Chương 40: Náo loạn bữa tiệc
Đây là lần đầu tiên họ thấy có cô gái được đi cùng với chủ tịch trẻ của Nguỵ An. Trước đây, anh là nguồn cảm hứng cho báo trí đồn đại về chuyện anh thích đàn ông, paparazi vô tình gặp anh đi cùng gã đàn ông nào là ngay hôm sau tên Nguỵ Triết Minh lại lên đầu bảng hotsearch.
Tiệc mừng thọ của Hoàn Mặc hết sức phô trương, giới thượng lưu, người quyền cao chức trọng từ khắp mọi ngả đường cùng nhau tới, rộn ràng nhốn nháo từng chiếc xe hạng sang dừng tại thảm đỏ cổng lớn biệt thự
Lúc này, Minh Nhược Y đang đứng một góc, siết chặt tay, ngón tay bấm cả vào lòng bàn tay, vẻ mặt đã khó coi đến mức sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Ả ngàn lần không tưởng tượng Tử Hàn Tuyết trong thời gian ngắn lại thay đổi đến chóng mặt như thế, khí chất ngời ngời trên người Tử Hàn Tuyết đúng là không ai địch lại. Minh Nhược Y thầm ganh tị vì đó mới chính là vóc dáng của cô ta lúc trước.
Bây giờ bầu to vượt mặt toàn thân ục ịch, di chuyển cũng khó khăn, nhan sắc cũng theo đó mà xuống cấp trầm trọng đến nỗi Hoàn Cẩn Nam lúc nào cũng tỏ vẻ《chán ghét》ả ra mặt.
Sau tầm bốn mươi phút dự tiệc, Tử Hàn Tuyết thấy mỏi chân muốn tìm chỗ ngồi, Nguỵ Triết Minh cần đi giao tiếp bàn chuyện với đối tác, người quen, nên hai người phải tách nhau ra.
Tử Hàn Tuyết xoay ngang xoay dọc tìm một chỗ khuất giản dị vắng người để ngồi, thì vô tình cô nhìn thấy một quý ông doanh nhân, thần sắc khoan thai lãnh đạm, khí chất ngời ngời khoác lên mình bộ vest vừa vặn với số đo chuẩn của cơ thể tạo nên sự thành đạt lịch sự đang nhìn về phía cô.
Ông ấy gật đầu chào hỏi với Tử Hàn Tuyết, cô cũng lịch sự đáp lại, mặc dù không biết đó là ai, nhưng cũng có thể là người quen của Nguỵ Triết Minh, thấy cô đi cùng với anh ấy thì chào hỏi qua loa vậy.
Đã tìm được chỗ nên Tử Hàn Tuyết thoả mãn ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống chưa kịp nóng ghế thì Tử Hàn Tuyết đã bị《mụ phù thuỷ》chua ngoa Hoàn Tĩnh Chi tới làm phiền,
“Chẳng phải là Tử Hàn Tuyết đây sao! Từ đâu mà cô có nhiều tiền để giáp lên người trang phục phụ kiện sang trọng thế này? Hay là… lại đi《 hợp đồng lên giường 》với đại gia để có tiền đi《thuê》chúng vậy!”
Tử Hàn Tuyết đưa tay phủi phủi vai, chậm rãi nói: “Hây ya! Đúng là trẻ đẹp thì lúc nào cũng có lợi hơn người những loại già, xấu, độc mồm còn nham hiểm không ai dám lại gần nên phải dùng tiền qua đêm với trai trẻ!"
“Cô….”
Thấy tình cảnh xung quanh có vài người đang nhìn về phía họ, Hoàn Tĩnh Chi miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng cúi người ghé sát vào tai Tử Hàn Tuyết thì thầm,
“Mày cứ chờ đó đi, phim hay còn đang chờ《diễn viên chính》”
Dứt lời bà ta quay người kiêu ngạo rời đi, Tử Hàn Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện Minh Nhược Y đang nhìn cô với ánh mắt đầy âm mưu, thấy cô nhìn tới ả ta liền nhếch mép một cái trông rất tự mãn.
Cô thừa biết Hoàn Tĩnh Chi với Minh Nhược Y cùng một phe, vì nể mặt ông nội và Hoàn Cẩn Nam chứ không cô đã cho hai mẹ con lắm mưu nhiều kế đó ra bã từ lâu rồi.
Ngồi một chỗ cũng chán nên Tử Hàn Tuyết đứng lên xoay người đi loanh quanh tìm đồ ăn. Sau đó cô chậm rãi len lỏi bước từng bước ra bên ngoài vườn cho thoáng.
Gió đêm thổi đến khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đứng trên cao gót lâu cô cảm thấy chân mình đang dần dần tê cứng nên lân la quay trở lại vị trí ghế lúc nãy ngồi.
Lúc này ở phía Nguỵ Triết Minh, một vị đối tác lớn tuổi nhiệt tình chào đón,
“Không ngờ Chủ tịch Nguỵ hàng ngày bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn có thời gian đến tham dự Mừng Thọ của chủ tịch Hoàn Mặc, đúng là vinh hạnh cho ngài ấy quá!”
Nguỵ Triết Minh khách sáo nói: “Giám đốc Ngô quá lời rồi.”
Không ngờ nhân lúc không ai để ý Minh Nhược Y tự ý đi tới phía Nguỵ Triết Minh đang nói chuyện với đối tác cúi chào, nói,
“Chào chủ tịch Nguỵ, chắc hẳn chúng ta không còn xa lạ, nhưng dù sao hôm nay cũng cám ơn anh đã đến dự Mừng thọ ông nội chồng tương lai của tôi.”
Nguỵ Triết Minh nhìn cô ta trầm ngâm vài giây. Hẳn là muốn mượn cơ hội này lại bày trò tiếp cận anh như cách cô ta từng tiếp cận Hoàn Cẩn Nam đây mà, bầu vượt mặt rồi mà vẫn quỷ kế đa đoan!
Tử Hàn Tuyết bên đây vừa định xỏ chân vào lại giày cao gót để đi tìm Nguỵ Triết Minh thì cảm thấy phía dưới chân, đúng hơn là bên trong giày cao gót của cô có thứ gì đó mềm mềm, lông lông nhột nhột.
Cô hơi khom mình cúi xuống nhìn chợt lông tơ sau gáy dựng đứng hết lên, hai hàm răng đánh cầm cập hét toáng lên khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Tử Hàn Tuyết.
Hoàn Tĩnh Chi híp mắt nhìn cô một lượt, có hơi bất mãn nói: “Chẳng biết cô gái này có chuyện gì mà làm náo loạn bữa tiệc Mừng Thọ của bố tôi vậy."
Đột nhiên, một giọng nữ truyền tới: “Ôi! Đây chẳng phải bạn gái của chủ tịch Nguỵ sao!”
Tử Hàn Tuyết bỗng đứng khựng lại, quay đầu nhìn qua, linh cảm quả không sai, lại là ả Minh Nhược Y.
Minh Nhược Y mặc một chiếc đầm bầu màu đen, khoác bên ngoài là chiếc áo lông chồn màu trắng, bên cạnh cô ta là Hoàn Cẩn Nam khoác trên mình bộ vest đen.
Minh Nhược Y khoác tay hắn ta khệnh khạng vác bụng bầu từng bước cùng Hoàn Cẩn Nam đi lại hướng Tử Hàn Tuyết.
Minh Nhược Y nghĩ rằng làm cho Tử Hàn Tuyết bẽ mặt trước những vị quan khách có chức có quyền thế này thì ắt hẳn sẽ khiến Tử Hàn Tuyết xấu hổ, Nguỵ Triết Minh vì mặt mũi mà cũng không dám đứng ra bảo vệ cho cô ta, nên trong lòng đang cực kỳ hả hê.
Ánh mắt Hoàn Cẩn Nam từ đầu đến cuối như chất kết dính, bị dính chặt lên mặt Tử Hàn Tuyết. Hắn định cúi xuống giúp cô đeo lại giày chợt bị Minh Nhược Y cản lại. Cô ta dùng giọng nói bén nhọn của mình gây sự,
“Sao chủ tịch Nguỵ lại có thể để mắt đến loại phụ nữ mặt dày thế này chứ, không biết xấu hổ gây náo loạn bữa tiệc chưa đủ còn định trước mặt mọi người quyến rũ chồng sắp cưới tôi.”
Tử Hàn Tuyết trừng mắt chuẩn bị đứng phản kích, thì tiếng nói lạnh lùng bức người của Nguỵ Triết Minh từ hướng nhà vệ sinh vang lên.Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn sang.
Nguỵ Triết Minh từ trong sự vây quanh của nhiều người bước đến. Minh Nhược Y kinh ngạc đứng đơ người.
Đôi mắt chùn xuống vì cảm thấy có lỗi dừng lại trên người Tử Hàn Tuyết, căn bản Nguỵ Triết Minh xem những người khác là không tồn tại.
Anh khom người ngồi xuống nhẹ nhàng đưa tay cầm chân cô xỏ vào từng chiếc cao gót. Sau đó đứng lên đỡ lấy người Tử Hàn Tuyết cùng đứng bên cạnh mình.
Nguỵ Triết Minh nhìn Minh Nhược Y trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, mặt lạnh như băng, cất lời: “Tôi yêu người thế nào có cần cô ý kiến dùm không? Cô có bạn trai rồi sao không lo nhốt hắn lại đi, để hắn xổng chuồng chạy rông. Vợ sắp cưới của tôi rất quyến rũ, nhưng cô ấy chỉ quyến rũ khi ở cùng tôi, con chồng sắp cưới cô và cô bốc mùi như nhau thì tư cách gì mong được vợ sắp cưới của tôi quyến rũ.”
Nguỵ Triết Minh đưa ánh mắt sắc lẹm hướng về Hoàn Mặc nhếch mép nói: “Đây là lần đầu tôi tham dự tiệc do Hoàn Thị tổ chức, nhờ cháu dâu tương lai của ông, tôi thấy mình bắt đầu có hứng thú với Hoàn Thị rồi đó.”
Dứt lời anh luồn tay qua eo dìu Tử Hàn Tuyết cùng rời đi.
Cô ả Minh Nhược Y nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Hoàn Mặc nghe thấy những lợi đe doạ ấy trong lòng tức giận đầy trời đi tới thẳng tay dáng lên mặt ả tiểu tam một bạt tay đau điếng, âm thanh phát ra khiến người xung có thể cảm nhận được là dường như chiếc hàm của cô ta có thể bị lệch vì cái tát đó.
Mặc dù Hoàn Thị là tập đoạn có tiếng trong nước, nhưng những năm gần đây Hoàn Thị rất nhiều lần trên bờ vực phá sản vì thế họ rất cần qua lại chặt chẽ với Nguỵ An để sớm ngày được hợp tác. Nhưng hết lần này đến lần khác đều bị ả Minh Nhược Y phá hoại.
Chỉ có Nguỵ Triết Minh mới đưa Hoàn Thị trở lại được vị trí ban đầu và chỉ Nguỵ An cũng rất dễ dàng thu mua Hoàn Thị.<code> •••••••••• </code>Sáng hôm sau tại bệnh viện A!
Cẩn Duệ Dung vừa đi vừa xem tài liệu, không chú ý xung quanh, một thân nhân vội vàng chạy ngang va phải cô khiến cô chao đảo suýt nữa nằm ra đất, cũng may Vũ Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô mới có thể an toàn đứng vững.
Gặp được cô anh mừng thầm trong bụng, vừa đến còn được ôm trọn cô vào lòng, anh cười dịu dàng: “Chào bác sĩ Cẩn!”
Cẩn Duệ Dung giật mình đứng thẳng trấn chỉnh lại tư thế, đảo mắt qua lại ấp úng chào: “Ừ, chào, sao anh lại đến đây?”
Thái độ cùng lời nói của cô lạnh như băng tuyết, cô vẫn còn giận chuyện hôm đó sao, hôm nay anh đến một phần để tái khám, còn chủ đích thật sự là muốn đến giải thích với cô rõ mọi chuyện.
''Tôi có thể nói chuyện với em một chút không?!" Vũ Vũ có chút lúng túng
Vẫn thái độ lạnh lùng đó Cẩn Duệ Dung đáp: “Tôi bận lắm, với lại Nam Phong Kỳ mới là bác sĩ điều trị của anh, mong anh đến đúng nơi tìm đúng người”
Vũ Vũ cười gượng nhét vào tay cô một túi giấy, bên trong là loại bánh mà cô thích ăn nhất, anh luôn ghi nhớ những lời cô nói những thói quen sở thích của cô vào trong đầu, để tiện bề quan tâm chăm sóc cô hơn.
“Thật ra… anh không cần cảm thấy có lỗi với tôi đâu, tôi không sao, nên mong là anh từ nay đừng tặng quà hay bắt chuyện với tôi nữa. Tôi…” vừa nói Cẩn Duệ Dung vừa đưa tay định trả lại túi giấy cho Vũ
Cô chớp mắt kinh ngạc, lúc này gương mặt anh ấy thất thần đưa tay ôm lấy ngực mình, không nói không rằng ngồi bệt xuống đất.
Tiệc mừng thọ của Hoàn Mặc hết sức phô trương, giới thượng lưu, người quyền cao chức trọng từ khắp mọi ngả đường cùng nhau tới, rộn ràng nhốn nháo từng chiếc xe hạng sang dừng tại thảm đỏ cổng lớn biệt thự
Lúc này, Minh Nhược Y đang đứng một góc, siết chặt tay, ngón tay bấm cả vào lòng bàn tay, vẻ mặt đã khó coi đến mức sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Ả ngàn lần không tưởng tượng Tử Hàn Tuyết trong thời gian ngắn lại thay đổi đến chóng mặt như thế, khí chất ngời ngời trên người Tử Hàn Tuyết đúng là không ai địch lại. Minh Nhược Y thầm ganh tị vì đó mới chính là vóc dáng của cô ta lúc trước.
Bây giờ bầu to vượt mặt toàn thân ục ịch, di chuyển cũng khó khăn, nhan sắc cũng theo đó mà xuống cấp trầm trọng đến nỗi Hoàn Cẩn Nam lúc nào cũng tỏ vẻ《chán ghét》ả ra mặt.
Sau tầm bốn mươi phút dự tiệc, Tử Hàn Tuyết thấy mỏi chân muốn tìm chỗ ngồi, Nguỵ Triết Minh cần đi giao tiếp bàn chuyện với đối tác, người quen, nên hai người phải tách nhau ra.
Tử Hàn Tuyết xoay ngang xoay dọc tìm một chỗ khuất giản dị vắng người để ngồi, thì vô tình cô nhìn thấy một quý ông doanh nhân, thần sắc khoan thai lãnh đạm, khí chất ngời ngời khoác lên mình bộ vest vừa vặn với số đo chuẩn của cơ thể tạo nên sự thành đạt lịch sự đang nhìn về phía cô.
Ông ấy gật đầu chào hỏi với Tử Hàn Tuyết, cô cũng lịch sự đáp lại, mặc dù không biết đó là ai, nhưng cũng có thể là người quen của Nguỵ Triết Minh, thấy cô đi cùng với anh ấy thì chào hỏi qua loa vậy.
Đã tìm được chỗ nên Tử Hàn Tuyết thoả mãn ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống chưa kịp nóng ghế thì Tử Hàn Tuyết đã bị《mụ phù thuỷ》chua ngoa Hoàn Tĩnh Chi tới làm phiền,
“Chẳng phải là Tử Hàn Tuyết đây sao! Từ đâu mà cô có nhiều tiền để giáp lên người trang phục phụ kiện sang trọng thế này? Hay là… lại đi《 hợp đồng lên giường 》với đại gia để có tiền đi《thuê》chúng vậy!”
Tử Hàn Tuyết đưa tay phủi phủi vai, chậm rãi nói: “Hây ya! Đúng là trẻ đẹp thì lúc nào cũng có lợi hơn người những loại già, xấu, độc mồm còn nham hiểm không ai dám lại gần nên phải dùng tiền qua đêm với trai trẻ!"
“Cô….”
Thấy tình cảnh xung quanh có vài người đang nhìn về phía họ, Hoàn Tĩnh Chi miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng cúi người ghé sát vào tai Tử Hàn Tuyết thì thầm,
“Mày cứ chờ đó đi, phim hay còn đang chờ《diễn viên chính》”
Dứt lời bà ta quay người kiêu ngạo rời đi, Tử Hàn Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện Minh Nhược Y đang nhìn cô với ánh mắt đầy âm mưu, thấy cô nhìn tới ả ta liền nhếch mép một cái trông rất tự mãn.
Cô thừa biết Hoàn Tĩnh Chi với Minh Nhược Y cùng một phe, vì nể mặt ông nội và Hoàn Cẩn Nam chứ không cô đã cho hai mẹ con lắm mưu nhiều kế đó ra bã từ lâu rồi.
Ngồi một chỗ cũng chán nên Tử Hàn Tuyết đứng lên xoay người đi loanh quanh tìm đồ ăn. Sau đó cô chậm rãi len lỏi bước từng bước ra bên ngoài vườn cho thoáng.
Gió đêm thổi đến khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đứng trên cao gót lâu cô cảm thấy chân mình đang dần dần tê cứng nên lân la quay trở lại vị trí ghế lúc nãy ngồi.
Lúc này ở phía Nguỵ Triết Minh, một vị đối tác lớn tuổi nhiệt tình chào đón,
“Không ngờ Chủ tịch Nguỵ hàng ngày bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn có thời gian đến tham dự Mừng Thọ của chủ tịch Hoàn Mặc, đúng là vinh hạnh cho ngài ấy quá!”
Nguỵ Triết Minh khách sáo nói: “Giám đốc Ngô quá lời rồi.”
Không ngờ nhân lúc không ai để ý Minh Nhược Y tự ý đi tới phía Nguỵ Triết Minh đang nói chuyện với đối tác cúi chào, nói,
“Chào chủ tịch Nguỵ, chắc hẳn chúng ta không còn xa lạ, nhưng dù sao hôm nay cũng cám ơn anh đã đến dự Mừng thọ ông nội chồng tương lai của tôi.”
Nguỵ Triết Minh nhìn cô ta trầm ngâm vài giây. Hẳn là muốn mượn cơ hội này lại bày trò tiếp cận anh như cách cô ta từng tiếp cận Hoàn Cẩn Nam đây mà, bầu vượt mặt rồi mà vẫn quỷ kế đa đoan!
Tử Hàn Tuyết bên đây vừa định xỏ chân vào lại giày cao gót để đi tìm Nguỵ Triết Minh thì cảm thấy phía dưới chân, đúng hơn là bên trong giày cao gót của cô có thứ gì đó mềm mềm, lông lông nhột nhột.
Cô hơi khom mình cúi xuống nhìn chợt lông tơ sau gáy dựng đứng hết lên, hai hàm răng đánh cầm cập hét toáng lên khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Tử Hàn Tuyết.
Hoàn Tĩnh Chi híp mắt nhìn cô một lượt, có hơi bất mãn nói: “Chẳng biết cô gái này có chuyện gì mà làm náo loạn bữa tiệc Mừng Thọ của bố tôi vậy."
Đột nhiên, một giọng nữ truyền tới: “Ôi! Đây chẳng phải bạn gái của chủ tịch Nguỵ sao!”
Tử Hàn Tuyết bỗng đứng khựng lại, quay đầu nhìn qua, linh cảm quả không sai, lại là ả Minh Nhược Y.
Minh Nhược Y mặc một chiếc đầm bầu màu đen, khoác bên ngoài là chiếc áo lông chồn màu trắng, bên cạnh cô ta là Hoàn Cẩn Nam khoác trên mình bộ vest đen.
Minh Nhược Y khoác tay hắn ta khệnh khạng vác bụng bầu từng bước cùng Hoàn Cẩn Nam đi lại hướng Tử Hàn Tuyết.
Minh Nhược Y nghĩ rằng làm cho Tử Hàn Tuyết bẽ mặt trước những vị quan khách có chức có quyền thế này thì ắt hẳn sẽ khiến Tử Hàn Tuyết xấu hổ, Nguỵ Triết Minh vì mặt mũi mà cũng không dám đứng ra bảo vệ cho cô ta, nên trong lòng đang cực kỳ hả hê.
Ánh mắt Hoàn Cẩn Nam từ đầu đến cuối như chất kết dính, bị dính chặt lên mặt Tử Hàn Tuyết. Hắn định cúi xuống giúp cô đeo lại giày chợt bị Minh Nhược Y cản lại. Cô ta dùng giọng nói bén nhọn của mình gây sự,
“Sao chủ tịch Nguỵ lại có thể để mắt đến loại phụ nữ mặt dày thế này chứ, không biết xấu hổ gây náo loạn bữa tiệc chưa đủ còn định trước mặt mọi người quyến rũ chồng sắp cưới tôi.”
Tử Hàn Tuyết trừng mắt chuẩn bị đứng phản kích, thì tiếng nói lạnh lùng bức người của Nguỵ Triết Minh từ hướng nhà vệ sinh vang lên.Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn sang.
Nguỵ Triết Minh từ trong sự vây quanh của nhiều người bước đến. Minh Nhược Y kinh ngạc đứng đơ người.
Đôi mắt chùn xuống vì cảm thấy có lỗi dừng lại trên người Tử Hàn Tuyết, căn bản Nguỵ Triết Minh xem những người khác là không tồn tại.
Anh khom người ngồi xuống nhẹ nhàng đưa tay cầm chân cô xỏ vào từng chiếc cao gót. Sau đó đứng lên đỡ lấy người Tử Hàn Tuyết cùng đứng bên cạnh mình.
Nguỵ Triết Minh nhìn Minh Nhược Y trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn, mặt lạnh như băng, cất lời: “Tôi yêu người thế nào có cần cô ý kiến dùm không? Cô có bạn trai rồi sao không lo nhốt hắn lại đi, để hắn xổng chuồng chạy rông. Vợ sắp cưới của tôi rất quyến rũ, nhưng cô ấy chỉ quyến rũ khi ở cùng tôi, con chồng sắp cưới cô và cô bốc mùi như nhau thì tư cách gì mong được vợ sắp cưới của tôi quyến rũ.”
Nguỵ Triết Minh đưa ánh mắt sắc lẹm hướng về Hoàn Mặc nhếch mép nói: “Đây là lần đầu tôi tham dự tiệc do Hoàn Thị tổ chức, nhờ cháu dâu tương lai của ông, tôi thấy mình bắt đầu có hứng thú với Hoàn Thị rồi đó.”
Dứt lời anh luồn tay qua eo dìu Tử Hàn Tuyết cùng rời đi.
Cô ả Minh Nhược Y nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Hoàn Mặc nghe thấy những lợi đe doạ ấy trong lòng tức giận đầy trời đi tới thẳng tay dáng lên mặt ả tiểu tam một bạt tay đau điếng, âm thanh phát ra khiến người xung có thể cảm nhận được là dường như chiếc hàm của cô ta có thể bị lệch vì cái tát đó.
Mặc dù Hoàn Thị là tập đoạn có tiếng trong nước, nhưng những năm gần đây Hoàn Thị rất nhiều lần trên bờ vực phá sản vì thế họ rất cần qua lại chặt chẽ với Nguỵ An để sớm ngày được hợp tác. Nhưng hết lần này đến lần khác đều bị ả Minh Nhược Y phá hoại.
Chỉ có Nguỵ Triết Minh mới đưa Hoàn Thị trở lại được vị trí ban đầu và chỉ Nguỵ An cũng rất dễ dàng thu mua Hoàn Thị.<code> •••••••••• </code>Sáng hôm sau tại bệnh viện A!
Cẩn Duệ Dung vừa đi vừa xem tài liệu, không chú ý xung quanh, một thân nhân vội vàng chạy ngang va phải cô khiến cô chao đảo suýt nữa nằm ra đất, cũng may Vũ Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô mới có thể an toàn đứng vững.
Gặp được cô anh mừng thầm trong bụng, vừa đến còn được ôm trọn cô vào lòng, anh cười dịu dàng: “Chào bác sĩ Cẩn!”
Cẩn Duệ Dung giật mình đứng thẳng trấn chỉnh lại tư thế, đảo mắt qua lại ấp úng chào: “Ừ, chào, sao anh lại đến đây?”
Thái độ cùng lời nói của cô lạnh như băng tuyết, cô vẫn còn giận chuyện hôm đó sao, hôm nay anh đến một phần để tái khám, còn chủ đích thật sự là muốn đến giải thích với cô rõ mọi chuyện.
''Tôi có thể nói chuyện với em một chút không?!" Vũ Vũ có chút lúng túng
Vẫn thái độ lạnh lùng đó Cẩn Duệ Dung đáp: “Tôi bận lắm, với lại Nam Phong Kỳ mới là bác sĩ điều trị của anh, mong anh đến đúng nơi tìm đúng người”
Vũ Vũ cười gượng nhét vào tay cô một túi giấy, bên trong là loại bánh mà cô thích ăn nhất, anh luôn ghi nhớ những lời cô nói những thói quen sở thích của cô vào trong đầu, để tiện bề quan tâm chăm sóc cô hơn.
“Thật ra… anh không cần cảm thấy có lỗi với tôi đâu, tôi không sao, nên mong là anh từ nay đừng tặng quà hay bắt chuyện với tôi nữa. Tôi…” vừa nói Cẩn Duệ Dung vừa đưa tay định trả lại túi giấy cho Vũ
Cô chớp mắt kinh ngạc, lúc này gương mặt anh ấy thất thần đưa tay ôm lấy ngực mình, không nói không rằng ngồi bệt xuống đất.