Chương 48: Bố ơi
Lúc Nguỵ Triết Minh làm việc tại văn phòng công ty, sẽ luôn có các nhân viên nữ lần lượt lén la lén lút lấy cớ mang văn kiện lên cho chủ tịch ký rồi đính kèm vài món đồ được tẩm mùi nước hoa mà họ dùng để cố ý gây ấn tượng với chủ tịch tài sắc của họ, thời gian này anh ấy làm việc tại nhà, bọn họ thay nhau chạy tới nhờ vả trợ lý Dương mang quà cáp thư từ đến nhà cho Nguỵ Triết Minh.
Một cô người yêu không chịu thiệt như Tử Hàn Tuyết, trước khi chuyển quà đương nhiên cũng《thay mặt》Nguỵ Triết Minh duyệt sơ qua. Các món quà hay những bức thư tình quả nhiên vô cùng phong phú đa dạng.
Tử Hàn Tuyết hễ nhìn thấy những món quà đủ loại hình dáng kia, nhất định mặt mày cau có, sau đó dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù liếc qua một cái, còn Nguỵ Triết Minh không thèm nhìn đến một lần, mỗi lần Tử Hàn Tuyết đưa vào phòng riêng cho anh thì anh đều kêu cô bỏ đi, anh chỉ nhận những thứ từ Tử Hàn Tuyết hoặc những người anh coi là thân thiết, còn những bóng hồng nhiều màu sắc kia anh không quan tâm.
…----------------…
Buổi sáng, tại bệnh viện A!
Trong lúc này Tử Mạn Thiên còn đang mải mê vừa đi vừa phân tích biểu đồ bệnh án cho bệnh nhân nghe, thì từ phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói cao vót của Tử Hàn Tuyết. Hai người đồng loạt quay đầu lại phía sau, nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang cười tươi như hoa xuân, hớn hở chạy tới, trên tay còn đang cầm túi giấy,
“Nhóc con, chị mang bánh mochi đến nè, em xong việc chưa, chị em mình cùng ăn”
Đúng là vô tâm, vô tư quá đáng. Gặp em trai mà mừng rỡ đến mức không chú ý bên cạnh còn có bệnh nhân của cậu ấy, chỉ có thể là Tử Hàn Tuyết mới vậy.
Trong thoáng chốc không hiểu vì lý do gì mà bệnh nhân kia dùng đôi mắt đen như gỗ mun của mình nhìn chằm chằm vào bảng tên gắn trên túi áo blouse, khẽ đọc thành tiếng: “Tử Mạn Thiên” sau đó lại quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết.
Không chút do dự Tử Mạn Thiên nghiêm túc trả lời: “Vâng bác sĩ Tử Mạn Thiên nghe.”
Lúc này Tử Hàn Tuyết mới chú ý đến người bên cạnh mình, cô thấy mình đang bị nhìn như vậy, có chút ngượng ngùng thấp thoáng đằng sau vẻ tò mò trên khuôn mặt.
Bệnh nhân cứ cúi đầu như vậy nhìn Tử Hàn Tuyết, nước trong mắt khẽ gợn sóng, khiến người khác không khỏi lo lắng nếu đầu của ông ấy cứ tiếp tục cúi thấp như thế thêm một chút nữa, thì mí mắt sẽ không chịu đựng thêm được nữa mà sụp xuống mất.
Ông ấy nhìn hai chị em họ, không biết là bao lâu, cứ nhìn qua nhìn lại giằng co, thì Tử Mạn Thiên bỗng nói: “Xin mời vào, có gì vào bên trong chúng ta trao đổi thêm về bệnh án của chú."
Không đợi Tử Hàn Tuyết trả lời, bệnh nhân kia nói: “Được thôi.!”
Cả ba vào bên trong phòng làm việc của Tử Mạn Thiên ai nấy đều yên vị trên ghế, Tử Mạn Thiên đang loay hoay xem lại mớ giấy tờ xét nghiệm vừa rồi của bệnh nhân, Tử Hàn Tuyết đứng dậy rót một ly nước mát đưa đến mời bệnh nhân đó uống, sau đó lại ngồi xuống ghế bên cạnh ông ấy.
Ở đây là nơi làm việc của Tử Mạn Thiên, cũng đang có bệnh nhân của em trai nên Tử Hàn Tuyết cũng không tiện gây ồn ào, chỉ ngồi im đó chăm chú nhìn Tử Mạn Thiên đang lật lật rồi lại xem xem.
Bệnh nhân kia đưa mắt nhìn quanh phòng làm việc của Tử Mạn Thiên một hồi, giọng nói trong vắt kể một câu chuyện mà khiến cả hai chị em Tử Hàn Tuyết đều không hiểu,
"Lúc này các con của tôi có lẽ vẫn đang ở thế giới này sống một cuộc sống sinh lão bệnh tử một cách mỹ mãn, còn tôi lúc nào cũng sống trong lo sợ và day dứt vì thời gian qua mình đã luôn bỏ mặc chuyện sống chết của bọn chúng… luôn cố gắng đi tìm hiểu hỏi thăm về chúng… chỉ cầu mong sao trong thời gian sống không có tôi chúng đều có hạnh phúc riêng phần mình.”
Bệnh nhân ấy quay qua Tử Hàn Tuyết, khóe mắt có một giọt nước trong suốt rơi xuống, nhìn cô tha thiết hỏi: “Cô bé, có thể cho tôi biết cô tên gì không?”
Tử Hàn Tuyết có lẽ hơi có chút khó chịu khi bị đôi mắt của bệnh nhân đó cứ nhìn chòng chọc vào mình, cô vừa thấy rất quen, mà vừa thấy lạ. Quen là bởi vì dường như cô từng gặp ông ấy ở đâu đó, trông phong độ rất giống người đàn ông từng nhìn cô trong bữa tiệc của Hoàn Mặc, nhưng hôm nay người đàn ông này đeo kính, tóc tai không mấy gọn gàng, lại đang được mặc đồ thun hằng ngày, rốt cục Tử Hàn Tuyết cũng mở miệng nói: “Dạ con là Tử Hàn Tuyết chị gái ruột của bác sĩ Tử Mạn Thiên đây.”
Bệnh nhân đó đứng bật dậy thần sắc mờ mịt, vẻ mặt hiện rõ nỗi bị thương giống như người đang rơi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, miệng ông ấy mấp máy, hình như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa thành một câu,
“Cho hỏi… có phải bố ruột của hai người là Tử Phi và mẹ là Hàn Mạn không…?”
Một câu nói nghẹn ngào có phần hơi khó hiểu khiến hai chị em Tử Hàn Tuyết không khỏi kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ ông ấy biết gia đình mình, Tử Mạn Thiên lập tức đứng bật dậy đi lại ngồi bên phía còn lại của bệnh nhân ấy,
“Sao chú biết bố mẹ của tụi con.?!”
Lúc cả hai còn đang ngơ ngác, bệnh nhân ấy cười trong nước mắt, nhưng giọt nước mắt trong veo lăn dài trên hai gò má ông ấy, chúng cứ đua nhau chảy dài chảy dài không ngừng, một lúc sau cố gắng chấn tĩnh lại cảm xúc miệng Tử Phi mấp máy nói,
''Là bố đây.! Bố chính là Tử Phi, là bố của các con đây…!"
Giọng Tử Mạn Thiên có phần run rẩy, tựa như còn đang vô cùng mơ hồ sau câu nói vừa rồi: "B…b… bố’’
Tử Hàn Tuyết bị bệnh nhân ấy làm cho nghẹn họng, một lát mới nói: “Bố tôi chết cách đây mười năm rồi, chú đừng đùa như vậy.!”
Bệnh nhân ấy im lặng một chút sau đó quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết khẩn khoản tiếp lời:
“Không ngờ, cuối cùng bố cũng tìm lại được những đứa con máu mủ của mình tại đây, các con chính là những đứa con mà bố và mẹ Hàn Mạn đã cùng nhau đưa đến thế giới này, hơn mười năm qua bố đã không chăm sóc các con, bố thật sự có lỗi với các con vô cùng, bố vẫn luôn áy náy rằng mình làm sao có thể đối mặt với Hàn Mạn…"
''Chú à, không biết… có sự hiểu lầm gì ở đây không?! Mặc dù… ba mẹ chị em con đã mất lâu rồi nhưng chúng con… vẫn còn nhớ mặt của họ, dù có qua mười năm thì cùng lắm chỉ là già hơn thôi, nhìn chú đây… khác hoàn toàn bố cháu, làm sao… có thể… là bố Tử Phi được" Tử Mạn Thiên ngày thường ăn nói lưu loát nhưng lúc này lại nói năng vấp váp, lời nói có chút thiếu tự tin.
Tử Phi suy nghĩ về lời nói của Tử Mạn Thiên, sau đó chắc nịch nói: “Không! Không nhầm đâu! Dưới mông trái của Tử Mạn Thiên có vết bớt đỏ giống hình ngọn lửa, còn Tử Hàn Tuyết chân ngực cũng có một vết đỏ hình bông hoa. Các con đều có bớt đỏ giống bố…!! Làm sao có thể nhận nhầm đứa còn mình bế từ khi đỏ hỏn chứ”
Chân tướng bao giờ cũng là sét đánh xuống đầu! Sự thật luôn khiến người ta khó có thể tin nổi, sau hơn bốn tiếng chờ đợi, cuối cùng Tử Mạn Thiên trở lại phòng làm việc cầm trên tay tờ giấy kết quả xét ADN của ba người rồi nói như chém đinh chặt sắt: “Qua kiểm tra DNA thì sự thật là ba chúng ta…là…là… gia đình…!"
“Quả nhiên… Quả nhiên!” giọng nói thất hồn lạc phách của Tử Phi rơi xuống: "Bố đã chắc chắn mà… chắc chắn các con là máu mủ của bố… hơn mười năm qua bố không làm tròn trách nhiệm, tội lỗi này hôm nay làm sao bố gánh nổi?”
Lời nói của Tử Phi chất chứa nỗi oán trách chính bản thân mình, đau đớn nói: “Linh hồn của Hàn Mạn ở thiên đàng nếu biết được bố đã bỏ mặc các con lâu như vậy, tương lai bố còn mặt mũi nào mà đi gặp cô ấy.!"
Tử Phi vừa dứt một bàn tay mềm mại ấm áp vuốt ve gương mặt của ông ấy: “Bố…, thật sự là bố đã về sao.?!”
Hàng nước trong veo nơi đáy mắt không hiểu vì sao bỗng nhiên cuồn cuộn dâng trào như nước thủy triều lên, hai dòng lệ nóng tràn mi, không thể kiềm chế thêm được giây phút nào nữa, Tử Phi giang rộng đôi tay ôm chầm lấy hai đứa con thân yêu của mình vào lòng. Ba người ôm chặt lấy nhau khóc nấc vì hạnh phúc, những vòng tay siết càng chặt hơn.
Ôm nhau khóc đến sưng húp cả mắt rồi, thằng nhóc Tử Mạn Thiên gặp lại bố khụt khịt vùi đầu rúc vào lòng ông ấy. Phía bên này Tử Hàn Tuyết cũng đang nằm trọn trong vòng tay ấm áp xa cách đã từ rất lâu, họ đang cực kỳ hạnh phúc.
Cái cảm giác thiếu thốn hôm nay giống như được lấp đầy phân nửa, những quan tâm thân thiết, những cái ôm trọn vào lòng ấm áp của lúc trước nay đã quay trở về, Tử Hàn Tuyết mỉm cười trong vô thức, cô khe khẽ nói,
“Từ nay con lại được thoải mái gọi hai chữ 《Bố ơi!》 Rồi!”
Tử Phi nhìn qua cô viền mắt đỏ hồng cười dịu dàng nói: “Con có thể gọi bất cứ lúc nào, bố sẽ xuất hiện trước mặt con, bố sẽ đến, bố sẽ lập tức trả lời con.”
Tử Mạn Thiên ngồi ngay ngắn lại nhìn qua Tử Hàn Tuyết, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: “Chị ấy mỗi khi có chuyện không vui hay bế tắc đều vội vàng chạy đến mộ để giãi bầy tâm sự với bố mẹ, chị ấy nói chị ấy rất sợ nghe hai chữ《 Bố ơi! 》hay《Mẹ ơi.!》, vì trong mơ hồ vô tình gọi như thế chỉ nhận lại khoảng không im lặng một cách rùng mình mà không phải là hồi đáp của bố hoặc mẹ. Bây giờ thì…”
Lấy lại bình tĩnh Tử Hàn Tuyết vẻ mặt lo lắng không yên, sốt ruốt nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong suốt thời gian qua vậy bố, tại sao khuôn mặt của bố… lại thành ra thế này?!”
Một cô người yêu không chịu thiệt như Tử Hàn Tuyết, trước khi chuyển quà đương nhiên cũng《thay mặt》Nguỵ Triết Minh duyệt sơ qua. Các món quà hay những bức thư tình quả nhiên vô cùng phong phú đa dạng.
Tử Hàn Tuyết hễ nhìn thấy những món quà đủ loại hình dáng kia, nhất định mặt mày cau có, sau đó dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù liếc qua một cái, còn Nguỵ Triết Minh không thèm nhìn đến một lần, mỗi lần Tử Hàn Tuyết đưa vào phòng riêng cho anh thì anh đều kêu cô bỏ đi, anh chỉ nhận những thứ từ Tử Hàn Tuyết hoặc những người anh coi là thân thiết, còn những bóng hồng nhiều màu sắc kia anh không quan tâm.
…----------------…
Buổi sáng, tại bệnh viện A!
Trong lúc này Tử Mạn Thiên còn đang mải mê vừa đi vừa phân tích biểu đồ bệnh án cho bệnh nhân nghe, thì từ phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói cao vót của Tử Hàn Tuyết. Hai người đồng loạt quay đầu lại phía sau, nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang cười tươi như hoa xuân, hớn hở chạy tới, trên tay còn đang cầm túi giấy,
“Nhóc con, chị mang bánh mochi đến nè, em xong việc chưa, chị em mình cùng ăn”
Đúng là vô tâm, vô tư quá đáng. Gặp em trai mà mừng rỡ đến mức không chú ý bên cạnh còn có bệnh nhân của cậu ấy, chỉ có thể là Tử Hàn Tuyết mới vậy.
Trong thoáng chốc không hiểu vì lý do gì mà bệnh nhân kia dùng đôi mắt đen như gỗ mun của mình nhìn chằm chằm vào bảng tên gắn trên túi áo blouse, khẽ đọc thành tiếng: “Tử Mạn Thiên” sau đó lại quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết.
Không chút do dự Tử Mạn Thiên nghiêm túc trả lời: “Vâng bác sĩ Tử Mạn Thiên nghe.”
Lúc này Tử Hàn Tuyết mới chú ý đến người bên cạnh mình, cô thấy mình đang bị nhìn như vậy, có chút ngượng ngùng thấp thoáng đằng sau vẻ tò mò trên khuôn mặt.
Bệnh nhân cứ cúi đầu như vậy nhìn Tử Hàn Tuyết, nước trong mắt khẽ gợn sóng, khiến người khác không khỏi lo lắng nếu đầu của ông ấy cứ tiếp tục cúi thấp như thế thêm một chút nữa, thì mí mắt sẽ không chịu đựng thêm được nữa mà sụp xuống mất.
Ông ấy nhìn hai chị em họ, không biết là bao lâu, cứ nhìn qua nhìn lại giằng co, thì Tử Mạn Thiên bỗng nói: “Xin mời vào, có gì vào bên trong chúng ta trao đổi thêm về bệnh án của chú."
Không đợi Tử Hàn Tuyết trả lời, bệnh nhân kia nói: “Được thôi.!”
Cả ba vào bên trong phòng làm việc của Tử Mạn Thiên ai nấy đều yên vị trên ghế, Tử Mạn Thiên đang loay hoay xem lại mớ giấy tờ xét nghiệm vừa rồi của bệnh nhân, Tử Hàn Tuyết đứng dậy rót một ly nước mát đưa đến mời bệnh nhân đó uống, sau đó lại ngồi xuống ghế bên cạnh ông ấy.
Ở đây là nơi làm việc của Tử Mạn Thiên, cũng đang có bệnh nhân của em trai nên Tử Hàn Tuyết cũng không tiện gây ồn ào, chỉ ngồi im đó chăm chú nhìn Tử Mạn Thiên đang lật lật rồi lại xem xem.
Bệnh nhân kia đưa mắt nhìn quanh phòng làm việc của Tử Mạn Thiên một hồi, giọng nói trong vắt kể một câu chuyện mà khiến cả hai chị em Tử Hàn Tuyết đều không hiểu,
"Lúc này các con của tôi có lẽ vẫn đang ở thế giới này sống một cuộc sống sinh lão bệnh tử một cách mỹ mãn, còn tôi lúc nào cũng sống trong lo sợ và day dứt vì thời gian qua mình đã luôn bỏ mặc chuyện sống chết của bọn chúng… luôn cố gắng đi tìm hiểu hỏi thăm về chúng… chỉ cầu mong sao trong thời gian sống không có tôi chúng đều có hạnh phúc riêng phần mình.”
Bệnh nhân ấy quay qua Tử Hàn Tuyết, khóe mắt có một giọt nước trong suốt rơi xuống, nhìn cô tha thiết hỏi: “Cô bé, có thể cho tôi biết cô tên gì không?”
Tử Hàn Tuyết có lẽ hơi có chút khó chịu khi bị đôi mắt của bệnh nhân đó cứ nhìn chòng chọc vào mình, cô vừa thấy rất quen, mà vừa thấy lạ. Quen là bởi vì dường như cô từng gặp ông ấy ở đâu đó, trông phong độ rất giống người đàn ông từng nhìn cô trong bữa tiệc của Hoàn Mặc, nhưng hôm nay người đàn ông này đeo kính, tóc tai không mấy gọn gàng, lại đang được mặc đồ thun hằng ngày, rốt cục Tử Hàn Tuyết cũng mở miệng nói: “Dạ con là Tử Hàn Tuyết chị gái ruột của bác sĩ Tử Mạn Thiên đây.”
Bệnh nhân đó đứng bật dậy thần sắc mờ mịt, vẻ mặt hiện rõ nỗi bị thương giống như người đang rơi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, miệng ông ấy mấp máy, hình như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa thành một câu,
“Cho hỏi… có phải bố ruột của hai người là Tử Phi và mẹ là Hàn Mạn không…?”
Một câu nói nghẹn ngào có phần hơi khó hiểu khiến hai chị em Tử Hàn Tuyết không khỏi kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ ông ấy biết gia đình mình, Tử Mạn Thiên lập tức đứng bật dậy đi lại ngồi bên phía còn lại của bệnh nhân ấy,
“Sao chú biết bố mẹ của tụi con.?!”
Lúc cả hai còn đang ngơ ngác, bệnh nhân ấy cười trong nước mắt, nhưng giọt nước mắt trong veo lăn dài trên hai gò má ông ấy, chúng cứ đua nhau chảy dài chảy dài không ngừng, một lúc sau cố gắng chấn tĩnh lại cảm xúc miệng Tử Phi mấp máy nói,
''Là bố đây.! Bố chính là Tử Phi, là bố của các con đây…!"
Giọng Tử Mạn Thiên có phần run rẩy, tựa như còn đang vô cùng mơ hồ sau câu nói vừa rồi: "B…b… bố’’
Tử Hàn Tuyết bị bệnh nhân ấy làm cho nghẹn họng, một lát mới nói: “Bố tôi chết cách đây mười năm rồi, chú đừng đùa như vậy.!”
Bệnh nhân ấy im lặng một chút sau đó quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết khẩn khoản tiếp lời:
“Không ngờ, cuối cùng bố cũng tìm lại được những đứa con máu mủ của mình tại đây, các con chính là những đứa con mà bố và mẹ Hàn Mạn đã cùng nhau đưa đến thế giới này, hơn mười năm qua bố đã không chăm sóc các con, bố thật sự có lỗi với các con vô cùng, bố vẫn luôn áy náy rằng mình làm sao có thể đối mặt với Hàn Mạn…"
''Chú à, không biết… có sự hiểu lầm gì ở đây không?! Mặc dù… ba mẹ chị em con đã mất lâu rồi nhưng chúng con… vẫn còn nhớ mặt của họ, dù có qua mười năm thì cùng lắm chỉ là già hơn thôi, nhìn chú đây… khác hoàn toàn bố cháu, làm sao… có thể… là bố Tử Phi được" Tử Mạn Thiên ngày thường ăn nói lưu loát nhưng lúc này lại nói năng vấp váp, lời nói có chút thiếu tự tin.
Tử Phi suy nghĩ về lời nói của Tử Mạn Thiên, sau đó chắc nịch nói: “Không! Không nhầm đâu! Dưới mông trái của Tử Mạn Thiên có vết bớt đỏ giống hình ngọn lửa, còn Tử Hàn Tuyết chân ngực cũng có một vết đỏ hình bông hoa. Các con đều có bớt đỏ giống bố…!! Làm sao có thể nhận nhầm đứa còn mình bế từ khi đỏ hỏn chứ”
Chân tướng bao giờ cũng là sét đánh xuống đầu! Sự thật luôn khiến người ta khó có thể tin nổi, sau hơn bốn tiếng chờ đợi, cuối cùng Tử Mạn Thiên trở lại phòng làm việc cầm trên tay tờ giấy kết quả xét ADN của ba người rồi nói như chém đinh chặt sắt: “Qua kiểm tra DNA thì sự thật là ba chúng ta…là…là… gia đình…!"
“Quả nhiên… Quả nhiên!” giọng nói thất hồn lạc phách của Tử Phi rơi xuống: "Bố đã chắc chắn mà… chắc chắn các con là máu mủ của bố… hơn mười năm qua bố không làm tròn trách nhiệm, tội lỗi này hôm nay làm sao bố gánh nổi?”
Lời nói của Tử Phi chất chứa nỗi oán trách chính bản thân mình, đau đớn nói: “Linh hồn của Hàn Mạn ở thiên đàng nếu biết được bố đã bỏ mặc các con lâu như vậy, tương lai bố còn mặt mũi nào mà đi gặp cô ấy.!"
Tử Phi vừa dứt một bàn tay mềm mại ấm áp vuốt ve gương mặt của ông ấy: “Bố…, thật sự là bố đã về sao.?!”
Hàng nước trong veo nơi đáy mắt không hiểu vì sao bỗng nhiên cuồn cuộn dâng trào như nước thủy triều lên, hai dòng lệ nóng tràn mi, không thể kiềm chế thêm được giây phút nào nữa, Tử Phi giang rộng đôi tay ôm chầm lấy hai đứa con thân yêu của mình vào lòng. Ba người ôm chặt lấy nhau khóc nấc vì hạnh phúc, những vòng tay siết càng chặt hơn.
Ôm nhau khóc đến sưng húp cả mắt rồi, thằng nhóc Tử Mạn Thiên gặp lại bố khụt khịt vùi đầu rúc vào lòng ông ấy. Phía bên này Tử Hàn Tuyết cũng đang nằm trọn trong vòng tay ấm áp xa cách đã từ rất lâu, họ đang cực kỳ hạnh phúc.
Cái cảm giác thiếu thốn hôm nay giống như được lấp đầy phân nửa, những quan tâm thân thiết, những cái ôm trọn vào lòng ấm áp của lúc trước nay đã quay trở về, Tử Hàn Tuyết mỉm cười trong vô thức, cô khe khẽ nói,
“Từ nay con lại được thoải mái gọi hai chữ 《Bố ơi!》 Rồi!”
Tử Phi nhìn qua cô viền mắt đỏ hồng cười dịu dàng nói: “Con có thể gọi bất cứ lúc nào, bố sẽ xuất hiện trước mặt con, bố sẽ đến, bố sẽ lập tức trả lời con.”
Tử Mạn Thiên ngồi ngay ngắn lại nhìn qua Tử Hàn Tuyết, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: “Chị ấy mỗi khi có chuyện không vui hay bế tắc đều vội vàng chạy đến mộ để giãi bầy tâm sự với bố mẹ, chị ấy nói chị ấy rất sợ nghe hai chữ《 Bố ơi! 》hay《Mẹ ơi.!》, vì trong mơ hồ vô tình gọi như thế chỉ nhận lại khoảng không im lặng một cách rùng mình mà không phải là hồi đáp của bố hoặc mẹ. Bây giờ thì…”
Lấy lại bình tĩnh Tử Hàn Tuyết vẻ mặt lo lắng không yên, sốt ruốt nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong suốt thời gian qua vậy bố, tại sao khuôn mặt của bố… lại thành ra thế này?!”