Chương 9
Phó Dung rảo bước nhanh hơn trên đôi giày thêu hoa, càng đi về phía trước càng thấy đường phố sáng rực, phía trước là bức tường trắng, mái ngói đen, tường xây sóng sánh, cổng đỏ khép hờ.
Nàng nghĩ, căn nhà này quen quen...
Một cơn lốc cuốn theo bụi đất vàng vọt tới, phía sau vang lên tiếng động cơ ầm ầm, bỗng "Rầm rầm" tiếng còi xe inh tai vang lên, Phó Dung mắt mở to, bối rối trước môi trường lạ lẫm, thấy chiếc ô tô đen lao thẳng tới, bỗng một đôi tay mạnh mẽ kéo nhẹ nàng, nàng rơi vào vòng tay lạnh lẽo.
Phó Dung vẫn còn hoảng hốt, ngực phập phồng, choáng váng, mở mắt nhẹ, bông tuyết trên áo biến mất, khóe mắt thoáng nhìn đường phố tối đen xe cộ nối đuôi như những vì sao lấp lánh di chuyển...
"Tiểu Dung tỷ..." Giọng trầm quen thuộc vang lên.
Giọng nói, vòng tay ấy...
Phó Dung ngước lên, thấy người mình nhớ mong ngày đêm ở ngay trước mặt, đôi mắt nàng sáng rực, như đem ánh nắng vào cõi u tối, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú tái nhợt của chàng, nhẹ giọng: "Quân Mặc..."
Đoạn Quân Mặc cao 188 cm, thân hình cao ráo cân đối, vai rộng hông hẹp. Chàng cúi người, cúi đầu nhìn cô gái, nhan sắc tuấn tú vẫn y nguyên, chỉ thêm phần tái nhợt, đôi mắt tinh anh đầy tình cảm. Thấy vẻ mặt kinh ngạc đáng yêu của nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu. Chàng thu tay lại, đỡ nàng đứng vững.
Giây tiếp theo, đôi tay rộng của chàng ôm chặt eo thon nàng, kéo đầu nàng vào ngực mình, môi mỏng không máu nói khẽ: "Nàng cuối cùng cũng tới..."
Phó Dung mắt ngấn lệ, hai tay siết chặt vòng quanh eo chàng, uất ức nói: "Ta... cứ tìm cánh cửa Sinh Tử mãi... hu hu... tối nào cũng tìm..." Nàng càng nói càng buồn.
"Ta biết mà... nàng đến rồi..."
Bỗng một luồng lạnh từ cột sống chạy thẳng lên, Phó Dung kéo áo len sít vào người, cái lạnh ở đây khác với mùa đông dương gian, luồng lạnh này như thấm vào từng lỗ chân lông, lạnh đến run cầm cập, tóc gáy dựng đứng, xung quanh đường phố ồn ào xe cộ, sôi sục như nồi nước.
Phó Dung nhìn kỹ, miệng nhỏ hé mở, đôi mắt đẫm nước đầy ngờ vực, nàng không tin nổi: " Minh giới thế mà cũng có xe, biệt thự và đủ loại cửa hiệu...?"
Thấy cô gái trong lòng mình nhìn chằm chằm xung quanh, Đoạn Quân Mặc mỉm cười, ánh mắt dưới hàng lông mày rậm trìu mến nhìn nàng, hỏi dịu dàng: "Muốn đi dạo Quỷ thành không?"
Nàng không suy nghĩ, đáp ngay: "Được"
Nàng cũng muốn biết tất cả về hắn ở cõi âm.
Đường phố nhộn nhịp, rộng thênh thang như dải băng tải khổng lồ, đưa mọi người đi khắp nơi...
À không, là "ma" đi khắp nơi...
Hự - gió thổi mạnh rít qua, Phó Dung cảm thấy càng lạnh hơn. Nàng thấy trên đường mấy "người đi đường", đầu cắm dao, mặt một người đàn ông bị rạch vài nhát, một ông già đứng cạnh cửa hàng vải lộ cả lưng trắng xương, xương dính đầy khối thịt đen sì, nàng nhắm mắt không dám nhìn nữa, liếc qua bên cạnh, thấy một người phụ nữ chỉ còn nửa khuôn mặt, một con ngươi sắp rớt khỏi má, chảy máu đen sì...
"Á... kinh quá..." Nàng không kìm được che miệng, nói khẽ.
Đoạn Quân Mặc vòng tay kéo nàng vào lòng, khuôn mặt nhỏ của nàng tựa lên áo sơ mi trắng của hắn, cặp mắt đen lớn nhắm nghiền trên ngực hắn.
Dĩ nhiên, Phó Dung sợ cảnh tượng và bóng tối triền miên của Minh giới...
Cuối cùng, nàng vẫn là người sống.
Hắn nhíu mày, dỗ dành: "Đừng sợ... bọn ma chỉ hiện nguyên hình lúc chết thôi"
Phó Dung càng nghe càng rùng mình, tay siết chặt vạt áo hắn, lắc đầu: "Ta... không muốn đi nữa..."
"Được... về nhà thôi"
- -------
Hai người dừng lại nơi Phó Dung lên bờ từ Minh Hà. Không xa là biệt thự lớn mái ngói đỏ tường gạch đen, ngoài biệt thự là vườn tre tối mịt, tiếng suối chảy róc rách, gió nhẹ khẽ vờn mặt nước đen sì, vài đoá hoa bờ sông rực rỡ, đỏ tươi như máu.
Bóng tối vô tận, vẻ đẹp huyễn hoặc.
Ánh mắt Phó Dung bị biệt thự thu hút, nàng tiến lại gần, từ cổng đỏ khép hờ nhìn vào thấy những đình đài, hồ nước thanh nhã, đường lát đá xanh uống lượn, núi nhân tạo, sân khấu cổ...
Phó Dung nhíu mày, mọi thứ trong biệt thự dường quen thuộc nhưng nàng không nhớ ra, lẩm bẩm: "Cứ như từng thấy ở đâu đó...?"
Đoạn Quân Mặc từ phía sau ôm nhẹ eo thon nàng, người cao gần 1m9 cúi xuống, hơi thở lạnh phả vào vành tai nhỏ, thì thầm: "Đây là ngôi nhà giấy nàng đốt cho ta... không nhớ nữa sao...?"
Nàng nghĩ, căn nhà này quen quen...
Một cơn lốc cuốn theo bụi đất vàng vọt tới, phía sau vang lên tiếng động cơ ầm ầm, bỗng "Rầm rầm" tiếng còi xe inh tai vang lên, Phó Dung mắt mở to, bối rối trước môi trường lạ lẫm, thấy chiếc ô tô đen lao thẳng tới, bỗng một đôi tay mạnh mẽ kéo nhẹ nàng, nàng rơi vào vòng tay lạnh lẽo.
Phó Dung vẫn còn hoảng hốt, ngực phập phồng, choáng váng, mở mắt nhẹ, bông tuyết trên áo biến mất, khóe mắt thoáng nhìn đường phố tối đen xe cộ nối đuôi như những vì sao lấp lánh di chuyển...
"Tiểu Dung tỷ..." Giọng trầm quen thuộc vang lên.
Giọng nói, vòng tay ấy...
Phó Dung ngước lên, thấy người mình nhớ mong ngày đêm ở ngay trước mặt, đôi mắt nàng sáng rực, như đem ánh nắng vào cõi u tối, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú tái nhợt của chàng, nhẹ giọng: "Quân Mặc..."
Đoạn Quân Mặc cao 188 cm, thân hình cao ráo cân đối, vai rộng hông hẹp. Chàng cúi người, cúi đầu nhìn cô gái, nhan sắc tuấn tú vẫn y nguyên, chỉ thêm phần tái nhợt, đôi mắt tinh anh đầy tình cảm. Thấy vẻ mặt kinh ngạc đáng yêu của nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu. Chàng thu tay lại, đỡ nàng đứng vững.
Giây tiếp theo, đôi tay rộng của chàng ôm chặt eo thon nàng, kéo đầu nàng vào ngực mình, môi mỏng không máu nói khẽ: "Nàng cuối cùng cũng tới..."
Phó Dung mắt ngấn lệ, hai tay siết chặt vòng quanh eo chàng, uất ức nói: "Ta... cứ tìm cánh cửa Sinh Tử mãi... hu hu... tối nào cũng tìm..." Nàng càng nói càng buồn.
"Ta biết mà... nàng đến rồi..."
Bỗng một luồng lạnh từ cột sống chạy thẳng lên, Phó Dung kéo áo len sít vào người, cái lạnh ở đây khác với mùa đông dương gian, luồng lạnh này như thấm vào từng lỗ chân lông, lạnh đến run cầm cập, tóc gáy dựng đứng, xung quanh đường phố ồn ào xe cộ, sôi sục như nồi nước.
Phó Dung nhìn kỹ, miệng nhỏ hé mở, đôi mắt đẫm nước đầy ngờ vực, nàng không tin nổi: " Minh giới thế mà cũng có xe, biệt thự và đủ loại cửa hiệu...?"
Thấy cô gái trong lòng mình nhìn chằm chằm xung quanh, Đoạn Quân Mặc mỉm cười, ánh mắt dưới hàng lông mày rậm trìu mến nhìn nàng, hỏi dịu dàng: "Muốn đi dạo Quỷ thành không?"
Nàng không suy nghĩ, đáp ngay: "Được"
Nàng cũng muốn biết tất cả về hắn ở cõi âm.
Đường phố nhộn nhịp, rộng thênh thang như dải băng tải khổng lồ, đưa mọi người đi khắp nơi...
À không, là "ma" đi khắp nơi...
Hự - gió thổi mạnh rít qua, Phó Dung cảm thấy càng lạnh hơn. Nàng thấy trên đường mấy "người đi đường", đầu cắm dao, mặt một người đàn ông bị rạch vài nhát, một ông già đứng cạnh cửa hàng vải lộ cả lưng trắng xương, xương dính đầy khối thịt đen sì, nàng nhắm mắt không dám nhìn nữa, liếc qua bên cạnh, thấy một người phụ nữ chỉ còn nửa khuôn mặt, một con ngươi sắp rớt khỏi má, chảy máu đen sì...
"Á... kinh quá..." Nàng không kìm được che miệng, nói khẽ.
Đoạn Quân Mặc vòng tay kéo nàng vào lòng, khuôn mặt nhỏ của nàng tựa lên áo sơ mi trắng của hắn, cặp mắt đen lớn nhắm nghiền trên ngực hắn.
Dĩ nhiên, Phó Dung sợ cảnh tượng và bóng tối triền miên của Minh giới...
Cuối cùng, nàng vẫn là người sống.
Hắn nhíu mày, dỗ dành: "Đừng sợ... bọn ma chỉ hiện nguyên hình lúc chết thôi"
Phó Dung càng nghe càng rùng mình, tay siết chặt vạt áo hắn, lắc đầu: "Ta... không muốn đi nữa..."
"Được... về nhà thôi"
- -------
Hai người dừng lại nơi Phó Dung lên bờ từ Minh Hà. Không xa là biệt thự lớn mái ngói đỏ tường gạch đen, ngoài biệt thự là vườn tre tối mịt, tiếng suối chảy róc rách, gió nhẹ khẽ vờn mặt nước đen sì, vài đoá hoa bờ sông rực rỡ, đỏ tươi như máu.
Bóng tối vô tận, vẻ đẹp huyễn hoặc.
Ánh mắt Phó Dung bị biệt thự thu hút, nàng tiến lại gần, từ cổng đỏ khép hờ nhìn vào thấy những đình đài, hồ nước thanh nhã, đường lát đá xanh uống lượn, núi nhân tạo, sân khấu cổ...
Phó Dung nhíu mày, mọi thứ trong biệt thự dường quen thuộc nhưng nàng không nhớ ra, lẩm bẩm: "Cứ như từng thấy ở đâu đó...?"
Đoạn Quân Mặc từ phía sau ôm nhẹ eo thon nàng, người cao gần 1m9 cúi xuống, hơi thở lạnh phả vào vành tai nhỏ, thì thầm: "Đây là ngôi nhà giấy nàng đốt cho ta... không nhớ nữa sao...?"