Chương 39: Yêu đơn phương
Anh hít một hơi thật sâu thở mạnh ra rồi nói tiếp: “Cũng may lần này em không sao, như những lần trước anh không biết mình sống làm sao nữa.”
Tử Hàn Tuyết nở một nụ cười hạnh phúc hôn nhẹ lên má Nguỵ Triết Minh, rồi sau đó cô ôm chầm lấy anh vào lòng. Có lẽ cả hai đã thấm mệt nên vẫn giữ tư thế đó ngủ quên từ lúc nào mà không hay biết.<code> •••••••••• </code>Hai hôm sau!
Văn phòng của Nguỵ Triết Minh!
Nguyên Bình vẻ mặt giả bộ cảm thán: “Hôm nay được đích thân chủ tịch Nguỵ gọi lên phòng riêng, thật đúng là mãn nguyện!"
Nguỵ Triết Minh nhàn nhã: “Hóa ra là trưởng phòng kinh doanh Nguyên Bình, tôi lại tưởng ai xa lạ."
Nguỵ Triết Minh nghiêng mắt đảo qua Nguyên Bình một vòng, kéo dài giọng chất vấn: “Nói đi, sao cậu biết Tử Hàn Tuyết”
Nguyên Bình cười trừ: “Tử Hàn Tuyết là bạn của tôi. Hôm đó tình cờ gặp lại, thấy cô ấy đang buồn chán nên muốn dạo chơi cùng thôi. Không biết vì lý do gì mà hôm ấy chủ tịch Nguỵ lại có thái độ và cách hành xử khó coi như vậy."
“Khó coi?!” Nguỵ Triết Minh nhếch mép, dùng phong thái uy nghiêm người lãnh đạo nói tiếp,
“Cô ấy là bạn gái của tôi! ~ Bạn gái mình đột nhiên mất tích không ai liên lạc được, mọi người nháo nhào chạy đi tìm. Khi tìm thấy lại đang đi chung với một gã đàn ông lạ mặt thì tôi không được quyền nổi giận ư?”
“Oh~! Hoá ra là như vậy” Nguyên Bình cười mỉm tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn.
Nguỵ Triết Minh lạnh lùng hỏi: “Anh như vậy là có ý gì?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên gặp lại người bạn cũ, trùng hợp cô ấy lại là người yêu của sếp mình. Tôi thấy mừng cho cô ấy thôi, vì đã tìm được người tốt như chủ tịch đây để dựa dẫm” Nguyên Bình cười tươi rói như gió xuân.
Sau đó hắn cúi đầu xin phép về lại phòng làm việc.
Hắn vừa đi chưa bao lâu thì Vũ Vũ đẩy cửa vào, tiến lại trước bàn làm việc của Nguỵ Triết Minh kéo ghế ngồi đối diện anh.
“Cậu ta là ai vậy? Chuyện hôm trước là thế nào? Hàn Tuyết xảy ra chuyện gì mà cậu về gấp vậy”
Nguỵ Triết Minh nheo mày giọng nghiêm nghị: “Này Vũ, tôi cảm thấy tên trưởng phòng này không hề đơn giản chút nào”
Vũ Vũ tròn mắt ngạc nhiên: “Ý cậu là sao”
Nguỵ Triết Minh cau mày phân tích: “Hàn Tuyết làm việc ở đây thời gian không dài cũng chả ngắn, nhưng trên dưới người trong công ty hầu hết ai cũng biết cô ấy là thư ký của tôi. Vậy mà tên Nguyên Bình này lại tỏ ra vẻ chỉ mới gặp lại cô ấy ngày hôm đó.”
Vũ Vũ nhướn mày hỏi dò: “Chủ tịch à, có phải cậu đa nghi quá rồi không”
Vẫn giữ thái độ đó Nguỵ Triết Minh đáp: “Tôi chưa bao giờ nghĩ sai điều gì, cậu biết mà. ~ Hắn đưa cô ấy đi chơi khắp khu đó, sống ở đó lâu mà tôi còn không biết nơi đây có sòng bạc ngầm, vậy mà hắn dường như rất am hiểu địa hình.~ Hàn Tuyết nói hắn ta đang sống cùng gia đình ở khu đó, nhưng khu đất đó với một trưởng phòng cỏn con như hắn thì làm gì có khả năng mua hay thuê nhà ở đó.~ Chẳng lẽ hắn cố ý che giấu thân phận thật để vào Nguỵ An làm việc nhằm mục đích khác”
Với những lời Nguỵ Triết Minh nói hoàn toàn hợp lý, anh ấy luôn là người thận trọng trong mọi chuyện, phải quan sát và tìm hiểu kỹ lắm anh ấy mới nói ra suy nghĩ của mình về chuyện đó hoặc người đó, xem ra Vũ Vũ cần phải cho người để ý tên Nguyên Bình này thêm rồi!
Vũ Vũ tặc lưỡi: "Người bí ẩn như vậy không nên để Hàn Tuyết tiếp cận thêm, ngày nào chưa tìm được kẻ giấu mặt muốn hãm hại Tử Hàn Tuyết thì ngày đấy xung quanh cô vẫn còn nhiều nguy hiểm!’’
Nguỵ Triết Minh thở dài, nhắm mắt đưa hai ngón tay lên day day đầu mày. Có vẻ như anh ấy đang rất mệt mỏi, công việc chỉ là hai phần, lo cho người con gái của anh hết tám phần rồi. Tại sao lúc trước cô ấy không xảy ra chuyện gì, từ khi ở bên anh cô ấy hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm như vậy.
Rốt cuộc là kẻ nào? Trên đấu trường doanh nghiệp Nguỵ Triết Minh không ít lần khiến nhiều tên chủ tịch hay giám đốc lụi bại, nên bây giờ để nghi vấn một ai đó với anh là quá khó.
Anh từng không biết cách để yêu một người đến suốt đời, nhưng trong khoảnh khắc này anh chỉ muốn cả cuộc đời này yêu một mình Tử Hàn Tuyết một cách bình yên mà thôi, vậy mà sóng gió lại đang bắt đầu ập đến.<code> •••••••••• </code>Biệt phủ Nguỵ An!
Đã lâu rồi không có được ngày nghỉ phép, hôm nay Tử Mạn Thiên cho phép bản thân ngủ nướng tới trưa mới dậy, cậu bước ra khỏi phòng, sửa sang lại tóc tai cho gọn gàng chuẩn bị ra chơi với Putu.
Vừa định bước đi thì nghe tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, cậu đứng lại cau mày nhìn thử, lúc này Nam Phong Kỳ đưa tay qua đầu vươn người vừa bước ra cửa vừa ngáp ngắn ngáp dài trông đến là bê bối xấu xí!
Ở nơi làm việc rõ là phong thái con của giám đốc bệnh viện, là bác sĩ luôn đứng đầu viện vậy mà ở nhà thì trông không khác gì《cái bang》
Vừa bước ra tới cửa không hiểu cái tên Nam Phong Kỳ này đi đứng kiểu gì mà bị vấp, thân thể cao to của anh ấy lao tới Tử Mạn Thiên, suýt nữa thì vồ lấy cậu ấy kéo ngã chung xuống sàn rồi, cũng may Tử Mạn Thiên là người nhanh nhẹn lui về sau vài bước.
Tử Mạn Thiên nhàn nhã: “Thật kỳ lạ! Ở bệnh viện rõ ràng là một người khác về nhà lại là một người khác, bác sĩ Nam à, bộ anh có anh em sinh đôi à? ~ Hay… anh mắc bệnh đa nhân cách giữa nơi làm việc và nhà”
Nam Phong Kỳ lồm cồm bò dậy, bộ dạng khi ngã của anh ấy cứ như《con ếch khổng lồ》vậy! Đôi mắt như nước hồ thu của anh đang ánh vào chàng thư sinh Tử Mạn Thiên ngây thơ!
Tử Mạn Thiên giống như trang giấy trắng vậy. Cậu rất hiền lành, thích nghe nhạc khi rảnh, không quan tâm lòng người hiểm ác, không biết đến ái tình, cực kỳ ngoan ngoãn và lễ phép.
Cậu nhóc thư sinh này luôn có thái độ thẳng thắn giữa chốn thị phi. Vô cùng, vô cùng yêu thương và vâng lời Tử Hàn Tuyết!
Mỗi lần nhìn thấy Tử Mạn Thiên là cái tên Nam Phong Kỳ ko tự chủ được mà bị cuốn hút vào. Như thiêu thân lao vào lửa…
Không còn nghi ngờ gì nữa – Là yêu đơn phương!
Tử Mạn Thiên đưa tay lên trước mặt Nam Phong Kỳ phẩy phẩy khiến anh ấy giật mình chỉnh đốn lại hành động.
Tử Mạn Thiên cười cười nói: “bác sĩ Nam, anh ngã xong bị chạm giây thần kinh số bảy hả”
“Ngại quá, còn đang ngái ngủ nên anh hơi sơ ý, xin lỗi em nha, khiến bác sĩ Tử giật mình rồi” Nam Phong Kỳ ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi đầu.
Tử Mạn Thiên thong thả nói tiếp: “Hôm nay bác sĩ Nam cũng nghỉ phép sao?!”
“Đúng rồi!” Nam Phong Kỳ đáp
“Vậy bác sĩ Nam nghỉ ngơi đi, em ra ngoài chơi với Putu một chút”.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Anh cũng muốn đi…”
Nói xong, Tử Mạn Thiên ung dung tự tại quay người đi, Nam Phong Kỳ thấy thế cũng lon ton đi theo phía sau.
Hai người một trước một sau lướt qua vườn hoa tươi đang đua nhau nở rộ, lại tới phòng chưng bày đồ cổ, đi thêm một đoạn đã tới《phòng riêng》 của Putu, hai người hết cho ăn rồi lại đến vuốt ve, sau đó lại dẫn nó cùng đi dạo quanh vườn.
Quả đúng là《con mèo to xác》và thông minh. Rất biết phân biệt ai thiện ai ác mà đối xử.<code> •••••••••• </code>Thời gian rất nhanh đã tới lễ Mừng Thọ của Hoàn Mặc!
Sắp đến bảy giờ tối, Tử Hàn Tuyết mặc trên người một chiếc đầm dạ hội hồng phấn, kiểu dáng xòe ở bên dưới giúp cho eo cô có cảm giác nhỏ đi và vòng ba to ra, xẻ nhẹ một bên từ chân váy tới đùi, lộ rõ thân hình tiêu chuẩn đáng mơ ước của nhiều người.
Tử Hàn Tuyết trang điểm phong cách nhẹ nhàng tự nhiên tone hồng đào. Kết hợp búi cao. Nhìn cô toát lên sự thuần khiết, trong trẻo không kém phần sang trọng. Có thể sẽ để lại nhiều ấn tượng cho những ánh nhìn của buổi tiệc ngày hôm nay đây.
Cẩn Duệ Dung là người make-up làm tóc cho cô, còn chiếc đầm lộng lẫy kia là do Nam Phong Kỳ nhờ người bạn thân thiết của mình cấp tốc thiết kế ra.
Chiếc váy thiết kế quả đúng là dành riêng cho Tử Hàn Tuyết, vừa khít mà còn rất hợp.
Nhìn thấy Tử Hàn Tuyết bước từ phòng ra, Nam Phong Kỳ tiến lại xoay xoay người cô đến chóng mặt. Họ sảng khoái chiêm ngưỡng thành quả của mình cố gắng, họ tạo nên một tiểu Tuyết Tuyết hoàn toàn khác với mọi ngày, họ mê mẩn nhìn cô không chớp mắt.
Đôi chân dài thon thả của Tử Hàn Tuyết từng bước từ trong sảnh đi ra cổng. Lúc này Nguỵ Triết Minh đang đứng sẵn bên ngoài cổng, trước đó hơn một tiếng anh ấy có chút việc cần đến công ty giải quyết nên có dặn Tử Hàn Tuyết ở nhà chuẩn bị trước, xong việc anh sẽ về đón cô cùng đi.
Tới cổng biệt phủ anh có cuộc gọi nên mải nghe chưa kịp vào trong sảnh chính, vừa nghe xong cuộc điện thoại quay người vào trong sảnh thì đúng lúc này, anh thấy một người xuất hiện trước mặt anh, cách anh tầm hai mươi bước chân.
Phản ứng đầu tiên của《 tổng tài mặt lạnh》 chính là sửng sốt đến ngây người, dáng người thon thả, dây áo mong manh để lộ xương quai xanh duyên dáng, thêm dáng đi uyển chuyển trên cao gót anh từng mua tặng cô, khiến cô trở nên xinh đẹp rạng rỡ hơn rất nhiều.
Anh ngẩn ra vài giây mới định thần lại được, sau đó anh cười nói: “Đây chẳng phải là nàng công chúa kẹo ngọt của tôi sao!”
…
Ba mươi phút sau, trước cổng lớn biệt thự Hoàn Gia!
Tài xế mở cửa xe cho Nguỵ Triết Minh, anh lập tức chạy sang bên phía Tử Hàn Tuyết ân cần mở cửa xe và chìa một tay đón cô.
Tử Hàn Tuyết cười cười đưa bàn tay trắng mịn như tuyết nắm lấy tay anh. Dù không thích đi, nhưng cô cũng không thể bỏ Nguỵ Triết Minh đi một mình được. Người ta nói đàn ông đi tiệc một mình rất dễ phát sinh “ruồi muỗi”.
Nguỵ Triết Minh nhìn cô cười trìu mến, cánh tay cong lại. Tử Hàn Tuyết đưa một tay vịn lấy cánh tay đó. Hai người tình tứ đi vào trong, trước sự ngưỡng mộ của nhiều người.
Tử Hàn Tuyết nở một nụ cười hạnh phúc hôn nhẹ lên má Nguỵ Triết Minh, rồi sau đó cô ôm chầm lấy anh vào lòng. Có lẽ cả hai đã thấm mệt nên vẫn giữ tư thế đó ngủ quên từ lúc nào mà không hay biết.<code> •••••••••• </code>Hai hôm sau!
Văn phòng của Nguỵ Triết Minh!
Nguyên Bình vẻ mặt giả bộ cảm thán: “Hôm nay được đích thân chủ tịch Nguỵ gọi lên phòng riêng, thật đúng là mãn nguyện!"
Nguỵ Triết Minh nhàn nhã: “Hóa ra là trưởng phòng kinh doanh Nguyên Bình, tôi lại tưởng ai xa lạ."
Nguỵ Triết Minh nghiêng mắt đảo qua Nguyên Bình một vòng, kéo dài giọng chất vấn: “Nói đi, sao cậu biết Tử Hàn Tuyết”
Nguyên Bình cười trừ: “Tử Hàn Tuyết là bạn của tôi. Hôm đó tình cờ gặp lại, thấy cô ấy đang buồn chán nên muốn dạo chơi cùng thôi. Không biết vì lý do gì mà hôm ấy chủ tịch Nguỵ lại có thái độ và cách hành xử khó coi như vậy."
“Khó coi?!” Nguỵ Triết Minh nhếch mép, dùng phong thái uy nghiêm người lãnh đạo nói tiếp,
“Cô ấy là bạn gái của tôi! ~ Bạn gái mình đột nhiên mất tích không ai liên lạc được, mọi người nháo nhào chạy đi tìm. Khi tìm thấy lại đang đi chung với một gã đàn ông lạ mặt thì tôi không được quyền nổi giận ư?”
“Oh~! Hoá ra là như vậy” Nguyên Bình cười mỉm tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn.
Nguỵ Triết Minh lạnh lùng hỏi: “Anh như vậy là có ý gì?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên gặp lại người bạn cũ, trùng hợp cô ấy lại là người yêu của sếp mình. Tôi thấy mừng cho cô ấy thôi, vì đã tìm được người tốt như chủ tịch đây để dựa dẫm” Nguyên Bình cười tươi rói như gió xuân.
Sau đó hắn cúi đầu xin phép về lại phòng làm việc.
Hắn vừa đi chưa bao lâu thì Vũ Vũ đẩy cửa vào, tiến lại trước bàn làm việc của Nguỵ Triết Minh kéo ghế ngồi đối diện anh.
“Cậu ta là ai vậy? Chuyện hôm trước là thế nào? Hàn Tuyết xảy ra chuyện gì mà cậu về gấp vậy”
Nguỵ Triết Minh nheo mày giọng nghiêm nghị: “Này Vũ, tôi cảm thấy tên trưởng phòng này không hề đơn giản chút nào”
Vũ Vũ tròn mắt ngạc nhiên: “Ý cậu là sao”
Nguỵ Triết Minh cau mày phân tích: “Hàn Tuyết làm việc ở đây thời gian không dài cũng chả ngắn, nhưng trên dưới người trong công ty hầu hết ai cũng biết cô ấy là thư ký của tôi. Vậy mà tên Nguyên Bình này lại tỏ ra vẻ chỉ mới gặp lại cô ấy ngày hôm đó.”
Vũ Vũ nhướn mày hỏi dò: “Chủ tịch à, có phải cậu đa nghi quá rồi không”
Vẫn giữ thái độ đó Nguỵ Triết Minh đáp: “Tôi chưa bao giờ nghĩ sai điều gì, cậu biết mà. ~ Hắn đưa cô ấy đi chơi khắp khu đó, sống ở đó lâu mà tôi còn không biết nơi đây có sòng bạc ngầm, vậy mà hắn dường như rất am hiểu địa hình.~ Hàn Tuyết nói hắn ta đang sống cùng gia đình ở khu đó, nhưng khu đất đó với một trưởng phòng cỏn con như hắn thì làm gì có khả năng mua hay thuê nhà ở đó.~ Chẳng lẽ hắn cố ý che giấu thân phận thật để vào Nguỵ An làm việc nhằm mục đích khác”
Với những lời Nguỵ Triết Minh nói hoàn toàn hợp lý, anh ấy luôn là người thận trọng trong mọi chuyện, phải quan sát và tìm hiểu kỹ lắm anh ấy mới nói ra suy nghĩ của mình về chuyện đó hoặc người đó, xem ra Vũ Vũ cần phải cho người để ý tên Nguyên Bình này thêm rồi!
Vũ Vũ tặc lưỡi: "Người bí ẩn như vậy không nên để Hàn Tuyết tiếp cận thêm, ngày nào chưa tìm được kẻ giấu mặt muốn hãm hại Tử Hàn Tuyết thì ngày đấy xung quanh cô vẫn còn nhiều nguy hiểm!’’
Nguỵ Triết Minh thở dài, nhắm mắt đưa hai ngón tay lên day day đầu mày. Có vẻ như anh ấy đang rất mệt mỏi, công việc chỉ là hai phần, lo cho người con gái của anh hết tám phần rồi. Tại sao lúc trước cô ấy không xảy ra chuyện gì, từ khi ở bên anh cô ấy hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm như vậy.
Rốt cuộc là kẻ nào? Trên đấu trường doanh nghiệp Nguỵ Triết Minh không ít lần khiến nhiều tên chủ tịch hay giám đốc lụi bại, nên bây giờ để nghi vấn một ai đó với anh là quá khó.
Anh từng không biết cách để yêu một người đến suốt đời, nhưng trong khoảnh khắc này anh chỉ muốn cả cuộc đời này yêu một mình Tử Hàn Tuyết một cách bình yên mà thôi, vậy mà sóng gió lại đang bắt đầu ập đến.<code> •••••••••• </code>Biệt phủ Nguỵ An!
Đã lâu rồi không có được ngày nghỉ phép, hôm nay Tử Mạn Thiên cho phép bản thân ngủ nướng tới trưa mới dậy, cậu bước ra khỏi phòng, sửa sang lại tóc tai cho gọn gàng chuẩn bị ra chơi với Putu.
Vừa định bước đi thì nghe tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, cậu đứng lại cau mày nhìn thử, lúc này Nam Phong Kỳ đưa tay qua đầu vươn người vừa bước ra cửa vừa ngáp ngắn ngáp dài trông đến là bê bối xấu xí!
Ở nơi làm việc rõ là phong thái con của giám đốc bệnh viện, là bác sĩ luôn đứng đầu viện vậy mà ở nhà thì trông không khác gì《cái bang》
Vừa bước ra tới cửa không hiểu cái tên Nam Phong Kỳ này đi đứng kiểu gì mà bị vấp, thân thể cao to của anh ấy lao tới Tử Mạn Thiên, suýt nữa thì vồ lấy cậu ấy kéo ngã chung xuống sàn rồi, cũng may Tử Mạn Thiên là người nhanh nhẹn lui về sau vài bước.
Tử Mạn Thiên nhàn nhã: “Thật kỳ lạ! Ở bệnh viện rõ ràng là một người khác về nhà lại là một người khác, bác sĩ Nam à, bộ anh có anh em sinh đôi à? ~ Hay… anh mắc bệnh đa nhân cách giữa nơi làm việc và nhà”
Nam Phong Kỳ lồm cồm bò dậy, bộ dạng khi ngã của anh ấy cứ như《con ếch khổng lồ》vậy! Đôi mắt như nước hồ thu của anh đang ánh vào chàng thư sinh Tử Mạn Thiên ngây thơ!
Tử Mạn Thiên giống như trang giấy trắng vậy. Cậu rất hiền lành, thích nghe nhạc khi rảnh, không quan tâm lòng người hiểm ác, không biết đến ái tình, cực kỳ ngoan ngoãn và lễ phép.
Cậu nhóc thư sinh này luôn có thái độ thẳng thắn giữa chốn thị phi. Vô cùng, vô cùng yêu thương và vâng lời Tử Hàn Tuyết!
Mỗi lần nhìn thấy Tử Mạn Thiên là cái tên Nam Phong Kỳ ko tự chủ được mà bị cuốn hút vào. Như thiêu thân lao vào lửa…
Không còn nghi ngờ gì nữa – Là yêu đơn phương!
Tử Mạn Thiên đưa tay lên trước mặt Nam Phong Kỳ phẩy phẩy khiến anh ấy giật mình chỉnh đốn lại hành động.
Tử Mạn Thiên cười cười nói: “bác sĩ Nam, anh ngã xong bị chạm giây thần kinh số bảy hả”
“Ngại quá, còn đang ngái ngủ nên anh hơi sơ ý, xin lỗi em nha, khiến bác sĩ Tử giật mình rồi” Nam Phong Kỳ ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi đầu.
Tử Mạn Thiên thong thả nói tiếp: “Hôm nay bác sĩ Nam cũng nghỉ phép sao?!”
“Đúng rồi!” Nam Phong Kỳ đáp
“Vậy bác sĩ Nam nghỉ ngơi đi, em ra ngoài chơi với Putu một chút”.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Anh cũng muốn đi…”
Nói xong, Tử Mạn Thiên ung dung tự tại quay người đi, Nam Phong Kỳ thấy thế cũng lon ton đi theo phía sau.
Hai người một trước một sau lướt qua vườn hoa tươi đang đua nhau nở rộ, lại tới phòng chưng bày đồ cổ, đi thêm một đoạn đã tới《phòng riêng》 của Putu, hai người hết cho ăn rồi lại đến vuốt ve, sau đó lại dẫn nó cùng đi dạo quanh vườn.
Quả đúng là《con mèo to xác》và thông minh. Rất biết phân biệt ai thiện ai ác mà đối xử.<code> •••••••••• </code>Thời gian rất nhanh đã tới lễ Mừng Thọ của Hoàn Mặc!
Sắp đến bảy giờ tối, Tử Hàn Tuyết mặc trên người một chiếc đầm dạ hội hồng phấn, kiểu dáng xòe ở bên dưới giúp cho eo cô có cảm giác nhỏ đi và vòng ba to ra, xẻ nhẹ một bên từ chân váy tới đùi, lộ rõ thân hình tiêu chuẩn đáng mơ ước của nhiều người.
Tử Hàn Tuyết trang điểm phong cách nhẹ nhàng tự nhiên tone hồng đào. Kết hợp búi cao. Nhìn cô toát lên sự thuần khiết, trong trẻo không kém phần sang trọng. Có thể sẽ để lại nhiều ấn tượng cho những ánh nhìn của buổi tiệc ngày hôm nay đây.
Cẩn Duệ Dung là người make-up làm tóc cho cô, còn chiếc đầm lộng lẫy kia là do Nam Phong Kỳ nhờ người bạn thân thiết của mình cấp tốc thiết kế ra.
Chiếc váy thiết kế quả đúng là dành riêng cho Tử Hàn Tuyết, vừa khít mà còn rất hợp.
Nhìn thấy Tử Hàn Tuyết bước từ phòng ra, Nam Phong Kỳ tiến lại xoay xoay người cô đến chóng mặt. Họ sảng khoái chiêm ngưỡng thành quả của mình cố gắng, họ tạo nên một tiểu Tuyết Tuyết hoàn toàn khác với mọi ngày, họ mê mẩn nhìn cô không chớp mắt.
Đôi chân dài thon thả của Tử Hàn Tuyết từng bước từ trong sảnh đi ra cổng. Lúc này Nguỵ Triết Minh đang đứng sẵn bên ngoài cổng, trước đó hơn một tiếng anh ấy có chút việc cần đến công ty giải quyết nên có dặn Tử Hàn Tuyết ở nhà chuẩn bị trước, xong việc anh sẽ về đón cô cùng đi.
Tới cổng biệt phủ anh có cuộc gọi nên mải nghe chưa kịp vào trong sảnh chính, vừa nghe xong cuộc điện thoại quay người vào trong sảnh thì đúng lúc này, anh thấy một người xuất hiện trước mặt anh, cách anh tầm hai mươi bước chân.
Phản ứng đầu tiên của《 tổng tài mặt lạnh》 chính là sửng sốt đến ngây người, dáng người thon thả, dây áo mong manh để lộ xương quai xanh duyên dáng, thêm dáng đi uyển chuyển trên cao gót anh từng mua tặng cô, khiến cô trở nên xinh đẹp rạng rỡ hơn rất nhiều.
Anh ngẩn ra vài giây mới định thần lại được, sau đó anh cười nói: “Đây chẳng phải là nàng công chúa kẹo ngọt của tôi sao!”
…
Ba mươi phút sau, trước cổng lớn biệt thự Hoàn Gia!
Tài xế mở cửa xe cho Nguỵ Triết Minh, anh lập tức chạy sang bên phía Tử Hàn Tuyết ân cần mở cửa xe và chìa một tay đón cô.
Tử Hàn Tuyết cười cười đưa bàn tay trắng mịn như tuyết nắm lấy tay anh. Dù không thích đi, nhưng cô cũng không thể bỏ Nguỵ Triết Minh đi một mình được. Người ta nói đàn ông đi tiệc một mình rất dễ phát sinh “ruồi muỗi”.
Nguỵ Triết Minh nhìn cô cười trìu mến, cánh tay cong lại. Tử Hàn Tuyết đưa một tay vịn lấy cánh tay đó. Hai người tình tứ đi vào trong, trước sự ngưỡng mộ của nhiều người.