Chương 50: Thăm mẹ
Tử Phi sắc mặt trầm ngâm nhìn Hoàn Cẩn Nam: “Được! Những lời cậu nói hôm nay tôi sẽ ghi nhớ!” Tiếp đến, quay người lại nói với Tử Hàn Tuyết: “Nghe điện thoại xong chưa Hàn Tuyết, ta đi thôi"
…
Tử Hàn Tuyết một mình ôm hoa tới viếng thăm mẹ, năm đó do không tìm thấy xác của bố nên Tử Hàn Tuyết tưởng niệm ông ấy chung chỗ với mẹ mình, nào ngờ ông ấy vẫn còn sống nên cô phải thay một bài vị mới chỉ còn lại tên mẹ cô,
“Mẹ à con tới thăm mẹ đây, nhờ món bánh mochi mà mẹ vẫn thường hay làm cho chúng con ăn mà con có thể tìm lại bố, có phải là không tưởng tượng được đúng không mẹ. Con, Mạn Thiên và bố sẽ sống thật tốt, Mẹ ở trên cao hãy phù hộ cho gia đình mình nha, Mẹ cứ yên tâm nhất định con sẽ bắt người có tội phải nhận hậu quả thích đáng để mẹ yên lòng nơi chín suối.”
Nói rồi Tử Hàn Tuyết cẩn trọng cúi thấp người nhắm mắt trầm ngâm vài phút, sau đó đứng thẳng người dậy, viền mắt đỏ hồng nhìn vào di ảnh của mẹ mình, nói: “Mẹ ở lại con về nhé, hôm nào rảnh con lại đến thăm mẹ!”
…
Lúc này bên trong phòng ngủ tại nhà riêng của Tử Phi!
Tử Mạn Thiên khuôn mặt thanh nhã bỗng biến sắc kinh ngạc, hai hàng lông mày nhíu lại, nói với Tử Phi: “Nhân lúc chị hai không có ở đây con muốn hỏi bố một chuyện”
Tử Phi chớp mắt, khóe môi cong lên một nụ cười mờ mờ, nhưng lại kèm theo một tiếng thở dài, trong lòng hình như đang lo lắng trước thái độ của Tử Mạn Thiên: “Con hỏi đi nếu bố biết bố sẽ trả lời”
Tử Mạn Thiên thần sắc phức tạp nhìn Tử Phi, nói: "Thật ra… hôm trước kết quả xét nghiệm ADN, con với bố là máu mủ ruột thịt, con với chị hai cũng là máu mủ ruột thịt, nhưng bố và chị hai… không phải cha con.!
Nét mặt Tử Phi lúc nãy còn có chút chấn động nhưng sau một hồi cũng từ từ ổn định lại, hóa thành một gương mặt thản nhiên, mở miệng nói: “Bố biết!”
Tử Mạn Thiên lúng túng nói tiếp: “Bố… Bố biết thật sao?!”
Đôi mắt trong suốt của Tử Phi nhìn thẳng vào Tử Mạn Thiên, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Bố biết từ khi con bé còn ở trong bụng mẹ rồi, nhưng Bố không muốn chị con buồn nên không nói ra, vì thương mẹ các con nên bố luôn coi con bé là con ruột của mình”
Tử Mạn Thiên khóe miệng rơi xuống: “Vậy… bố có biết cha ruột của chị ấy không?”
Thần sắc trên mặt Tử Phi chuyển động liên hồi: “Là Hoàn Mặc!”
Tử Mạn Thiên nghe xong như chết lặng, khoé môi run lên nói: “Sao… sao có thể… sao có thể như vậy.?!”
Tử Phi sắc mặt trầm ngâm nhìn Tử Mạn Thiên: “Năm đó mẹ con làm giúp việc cho Hoàn Thị đã bị hắn ta lấy đi đời con gái, cô ấy uất hận muốn gieo mình xuống cầu tự vẫn, lúc đó bố ra đó hóng gió nhìn thấy một người phụ nữ đang cố trèo lên thành cầu bố đã nhanh chóng chạy đến ngăn cản, kéo cô ấy xuống, ban đầu cô ấy còn vùng vẫy quyết liệt trong vòng tay của bố, nhưng sau một hồi mệt lả ngất đi nên bố đã đưa cô ấy về nhà~ Khi nhìn mẹ con nằm thiếp đi trong vòng tay mình, bố thật sự đã rúng động vì người con gái ấy, bố cảm thấy cô ấy rất cô đơn. Khi mẹ con tỉnh dậy đã liên tục bỏ ăn bỏ uống mấy ngày trời, khó khăn lắm bố mới có thể khiến cô ấy mở lòng và nói ra toàn bộ sự thật~ Bố cũng không quan tâm đó là con ai, khi cô ấy sinh đứa bé ra bố nhất định sẽ yêu thương và coi nó như con của mình, cũng chính vì điều đó mà ông nội con mới cấm cản chuyện yêu đương của bố và mẹ con”
Tử Mạn Thiên đang đứng chết chân ở đó gật gù trong vô thức thì Tử Phi nói tiếp: “Có điều… hãy giữ bí mật này, bố không muốn chị con buồn.!”
Tử Mạn Thiên giọng nói có phần run rẩy, tựa như còn hoang mang vô cùng sau những chuyện vừa nghe: “Nếu… là ý tốt cho chị, thì bố… yên tâm, con… cũng không muốn thấy chị ấy… buồn lòng…!”
Nhưng họ thật sự không biết Tử Hàn Tuyết ở bên ngoài đã nghe được toàn bộ sự việc, Lời của Tử Phi kể giống như ma âm làm cho đầu Tử Hàn Tuyết kêu “ong” một tiếng. Cô quay người vội vã bỏ chạy khỏi đó.
Sau khi Tử Hàn Tuyết rời đi, tầm ba mươi phút sau Tử Mạn Thiên cũng xin phép trở về bệnh viện làm việc.
…
Khuôn viên biệt phủ Nguỵ An!
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết đầy nỗi căm hận, bước chân mất tự nhiên, loạng choạng thấy rõ.
Vừa rồi bầu trời còn quang đãng, bây giờ mây đen đã giăng đầy trời, tiếng sấm vang rền, mưa to trút xuống như đang giúp cô che dấu đi những giọt nước mắt cay đắng trên gương mặt.
Đi thêm được vài bước siêu vẹo thì Tử Hàn Tuyết ngã quỵ, hai đầu gối đập mạnh xuống nền đất ở đó, nước mưa và nước mắt hoà lẫn vào nhau chảy liên tục xuống mặt cô.
Cô vẫn quỳ yên đó ôm mặt, khóc đứt ruột đứt gan. Nước mắt vốn đã cạn chợt tuôn ra như đê vỡ, thê lương khiến người ta nhìn mà cảm thấy lòng chua xót.
Lúc này Nguỵ Triết Minh cũng vừa cho xe vào tới nhìn thấy cảnh tượng người yêu mình quỳ xuống góc dưới trời mưa anh cầm lòng không nổi mà vội vàng xuống xe lao tới bên Tử Hàn Tuyết.
Anh ôm chầm lấy cô vào lòng, trái tim đau thắt từng cơn vì người con gái của anh đang khóc, cô ấy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì chứ, chắc phải là chuyện kinh khủng lắm mới khiến cô ấy kích động như vậy.
Thấy cô khóc lóc thảm thương như thế Nguỵ Triết Minh cũng không dám mở lời hỏi cô《tại sao》chỉ thầm nghĩ tại sao ông trời hết lần này đến lần khác lại nhẫn tâm với một cô gái nhỏ bé thế này như vậy chứ?
Nguỵ Triết Minh giọng nhẹ nhàng, an ủi:
“Nếu cảm thấy mệt mỏi, hãy thả lòng mình một lúc, cứ khóc đi, khóc đến cạn nước mắt cũng được, anh ở đây, anh sẽ ở đây che chở cho em, có anh rồi em sẽ không còn phải cô đơn trong đau đớn nữa…”
…----------------…
Hai ngày sau! Tại biệt phủ!
Hôm nay Tử Hàn Tuyết cùng Tử Mạn Thiên đưa bố đến nơi họ đang sống và gặp những người bạn thân thiết của mình.
“Mau mau mời vào.” Trong phòng khách truyền ra tiếng cười sang sảng, vang như tiếng chuông, đúng là giọng của Nam Phong Kỳ.
Ba bố con họ từ từ hai trước một sau bước vào trong sảnh phòng khách, ở bên góc phòng khách Nguỵ Triết Minh đang quay lưng về phía mọi người say sưa với từng phím nhạc, xung quanh bên ngoài ghế sofa Cẩn Duệ Dung, Vũ Vũ cùng với Nam Phong Kỳ đang đứng thẳng người như cây bút bi, ngoại trừ Nguỵ Triết Minh đang chơi đàn, không một ai trong phòng khách không dán mắt vào ba người đang cùng tiến vào trong.
“Về tới rồi, về tới rồi, vốn nghe hôm nay chị em Hàn Tuyết - Mạn Thiên có chuyện vui muốn thông báo mà anh với Duệ Dung phải cấp tốc đổi ca trực đây" Nam Phong Kỳ đang hào hứng phấn khích, bỗng nhìn thấy Tử Phi ở phía sau lưng chị em Tử Hàn Tuyết thì lời nói khựng lại, sắc mặt nghi hoặc chấn động.
Cẩn Duệ Dung đứng phía bên trái khóe miệng đang cười liếc mắt trông lại, sau khi nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đuôi mắt nhướn cao.
Đôi mắt đen sẫm xưa nay vẫn luôn lạnh lẽo băng giá của dì Trần đang đứng núp phía trên lầu cũng phóng xuống phía dưới phòng khách, hai bàn tay bà ấy đang siết lại càng lúc càng chặt, các khớp ngón tay đã trắng bệch run rẩy.
Nam Phong Kỳ cùng Cẩn Duệ Dung nghi vấn còn Tử Hàn Tuyết với Tử Mạn Thiên khuôn mặt vẫn đang tươi như hoa. Giữa tiếng đàn tiing toong, mọi người nhìn nhau không nói năng gì, im lặng cùng thưởng thức âm nhạc.
Tay Nguỵ Triết Minh nhấn các phím đàn càng lúc càng nhanh, tiing toong như lưỡi mác giao nhau, gót sắt đạp đất, vũ âm cao vút nối tiếp nhau, cuối cùng《tiiiiinngg》một tiếng kéo dài, tiết mục âm nhạc đã kết thúc.
Nguỵ Triết Minh rời bàn tay khỏi các phím đàn đứng dậy, một thân người cao lớn ngạo mạn xoay lại, tiến đến chỗ mọi người ánh mắt dịu dàng lướt qua mọi người rồi dừng lại trên mặt Tử Hàn Tuyết, anh nở một nụ cười dịu dàng: “Ây cha.!! Không ai muốn vỗ tay cho tiết mục của tôi sao.!”
Dứt lời tiếng vỗ tay của Nam Phong Kỳ tung ra khiến mọi người chợt hoàn hồn, lần lượt từng người cũng vỗ theo, đánh tan không gian yên tĩnh.
“Khụ…” Nam Phong Kỳ khum tay ho một tiếng bắt chuyện trước: “Bé Tuyết, hôm nay em hẹn mọi người tới đây đông đủ để làm gì vậy, sau lưng các em là ai? sao hai người lại đi chung với chú ấy?”
Khóe môi Tử Mạn Thiên từ từ cong lên, trong lòng vui vẻ không gì sánh được, nhanh miệng: “Cũng không phải chuyện to tát gì. Chẳng qua chỉ là lâu rồi không gặp mọi người nên muốn có một ngày nhóm chúng ta tụ tập đông đủ, em muốn kể cho mọi người câu chuyện năm xưa bố mẹ em bị tai nạn, mẹ em không may qua đời tại hiện trường, nhưng chiếc xe nổ tung cảnh sát không tìm thấy thi thể của bố em nên đã kết luận rằng ông ấy đã bị nổ tung cùng chiếc xe.”
“Chuyện đó… sao hôm nay em lại nhắc lại chuyện đó…” Sắc mặt Cẩn Duệ Dung kinh biến, Nguỵ Triết Minh với Nam Phong Kỳ trợn tròn mắt. Vũ Vũ không thể tin nổi lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ… Ông ấy…”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Tử Hàn Tuyết xác nhận, sau đó liếc sang phía Tử Mạn Thiên, hai chị em nhìn nhau như hiểu ra ý, lui ra sau mỗi người luồn vào một bên bàn tay của Tử Phi nắm chặt đẩy nhẹ ông ấy đứng gần sát với chỗ mọi người, thẳng thắn nói, “Đây chính là người bố đã mất tích nhiều năm của hai chị em, ông ấy là Tử Phi đã thoát chết trong vụ tai nạn năm đó, nay đã trở về.!"
Mọi người đều yên lặng một cách dị thường mất một lúc, lúc nãy bị khuất tầm nhìn, hơi ngại nên mọi người không để ý kỹ bây giờ đều danh chính ngôn thuận ngó Tử Phi lom lom.
dì Trần đứng ở trên sững sờ ngơ ngác, hoang mang thất thần chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.
…
Tử Hàn Tuyết một mình ôm hoa tới viếng thăm mẹ, năm đó do không tìm thấy xác của bố nên Tử Hàn Tuyết tưởng niệm ông ấy chung chỗ với mẹ mình, nào ngờ ông ấy vẫn còn sống nên cô phải thay một bài vị mới chỉ còn lại tên mẹ cô,
“Mẹ à con tới thăm mẹ đây, nhờ món bánh mochi mà mẹ vẫn thường hay làm cho chúng con ăn mà con có thể tìm lại bố, có phải là không tưởng tượng được đúng không mẹ. Con, Mạn Thiên và bố sẽ sống thật tốt, Mẹ ở trên cao hãy phù hộ cho gia đình mình nha, Mẹ cứ yên tâm nhất định con sẽ bắt người có tội phải nhận hậu quả thích đáng để mẹ yên lòng nơi chín suối.”
Nói rồi Tử Hàn Tuyết cẩn trọng cúi thấp người nhắm mắt trầm ngâm vài phút, sau đó đứng thẳng người dậy, viền mắt đỏ hồng nhìn vào di ảnh của mẹ mình, nói: “Mẹ ở lại con về nhé, hôm nào rảnh con lại đến thăm mẹ!”
…
Lúc này bên trong phòng ngủ tại nhà riêng của Tử Phi!
Tử Mạn Thiên khuôn mặt thanh nhã bỗng biến sắc kinh ngạc, hai hàng lông mày nhíu lại, nói với Tử Phi: “Nhân lúc chị hai không có ở đây con muốn hỏi bố một chuyện”
Tử Phi chớp mắt, khóe môi cong lên một nụ cười mờ mờ, nhưng lại kèm theo một tiếng thở dài, trong lòng hình như đang lo lắng trước thái độ của Tử Mạn Thiên: “Con hỏi đi nếu bố biết bố sẽ trả lời”
Tử Mạn Thiên thần sắc phức tạp nhìn Tử Phi, nói: "Thật ra… hôm trước kết quả xét nghiệm ADN, con với bố là máu mủ ruột thịt, con với chị hai cũng là máu mủ ruột thịt, nhưng bố và chị hai… không phải cha con.!
Nét mặt Tử Phi lúc nãy còn có chút chấn động nhưng sau một hồi cũng từ từ ổn định lại, hóa thành một gương mặt thản nhiên, mở miệng nói: “Bố biết!”
Tử Mạn Thiên lúng túng nói tiếp: “Bố… Bố biết thật sao?!”
Đôi mắt trong suốt của Tử Phi nhìn thẳng vào Tử Mạn Thiên, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Bố biết từ khi con bé còn ở trong bụng mẹ rồi, nhưng Bố không muốn chị con buồn nên không nói ra, vì thương mẹ các con nên bố luôn coi con bé là con ruột của mình”
Tử Mạn Thiên khóe miệng rơi xuống: “Vậy… bố có biết cha ruột của chị ấy không?”
Thần sắc trên mặt Tử Phi chuyển động liên hồi: “Là Hoàn Mặc!”
Tử Mạn Thiên nghe xong như chết lặng, khoé môi run lên nói: “Sao… sao có thể… sao có thể như vậy.?!”
Tử Phi sắc mặt trầm ngâm nhìn Tử Mạn Thiên: “Năm đó mẹ con làm giúp việc cho Hoàn Thị đã bị hắn ta lấy đi đời con gái, cô ấy uất hận muốn gieo mình xuống cầu tự vẫn, lúc đó bố ra đó hóng gió nhìn thấy một người phụ nữ đang cố trèo lên thành cầu bố đã nhanh chóng chạy đến ngăn cản, kéo cô ấy xuống, ban đầu cô ấy còn vùng vẫy quyết liệt trong vòng tay của bố, nhưng sau một hồi mệt lả ngất đi nên bố đã đưa cô ấy về nhà~ Khi nhìn mẹ con nằm thiếp đi trong vòng tay mình, bố thật sự đã rúng động vì người con gái ấy, bố cảm thấy cô ấy rất cô đơn. Khi mẹ con tỉnh dậy đã liên tục bỏ ăn bỏ uống mấy ngày trời, khó khăn lắm bố mới có thể khiến cô ấy mở lòng và nói ra toàn bộ sự thật~ Bố cũng không quan tâm đó là con ai, khi cô ấy sinh đứa bé ra bố nhất định sẽ yêu thương và coi nó như con của mình, cũng chính vì điều đó mà ông nội con mới cấm cản chuyện yêu đương của bố và mẹ con”
Tử Mạn Thiên đang đứng chết chân ở đó gật gù trong vô thức thì Tử Phi nói tiếp: “Có điều… hãy giữ bí mật này, bố không muốn chị con buồn.!”
Tử Mạn Thiên giọng nói có phần run rẩy, tựa như còn hoang mang vô cùng sau những chuyện vừa nghe: “Nếu… là ý tốt cho chị, thì bố… yên tâm, con… cũng không muốn thấy chị ấy… buồn lòng…!”
Nhưng họ thật sự không biết Tử Hàn Tuyết ở bên ngoài đã nghe được toàn bộ sự việc, Lời của Tử Phi kể giống như ma âm làm cho đầu Tử Hàn Tuyết kêu “ong” một tiếng. Cô quay người vội vã bỏ chạy khỏi đó.
Sau khi Tử Hàn Tuyết rời đi, tầm ba mươi phút sau Tử Mạn Thiên cũng xin phép trở về bệnh viện làm việc.
…
Khuôn viên biệt phủ Nguỵ An!
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết đầy nỗi căm hận, bước chân mất tự nhiên, loạng choạng thấy rõ.
Vừa rồi bầu trời còn quang đãng, bây giờ mây đen đã giăng đầy trời, tiếng sấm vang rền, mưa to trút xuống như đang giúp cô che dấu đi những giọt nước mắt cay đắng trên gương mặt.
Đi thêm được vài bước siêu vẹo thì Tử Hàn Tuyết ngã quỵ, hai đầu gối đập mạnh xuống nền đất ở đó, nước mưa và nước mắt hoà lẫn vào nhau chảy liên tục xuống mặt cô.
Cô vẫn quỳ yên đó ôm mặt, khóc đứt ruột đứt gan. Nước mắt vốn đã cạn chợt tuôn ra như đê vỡ, thê lương khiến người ta nhìn mà cảm thấy lòng chua xót.
Lúc này Nguỵ Triết Minh cũng vừa cho xe vào tới nhìn thấy cảnh tượng người yêu mình quỳ xuống góc dưới trời mưa anh cầm lòng không nổi mà vội vàng xuống xe lao tới bên Tử Hàn Tuyết.
Anh ôm chầm lấy cô vào lòng, trái tim đau thắt từng cơn vì người con gái của anh đang khóc, cô ấy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì chứ, chắc phải là chuyện kinh khủng lắm mới khiến cô ấy kích động như vậy.
Thấy cô khóc lóc thảm thương như thế Nguỵ Triết Minh cũng không dám mở lời hỏi cô《tại sao》chỉ thầm nghĩ tại sao ông trời hết lần này đến lần khác lại nhẫn tâm với một cô gái nhỏ bé thế này như vậy chứ?
Nguỵ Triết Minh giọng nhẹ nhàng, an ủi:
“Nếu cảm thấy mệt mỏi, hãy thả lòng mình một lúc, cứ khóc đi, khóc đến cạn nước mắt cũng được, anh ở đây, anh sẽ ở đây che chở cho em, có anh rồi em sẽ không còn phải cô đơn trong đau đớn nữa…”
…----------------…
Hai ngày sau! Tại biệt phủ!
Hôm nay Tử Hàn Tuyết cùng Tử Mạn Thiên đưa bố đến nơi họ đang sống và gặp những người bạn thân thiết của mình.
“Mau mau mời vào.” Trong phòng khách truyền ra tiếng cười sang sảng, vang như tiếng chuông, đúng là giọng của Nam Phong Kỳ.
Ba bố con họ từ từ hai trước một sau bước vào trong sảnh phòng khách, ở bên góc phòng khách Nguỵ Triết Minh đang quay lưng về phía mọi người say sưa với từng phím nhạc, xung quanh bên ngoài ghế sofa Cẩn Duệ Dung, Vũ Vũ cùng với Nam Phong Kỳ đang đứng thẳng người như cây bút bi, ngoại trừ Nguỵ Triết Minh đang chơi đàn, không một ai trong phòng khách không dán mắt vào ba người đang cùng tiến vào trong.
“Về tới rồi, về tới rồi, vốn nghe hôm nay chị em Hàn Tuyết - Mạn Thiên có chuyện vui muốn thông báo mà anh với Duệ Dung phải cấp tốc đổi ca trực đây" Nam Phong Kỳ đang hào hứng phấn khích, bỗng nhìn thấy Tử Phi ở phía sau lưng chị em Tử Hàn Tuyết thì lời nói khựng lại, sắc mặt nghi hoặc chấn động.
Cẩn Duệ Dung đứng phía bên trái khóe miệng đang cười liếc mắt trông lại, sau khi nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đuôi mắt nhướn cao.
Đôi mắt đen sẫm xưa nay vẫn luôn lạnh lẽo băng giá của dì Trần đang đứng núp phía trên lầu cũng phóng xuống phía dưới phòng khách, hai bàn tay bà ấy đang siết lại càng lúc càng chặt, các khớp ngón tay đã trắng bệch run rẩy.
Nam Phong Kỳ cùng Cẩn Duệ Dung nghi vấn còn Tử Hàn Tuyết với Tử Mạn Thiên khuôn mặt vẫn đang tươi như hoa. Giữa tiếng đàn tiing toong, mọi người nhìn nhau không nói năng gì, im lặng cùng thưởng thức âm nhạc.
Tay Nguỵ Triết Minh nhấn các phím đàn càng lúc càng nhanh, tiing toong như lưỡi mác giao nhau, gót sắt đạp đất, vũ âm cao vút nối tiếp nhau, cuối cùng《tiiiiinngg》một tiếng kéo dài, tiết mục âm nhạc đã kết thúc.
Nguỵ Triết Minh rời bàn tay khỏi các phím đàn đứng dậy, một thân người cao lớn ngạo mạn xoay lại, tiến đến chỗ mọi người ánh mắt dịu dàng lướt qua mọi người rồi dừng lại trên mặt Tử Hàn Tuyết, anh nở một nụ cười dịu dàng: “Ây cha.!! Không ai muốn vỗ tay cho tiết mục của tôi sao.!”
Dứt lời tiếng vỗ tay của Nam Phong Kỳ tung ra khiến mọi người chợt hoàn hồn, lần lượt từng người cũng vỗ theo, đánh tan không gian yên tĩnh.
“Khụ…” Nam Phong Kỳ khum tay ho một tiếng bắt chuyện trước: “Bé Tuyết, hôm nay em hẹn mọi người tới đây đông đủ để làm gì vậy, sau lưng các em là ai? sao hai người lại đi chung với chú ấy?”
Khóe môi Tử Mạn Thiên từ từ cong lên, trong lòng vui vẻ không gì sánh được, nhanh miệng: “Cũng không phải chuyện to tát gì. Chẳng qua chỉ là lâu rồi không gặp mọi người nên muốn có một ngày nhóm chúng ta tụ tập đông đủ, em muốn kể cho mọi người câu chuyện năm xưa bố mẹ em bị tai nạn, mẹ em không may qua đời tại hiện trường, nhưng chiếc xe nổ tung cảnh sát không tìm thấy thi thể của bố em nên đã kết luận rằng ông ấy đã bị nổ tung cùng chiếc xe.”
“Chuyện đó… sao hôm nay em lại nhắc lại chuyện đó…” Sắc mặt Cẩn Duệ Dung kinh biến, Nguỵ Triết Minh với Nam Phong Kỳ trợn tròn mắt. Vũ Vũ không thể tin nổi lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ… Ông ấy…”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Tử Hàn Tuyết xác nhận, sau đó liếc sang phía Tử Mạn Thiên, hai chị em nhìn nhau như hiểu ra ý, lui ra sau mỗi người luồn vào một bên bàn tay của Tử Phi nắm chặt đẩy nhẹ ông ấy đứng gần sát với chỗ mọi người, thẳng thắn nói, “Đây chính là người bố đã mất tích nhiều năm của hai chị em, ông ấy là Tử Phi đã thoát chết trong vụ tai nạn năm đó, nay đã trở về.!"
Mọi người đều yên lặng một cách dị thường mất một lúc, lúc nãy bị khuất tầm nhìn, hơi ngại nên mọi người không để ý kỹ bây giờ đều danh chính ngôn thuận ngó Tử Phi lom lom.
dì Trần đứng ở trên sững sờ ngơ ngác, hoang mang thất thần chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.