Chương 38: Vào hang cọp
Quả đúng là《rừng càng già càng cay》không thể đàm phán trực tiếp thì dở trò gián tiếp kết thân để lấy danh tiếng nhằm đưa Hoàn Thị trở lại vị trí ban đầu đây mà. Nhưng núi cao vẫn có núi khác cao hơn.!
“Nếu chủ tịch Hoàn Mặc đã đích thân đến mời thì đương nhiên Nguỵ Triết Minh tôi đâu thể nào chối từ…” ngoài mặt giả bộ niềm nở, nhưng trong lòng Nguỵ Triết Minh sớm đã có kế hoạch, đây là cơ hội để người của anh đến đó do thám.
Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con! Dục hoãn cầu mưu!<code> •••••••••• </code>Vũ Vũ vừa được xuất viện đã phải cùng Nguỵ Triết Minh đi công tác ở thành phố khác. Tử Hàn Tuyết một mình lủi thủi trong nhà đã năm ngày.
Nguỵ Triết Minh ban ngày bận làm việc, ban đêm phần lớn thời gian gọi điện thoại trò chuyện với cô, lúc nào cũng quan tâm vô cùng thỏa đáng chu toàn.
Vậy nhưng, quá mức chu toàn cũng có cái dở của quá mức chu toàn. Sợ cô lại gặp nguy hiểm nên lúc nào cũng không chịu cho cô ra ngoài dạo chơi, gặp gỡ bạn bè.
Ngày ngày không bước chân ra khỏi biệt phủ rộng lớn này khiến cô khó chịu sinh ra cảm giác giống như thời gian sống ở Hoàn Thị vậy, con hổ Putu ngày bị giam cầm trong lồng tối còn được thả ra sân đi dạo quanh khuôn viên rộng lớn. Còn cô thì…
Hôm nay Tử Hàn Tuyết quyết định chuồn ra ngoài dạo quanh cái nơi của giới thượng lưu sống để mở mang kiến thức một chút, ai biết được vừa đi được một đoạn cô đã gặp Nguyên Bình đàn anh lớp võ lúc trước cô từng học.
Anh ta cũng đang cùng gia đình sống trong khu này, biết cô muốn đi dạo chơi nên hắn nhiệt tình đích thân đưa cô đi, như vậy càng tốt, có thêm bạn đi cùng thì càng vui thôi.
Cả hai hết quẹo ngang rồi lại rẽ dọc loanh quanh lẩn quẩn nhìn ngắm xung quanh, cuối cùng dừng lại tại một cửa hàng nhỏ, bán các loại linh kiện xe ô tô, sau khi vào bên trong, Nguyên Bình mở miệng hỏi chủ tiệm: “Không biết hôm nay ở đây có bán bánh bao hấp không?”
Chủ tiệm đưa mắt quan sát hai người một cách tỉ mỉ từ trên xuống dưới, nói: “Theo tôi"
Tử Hàn Tuyết tròn mắt ngơ ngác cùng Nguyên Bình đi theo vào trong, đi thang máy xuống một tầng hầm ngầm, phát hiện ở đây có một thế giới khác.
Trong tầng hầm ngầm này đèn vàng mờ ảo, bày biện thẳng hàng không dưới ba mươi chiếc bàn vuông, mỗi chiếc có bốn người ngồi, trước mặt xếp một hàng những lá bài ngay ngắn, ai nấy trên tay cầm bài đang trầm ngâm suy nghĩ, bên cạnh còn có vài người ngồi xem.
Chủ tiệm dắt Tử Hàn Tuyết với Nguyên Bình đến bàn có hai người đang ngồi sẵn để nhập bàn đủ tay chính thức khai cuộc.
…
Buổi trưa dì Trần gọi Tử Hàn Tuyết ra ăn cơm nhưng không thấy cô trả lời, dì vội vã vào trong xem nhưng không thấy cô đâu, tìm quanh biệt phủ cũng không thấy, di động cô không bắt máy.
Lo lắng không biết Tử Hàn Tuyết đã đi đâu dì Trần gọi điện báo cho Nguỵ Triết Minh biết tin.
Sau khi hay tin Tử Hàn Tuyết mất tích Nguỵ Triết Minh bỏ lại công việc cho Vũ Vũ, đặt vé máy bay sớm nhất bay về tìm cô ấy.
Trên đường đi anh liên tục gọi điện nhưng cô không bắt máy, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, cũng may lúc trước anh đã cài đặt định vị trong máy cô nên bây giờ có thể dễ dàng tìm thấy. Tín hiệu cho thấy cô đang ở gần biệt phủ, nhưng rốt cuộc cô đi đâu trong khu đó, ở đó cô đâu có người quen!
Ba tiếng sau, cô và Nguyên Bình bị mấy người vệ sĩ cao to lực lưỡng bê lên ném ra ngoài cửa tiệm vì trong suốt ba tiếng qua Tử Hàn Tuyết dày vò hết người này đến người khác bằng cách để họ tự tay móc sạch tiền trong túi dâng cho cô.
Một ván bài phải có người thắng kẻ thua, riêng cô đối thủ nào ngồi vào cô cũng ăn sạch của họ hỏi sao người ta không ném cô đi chứ. Còn để Tử Hàn Tuyết ngồi thêm thì chắc từ mai không ai còn tiền để đến đó vui chơi nữa rồi!
Cảm thấy mất hứng nên Tử Hàn Tuyết định quay lại biệt phủ vì bây giờ bụng cô đang kêu réo đòi ăn rồi.
“Tử Hàn Tuyết!”
Tử Hàn Tuyết giật mình quay đầu lại, thì thấy Nguỵ Triết Minh đang đằng đằng sát khí đi tới. Một người trước giờ rất lãnh đạm ung dung khi đối diện với cô chẳng biết tại sao hôm nay lại có chút khẩn trương như vậy.
Đã nhiều ngày không gặp nhau, nên vừa nhìn thấy anh cô đã hớn hở mỉm cười với anh: “Min Min à! Sao anh biết em ở đây, không phải anh nói hai hôm nữa anh mới về sao!”
Nguỵ Triết Minh đứng lại trước mặt, cô cảm nhận hơi thở dồn dập của anh, đó không phải là do mệt, mà là anh đang cố kìm lại cơn tức giận của mình.
Vốn là người mắc bệnh rối loạn cảm xúc anh ít có khả năng kiểm soát được hành vi cũng như cảm xúc của mình, nhưng vì cô anh năm lần bảy lượt cố gồng mình kìm chế lại bệnh tình để không làm tổn thương đến cô.
Cả ba người đứng bất động giữa đường, tròn mắt nhìn nhau. Nguỵ Triết Minh nhìn Tử Hàn Tuyết chằm chằm, trong mắt anh ấy đang có một ngọn lửa bập bùng nhảy múa, cuối cùng Nguỵ Triết Minh túm lấy tay Tử Hàn Tuyết lôi đi, phía sau Nguyên Bình nhàn nhã đưa mắt nhìn theo.
Về đến cổng biệt phủ Nguỵ Triết Minh buông tay Tử Hàn Tuyết ra rồi bỏ một mạch vào phòng, không nói không rằng cũng chẳng quay đầu lại nhìn cô lấy một lần.
Ban đầu Tử Hàn Tuyết không rõ vì sao Nguỵ Triết Minh lại tức giận, nhưng khi mở túi xách lôi điện thoại ra xem giờ cô mới phát hiện có tới hơn một trăm cuộc gọi nhỡ của anh ấy và hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ của dì Trần.
Trời ạ,họ gọi tới nỗi điện thoại còn hai phần trăm pin, lo bài bạc hư đốn đến mức điện thoại rung liên tục như vậy mà không hề hấn gì. Thôi rồi phải nịnh nọt thế nào thì《tổng tài mặt lạnh》 mới vừa lòng, nguôi giận đây!
Tắm rửa thơm tho sạch sẽ, ăn com no bụng rồi mới dễ hành sự.
Tử Hàn Tuyết mở cửa rón rén bước vào, nhè nhẹ đóng cửa tiến lại gần Nguỵ Triết Minh, lúc này《mặt lạnh》đang ngồi trên giường mặt đăm chiêu, dưới chân chai rượu Macallan Fine & Rare Scotch Whisky - 17.000 USD dường như đã vừa bị anh tu sạch, vì trước đó chính cô là người đã nhận giúp anh chai rượu đó từ một đối tác gửi tặng.
Nguỵ Triết Minh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, anh nghiến răng ken két: “Ai cho phép em rời biệt phủ mà không báo với anh”
Có lẽ vì uống quá nhiều rượu nên Nguỵ Triết Minh đã ngà ngà say, vừa định quay người đi lấy cho anh ấy ly nước thì đột nhiên cánh tay Tử Hàn Tuyết bị một lực kéo mạnh khiến toàn thân cô ngã nhào nằm đè lên người Nguỵ Triết Minh.
Chưa kịp định thần lại Nguỵ Triết Minh trong chớp mắt xoay người hất cô nằm xuống giường, cơ thể vạm vỡ của anh đã nằm đè lên thân thể mỏng manh của cô. Anh nhìn chằm chằm vào mặt Tử Hàn Tuyết.
Ánh mắt Nguỵ Triết Minh từ từ nhìn xuống bờ môi mềm mại đỏ mọng của cô. Anh ấy lấy 2 tay mình giữ chặt cổ tay Tử Hàn Tuyết, mút bờ môi cô một cách điên dại.
Sau đó từ từ đưa lưỡi của mình lân la xuống cổ, anh ấy đang cố để lại những dấu tích từ miệng của mình trên cơ thể Tử Hàn Tuyết, vài dấu ở cổ, vài dấu trên vai và thêm vài dấu trên bầu ngực căng tròn của cô.
Ghé sát vào tai cô thì thầm: “Hãy chiếm lấy anh đi!”
Trong lòng cô nóng ran như lửa đốt, thoáng chốc nhớ lại cái đêm định mệnh ấy, đúng là cơ thể này, vẫn là hơi thở đó, chính xác là cái cảm giác này rồi.
Cảm giác muốn thác loạn hết đêm cùng anh. Anh là người cho cô biết rung động là gì, nụ hôn cùng với lần đầu của cô cũng là anh lấy đi. Anh chính là mối tình đầu của cô!
Hai cơ thể đang quấn chặt nhau. Nguỵ Triết Minh thuần thục từng bước dạo đầu, hôn hít, sờ soạn.
Anh đỡ cô ngồi bật dậy, ánh mắt hứng tình nhìn nhau, cả hai đưa tay tháo dần từng nút áo của nhau. Rồi đến đồ lót cũng trong nháy mắt đã không còn trên người họ.
Cả hai thân thể đã trần trụi, đưa ánh mắt cháy bỏng dục vọng nhìn nhau từ từ nằm lại xuống giường, Nguỵ Triết Minh khẽ nói.
“Có thể là hơi đau, nhưng… anh không thể chịu đựng thêm được nữa”
Chiếc《cần cẩu》 to và thẳng đứng khéo léo luồn lách vào phần giữa hai chân của Tử Hàn Tuyết, cảm giác tê buốt toàn thân hoà quyện với sự nhầy nhụa nóng ran khiến hai cảm xúc xen lẫn vào nhau.
Tấm ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi khoẻ mạnh của Nguỵ Triết Minh đang áp sát lên bầu ngực căng tròn của Tử Hàn Tuyết. Lúc thì đẩy ra lúc lại dập vào, nhịp điệu của anh hết sức cuồng nhiệt.
Trong căn phòng được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp mờ nhạt, Nguỵ Triết Minh nhìn thấy gương mặt cô hết sức gợi cảm.
Anh và cô đang cùng nhau trải nghiệm cảm xúc thăng hoa của cơ thể và tình yêu hoà quyện, cả hai đang cảm nhận thoả mãn của bản thân.
Mồ hôi đang chảy dọc trên sóng lưng rắn chắc ấy vì những nhịp điệu mạnh bạo của Nguỵ Triết Minh, thi thoảng những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán rơi xuống trúng mặt Tử Hàn Tuyết.
Cả hai đang dần thấm mệt, Nguỵ Triết Minh đột nhiên dùng hết sức mạnh của mình tăng tốc độ nhịp điệu lên hết sức có thể, sau vài giây lại đột ngột ngừng lại.
Toàn bộ cơ thể anh mềm nhũn nằm im trên người Tử Hàn Tuyết, cả hai ôm nhau thở hổn hển.
Sau vài phút anh chồm người lên nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, sau đó đưa tay khẽ búng nhẹ lên trán cô rồi nói.
“Việc hôm nay, rút kinh nghiệm lần sau không được như vậy nữa nhé. Anh sợ em gặp nguy hiểm nên khi không có anh ở gần anh muốn em ở yên trong nhà, nhưng nếu em thấy chán có thể nói với anh, anh sẽ cho người đưa em đi những nơi em muốn. Em cũng có thể đi cùng dì Trần, miễn là phải có người đi cùng để bảo vệ em, hoặc nếu không liên lạc được với em, anh còn có thể liên lạc với người đi cùng em."
“Nếu chủ tịch Hoàn Mặc đã đích thân đến mời thì đương nhiên Nguỵ Triết Minh tôi đâu thể nào chối từ…” ngoài mặt giả bộ niềm nở, nhưng trong lòng Nguỵ Triết Minh sớm đã có kế hoạch, đây là cơ hội để người của anh đến đó do thám.
Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con! Dục hoãn cầu mưu!<code> •••••••••• </code>Vũ Vũ vừa được xuất viện đã phải cùng Nguỵ Triết Minh đi công tác ở thành phố khác. Tử Hàn Tuyết một mình lủi thủi trong nhà đã năm ngày.
Nguỵ Triết Minh ban ngày bận làm việc, ban đêm phần lớn thời gian gọi điện thoại trò chuyện với cô, lúc nào cũng quan tâm vô cùng thỏa đáng chu toàn.
Vậy nhưng, quá mức chu toàn cũng có cái dở của quá mức chu toàn. Sợ cô lại gặp nguy hiểm nên lúc nào cũng không chịu cho cô ra ngoài dạo chơi, gặp gỡ bạn bè.
Ngày ngày không bước chân ra khỏi biệt phủ rộng lớn này khiến cô khó chịu sinh ra cảm giác giống như thời gian sống ở Hoàn Thị vậy, con hổ Putu ngày bị giam cầm trong lồng tối còn được thả ra sân đi dạo quanh khuôn viên rộng lớn. Còn cô thì…
Hôm nay Tử Hàn Tuyết quyết định chuồn ra ngoài dạo quanh cái nơi của giới thượng lưu sống để mở mang kiến thức một chút, ai biết được vừa đi được một đoạn cô đã gặp Nguyên Bình đàn anh lớp võ lúc trước cô từng học.
Anh ta cũng đang cùng gia đình sống trong khu này, biết cô muốn đi dạo chơi nên hắn nhiệt tình đích thân đưa cô đi, như vậy càng tốt, có thêm bạn đi cùng thì càng vui thôi.
Cả hai hết quẹo ngang rồi lại rẽ dọc loanh quanh lẩn quẩn nhìn ngắm xung quanh, cuối cùng dừng lại tại một cửa hàng nhỏ, bán các loại linh kiện xe ô tô, sau khi vào bên trong, Nguyên Bình mở miệng hỏi chủ tiệm: “Không biết hôm nay ở đây có bán bánh bao hấp không?”
Chủ tiệm đưa mắt quan sát hai người một cách tỉ mỉ từ trên xuống dưới, nói: “Theo tôi"
Tử Hàn Tuyết tròn mắt ngơ ngác cùng Nguyên Bình đi theo vào trong, đi thang máy xuống một tầng hầm ngầm, phát hiện ở đây có một thế giới khác.
Trong tầng hầm ngầm này đèn vàng mờ ảo, bày biện thẳng hàng không dưới ba mươi chiếc bàn vuông, mỗi chiếc có bốn người ngồi, trước mặt xếp một hàng những lá bài ngay ngắn, ai nấy trên tay cầm bài đang trầm ngâm suy nghĩ, bên cạnh còn có vài người ngồi xem.
Chủ tiệm dắt Tử Hàn Tuyết với Nguyên Bình đến bàn có hai người đang ngồi sẵn để nhập bàn đủ tay chính thức khai cuộc.
…
Buổi trưa dì Trần gọi Tử Hàn Tuyết ra ăn cơm nhưng không thấy cô trả lời, dì vội vã vào trong xem nhưng không thấy cô đâu, tìm quanh biệt phủ cũng không thấy, di động cô không bắt máy.
Lo lắng không biết Tử Hàn Tuyết đã đi đâu dì Trần gọi điện báo cho Nguỵ Triết Minh biết tin.
Sau khi hay tin Tử Hàn Tuyết mất tích Nguỵ Triết Minh bỏ lại công việc cho Vũ Vũ, đặt vé máy bay sớm nhất bay về tìm cô ấy.
Trên đường đi anh liên tục gọi điện nhưng cô không bắt máy, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, cũng may lúc trước anh đã cài đặt định vị trong máy cô nên bây giờ có thể dễ dàng tìm thấy. Tín hiệu cho thấy cô đang ở gần biệt phủ, nhưng rốt cuộc cô đi đâu trong khu đó, ở đó cô đâu có người quen!
Ba tiếng sau, cô và Nguyên Bình bị mấy người vệ sĩ cao to lực lưỡng bê lên ném ra ngoài cửa tiệm vì trong suốt ba tiếng qua Tử Hàn Tuyết dày vò hết người này đến người khác bằng cách để họ tự tay móc sạch tiền trong túi dâng cho cô.
Một ván bài phải có người thắng kẻ thua, riêng cô đối thủ nào ngồi vào cô cũng ăn sạch của họ hỏi sao người ta không ném cô đi chứ. Còn để Tử Hàn Tuyết ngồi thêm thì chắc từ mai không ai còn tiền để đến đó vui chơi nữa rồi!
Cảm thấy mất hứng nên Tử Hàn Tuyết định quay lại biệt phủ vì bây giờ bụng cô đang kêu réo đòi ăn rồi.
“Tử Hàn Tuyết!”
Tử Hàn Tuyết giật mình quay đầu lại, thì thấy Nguỵ Triết Minh đang đằng đằng sát khí đi tới. Một người trước giờ rất lãnh đạm ung dung khi đối diện với cô chẳng biết tại sao hôm nay lại có chút khẩn trương như vậy.
Đã nhiều ngày không gặp nhau, nên vừa nhìn thấy anh cô đã hớn hở mỉm cười với anh: “Min Min à! Sao anh biết em ở đây, không phải anh nói hai hôm nữa anh mới về sao!”
Nguỵ Triết Minh đứng lại trước mặt, cô cảm nhận hơi thở dồn dập của anh, đó không phải là do mệt, mà là anh đang cố kìm lại cơn tức giận của mình.
Vốn là người mắc bệnh rối loạn cảm xúc anh ít có khả năng kiểm soát được hành vi cũng như cảm xúc của mình, nhưng vì cô anh năm lần bảy lượt cố gồng mình kìm chế lại bệnh tình để không làm tổn thương đến cô.
Cả ba người đứng bất động giữa đường, tròn mắt nhìn nhau. Nguỵ Triết Minh nhìn Tử Hàn Tuyết chằm chằm, trong mắt anh ấy đang có một ngọn lửa bập bùng nhảy múa, cuối cùng Nguỵ Triết Minh túm lấy tay Tử Hàn Tuyết lôi đi, phía sau Nguyên Bình nhàn nhã đưa mắt nhìn theo.
Về đến cổng biệt phủ Nguỵ Triết Minh buông tay Tử Hàn Tuyết ra rồi bỏ một mạch vào phòng, không nói không rằng cũng chẳng quay đầu lại nhìn cô lấy một lần.
Ban đầu Tử Hàn Tuyết không rõ vì sao Nguỵ Triết Minh lại tức giận, nhưng khi mở túi xách lôi điện thoại ra xem giờ cô mới phát hiện có tới hơn một trăm cuộc gọi nhỡ của anh ấy và hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ của dì Trần.
Trời ạ,họ gọi tới nỗi điện thoại còn hai phần trăm pin, lo bài bạc hư đốn đến mức điện thoại rung liên tục như vậy mà không hề hấn gì. Thôi rồi phải nịnh nọt thế nào thì《tổng tài mặt lạnh》 mới vừa lòng, nguôi giận đây!
Tắm rửa thơm tho sạch sẽ, ăn com no bụng rồi mới dễ hành sự.
Tử Hàn Tuyết mở cửa rón rén bước vào, nhè nhẹ đóng cửa tiến lại gần Nguỵ Triết Minh, lúc này《mặt lạnh》đang ngồi trên giường mặt đăm chiêu, dưới chân chai rượu Macallan Fine & Rare Scotch Whisky - 17.000 USD dường như đã vừa bị anh tu sạch, vì trước đó chính cô là người đã nhận giúp anh chai rượu đó từ một đối tác gửi tặng.
Nguỵ Triết Minh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, anh nghiến răng ken két: “Ai cho phép em rời biệt phủ mà không báo với anh”
Có lẽ vì uống quá nhiều rượu nên Nguỵ Triết Minh đã ngà ngà say, vừa định quay người đi lấy cho anh ấy ly nước thì đột nhiên cánh tay Tử Hàn Tuyết bị một lực kéo mạnh khiến toàn thân cô ngã nhào nằm đè lên người Nguỵ Triết Minh.
Chưa kịp định thần lại Nguỵ Triết Minh trong chớp mắt xoay người hất cô nằm xuống giường, cơ thể vạm vỡ của anh đã nằm đè lên thân thể mỏng manh của cô. Anh nhìn chằm chằm vào mặt Tử Hàn Tuyết.
Ánh mắt Nguỵ Triết Minh từ từ nhìn xuống bờ môi mềm mại đỏ mọng của cô. Anh ấy lấy 2 tay mình giữ chặt cổ tay Tử Hàn Tuyết, mút bờ môi cô một cách điên dại.
Sau đó từ từ đưa lưỡi của mình lân la xuống cổ, anh ấy đang cố để lại những dấu tích từ miệng của mình trên cơ thể Tử Hàn Tuyết, vài dấu ở cổ, vài dấu trên vai và thêm vài dấu trên bầu ngực căng tròn của cô.
Ghé sát vào tai cô thì thầm: “Hãy chiếm lấy anh đi!”
Trong lòng cô nóng ran như lửa đốt, thoáng chốc nhớ lại cái đêm định mệnh ấy, đúng là cơ thể này, vẫn là hơi thở đó, chính xác là cái cảm giác này rồi.
Cảm giác muốn thác loạn hết đêm cùng anh. Anh là người cho cô biết rung động là gì, nụ hôn cùng với lần đầu của cô cũng là anh lấy đi. Anh chính là mối tình đầu của cô!
Hai cơ thể đang quấn chặt nhau. Nguỵ Triết Minh thuần thục từng bước dạo đầu, hôn hít, sờ soạn.
Anh đỡ cô ngồi bật dậy, ánh mắt hứng tình nhìn nhau, cả hai đưa tay tháo dần từng nút áo của nhau. Rồi đến đồ lót cũng trong nháy mắt đã không còn trên người họ.
Cả hai thân thể đã trần trụi, đưa ánh mắt cháy bỏng dục vọng nhìn nhau từ từ nằm lại xuống giường, Nguỵ Triết Minh khẽ nói.
“Có thể là hơi đau, nhưng… anh không thể chịu đựng thêm được nữa”
Chiếc《cần cẩu》 to và thẳng đứng khéo léo luồn lách vào phần giữa hai chân của Tử Hàn Tuyết, cảm giác tê buốt toàn thân hoà quyện với sự nhầy nhụa nóng ran khiến hai cảm xúc xen lẫn vào nhau.
Tấm ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi khoẻ mạnh của Nguỵ Triết Minh đang áp sát lên bầu ngực căng tròn của Tử Hàn Tuyết. Lúc thì đẩy ra lúc lại dập vào, nhịp điệu của anh hết sức cuồng nhiệt.
Trong căn phòng được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp mờ nhạt, Nguỵ Triết Minh nhìn thấy gương mặt cô hết sức gợi cảm.
Anh và cô đang cùng nhau trải nghiệm cảm xúc thăng hoa của cơ thể và tình yêu hoà quyện, cả hai đang cảm nhận thoả mãn của bản thân.
Mồ hôi đang chảy dọc trên sóng lưng rắn chắc ấy vì những nhịp điệu mạnh bạo của Nguỵ Triết Minh, thi thoảng những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán rơi xuống trúng mặt Tử Hàn Tuyết.
Cả hai đang dần thấm mệt, Nguỵ Triết Minh đột nhiên dùng hết sức mạnh của mình tăng tốc độ nhịp điệu lên hết sức có thể, sau vài giây lại đột ngột ngừng lại.
Toàn bộ cơ thể anh mềm nhũn nằm im trên người Tử Hàn Tuyết, cả hai ôm nhau thở hổn hển.
Sau vài phút anh chồm người lên nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, sau đó đưa tay khẽ búng nhẹ lên trán cô rồi nói.
“Việc hôm nay, rút kinh nghiệm lần sau không được như vậy nữa nhé. Anh sợ em gặp nguy hiểm nên khi không có anh ở gần anh muốn em ở yên trong nhà, nhưng nếu em thấy chán có thể nói với anh, anh sẽ cho người đưa em đi những nơi em muốn. Em cũng có thể đi cùng dì Trần, miễn là phải có người đi cùng để bảo vệ em, hoặc nếu không liên lạc được với em, anh còn có thể liên lạc với người đi cùng em."