Chương 8
Bàn tay cầm bút của Phó Dung vẫn căng cứng chống lại lực lạ kia, nàng cố gắng vài lần rồi mệt mỏi buông tay ra, ngòi bút lập tức chạy trên sổ, viết gì đó...
Một lúc, dường như lực đó đột ngột biến mất, chiếc bút tuột khỏi ngón tay nàng, lăn khua khua trên bàn. Phó Dung nhìn chữ viết trên giấy
【Giao lộ Ngũ Kiều】.
Nàng ngơ ngác nhìn những chữ đó, cả người như đông cứng, lẩm bẩm: "Đó là nơi cậu mười hai gặp tai nạn mà chết..."
Khóe miệng Phó Dung từ từ nở nụ cười đáng yêu, đôi mắt lóe sáng như tia chớp, nàng nhanh chân đi tới bàn trang điểm, kéo ngăn kéo đầu tiên ra, lấy một túi lụa nhỏ, quay lại vớ lấy áo khoác len màu kaki treo trên lưng ghế rồi vội vã ra ngoài dù bên ngoài đang rơi tuyết nhẹ.
- -------
"Giao lộ Ngũ Kiều ".
Mấy ngọn đèn le lói yếu ớt nhấp nháy, đêm tuyết bao phủ thị trấn nhỏ, hai bên đường là những ngôi nhà mái ngói đỏ lung linh ánh đèn mờ ảo, như vô số cặp mắt nhắm nghiền.
Phó Dung chạy thở hổn hển, tuyết rơi lấp lánh trên hàng mi dài và má trắng hồng của nàng, dán đầy ở khóe mắt và đôi chân trắng ngần lạnh giá. Người đẹp khiến lòng người quặn thắt.
Nàng ngó quanh, tiệm cắt tóc đóng cửa, quả chín rụng đầy đường, rạp hát cũ bỏ hoang đầy cỏ dại, bỗng một chiếc taxi lao vèo qua bên nàng.
Tuyết trắng bay lả tả trên bầu trời, rơi dần xuống, nàng như đứng ở giao lộ, không biết đi về đâu. Chiếc áo khoác màu kaki dính đầy bông tuyết, bước chân nàng vô thức tiến về góc đường nơi phát hiện thi thể Đoạn Quân Mặc.
Giờ đây chỉ còn lại vết máu mờ, đã bị tuyết dày phủ lấp, nhưng không thể che đi nỗi đau mất người yêu.
"Phịch" - Đôi chân Phó Dung mềm nhũn quỵ xuống tuyết, nước mắt lăn dài hòa với bông tuyết, gương mặt nhỏ gần như chôn vùi dưới tuyết dày, bất lực gào khóc: "Cánh cửa Sinh Tử... rốt cuộc ở đâu... hu hu... Cậu mười hai..."
Một lát, một tia sáng vàng nhạt lóe lên theo dòng nước mắt rơi trên tuyết...
"Xèo xèo" - âm thanh kỳ lạ xâm nhập vào tai nàng.
Phó Dung ngước lên, trước mặt xuất hiện một cánh cổng vòm, khung cửa hình bầu dục phản chiếu ánh vàng mờ ảo, lập lòe như ngọn nến, nàng vui mừng: "Cánh cửa Sinh Tử..."
Nàng vội đứng dậy, chạy tới, hai chân bước qua cổng, bỗng tuyết ngừng rơi, bóng đêm càng thêm u ám, nàng quay đầu nhìn lại, cánh cửa vàng rực đã biến mất.
Đây chính là ranh giới âm dương.
Trước mặt là một màn đen kịt, chỉ có ánh sáng dưới chân và tiếng nước vỗ vào đá hai bên, nàng không thấy gì cả. Trên mặt sông trôi nổi vài cái đầu người quỷ dị, sóng nước gào thét khủng khiếp. Phó Dung thấy một khối đen đuổi nhanh trên mặt nước về phía ngọn núi xa, kêu đớ đớ, dòng sông đen ngòm vọng lên tiếng khóc than.
Nàng thấy phía xa là thung lũng u tối, sương mù cuồn cuộn bốc lên giữa những tảng đá đen kỳ dị, hoang vắng tứ bề. Đang lúc nàng do dự đi về đâu thì giữa dòng nước xoáy lớn xuất hiện một ông già râu bạc, hai tay cầm sào dài, mắt phun ra ngọn lửa hung tợn, da mặt vàng khè, nhìn người phụ nữ run rẩy ôm vai, hỏi: "Ngươi... là người sống...?"
Phó Dung sợ hãi, gương mặt xinh đẹp càng thêm tái nhợt dưới ánh sáng mờ ảo của bờ sông Minh giới, ấp úng: "Dạ... đúng..."
Ông già đậu chiếc thuyền nhỏ vào bờ, đưa tay ra trước mặt nàng, giọng khàn khàn: "Tiền qua đò..."
Ông là người chèo đò qua sông âm, chuyên chở linh hồn quá cố, người sống phải dâng Mắt Ưng Thạch mới được chở sang bờ bên kia, tới Minh giới.
Phó Dung nhớ lời dặn của thím Lăng, lật đật lấy trong túi ra túi lụa nhỏ đưa cho ông già. Ông ta lấy từ túi ra viên đá Mắt Ưng Thạch lấp lánh xanh biếc, cười khà khà miệng rộng, "Boong" một tiếng, đôi mắt từ đỏ thẫm chuyển sang xanh đen, ngọn lửa càng cháy dữ dội.
"Lên thuyền" Ông chèo gọi.
Dòng sông chao đảo khúc khuỷu, tới bờ Minh giới, Phó Dung thấy không xa là ngọn núi đá vàng, nàng liếc nhìn thấy dưới đường sỏi vỡ một chiếc đèn lụa tối tăm, như đang chỉ đường phía trước, xa xa đỉnh núi sương mù cuồn cuộn, bầu trời đen kịt, gió lạnh làm run người thổi tung mưa phùn, thấu tận xương tủy, lay động đám mây u ám.
Khi Phó Dung quay người lại, hai chân cuối cùng cũng đặt xuống bờ Minh Hà, ông chèo đò gọi với theo: "Người sống... không được ở lại Minh giới lâu..." Rồi ra đi...
- ----
Cậu mười hai: Tiểu Dung tỷ... nàng cuối cùng cũng đến...
Một lúc, dường như lực đó đột ngột biến mất, chiếc bút tuột khỏi ngón tay nàng, lăn khua khua trên bàn. Phó Dung nhìn chữ viết trên giấy
【Giao lộ Ngũ Kiều】.
Nàng ngơ ngác nhìn những chữ đó, cả người như đông cứng, lẩm bẩm: "Đó là nơi cậu mười hai gặp tai nạn mà chết..."
Khóe miệng Phó Dung từ từ nở nụ cười đáng yêu, đôi mắt lóe sáng như tia chớp, nàng nhanh chân đi tới bàn trang điểm, kéo ngăn kéo đầu tiên ra, lấy một túi lụa nhỏ, quay lại vớ lấy áo khoác len màu kaki treo trên lưng ghế rồi vội vã ra ngoài dù bên ngoài đang rơi tuyết nhẹ.
- -------
"Giao lộ Ngũ Kiều ".
Mấy ngọn đèn le lói yếu ớt nhấp nháy, đêm tuyết bao phủ thị trấn nhỏ, hai bên đường là những ngôi nhà mái ngói đỏ lung linh ánh đèn mờ ảo, như vô số cặp mắt nhắm nghiền.
Phó Dung chạy thở hổn hển, tuyết rơi lấp lánh trên hàng mi dài và má trắng hồng của nàng, dán đầy ở khóe mắt và đôi chân trắng ngần lạnh giá. Người đẹp khiến lòng người quặn thắt.
Nàng ngó quanh, tiệm cắt tóc đóng cửa, quả chín rụng đầy đường, rạp hát cũ bỏ hoang đầy cỏ dại, bỗng một chiếc taxi lao vèo qua bên nàng.
Tuyết trắng bay lả tả trên bầu trời, rơi dần xuống, nàng như đứng ở giao lộ, không biết đi về đâu. Chiếc áo khoác màu kaki dính đầy bông tuyết, bước chân nàng vô thức tiến về góc đường nơi phát hiện thi thể Đoạn Quân Mặc.
Giờ đây chỉ còn lại vết máu mờ, đã bị tuyết dày phủ lấp, nhưng không thể che đi nỗi đau mất người yêu.
"Phịch" - Đôi chân Phó Dung mềm nhũn quỵ xuống tuyết, nước mắt lăn dài hòa với bông tuyết, gương mặt nhỏ gần như chôn vùi dưới tuyết dày, bất lực gào khóc: "Cánh cửa Sinh Tử... rốt cuộc ở đâu... hu hu... Cậu mười hai..."
Một lát, một tia sáng vàng nhạt lóe lên theo dòng nước mắt rơi trên tuyết...
"Xèo xèo" - âm thanh kỳ lạ xâm nhập vào tai nàng.
Phó Dung ngước lên, trước mặt xuất hiện một cánh cổng vòm, khung cửa hình bầu dục phản chiếu ánh vàng mờ ảo, lập lòe như ngọn nến, nàng vui mừng: "Cánh cửa Sinh Tử..."
Nàng vội đứng dậy, chạy tới, hai chân bước qua cổng, bỗng tuyết ngừng rơi, bóng đêm càng thêm u ám, nàng quay đầu nhìn lại, cánh cửa vàng rực đã biến mất.
Đây chính là ranh giới âm dương.
Trước mặt là một màn đen kịt, chỉ có ánh sáng dưới chân và tiếng nước vỗ vào đá hai bên, nàng không thấy gì cả. Trên mặt sông trôi nổi vài cái đầu người quỷ dị, sóng nước gào thét khủng khiếp. Phó Dung thấy một khối đen đuổi nhanh trên mặt nước về phía ngọn núi xa, kêu đớ đớ, dòng sông đen ngòm vọng lên tiếng khóc than.
Nàng thấy phía xa là thung lũng u tối, sương mù cuồn cuộn bốc lên giữa những tảng đá đen kỳ dị, hoang vắng tứ bề. Đang lúc nàng do dự đi về đâu thì giữa dòng nước xoáy lớn xuất hiện một ông già râu bạc, hai tay cầm sào dài, mắt phun ra ngọn lửa hung tợn, da mặt vàng khè, nhìn người phụ nữ run rẩy ôm vai, hỏi: "Ngươi... là người sống...?"
Phó Dung sợ hãi, gương mặt xinh đẹp càng thêm tái nhợt dưới ánh sáng mờ ảo của bờ sông Minh giới, ấp úng: "Dạ... đúng..."
Ông già đậu chiếc thuyền nhỏ vào bờ, đưa tay ra trước mặt nàng, giọng khàn khàn: "Tiền qua đò..."
Ông là người chèo đò qua sông âm, chuyên chở linh hồn quá cố, người sống phải dâng Mắt Ưng Thạch mới được chở sang bờ bên kia, tới Minh giới.
Phó Dung nhớ lời dặn của thím Lăng, lật đật lấy trong túi ra túi lụa nhỏ đưa cho ông già. Ông ta lấy từ túi ra viên đá Mắt Ưng Thạch lấp lánh xanh biếc, cười khà khà miệng rộng, "Boong" một tiếng, đôi mắt từ đỏ thẫm chuyển sang xanh đen, ngọn lửa càng cháy dữ dội.
"Lên thuyền" Ông chèo gọi.
Dòng sông chao đảo khúc khuỷu, tới bờ Minh giới, Phó Dung thấy không xa là ngọn núi đá vàng, nàng liếc nhìn thấy dưới đường sỏi vỡ một chiếc đèn lụa tối tăm, như đang chỉ đường phía trước, xa xa đỉnh núi sương mù cuồn cuộn, bầu trời đen kịt, gió lạnh làm run người thổi tung mưa phùn, thấu tận xương tủy, lay động đám mây u ám.
Khi Phó Dung quay người lại, hai chân cuối cùng cũng đặt xuống bờ Minh Hà, ông chèo đò gọi với theo: "Người sống... không được ở lại Minh giới lâu..." Rồi ra đi...
- ----
Cậu mười hai: Tiểu Dung tỷ... nàng cuối cùng cũng đến...