Chương 4
Bên ngoài cửa sổ có hoa thiết trên tường, một màn sương mờ mịt, gió núi thổi nhẹ, sương mờ mịt.
Phó Dung mở mắt, liền ngồi bật dậy, giấc mộng xuân đêm qua quá chân thật, nàng cúi đầu nhìn xuống, nút cài trước ngực của mình bị mở ra, nửa vầng trắng nõn của vú đã lộ ra từ cổ áo lỏng lẻo, vớ nơi tam giác bên dưới tấm váy lót bị xé một lỗ nhỏ, đôi chân trắng nõn ở giữa háng vẫn còn dính lại chút ẩm ướt kỳ lạ.
Nàng nhớ lại đêm qua cùng Đoạn Quân Mặc giao hoan trong mộng, đôi bàn tay che mặt đỏ bừng lên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, lông mày thanh mảnh nhíu lại, cánh cửa kia rõ ràng đã khóa chặt và không có dấu hiệu bị phá hoại.
Phó Dung bỗng nghĩ tới, đêm qua là thất đầu của hắn... Hay là...?
Nàng lắc đầu, làm sao có thể, hắn đã qua đời rồi...
Cốc cốc - tiếng gõ cửa đánh thức dòng suy nghĩ của nàng.
"Tiểu Dung... ăn sáng đi" bà vú của nàng - bà Dương Thục Cầm lo lắng gọi bên ngoài cửa.
Nàng vội vã khoác vội chiếc áo choàng dài che đi những vết hôn mơ màng trên người, đứng dậy mở cửa, Dương Thục Cầm âu yếm vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của con gái: "Con không ăn chút gì... sức khỏe không chịu nổi đâu..."
Thấy nàng buồn bã im lặng, Dương Thục Cầm dịu dàng an ủi: "Cậu mười hai cũng hy vọng con sống tốt... người chết không thể sống lại, đừng nghĩ về cậu ấy nữa... cuộc đời con còn dài... " Bà thở dài nhẹ, xoay người đi xuống cầu thang.
Lời vừa dứt, đôi mắt đẹp rạng rỡ của Phó Dung lướt qua chút buồn sâu thẳm, nàng lặng lẽ đóng cửa phòng lại, nỗi đau này không thể diễn tả, như toàn bộ linh hồn của nàng bị rút cạn.
Nàng chân trần bước trên nền gỗ lạnh lẽo, nhìn đến ống khói đỏ trên nóc nhà, khói trắng xanh quyện lẫn nhau bay lên từng vòng.
Nàng khẽ nhếch miệng cười, gọi vội: "Cậu mười hai!"
Tương tư vô dụng, bóng dáng của chàng trai... đột ngột biến mất!
Nàng nhớ lại đêm xuân tựa thật lại như giả đêm qua, Đoạn Quân Mặc dường như nói với nàng nhất định phải đến Tam Tín lộ, lẩm bẩm: "Tiệm sách báo Lăng Vân..." nàng dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong liền đi thẳng đến địa điểm đó.
*****
Phía đầu kia của thị trấn Thủy Yên, chợ phố nhộn nhịp, tiểu thương bán chè và bánh bao hăng hái rao hàng, hai bên đường vang lên tiếng của những cuộc mặc cả, thuyền phu và khách du lịch.
Dưới hàng liễu bên sông, một ông già gảy đàn tỳ bà ngồi trên ghế đá, đội một chiếc mũ rộng vành, giọng oang vang, vừa gảy đàn vừa ngâm thơ:
"Trời không già, tình khó tuyệt. Lòng như lưới tơ kép, trong có ngàn nghìn nút thắt. Đêm qua rồi, cửa Đông chưa sáng, trăng tàn còn đọng."
Đôi tay thuyền phu dùng sức đẩy mái chèo, thuyền nhỏ chở khách dáng vẻ vội vàng, liên tục qua sông đến bờ bên kia, đi đến những hành trình chưa biết.
Phó Dung hôm nay mặc một bộ áo dài kẻ caro trắng đỏ, mái tóc đen bóng buộc thành một bím dài thả nghiêng trên vai trái, tôn lên vẻ trẻ trung của nàng, nàng đi giày bệt thêu hoa, bước chân gấp rút, đi sâu vào con hẻm nhỏ, tiếng ồn ào dần bị bỏ lại phía sau, càng lúc càng xa dần, cho đến khi biến mất.
Nàng đứng ở ngã tư vắng vẻ, ngẩng đầu nhìn biển tên đường, "Tam Tín", quay đầu liền thấy biển cũ của "Tiệm sách báo Lăng Vân" bị treo lệch lạc trên một cây du sam già.
Phó Dung do dự nhìn biển hiệu một lát, đẩy cửa gỗ cũ nặng nề, trước mắt là những kệ sách cũ chất đầy sách cũ, bìa sách có vẻ cũ kỹ không đầy đủ, thình lình một luồng mùi mốc xộc vào mũi, rất khó chịu.
Tiệm sách báo Lăng Vân ở thị trấn Thủy Yên là một nơi bí ẩn, bởi vì, bà chủ quán sách - "Thím Lăng", hồi trẻ từng là một pháp sư, đa số dân làng đều kinh sợ.
Phó Dung nhẹ giọng gọi: "Thím Lăng...?"
Bỗng, giọng nói khàn khàn của một bà già vang lên phía sau lưng nàng: "Tiểu Dung... ta đợi con rất lâu rồi..."
Nàng giật mình, đôi tay nhỏ xíu liên tục vỗ vào ngực đập loạn nhịp, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, một lát sau mới ổn định lại, thở hổn hển hỏi: "Thím... thím làm sao biết con sắp tới?"
Thím Lăng khoảng hơn 60 tuổi, mái tóc bạc phơ quét sang hai bên tai, thân hình mập mạp còng lưng, hốc mắt lõm xuống là đôi mắt đầy vẻ hiền từ, nụ cười nở trên khuôn mặt nhăn nheo, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu ấy... cũng đợi con rất lâu rồi..."
Phó Dung mở mắt, liền ngồi bật dậy, giấc mộng xuân đêm qua quá chân thật, nàng cúi đầu nhìn xuống, nút cài trước ngực của mình bị mở ra, nửa vầng trắng nõn của vú đã lộ ra từ cổ áo lỏng lẻo, vớ nơi tam giác bên dưới tấm váy lót bị xé một lỗ nhỏ, đôi chân trắng nõn ở giữa háng vẫn còn dính lại chút ẩm ướt kỳ lạ.
Nàng nhớ lại đêm qua cùng Đoạn Quân Mặc giao hoan trong mộng, đôi bàn tay che mặt đỏ bừng lên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, lông mày thanh mảnh nhíu lại, cánh cửa kia rõ ràng đã khóa chặt và không có dấu hiệu bị phá hoại.
Phó Dung bỗng nghĩ tới, đêm qua là thất đầu của hắn... Hay là...?
Nàng lắc đầu, làm sao có thể, hắn đã qua đời rồi...
Cốc cốc - tiếng gõ cửa đánh thức dòng suy nghĩ của nàng.
"Tiểu Dung... ăn sáng đi" bà vú của nàng - bà Dương Thục Cầm lo lắng gọi bên ngoài cửa.
Nàng vội vã khoác vội chiếc áo choàng dài che đi những vết hôn mơ màng trên người, đứng dậy mở cửa, Dương Thục Cầm âu yếm vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của con gái: "Con không ăn chút gì... sức khỏe không chịu nổi đâu..."
Thấy nàng buồn bã im lặng, Dương Thục Cầm dịu dàng an ủi: "Cậu mười hai cũng hy vọng con sống tốt... người chết không thể sống lại, đừng nghĩ về cậu ấy nữa... cuộc đời con còn dài... " Bà thở dài nhẹ, xoay người đi xuống cầu thang.
Lời vừa dứt, đôi mắt đẹp rạng rỡ của Phó Dung lướt qua chút buồn sâu thẳm, nàng lặng lẽ đóng cửa phòng lại, nỗi đau này không thể diễn tả, như toàn bộ linh hồn của nàng bị rút cạn.
Nàng chân trần bước trên nền gỗ lạnh lẽo, nhìn đến ống khói đỏ trên nóc nhà, khói trắng xanh quyện lẫn nhau bay lên từng vòng.
Nàng khẽ nhếch miệng cười, gọi vội: "Cậu mười hai!"
Tương tư vô dụng, bóng dáng của chàng trai... đột ngột biến mất!
Nàng nhớ lại đêm xuân tựa thật lại như giả đêm qua, Đoạn Quân Mặc dường như nói với nàng nhất định phải đến Tam Tín lộ, lẩm bẩm: "Tiệm sách báo Lăng Vân..." nàng dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong liền đi thẳng đến địa điểm đó.
*****
Phía đầu kia của thị trấn Thủy Yên, chợ phố nhộn nhịp, tiểu thương bán chè và bánh bao hăng hái rao hàng, hai bên đường vang lên tiếng của những cuộc mặc cả, thuyền phu và khách du lịch.
Dưới hàng liễu bên sông, một ông già gảy đàn tỳ bà ngồi trên ghế đá, đội một chiếc mũ rộng vành, giọng oang vang, vừa gảy đàn vừa ngâm thơ:
"Trời không già, tình khó tuyệt. Lòng như lưới tơ kép, trong có ngàn nghìn nút thắt. Đêm qua rồi, cửa Đông chưa sáng, trăng tàn còn đọng."
Đôi tay thuyền phu dùng sức đẩy mái chèo, thuyền nhỏ chở khách dáng vẻ vội vàng, liên tục qua sông đến bờ bên kia, đi đến những hành trình chưa biết.
Phó Dung hôm nay mặc một bộ áo dài kẻ caro trắng đỏ, mái tóc đen bóng buộc thành một bím dài thả nghiêng trên vai trái, tôn lên vẻ trẻ trung của nàng, nàng đi giày bệt thêu hoa, bước chân gấp rút, đi sâu vào con hẻm nhỏ, tiếng ồn ào dần bị bỏ lại phía sau, càng lúc càng xa dần, cho đến khi biến mất.
Nàng đứng ở ngã tư vắng vẻ, ngẩng đầu nhìn biển tên đường, "Tam Tín", quay đầu liền thấy biển cũ của "Tiệm sách báo Lăng Vân" bị treo lệch lạc trên một cây du sam già.
Phó Dung do dự nhìn biển hiệu một lát, đẩy cửa gỗ cũ nặng nề, trước mắt là những kệ sách cũ chất đầy sách cũ, bìa sách có vẻ cũ kỹ không đầy đủ, thình lình một luồng mùi mốc xộc vào mũi, rất khó chịu.
Tiệm sách báo Lăng Vân ở thị trấn Thủy Yên là một nơi bí ẩn, bởi vì, bà chủ quán sách - "Thím Lăng", hồi trẻ từng là một pháp sư, đa số dân làng đều kinh sợ.
Phó Dung nhẹ giọng gọi: "Thím Lăng...?"
Bỗng, giọng nói khàn khàn của một bà già vang lên phía sau lưng nàng: "Tiểu Dung... ta đợi con rất lâu rồi..."
Nàng giật mình, đôi tay nhỏ xíu liên tục vỗ vào ngực đập loạn nhịp, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, một lát sau mới ổn định lại, thở hổn hển hỏi: "Thím... thím làm sao biết con sắp tới?"
Thím Lăng khoảng hơn 60 tuổi, mái tóc bạc phơ quét sang hai bên tai, thân hình mập mạp còng lưng, hốc mắt lõm xuống là đôi mắt đầy vẻ hiền từ, nụ cười nở trên khuôn mặt nhăn nheo, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu ấy... cũng đợi con rất lâu rồi..."