bảo cô đi chết đâu…
“Đến chỗ khác làm việc đi, tôi sẽ lựa lời để nói chuyện với ngài thống đốc, tôi đã xem qua thành tích của cô rồi, cô hoàn toàn có cơ hội thăng tiến, không cần ở chỗ tôi chịu khổ…”
Lục Thư Lam không nói gì, cô vừa đến đây làm được hai ngày đã bị đuổi việc, xem ai còn thảm hại hơn cô cơ chứ…
“Cha tôi sẽ không đồng ý, anh đừng đuổi tôi đi được không?”
Câu trả lời đương nhiên là không, dù Diệp Mạc Thần có làm sai chuyện gì thì chuyện mà anh không bao giờ sai chính là tránh xa Lục Thư Lam. Hôm nay tình cũ của cô đuổi đến, ngày mai không biết còn mấy người nữa, riết rồi sở cảnh sát của anh không khác gì cửa hàng tạp hoá…
“Kì thực tập kéo dài hai tháng, nếu muốn thì cô có thể đến đây để xem mọi người làm việc, sau khi kết thúc kì thực tập, tôi sẽ đến Lục gia để nói chuyện với cha cô…”
Lục Thư Anh cầm túi của mình rời đi trước, ai nhìn vào cũng thấy thương cảm cho cô, chắc chắn cô đã bị Diệp Mạc Thần khiển trách nặng nề nên mới mang dáng vẻ uỷ khuất như vậy.
Nào ngờ đâu Lục Thư Anh vừa ra khỏi sở cảnh sát đã nở nụ cười đậm, bây giờ mọi chuyện đã đi đúng kế hoạch của cô rồi, cuối cùng cô cũng bị Diệp Mạc Thần đuổi việc.
Nhưng xui xẻo sao Đường Hoài Vũ vẫn đứng đợi cô ở bên ngoài, hắn vừa nhìn thấy cô ra đã vội vàng nắm lấy tay cô mà kéo vào trong góc, gương mặt cũng nhăn lại…
“Có chuyện gì vậy Lam Lam? Tại sao em lại trốn tránh anh? Anh làm gì sai nên khiến em giận dỗi à?”
Lục Thư Lam giật tay ra khỏi Đường Hoài Vũ, cô nhớ đến khoảnh khắc hắn cầm dao đâm liên tiếp vào bụng cô, khiến cô ngã mạnh xuống đất, lúc này tim cô chợt nhói lên, khiến cô không tự chủ được mà ngồi thụp xuống…
Đường Hoài Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta ngồi trước mặt Lục Thư Lam rồi xoa nhẹ lưng cô, nhưng lại bị cô dùng tay hất mạnh sang một bên…
“Đừng chạm vào tôi…”