Chương 49: Bị ám sát
Tử Phi buột miệng: “Bố mẹ… bị ám sát”
Hai chị em Tử Hàn Tuyết trừng mắt nhìn nhau rồi quay sang Tử Phi đồng thanh nói: “Ám sát?!” - “Sao có thể…”
Tử Phi cười lạnh, hai mắt sôi lên vì giận, bộ dạng giống như hận không thể đem người đó ra rút gân bẻ xương ngay lập tức,
“Năm đó vì để điều tra cái chết đột ngột của ông nội các con là Tử Bạch Ngôn bố mới quyết định đến Hoàn Thị làm việc.”
Tử Hàn Tuyết sắc mặt trắng bệch, các ngón tay không thể kềm chế được mà run lẩy bẩy, nói: “Không lẽ… cái chết của ông nội… có liên quan đến Hoàn Thị?”
Tử Phi cả người run rẩy, một luồng khí lạnh thấu xương lan tỏa khắp phòng, đột ngột đứng dậy,
“Con mắc bệnh tim bẩm sinh là di chuyền từ ông nội, khi ông ấy còn sống từng kể ông ấy mắc bệnh tim từ ông nội của ba. Nhưng ông nội các con là người rất dễ nổi nóng vì vậy có nhiều lần phải nhập viện vì kích động mạnh. Tập đoàn Hoàn Thị hiện tại chính là do ông nội con - Tử Bạch Ngôn sáng lập, Hoàn Mặc chỉ là trợ lý của ông ấy~ Khi xưa Hoàn Mặc không biết dùng cách nào đã từng bước chiếm đoạt mồ hôi công sức của ông nội các con, trước đó tập đoàn Hoàn Thị đứng tên Tử Bạch Ngôn, lúc đó cũng chỉ mới thành lập nên chỉ là một công ty không quá lớn nhưng cũng có sức ảnh hưởng trong thời gian đó. Năm đó ông nội ngăn cản bố yêu mẹ các con, vì giận ông ấy nên bố đã cùng Hàn Mạn lên bắc kinh chung sống, không liên lạc qua lại với ông ấy một thời gian, tbỗng có một ngày báo trí đưa tin ông nội các con qua đời để lại toàn bộ tài sản cho trợ lý Hoàn Mặc với lý do Tử Bạch Ngôn không có người thân.~ Bố hoàn toàn sụp đổ khi hay tin ông nội các con mất một cách đột ngột, mới trước đó vài ngày ông ấy có điện thoại nói với bố hãy quay về giúp ông ấy tiếp quản công ty, ông ấy sẽ lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho bố, vì sức khoẻ ông ấy đã không còn khá, bố có nói để bố suy nghĩ mà nào ngờ…~Bố và mẹ con năm đó lên kế hoạch cố tình vào Hoàn Thị làm việc để điều tra ngọn ngành cái chết ông nội các con, bố phát hiện Hoàn Mặc thường hay bỏ những giấy tờ quan trọng vào một chiếc hộp sắt, chiếc hộp đó để bên trong két sắt phòng ông ta. Bố đã tìm cách đột nhập vào phòng lão phá két sắt, không may bị lão phát hiện, bố không biết rằng trong phòng lão đâu đâu cũng có camera.~Khi hắn hỏi lý do đột nhập bố nói mình chính là con trai duy nhất của Tử Bạch Ngôn hắn ta không chút bất ngờ, thản nhiên ngồi hút thuốc trên ghế, sau đó quay sang nói bố về suy nghĩ lại nên làm việc cho lão hay vẫn tiếp tục điều tra sự thật. Không biết vì lý do gì hắn liền bay sang Mỹ trong đêm đó.~ Vài ngày sau khi hắn qua Mỹ, khi đi trên đường một chiếc xe phía đối diện cố tình lao thẳng về phía xe bố, vội lách qua nên bố bị lạc tay lái văng ra khỏi xe rơi xuống vực, may thay được nhóm của Nguyên Bình nhìn thấy kịp thời đưa đi cấp cứu. Toàn bộ khuôn mặt của bố đã bị huỷ hoại trong vụ tai nạn đó, nên buộc phải phẫu thuật chỉnh sửa lại. Nhờ vậy bố mới thoải mái sống ở thành phố này trong thân phận người khác. ~Bố vẫn luôn đi tìm các con, chỉ khi có các con bên cạnh, bố mới có động lực trả thù, khi không biết các con của bố sống ra sao bố mỗi ngày thật sự cảm nhận như dao đang cứa từng đoạn ruột mình.”
Tử Mạn Thiên nghe xong mặt đăm chiêu, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài, nỗi chua xót bất tận không nói nên lời.
Tử Hàn Tuyết không nói một lời, an tĩnh đến đáng sợ. Giờ thì cô đã hiểu lý do tại sao chiếc điện thoại của mẹ cô biến mất khỏi hiện trường cùng với giọng nói tàn nhẫn của người đàn bà đêm đó. Tạm thời cố giấu riêng chuyện này cho bản thân, cô sẽ tự mình đi điều tra và vạch trần mọi bí mật đã ngủ sâu nhiều năm qua.
Hoá ra Hoàn Mặc không thật lòng tốt với Tử Hàn Tuyết, có thể lão đã âm thâm điều tra và biết được chị em cô là con ruột của Tử Phi. Tiếp cận, chu đáo vì thấy có lỗi muốn bù đắp, hoặc… là còn âm mưu phía sau. Được lắm Hoàn Mặc hoá ra Tử Hàn Tuyết đã tin tưởng lầm người.
Tử Mạn Thiên chuyển đề tài, lo lắng không yên, vẻ mặt sốt ruột nói: “Hèn chi lần trước khi từ Mỹ trở về Hoàn Mặc liền đến tìm chị hai…”
“Mạn Thiên!” Tử Hàn Tuyết mở miệng ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa.
“Con nói cái gì? Mạn Thiên, nói lại cho bố nghe.!" Tử Phi sắc mặt trắng bệch, các ngón tay không thể kềm chế được mà run lẩy bẩy, “Thời gian không có bố rốt cuộc Hoàn Mặc đã làm gì với các con, còn muốn giấu diếm bố chuyện gì vậy?"
Tử Mạn Thiên tiếp lời: “Hoàn Mặc đến tìm chị hai nói đã trả hết nợ cho chị ấy, bắt chị ấy ký vào bản cam kết lập tức trả số tiền đó trong ngày, nếu không thì cưới cháu của ông ta là Hoàn Cẩn Nam.!”
Tử Phi hốt hoảng trừng mắt nhìn Tử Hàn Tuyết: “Là thật sao…??.. Vậy bây giờ con.??”
Tử Hàn Tuyết vội nói: “Nhưng… con với hắn ta đã ly hôn rồi…, mọi thứ không ngờ lại phức tạp như vậy, lúc đó Tử Mạn Thiên còn đang du học bên Mỹ một mình con nơi này cũng mệt mỏi lắm rồi, đằng nào cũng phải lấy chồng thôi thì lấy rồi chung sống hoà hợp một thời gian chắc sẽ yêu thôi, nhưng thời gian sống ở đó thật sự còn mệt mỏi hơn là khi con một mình chống chọi với nợ nần, cũng may Nguỵ Triết Minh đã giúp con giải quyết mọi chuyện êm đẹp. Con và tên Hoàn Cẩn Nam kia cũng chưa từng xảy ra đụng chạm xác thịt bố ạ.!”
Sắc mặt Tử Phi có chút đăm chiêu lại đưa tay ôm lấy Tử Hàn Tuyết vào lòng rồi xoa xoa lưng cô như lúc nhỏ ông vẫn thường làm, hơi thở của ông ấy trên đỉnh đầu cô có chút nghẹn lại.
“Nực cười!” Tử Mạn Thiên cười lạnh, ánh mắt sôi lên vì giận: "Hoá ra là Hoàn Mặc! Vì ông ta mà gia đình chúng ta xa cách nhau suốt bao nhiêu năm trời, lão chính là kẻ thù giết mẹ của chúng con, giết vợ của bố, thật quá đáng!”
Tử Phi cả người run rẩy, một luồng khí lạnh thấu xương lan tỏa, vòng tay đang ôm lấy Tử Hàn Tuyết buông lơi, đột ngột quay người chắp tay sau lưng, ba hồn bảy vía mất hết, tự nói với chính mình,
“Rốt cuộc ông ta còn muốn làm đến chuyện gì nữa đây… bố, vợ bây giờ là các con của tôi… ông đã có được Hoàn Thị tại sao ông còn không tha cho gia đình tôi…?"
Tử Mạn Thiên đưa tay lên che mắt, khóc không thành tiếng.
Tử Hàn Tuyết không nói một lời, an tĩnh đến đáng sợ.
Lại nghĩ đến chuyện, trong vở kịch này hóa ra diễn viên chính đóng vai phản diện lại là người thân của Hoàn Cẩn Nam, sau này đành phải lấy anh ta ra lợi dụng để tiếp cận gần hơn với chiếc《hộp sắt》mà năm đó khiến bố Tử Phi của cô xuýt phải bỏ mạng rồi.
“Bác sĩ Tử Mạn Thiên có đó không?!” Bên ngoài có giọng nói quen thuộc gõ cửa gọi với vào, Tử Mạn Thiên còn chưa kịp ra mở cửa thì Nam Phong Kỳ đã tự ý vặn cửa thò đầu vào, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn mọi người rồi mở cửa tiến vào trong.
Tử Mạn Thiên lau sạch nước mắt còn đọng lại trên mặt và dưới cằm, xoay người lại nói: “Bác sĩ Nam tìm tôi có chuyện gì?!”
Nam Phong Kỳ lại giở cái giọng hihi haha của mình hằng ngày ra, đưa tay lên ngực nhăn nhó: “Ui trời, coi kìa Tử Hàn Tuyết em trai cô khiến tôi vỡ tim mất thôi”
Sau đó quay sang Tử Mạn Thiên lại nói: “Sao lại lạnh lùng như vậy chứ, phải có chuyện mới đến được sao? Bộ bình thường tôi muốn đến thăm em không được à.!”
Nam Phong Kỳ quả nhiên là một người anh, người bạn lương thiện, luôn đem lại tiếng cười cho mọi người, chỉ là lần này gia đình Tử Hàn Tuyết vừa mới nhận lại nhau nên không thể cùng đùa giỡn với Nam Phong Kỳ được nên Tử Hàn Tuyết bèn trả lời: “Hôm nay chúng tôi có chút chuyện quan trọng trong gia đình cần nói với nhau, anh cứ đi làm việc của mình trước đi, mấy hôm nữa tôi sẽ nói chuyện với mọi người."
…----------------…
Ngày hôm sau, do Tử Mạn Thiên bận việc ở bệnh viện nên chỉ có Tử Phi đưa Tử Hàn Tuyết đến trung tâm thương mại, hai bố con cả buổi ăn uống shopping đã đời… trong lúc chờ ông ấy đi nhà vệ sinh Tử Hàn Tuyết đứng bên ngoài vô tình gặp Hoàn Cẩn Nam đi ngang qua.
Hoàn Cẩn Nam nhẹ nhàng mỉm cười nói với Tử Hàn Tuyết: “Hôm trước ở bệnh viện xin lỗi em nha, may là em không sao, anh lo cho em lắm nhưng bữa giờ bận quá nên chưa có thời gian hỏi thăm em nữa”
Tử Phi vừa kịp lúc đi ra nghe được câu nói của Hoàn Cẩn Nam khuôn mặt thanh nhã biến sắc kinh ngạc, hai hàng lông mày nhíu lại.
Ông đằng hắng một tiếng rồi từ phía sau bước tới lên tiếng: “Tử Hàn Tuyết.!”
Hoàn Cẩn Nam sắc mặt kinh hãi, hình như rất ngạc nhiên: “Đây… đây là…!”
Tử Hàn Tuyết nhìn nét mặt kinh ngạc của Hoàn Cẩn Nam thì bật cười, thản nhiên khoác lấy cánh tay Tử Phi nói: “Đây là người chú họ của em, anh chào hỏi đi”
Hoàn Cẩn Nam ngập ngừng, nhưng chỉ chốc lát đã quyết định, trịnh trọng cúi đầu chào hỏi: “Vâng! Chào chú, con là bạn của Tử Hàn Tuyết… Rất xin lỗi chú vì thái độ của con lúc nãy”
Đôi mắt trong suốt của Tử Phi nhìn thẳng vào Hoàn Cẩn Nam, lúc này Tử Hàn Tuyết có điện thoại nên xin phép tránh qua một bên để nghe điện thoại, trong lúc này Tử Phi cũng lên tiếng: “Lúc nãy tôi có vô tình nghe mấy lời cậu nói với con bé Hàn Tuyết, phải chăng cậu đây đang là để mắt đến nó đúng không”
Hoàn Cẩn Nam quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết mỉm cười đưa tình lấy vài giây rồi quay lại dõng dạc nói: “Con là người không tài đức thánh thiện, quá khứ là người một dạ hai lòng. Mặc dù trong lòng vẫn luôn tâm niệm sẽ chỉ có mình cô ấy nếu cô ấy chấp nhận ở bên con, nhưng con nào dám lên tiếng. Tử Hàn Tuyết là người thẳng thắn con sợ nếu con nói ra tình cảm của mình, không những không nhận lại được tình cảm của cô ấy mà không còn được làm bạn luôn. Nên con chỉ giấu tình cảm này cho riêng con biết”
Hai chị em Tử Hàn Tuyết trừng mắt nhìn nhau rồi quay sang Tử Phi đồng thanh nói: “Ám sát?!” - “Sao có thể…”
Tử Phi cười lạnh, hai mắt sôi lên vì giận, bộ dạng giống như hận không thể đem người đó ra rút gân bẻ xương ngay lập tức,
“Năm đó vì để điều tra cái chết đột ngột của ông nội các con là Tử Bạch Ngôn bố mới quyết định đến Hoàn Thị làm việc.”
Tử Hàn Tuyết sắc mặt trắng bệch, các ngón tay không thể kềm chế được mà run lẩy bẩy, nói: “Không lẽ… cái chết của ông nội… có liên quan đến Hoàn Thị?”
Tử Phi cả người run rẩy, một luồng khí lạnh thấu xương lan tỏa khắp phòng, đột ngột đứng dậy,
“Con mắc bệnh tim bẩm sinh là di chuyền từ ông nội, khi ông ấy còn sống từng kể ông ấy mắc bệnh tim từ ông nội của ba. Nhưng ông nội các con là người rất dễ nổi nóng vì vậy có nhiều lần phải nhập viện vì kích động mạnh. Tập đoàn Hoàn Thị hiện tại chính là do ông nội con - Tử Bạch Ngôn sáng lập, Hoàn Mặc chỉ là trợ lý của ông ấy~ Khi xưa Hoàn Mặc không biết dùng cách nào đã từng bước chiếm đoạt mồ hôi công sức của ông nội các con, trước đó tập đoàn Hoàn Thị đứng tên Tử Bạch Ngôn, lúc đó cũng chỉ mới thành lập nên chỉ là một công ty không quá lớn nhưng cũng có sức ảnh hưởng trong thời gian đó. Năm đó ông nội ngăn cản bố yêu mẹ các con, vì giận ông ấy nên bố đã cùng Hàn Mạn lên bắc kinh chung sống, không liên lạc qua lại với ông ấy một thời gian, tbỗng có một ngày báo trí đưa tin ông nội các con qua đời để lại toàn bộ tài sản cho trợ lý Hoàn Mặc với lý do Tử Bạch Ngôn không có người thân.~ Bố hoàn toàn sụp đổ khi hay tin ông nội các con mất một cách đột ngột, mới trước đó vài ngày ông ấy có điện thoại nói với bố hãy quay về giúp ông ấy tiếp quản công ty, ông ấy sẽ lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho bố, vì sức khoẻ ông ấy đã không còn khá, bố có nói để bố suy nghĩ mà nào ngờ…~Bố và mẹ con năm đó lên kế hoạch cố tình vào Hoàn Thị làm việc để điều tra ngọn ngành cái chết ông nội các con, bố phát hiện Hoàn Mặc thường hay bỏ những giấy tờ quan trọng vào một chiếc hộp sắt, chiếc hộp đó để bên trong két sắt phòng ông ta. Bố đã tìm cách đột nhập vào phòng lão phá két sắt, không may bị lão phát hiện, bố không biết rằng trong phòng lão đâu đâu cũng có camera.~Khi hắn hỏi lý do đột nhập bố nói mình chính là con trai duy nhất của Tử Bạch Ngôn hắn ta không chút bất ngờ, thản nhiên ngồi hút thuốc trên ghế, sau đó quay sang nói bố về suy nghĩ lại nên làm việc cho lão hay vẫn tiếp tục điều tra sự thật. Không biết vì lý do gì hắn liền bay sang Mỹ trong đêm đó.~ Vài ngày sau khi hắn qua Mỹ, khi đi trên đường một chiếc xe phía đối diện cố tình lao thẳng về phía xe bố, vội lách qua nên bố bị lạc tay lái văng ra khỏi xe rơi xuống vực, may thay được nhóm của Nguyên Bình nhìn thấy kịp thời đưa đi cấp cứu. Toàn bộ khuôn mặt của bố đã bị huỷ hoại trong vụ tai nạn đó, nên buộc phải phẫu thuật chỉnh sửa lại. Nhờ vậy bố mới thoải mái sống ở thành phố này trong thân phận người khác. ~Bố vẫn luôn đi tìm các con, chỉ khi có các con bên cạnh, bố mới có động lực trả thù, khi không biết các con của bố sống ra sao bố mỗi ngày thật sự cảm nhận như dao đang cứa từng đoạn ruột mình.”
Tử Mạn Thiên nghe xong mặt đăm chiêu, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài, nỗi chua xót bất tận không nói nên lời.
Tử Hàn Tuyết không nói một lời, an tĩnh đến đáng sợ. Giờ thì cô đã hiểu lý do tại sao chiếc điện thoại của mẹ cô biến mất khỏi hiện trường cùng với giọng nói tàn nhẫn của người đàn bà đêm đó. Tạm thời cố giấu riêng chuyện này cho bản thân, cô sẽ tự mình đi điều tra và vạch trần mọi bí mật đã ngủ sâu nhiều năm qua.
Hoá ra Hoàn Mặc không thật lòng tốt với Tử Hàn Tuyết, có thể lão đã âm thâm điều tra và biết được chị em cô là con ruột của Tử Phi. Tiếp cận, chu đáo vì thấy có lỗi muốn bù đắp, hoặc… là còn âm mưu phía sau. Được lắm Hoàn Mặc hoá ra Tử Hàn Tuyết đã tin tưởng lầm người.
Tử Mạn Thiên chuyển đề tài, lo lắng không yên, vẻ mặt sốt ruột nói: “Hèn chi lần trước khi từ Mỹ trở về Hoàn Mặc liền đến tìm chị hai…”
“Mạn Thiên!” Tử Hàn Tuyết mở miệng ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa.
“Con nói cái gì? Mạn Thiên, nói lại cho bố nghe.!" Tử Phi sắc mặt trắng bệch, các ngón tay không thể kềm chế được mà run lẩy bẩy, “Thời gian không có bố rốt cuộc Hoàn Mặc đã làm gì với các con, còn muốn giấu diếm bố chuyện gì vậy?"
Tử Mạn Thiên tiếp lời: “Hoàn Mặc đến tìm chị hai nói đã trả hết nợ cho chị ấy, bắt chị ấy ký vào bản cam kết lập tức trả số tiền đó trong ngày, nếu không thì cưới cháu của ông ta là Hoàn Cẩn Nam.!”
Tử Phi hốt hoảng trừng mắt nhìn Tử Hàn Tuyết: “Là thật sao…??.. Vậy bây giờ con.??”
Tử Hàn Tuyết vội nói: “Nhưng… con với hắn ta đã ly hôn rồi…, mọi thứ không ngờ lại phức tạp như vậy, lúc đó Tử Mạn Thiên còn đang du học bên Mỹ một mình con nơi này cũng mệt mỏi lắm rồi, đằng nào cũng phải lấy chồng thôi thì lấy rồi chung sống hoà hợp một thời gian chắc sẽ yêu thôi, nhưng thời gian sống ở đó thật sự còn mệt mỏi hơn là khi con một mình chống chọi với nợ nần, cũng may Nguỵ Triết Minh đã giúp con giải quyết mọi chuyện êm đẹp. Con và tên Hoàn Cẩn Nam kia cũng chưa từng xảy ra đụng chạm xác thịt bố ạ.!”
Sắc mặt Tử Phi có chút đăm chiêu lại đưa tay ôm lấy Tử Hàn Tuyết vào lòng rồi xoa xoa lưng cô như lúc nhỏ ông vẫn thường làm, hơi thở của ông ấy trên đỉnh đầu cô có chút nghẹn lại.
“Nực cười!” Tử Mạn Thiên cười lạnh, ánh mắt sôi lên vì giận: "Hoá ra là Hoàn Mặc! Vì ông ta mà gia đình chúng ta xa cách nhau suốt bao nhiêu năm trời, lão chính là kẻ thù giết mẹ của chúng con, giết vợ của bố, thật quá đáng!”
Tử Phi cả người run rẩy, một luồng khí lạnh thấu xương lan tỏa, vòng tay đang ôm lấy Tử Hàn Tuyết buông lơi, đột ngột quay người chắp tay sau lưng, ba hồn bảy vía mất hết, tự nói với chính mình,
“Rốt cuộc ông ta còn muốn làm đến chuyện gì nữa đây… bố, vợ bây giờ là các con của tôi… ông đã có được Hoàn Thị tại sao ông còn không tha cho gia đình tôi…?"
Tử Mạn Thiên đưa tay lên che mắt, khóc không thành tiếng.
Tử Hàn Tuyết không nói một lời, an tĩnh đến đáng sợ.
Lại nghĩ đến chuyện, trong vở kịch này hóa ra diễn viên chính đóng vai phản diện lại là người thân của Hoàn Cẩn Nam, sau này đành phải lấy anh ta ra lợi dụng để tiếp cận gần hơn với chiếc《hộp sắt》mà năm đó khiến bố Tử Phi của cô xuýt phải bỏ mạng rồi.
“Bác sĩ Tử Mạn Thiên có đó không?!” Bên ngoài có giọng nói quen thuộc gõ cửa gọi với vào, Tử Mạn Thiên còn chưa kịp ra mở cửa thì Nam Phong Kỳ đã tự ý vặn cửa thò đầu vào, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn mọi người rồi mở cửa tiến vào trong.
Tử Mạn Thiên lau sạch nước mắt còn đọng lại trên mặt và dưới cằm, xoay người lại nói: “Bác sĩ Nam tìm tôi có chuyện gì?!”
Nam Phong Kỳ lại giở cái giọng hihi haha của mình hằng ngày ra, đưa tay lên ngực nhăn nhó: “Ui trời, coi kìa Tử Hàn Tuyết em trai cô khiến tôi vỡ tim mất thôi”
Sau đó quay sang Tử Mạn Thiên lại nói: “Sao lại lạnh lùng như vậy chứ, phải có chuyện mới đến được sao? Bộ bình thường tôi muốn đến thăm em không được à.!”
Nam Phong Kỳ quả nhiên là một người anh, người bạn lương thiện, luôn đem lại tiếng cười cho mọi người, chỉ là lần này gia đình Tử Hàn Tuyết vừa mới nhận lại nhau nên không thể cùng đùa giỡn với Nam Phong Kỳ được nên Tử Hàn Tuyết bèn trả lời: “Hôm nay chúng tôi có chút chuyện quan trọng trong gia đình cần nói với nhau, anh cứ đi làm việc của mình trước đi, mấy hôm nữa tôi sẽ nói chuyện với mọi người."
…----------------…
Ngày hôm sau, do Tử Mạn Thiên bận việc ở bệnh viện nên chỉ có Tử Phi đưa Tử Hàn Tuyết đến trung tâm thương mại, hai bố con cả buổi ăn uống shopping đã đời… trong lúc chờ ông ấy đi nhà vệ sinh Tử Hàn Tuyết đứng bên ngoài vô tình gặp Hoàn Cẩn Nam đi ngang qua.
Hoàn Cẩn Nam nhẹ nhàng mỉm cười nói với Tử Hàn Tuyết: “Hôm trước ở bệnh viện xin lỗi em nha, may là em không sao, anh lo cho em lắm nhưng bữa giờ bận quá nên chưa có thời gian hỏi thăm em nữa”
Tử Phi vừa kịp lúc đi ra nghe được câu nói của Hoàn Cẩn Nam khuôn mặt thanh nhã biến sắc kinh ngạc, hai hàng lông mày nhíu lại.
Ông đằng hắng một tiếng rồi từ phía sau bước tới lên tiếng: “Tử Hàn Tuyết.!”
Hoàn Cẩn Nam sắc mặt kinh hãi, hình như rất ngạc nhiên: “Đây… đây là…!”
Tử Hàn Tuyết nhìn nét mặt kinh ngạc của Hoàn Cẩn Nam thì bật cười, thản nhiên khoác lấy cánh tay Tử Phi nói: “Đây là người chú họ của em, anh chào hỏi đi”
Hoàn Cẩn Nam ngập ngừng, nhưng chỉ chốc lát đã quyết định, trịnh trọng cúi đầu chào hỏi: “Vâng! Chào chú, con là bạn của Tử Hàn Tuyết… Rất xin lỗi chú vì thái độ của con lúc nãy”
Đôi mắt trong suốt của Tử Phi nhìn thẳng vào Hoàn Cẩn Nam, lúc này Tử Hàn Tuyết có điện thoại nên xin phép tránh qua một bên để nghe điện thoại, trong lúc này Tử Phi cũng lên tiếng: “Lúc nãy tôi có vô tình nghe mấy lời cậu nói với con bé Hàn Tuyết, phải chăng cậu đây đang là để mắt đến nó đúng không”
Hoàn Cẩn Nam quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết mỉm cười đưa tình lấy vài giây rồi quay lại dõng dạc nói: “Con là người không tài đức thánh thiện, quá khứ là người một dạ hai lòng. Mặc dù trong lòng vẫn luôn tâm niệm sẽ chỉ có mình cô ấy nếu cô ấy chấp nhận ở bên con, nhưng con nào dám lên tiếng. Tử Hàn Tuyết là người thẳng thắn con sợ nếu con nói ra tình cảm của mình, không những không nhận lại được tình cảm của cô ấy mà không còn được làm bạn luôn. Nên con chỉ giấu tình cảm này cho riêng con biết”