Chương 21: Đảo Cát Bà (Phần 2)
Tôi nghe thấy Trang hớn hở lên tiếng:
"Chắc là thân cỡ cậu với Chanh á."
"Là thân như nào cơ?" Tâm nhướng mày, "Thân trên thân dưới hả?"
Châu Anh đang uống nước thì bị sặc, Khánh nhoài người ra phía sau vỗ nhẹ lưng Châu Anh, vẻ mặt mất tự nhiên.
"Eo thằng này bậy thế." Thanh nhăn mặt nhét miếng ổi vào miệng Tâm, "Ăn đi, đừng nói chuyện nữa."
Trường không nói gì, anh vẫn bình tĩnh tập trung lái xe, nhưng vành tai đỏ ửng. Đến lúc này tôi mới hiểu hàm ý của Tâm, tôi vội vàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, giả vờ đang ngắm phong cảnh. Chẳng hiểu có phải do điều hòa trong xe hỏng hay không mà càng lúc tôi càng thấy ngột ngạt, cả người nóng bừng như bị sốt.
Hiện tại không phải mùa du lịch nên đường đến Cát Bà tương đối thoáng, phà cũng không quá đông, chúng tôi chỉ mất hơn một tiếng để đến được đảo. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời trong vắt và có nắng, màu xanh của biển, núi và trời như hòa vào nhau, mở ra một khoảng không gian bao la bát ngát. Chúng tôi đi qua cung đường ngoằn ngoèo bao quanh đảo dài khoảng 20km, tới căn homestay hai tầng xinh xắn nằm ở rìa thị trấn Cát Bà.
Homestay rất gần bãi tắm Cát Cò, chúng tôi làm thủ tục nhận phòng, cất đồ, sau đó đi bộ ra con đường nối liền bãi Cát Cò 1 và Cát Cò 3 để ngắm mặt trời lặn. Nắng chiều tà trải dài trên con đường bê tông quanh co, nhuộm đỏ cả bầu trời. Sau lưng tôi là vách núi, trước mặt là biển, bên tai vang lên âm thanh sóng vỗ rầm rì và khoang mũi ngập tràn mùi hương đặc trưng của biển cả.
Tôi nhớ về tháng ngày còn sống ở Nam Định. Tôi từng học tại một trường cấp Ba nhỏ dưới huyện, cách biển tầm 4-5km. Chiều nào tôi cũng cố ý đi vòng qua khu vực đường bao biển chờ đợi hoàng hôn buông xuống, tôi thường đứng ngẩn ngơ dõi mắt theo những con tàu đánh cá ngoài khơi, để mặc hồn trôi lơ lửng theo những cánh buồm xa tít tắp. Khi đó, tôi đã khao khát tự do đến nhường nào.
Lớn lên, tôi mới cay đắng nhận ra, tất cả mọi thứ đều cần sự đánh đổi.
Mặt trời lặn, chúng tôi đi bộ ra chợ hải sản gần đó mua tôm và mực về làm đồ nướng cho bữa tối. Mặc dù đã cuối ngày nhưng chợ vẫn đông đúc, các loại hải sản đều còn tươi và rất đa dạng. Khánh chê hàng hải sản tanh, Trang chê Khánh và Trường cản trở nó mặc cả, thế là chúng tôi chia làm bốn nhóm, tôi và Trang mua hải sản, Khánh, Châu Anh đến hàng đồ khô mua gia vị, Tâm và Thanh đi mua rau thơm, còn Trường về homestay mượn bếp than để chuẩn bị nướng thịt.
"Không thể tin nổi, một cân tôm sú tươi thế này có trăm rưỡi." Trang đưa túi tôm cho tôi, vừa đi đến quầy mực vừa lẩm bẩm, "Lúc nãy nghe bà kia báo giá hai trăm tao thấy anh Khánh với anh Trường không thèm suy nghĩ rút ví luôn, may mà tao nhanh trí đuổi chúng nó đi chỗ khác."
Trang mua thêm một cân mực tươi, sau đó dẫn tôi ra khu bán nghêu sò ốc hến. Tâm và Thanh đã mua xong rau, hai đứa kéo nhau đến lựa đồ chung với chung tôi.
"Ăn hàu không? Làm hàu nướng mỡ hành cũng được đấy." Trang cầm con hàu lên ngắm nghía, quay sang hỏi tôi, "Hàu rẻ mà còn tươi lắm."
"Thôi đừng ăn hàu." Khánh xuất hiện sau lưng chúng tôi, khóe môi hơi cong lên, "Nghĩ cho bọn tao với, tao còn có Châu Anh chứ bạn Trường không ổn đâu."
Châu Anh tò mò ngẩng lên nhìn Khánh:
"Ăn hàu thì sao?"
"Con trai ăn hàu sẽ dễ bị nóng trong người." Khánh nựng má Châu Anh, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô nàng, "Bé Chanh muốn có em bé sớm không?"
"Ai muốn có em bé với anh..." Châu Anh đỏ mặt quay đầu ra chỗ khác, chống tay lên ngực Khánh kháng cự (nhưng không đáng kể), "Đừng... Người ta nhìn kìa..."
Chúng tôi nhăn mặt, cúi đầu nhặt hết mấy con hàu trong túi nylon ra ngoài.
"Tình yêu mù quáng." Tâm thở dài ngán ngẩm, liếc xéo Châu Anh và Gia Khánh, "Nhưng chúng tôi thì không mù đâu, hai anh chị bớt lại dùm."
***
Trường mượn được một cái bếp nướng than hoa của chủ homestay, chúng tôi về đúng lúc anh đang nướng ngô, mùi ngô nướng thơm nức lan tỏa khắp khoảng sân nhỏ trước nhà.
Chúng tôi chia nhau ra, mỗi người làm một việc. Châu Anh và Khánh xiên thịt đã ướp sẵn vào que sắt để đem nướng, Thanh và Tâm cắt rau củ, Trường đứng nướng thịt, tôi với Trang thì chịu trách nhiệm sơ chế hải sản.
Tôi rửa sạch tôm hai lượt dưới vòi nước chảy, sau đó cắt bớt râu và chân tôm, xếp tôm vào đĩa để lát nữa đem nướng. Mực thì phải xử lý cầu kỳ hơn, đầu tiên cần lấy nang mực và túi mực, phần đầu mực tách bỏ miệng, sau đó dùng dao gạt nhẹ bên trong thân mực để loại bỏ chất bẩn.
"Wao thật là chuyên nghiệp." Trang dừng tay, trầm trồ con mực đã được tôi sơ chế sạch sẽ, "Tao nhớ hồi xưa mày rán trứng còn suýt làm cháy lớp cơ mà."
Tôi bật cười, chợt nhớ lại một vài chuyện thú vị. Năm chúng tôi học lớp 11, trường tổ chức hội trại, lớp tôi mở gian hàng đồ ăn, bán chạy cực kỳ. Hình như tôi và Trang phụ trách việc hậu cần, suốt cả buổi sáng tôi chỉ ngồi trong lớp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
"Hôm đấy mày bắt tao rán trứng hộ để đi chơi đúng không?" Tôi liếc Trang.
"À..." Trang đảo mắt nhìn ra chỗ khác, "Không nhớ gì hết, cậu nói gì tớ không hiểu."
Châu Anh tủm tỉm cười, xen lời:
"Tao nhớ là Chi có phải rán trứng đâu, Trường rán hộ cả buổi mà."
"Tao sợ cháy lớp nên phải vào rán hộ chứ sao." Trường cười cười, dùng kẹp lật một tảng thịt dày, "Lần đầu tiên tao thấy có người rán trứng mà làm lửa bùng lên trên chảo như trong phim, lúc đấy hoảng vl."
Tôi đỏ mặt, cãi cố:
"Tớ tính toán hết rồi, phải làm lửa bùng lên ở mặt chảo thì trứng mới chín đều được."
"Nhưng mà mặt trên trứng vẫn sống." Trang chẹp miệng, "Mặt dưới thì cháy đen."
"..."
Tôi xụ mặt, im lặng dùng dao khứa từng đường dọc theo thân mực. Trang mua mực ống loại nhỏ, chỉ to bằng ba đốt ngón tay nên sơ chế rất mất thời gian, mãi vẫn chưa xong nửa cân mực.
"Tôm này được rồi đúng không?" Giọng Trường đột ngột vang lên sau lưng tôi, "Tao mang vào nướng nhé?"
"A..." Tôi vô thức bật ra tiếng rên rỉ, ảo não nhìn vết máu chói mắt chảy dọc ngón tay.
Trường vội ngồi xuống, cầm lấy cổ tay tôi:
"Sao thế?"
"Mày đứt tay à?" Trang vội dừng việc trong tay, lo lắng nhìn tôi, "Khiếp chảy nhiều máu thế, ra kia ngồi đi. Tao có mang theo bông băng với thuốc sát trùng đấy, để tao chạy vào lấy cho."
Nói đoạn, Trang rửa tay rồi đứng dậy chạy vào nhà, tôi cũng muốn đứng dậy đi theo Trang nhưng cổ tay vẫn đang bị Trường nắm chặt, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền qua lớp áo mỏng khiến hai má tôi nóng lên.
"Rửa sạch tay rồi ra kia ngồi đợi Trang, để tớ làm mực nốt cho." Trường cúi đầu xắn tay áo của tôi lên, đưa bàn tay của tôi xuống dưới vòi nước chảy, "Đứt tay thì đừng đụng vào nước nữa."
"Không sao đâu." Tôi mím môi, rụt tay lại, "Tớ tự rửa tay được..."
Trường cũng không ép buộc, anh buông tay tôi ra để tôi tự làm sạch vết thương, nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
"Hình như cậu ghét tớ."
Tôi giật mình ngẩng lên nhìn anh, ngay lập tức phủ nhận:
"Không, tớ ghét cậu bao giờ?"
Trường không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, đuôi lông mày hơi nhướng lên. Tôi lập tức nhớ lại hành vi né tránh lộ liễu của mình suốt hai tuần qua, đột nhiên, chẳng hiểu dũng khí từ đâu xuất hiện, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, hạ thấp tông giọng:
"Tại sao hai tuần trước cậu lại xuất hiện dưới cổng chung cư tớ? Vì cậu nghe Hoàng nói gì đó đúng không?"
Trường vẫn giữ im lặng, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy tôi. Tôi bỗng có cảm giác ngộp thở như người bị đuối nước, vội vàng cụp mắt, thì thầm:
"Ngày mai về đất liền tớ sẽ giải thích mọi chuyện cho cậu."
Tôi vừa định đứng dậy thì lần nữa bị Trường nắm lấy cổ tay kéo giật lại, anh nói vừa đủ cho tôi nghe:
"Không quan trọng, nếu cậu thấy khó chịu hoặc khó nói quá thì không nhất thiết phải kể cho tớ nghe. Cậu vẫn là Huyền Chi bạn tớ, không có gì thay đổi cả."
Tôi ngớ người, trái tim như vừa bị ai đó gõ nhẹ một cái. Sự tử tế, cảm thông và lòng tin vô điều kiện khiến tôi bối rối chẳng biết nên làm gì để đáp lại anh cho phải, mãi một lúc sau tôi mới tìm lại được giọng nói của chính mình:
"Không sao, tớ muốn kể cho cậu nghe mà."
"Chi ra kia ngồi đi tao bôi thuốc cho." Trang xách một túi giấy to từ trong nhà đi ra, cắt ngang cuộc trò chuyện, "Mày rửa tay sạch chưa?"
"Tao rửa tay rồi." Tôi nhìn Trường thêm lần nữa trước khi đứng dậy đi theo Trang tới băng ghế dài đặt dưới gốc cây hồng già, "Không cần bôi thuốc đâu, dùng băng urgo dán lại là được."
"Không bôi thuốc dễ bị nhiễm trùng đấy." Trang cúi đầu mở túi ra tìm thuốc và băng gạc, hỏi vu vơ, "Lúc nãy mày với Trường nói gì thế?"
Tôi đưa mắt nhìn chàng trai đang lúi húi xử lý nốt chỗ hải sản tôi và Trang vẫn chưa làm xong, phát hiện ra anh sơ chế mực rất gọn gàng, không hề luống cuống chút nào.
"Không có gì đâu." Tôi lắc đầu, vẫn không rời mắt khỏi anh.
Trang liếc mắt nhìn theo tôi, nó bật cười, nâng tay tôi nên xem vết thương, vừa bôi thuốc vừa nói:
"Hôm trước tao gặp thằng Trường ở lớp tự chọn, nó hỏi tao về mày đấy."
Tôi cao giọng:
"Thế á?" Sau đó vội vàng nhìn xung quanh, âm thầm thở phào phát hiện mọi người vẫn đang rôm rả trò chuyện, không ai chú ý đến tôi và Trang. Tôi điều chỉnh tông giọng, thì thào hỏi lại: "Trường hỏi gì về tao?"
Trang nhún vai:
"Nó bảo dạo này mày đang tránh mặt nó, rồi nó hỏi tao xem tao có biết chuyện gì không."
Tôi cắn môi:
"Mày nói sao?"
Trang ngẩng lên nhìn tôi, mỉm cười phúc hậu:
"Tao bảo là mày chê nhà nó giàu quá nên không muốn chơi với nó nữa."
"..."
"Chắc là thân cỡ cậu với Chanh á."
"Là thân như nào cơ?" Tâm nhướng mày, "Thân trên thân dưới hả?"
Châu Anh đang uống nước thì bị sặc, Khánh nhoài người ra phía sau vỗ nhẹ lưng Châu Anh, vẻ mặt mất tự nhiên.
"Eo thằng này bậy thế." Thanh nhăn mặt nhét miếng ổi vào miệng Tâm, "Ăn đi, đừng nói chuyện nữa."
Trường không nói gì, anh vẫn bình tĩnh tập trung lái xe, nhưng vành tai đỏ ửng. Đến lúc này tôi mới hiểu hàm ý của Tâm, tôi vội vàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, giả vờ đang ngắm phong cảnh. Chẳng hiểu có phải do điều hòa trong xe hỏng hay không mà càng lúc tôi càng thấy ngột ngạt, cả người nóng bừng như bị sốt.
Hiện tại không phải mùa du lịch nên đường đến Cát Bà tương đối thoáng, phà cũng không quá đông, chúng tôi chỉ mất hơn một tiếng để đến được đảo. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời trong vắt và có nắng, màu xanh của biển, núi và trời như hòa vào nhau, mở ra một khoảng không gian bao la bát ngát. Chúng tôi đi qua cung đường ngoằn ngoèo bao quanh đảo dài khoảng 20km, tới căn homestay hai tầng xinh xắn nằm ở rìa thị trấn Cát Bà.
Homestay rất gần bãi tắm Cát Cò, chúng tôi làm thủ tục nhận phòng, cất đồ, sau đó đi bộ ra con đường nối liền bãi Cát Cò 1 và Cát Cò 3 để ngắm mặt trời lặn. Nắng chiều tà trải dài trên con đường bê tông quanh co, nhuộm đỏ cả bầu trời. Sau lưng tôi là vách núi, trước mặt là biển, bên tai vang lên âm thanh sóng vỗ rầm rì và khoang mũi ngập tràn mùi hương đặc trưng của biển cả.
Tôi nhớ về tháng ngày còn sống ở Nam Định. Tôi từng học tại một trường cấp Ba nhỏ dưới huyện, cách biển tầm 4-5km. Chiều nào tôi cũng cố ý đi vòng qua khu vực đường bao biển chờ đợi hoàng hôn buông xuống, tôi thường đứng ngẩn ngơ dõi mắt theo những con tàu đánh cá ngoài khơi, để mặc hồn trôi lơ lửng theo những cánh buồm xa tít tắp. Khi đó, tôi đã khao khát tự do đến nhường nào.
Lớn lên, tôi mới cay đắng nhận ra, tất cả mọi thứ đều cần sự đánh đổi.
Mặt trời lặn, chúng tôi đi bộ ra chợ hải sản gần đó mua tôm và mực về làm đồ nướng cho bữa tối. Mặc dù đã cuối ngày nhưng chợ vẫn đông đúc, các loại hải sản đều còn tươi và rất đa dạng. Khánh chê hàng hải sản tanh, Trang chê Khánh và Trường cản trở nó mặc cả, thế là chúng tôi chia làm bốn nhóm, tôi và Trang mua hải sản, Khánh, Châu Anh đến hàng đồ khô mua gia vị, Tâm và Thanh đi mua rau thơm, còn Trường về homestay mượn bếp than để chuẩn bị nướng thịt.
"Không thể tin nổi, một cân tôm sú tươi thế này có trăm rưỡi." Trang đưa túi tôm cho tôi, vừa đi đến quầy mực vừa lẩm bẩm, "Lúc nãy nghe bà kia báo giá hai trăm tao thấy anh Khánh với anh Trường không thèm suy nghĩ rút ví luôn, may mà tao nhanh trí đuổi chúng nó đi chỗ khác."
Trang mua thêm một cân mực tươi, sau đó dẫn tôi ra khu bán nghêu sò ốc hến. Tâm và Thanh đã mua xong rau, hai đứa kéo nhau đến lựa đồ chung với chung tôi.
"Ăn hàu không? Làm hàu nướng mỡ hành cũng được đấy." Trang cầm con hàu lên ngắm nghía, quay sang hỏi tôi, "Hàu rẻ mà còn tươi lắm."
"Thôi đừng ăn hàu." Khánh xuất hiện sau lưng chúng tôi, khóe môi hơi cong lên, "Nghĩ cho bọn tao với, tao còn có Châu Anh chứ bạn Trường không ổn đâu."
Châu Anh tò mò ngẩng lên nhìn Khánh:
"Ăn hàu thì sao?"
"Con trai ăn hàu sẽ dễ bị nóng trong người." Khánh nựng má Châu Anh, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô nàng, "Bé Chanh muốn có em bé sớm không?"
"Ai muốn có em bé với anh..." Châu Anh đỏ mặt quay đầu ra chỗ khác, chống tay lên ngực Khánh kháng cự (nhưng không đáng kể), "Đừng... Người ta nhìn kìa..."
Chúng tôi nhăn mặt, cúi đầu nhặt hết mấy con hàu trong túi nylon ra ngoài.
"Tình yêu mù quáng." Tâm thở dài ngán ngẩm, liếc xéo Châu Anh và Gia Khánh, "Nhưng chúng tôi thì không mù đâu, hai anh chị bớt lại dùm."
***
Trường mượn được một cái bếp nướng than hoa của chủ homestay, chúng tôi về đúng lúc anh đang nướng ngô, mùi ngô nướng thơm nức lan tỏa khắp khoảng sân nhỏ trước nhà.
Chúng tôi chia nhau ra, mỗi người làm một việc. Châu Anh và Khánh xiên thịt đã ướp sẵn vào que sắt để đem nướng, Thanh và Tâm cắt rau củ, Trường đứng nướng thịt, tôi với Trang thì chịu trách nhiệm sơ chế hải sản.
Tôi rửa sạch tôm hai lượt dưới vòi nước chảy, sau đó cắt bớt râu và chân tôm, xếp tôm vào đĩa để lát nữa đem nướng. Mực thì phải xử lý cầu kỳ hơn, đầu tiên cần lấy nang mực và túi mực, phần đầu mực tách bỏ miệng, sau đó dùng dao gạt nhẹ bên trong thân mực để loại bỏ chất bẩn.
"Wao thật là chuyên nghiệp." Trang dừng tay, trầm trồ con mực đã được tôi sơ chế sạch sẽ, "Tao nhớ hồi xưa mày rán trứng còn suýt làm cháy lớp cơ mà."
Tôi bật cười, chợt nhớ lại một vài chuyện thú vị. Năm chúng tôi học lớp 11, trường tổ chức hội trại, lớp tôi mở gian hàng đồ ăn, bán chạy cực kỳ. Hình như tôi và Trang phụ trách việc hậu cần, suốt cả buổi sáng tôi chỉ ngồi trong lớp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
"Hôm đấy mày bắt tao rán trứng hộ để đi chơi đúng không?" Tôi liếc Trang.
"À..." Trang đảo mắt nhìn ra chỗ khác, "Không nhớ gì hết, cậu nói gì tớ không hiểu."
Châu Anh tủm tỉm cười, xen lời:
"Tao nhớ là Chi có phải rán trứng đâu, Trường rán hộ cả buổi mà."
"Tao sợ cháy lớp nên phải vào rán hộ chứ sao." Trường cười cười, dùng kẹp lật một tảng thịt dày, "Lần đầu tiên tao thấy có người rán trứng mà làm lửa bùng lên trên chảo như trong phim, lúc đấy hoảng vl."
Tôi đỏ mặt, cãi cố:
"Tớ tính toán hết rồi, phải làm lửa bùng lên ở mặt chảo thì trứng mới chín đều được."
"Nhưng mà mặt trên trứng vẫn sống." Trang chẹp miệng, "Mặt dưới thì cháy đen."
"..."
Tôi xụ mặt, im lặng dùng dao khứa từng đường dọc theo thân mực. Trang mua mực ống loại nhỏ, chỉ to bằng ba đốt ngón tay nên sơ chế rất mất thời gian, mãi vẫn chưa xong nửa cân mực.
"Tôm này được rồi đúng không?" Giọng Trường đột ngột vang lên sau lưng tôi, "Tao mang vào nướng nhé?"
"A..." Tôi vô thức bật ra tiếng rên rỉ, ảo não nhìn vết máu chói mắt chảy dọc ngón tay.
Trường vội ngồi xuống, cầm lấy cổ tay tôi:
"Sao thế?"
"Mày đứt tay à?" Trang vội dừng việc trong tay, lo lắng nhìn tôi, "Khiếp chảy nhiều máu thế, ra kia ngồi đi. Tao có mang theo bông băng với thuốc sát trùng đấy, để tao chạy vào lấy cho."
Nói đoạn, Trang rửa tay rồi đứng dậy chạy vào nhà, tôi cũng muốn đứng dậy đi theo Trang nhưng cổ tay vẫn đang bị Trường nắm chặt, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền qua lớp áo mỏng khiến hai má tôi nóng lên.
"Rửa sạch tay rồi ra kia ngồi đợi Trang, để tớ làm mực nốt cho." Trường cúi đầu xắn tay áo của tôi lên, đưa bàn tay của tôi xuống dưới vòi nước chảy, "Đứt tay thì đừng đụng vào nước nữa."
"Không sao đâu." Tôi mím môi, rụt tay lại, "Tớ tự rửa tay được..."
Trường cũng không ép buộc, anh buông tay tôi ra để tôi tự làm sạch vết thương, nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
"Hình như cậu ghét tớ."
Tôi giật mình ngẩng lên nhìn anh, ngay lập tức phủ nhận:
"Không, tớ ghét cậu bao giờ?"
Trường không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, đuôi lông mày hơi nhướng lên. Tôi lập tức nhớ lại hành vi né tránh lộ liễu của mình suốt hai tuần qua, đột nhiên, chẳng hiểu dũng khí từ đâu xuất hiện, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, hạ thấp tông giọng:
"Tại sao hai tuần trước cậu lại xuất hiện dưới cổng chung cư tớ? Vì cậu nghe Hoàng nói gì đó đúng không?"
Trường vẫn giữ im lặng, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy tôi. Tôi bỗng có cảm giác ngộp thở như người bị đuối nước, vội vàng cụp mắt, thì thầm:
"Ngày mai về đất liền tớ sẽ giải thích mọi chuyện cho cậu."
Tôi vừa định đứng dậy thì lần nữa bị Trường nắm lấy cổ tay kéo giật lại, anh nói vừa đủ cho tôi nghe:
"Không quan trọng, nếu cậu thấy khó chịu hoặc khó nói quá thì không nhất thiết phải kể cho tớ nghe. Cậu vẫn là Huyền Chi bạn tớ, không có gì thay đổi cả."
Tôi ngớ người, trái tim như vừa bị ai đó gõ nhẹ một cái. Sự tử tế, cảm thông và lòng tin vô điều kiện khiến tôi bối rối chẳng biết nên làm gì để đáp lại anh cho phải, mãi một lúc sau tôi mới tìm lại được giọng nói của chính mình:
"Không sao, tớ muốn kể cho cậu nghe mà."
"Chi ra kia ngồi đi tao bôi thuốc cho." Trang xách một túi giấy to từ trong nhà đi ra, cắt ngang cuộc trò chuyện, "Mày rửa tay sạch chưa?"
"Tao rửa tay rồi." Tôi nhìn Trường thêm lần nữa trước khi đứng dậy đi theo Trang tới băng ghế dài đặt dưới gốc cây hồng già, "Không cần bôi thuốc đâu, dùng băng urgo dán lại là được."
"Không bôi thuốc dễ bị nhiễm trùng đấy." Trang cúi đầu mở túi ra tìm thuốc và băng gạc, hỏi vu vơ, "Lúc nãy mày với Trường nói gì thế?"
Tôi đưa mắt nhìn chàng trai đang lúi húi xử lý nốt chỗ hải sản tôi và Trang vẫn chưa làm xong, phát hiện ra anh sơ chế mực rất gọn gàng, không hề luống cuống chút nào.
"Không có gì đâu." Tôi lắc đầu, vẫn không rời mắt khỏi anh.
Trang liếc mắt nhìn theo tôi, nó bật cười, nâng tay tôi nên xem vết thương, vừa bôi thuốc vừa nói:
"Hôm trước tao gặp thằng Trường ở lớp tự chọn, nó hỏi tao về mày đấy."
Tôi cao giọng:
"Thế á?" Sau đó vội vàng nhìn xung quanh, âm thầm thở phào phát hiện mọi người vẫn đang rôm rả trò chuyện, không ai chú ý đến tôi và Trang. Tôi điều chỉnh tông giọng, thì thào hỏi lại: "Trường hỏi gì về tao?"
Trang nhún vai:
"Nó bảo dạo này mày đang tránh mặt nó, rồi nó hỏi tao xem tao có biết chuyện gì không."
Tôi cắn môi:
"Mày nói sao?"
Trang ngẩng lên nhìn tôi, mỉm cười phúc hậu:
"Tao bảo là mày chê nhà nó giàu quá nên không muốn chơi với nó nữa."
"..."