Chương 41
Thời gian dần trôi qua, chẳng bao lâu sau trời đã sáng, Vân Nghê vẫn còn tựa vào cái cây bên cạnh ngủ thì đã có một chiếc xe ngựa im lặng đứng đợi cô. Nó tuy mộc mạc giản dị nhưng rất đầy đủ những đồ vật cần thiết, và trên xe còn có một bộ y phục sạch sẽ được chuẩn bị cho Vân Nghê. Mấy ngày nay Vân Nghê ăn uống không đầy đủ, mệt mỏi triền miên nên có lẽ Bách Khải Tư đã dặn phu xe đứng đợi, đợi đến khi nào người con gái đấy tỉnh dậy thì mới xuất phát.
Khoác trên người bộ quần áo mới, bộ tóc dài đen nhánh như gỗ mun hơi rối được buộc tạm lên gọn gàng, khác với bộ dáng lúc trước, Vân Nghê bây giờ giống như một cô thôn nữ trong trắng đáng yêu, đôi mắt phượng ánh lên nét vui vẻ khả ái, lúc này ai mà nhìn thấy Vân Nghê thì không một ai nghĩ tiểu cô nương này lại xuất thân thanh lâu. Ở Vân Nghê cô toát lên vẻ thông minh, khó gần nhưng đôi chút sẽ để lộ nét tinh nghịch, trẻ con.
Xe ngựa đã xuất phát, trong xe không khí tĩnh lặng khác thường, chỉ có mình Vân Nghê, Pipi đã đi xử lý Tử Giáng thảo rồi, cô cũng không biết phải nói chuyện với ai nữa. Nếu cứ tiếp tục như này thì có mà Vân Nghê ngột ngạt chết mất, nhưng bây giờ cô cũng chẳng biết phải làm gì nữa, không lẽ nằm ngủ?
Đang sầu đời vì không biết phải làm gì thì ánh mắt của Vân Nghê chợt đảo được thu hút bởi một quyển sách, tiêu đề hai chữ nhàn thư, nhàn thật không thì không biết nhưng ít nhất thì cũng có chữ cho cô đọc giải khuây lúc này.
Từ khi Vân Nghê ngã xuống vách núi, đoàn người của Trịnh Cảnh Hiên và Mẫn Nhi trở nên hoảng loạn, có người lo lắng có người âm thầm khóc, lại có người vẫn bình tĩnh để có thể sắp xếp cho mọi người còn lại, đó chính là Trịnh Cảnh Hiên. Lúc Vân Nghê ngã xuống vách núi, Trịnh Cảnh Hiên như cảm thấy hơi ấm dần biến mất. Ánh mắt hắn lúc còn ở cạnh Vân Nghê luôn tràn ngập ý cười, nhưng hiện tại, ánh mắt ấy như chưa từng xuất hiện, nó lạnh băng, thăm thẳm, sâu hun hút. Tưởng chừng như không có ánh sáng nào có thể chiếu rọi được.
Trịnh Cảnh Hiên như biến thành một con người khác hoàn toàn, lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn, những đường kiếm lúc trước chỉ làm đám sát thủ đó bị thương, rồi đánh ngất. Nhưng hiện giờ, trên tay là thanh kiếm lạnh băng hắn từ mép vực đứng dậy, sát ý bao phủ toàn thân, những đường kiếm lạnh lùng đâm vào chỗ yếu hại trên người đám sát thủ, không nương tay, không cần thẩm vấn, cứ vậy mà giết chết hết bọn chúng. Ngoại trừ Ô Y vệ, tất cả mọi người kể cả Trịnh Cảnh Vũ thì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy võ công của Trịnh Cảnh Hiên.
Từng đường kiếm đẹp mắt, như một điệu múa huyền ảo, Trịnh Cảnh Hiên bỗng chốc trở thành một vũ công những giọt máu trở thành cánh hoa, vương trên bộ y phục trắng phiêu lãng. Chợt hắn dừng lại, khuôn mặt dính giọt máu đột nhiên quay lại phía Tình Nhi, hắn gằn giọng
"Tình Nhi, một là cô giơ tay chịu trói, hai là cô sẽ giống với đám người này" - Vừa nói tay cầm kiếm của y vừa chỉ vào những tên sát thủ xác nằm ngổn ngang dưới đất.
"Nếu ta không đầu hàng thì sao? Tiêu Dao vương Trịnh Cảnh Hiên, ngươi đừng quên bên ngươi cho dù đông người nhưng người có thể chiến đấu vẫn ít hơn bên ta. Tô Vân Nghê chết rồi, ngươi nghĩ đám người đó sẽ nghe theo lời ngươi sao? Mơ tưởng hão huyền, bọn chúng được Tô Vân Nghê đưa đi, sẽ chỉ nghe lời Tô Vân Nghê, huống hồ ngươi lại chơ mắt nhìn cô ta bị bắt, bị ngã xuống vực mà không cứu. Bọn chúng hận ta vì đã hại chết Tô Vân Nghê, lại càng hận ngươi thấy chết không cứu. Tiêu Dao vương, cái danh vương gia này của ngươi cũng là do may mắn mới có được, cứ chờ đi, chờ đến lúc có người lật đổ Minh triều ta sẽ cho ngươi được từ từ nếm trải cảm giác nhìn người thân của ngươi chết trước mặt ngươi. "
Tình Nhi hai bàn răng nghiến chặt, rít lên từng chữ, đôi bàn tay nắm chặt đến mức bật máu. Cô lỡ để lộ chuyện sẽ tạo phản, nhưng mà sao chứ? Bọn chúng đâu biết là có những ai tham gia đâu? Cùng lắm muốn giết thì giết một mình cô thôi. Bây giờ phải rút lui an toàn đã.
"Hahaha, thật là buồn cười, đây là câu chuyện buồn cười nhất ta từng nghe qua đó. Được được được, bổn vương sẽ chờ, chờ đến khi các ngươi đạt được mục đích đó. Nhớ nhanh lên nhé, thời gian bổn vương có hạn. "
Trịnh Cảnh Hiên nhếch miệng cười, một nụ cười khiến cho người khác sởn gáy. Thanh kiếm đã nắm chắc trong tay y phi thân đến nhằm đúng Tình Nhi mà đâm mà chém. Thấy vậy những tên áo đen liền ập lại, bao vây bảo vênh Tình Nhi, thừa cơ cô ta cũng chạy mất. Đám áo đen tử thủ, giữ chân người của Trịnh Cảnh Hiên câu thời gian cho Tình Nhi chạy trốn được xa nhất
Chẳng bao lâu thì đã giải quyết gọn gàng đám tay chân vướng víu ấy. Vốn muốn nhảy xuống dưới để tìm Vân Nghê nhưng bị mọi người giữ lại, Trịnh Cảnh Vũ thì không nói nhưng người của Vạn Hoa lâu cũng chạy vào can.
"Trịnh đại công công tử, à không Tiêu Dao vương người bình tĩnh đã đừng nhảy xuống dưới sẽ rất nguy hiểm. Tuy bây giờ không biết tiểu thư như nào, nhưng mà tiểu thư rất tốt ắt sẽ được phù hộ thôi, tạm thời cứ bình tĩnh trước tiên chúng ta tìm đường xuống dưới đó đã rồi sẽ chia nhau đi tìm tiểu thư. "
"Phải đó, công tử, Mẫn Nhi muội muội nói đúng, bây giờ chúng ta phải bình tĩnh đã. Tiểu ma ma hồng phúc tề thiên nhất định sẽ không sao. Người phải bình tĩnh. "
Khoác trên người bộ quần áo mới, bộ tóc dài đen nhánh như gỗ mun hơi rối được buộc tạm lên gọn gàng, khác với bộ dáng lúc trước, Vân Nghê bây giờ giống như một cô thôn nữ trong trắng đáng yêu, đôi mắt phượng ánh lên nét vui vẻ khả ái, lúc này ai mà nhìn thấy Vân Nghê thì không một ai nghĩ tiểu cô nương này lại xuất thân thanh lâu. Ở Vân Nghê cô toát lên vẻ thông minh, khó gần nhưng đôi chút sẽ để lộ nét tinh nghịch, trẻ con.
Xe ngựa đã xuất phát, trong xe không khí tĩnh lặng khác thường, chỉ có mình Vân Nghê, Pipi đã đi xử lý Tử Giáng thảo rồi, cô cũng không biết phải nói chuyện với ai nữa. Nếu cứ tiếp tục như này thì có mà Vân Nghê ngột ngạt chết mất, nhưng bây giờ cô cũng chẳng biết phải làm gì nữa, không lẽ nằm ngủ?
Đang sầu đời vì không biết phải làm gì thì ánh mắt của Vân Nghê chợt đảo được thu hút bởi một quyển sách, tiêu đề hai chữ nhàn thư, nhàn thật không thì không biết nhưng ít nhất thì cũng có chữ cho cô đọc giải khuây lúc này.
Từ khi Vân Nghê ngã xuống vách núi, đoàn người của Trịnh Cảnh Hiên và Mẫn Nhi trở nên hoảng loạn, có người lo lắng có người âm thầm khóc, lại có người vẫn bình tĩnh để có thể sắp xếp cho mọi người còn lại, đó chính là Trịnh Cảnh Hiên. Lúc Vân Nghê ngã xuống vách núi, Trịnh Cảnh Hiên như cảm thấy hơi ấm dần biến mất. Ánh mắt hắn lúc còn ở cạnh Vân Nghê luôn tràn ngập ý cười, nhưng hiện tại, ánh mắt ấy như chưa từng xuất hiện, nó lạnh băng, thăm thẳm, sâu hun hút. Tưởng chừng như không có ánh sáng nào có thể chiếu rọi được.
Trịnh Cảnh Hiên như biến thành một con người khác hoàn toàn, lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn, những đường kiếm lúc trước chỉ làm đám sát thủ đó bị thương, rồi đánh ngất. Nhưng hiện giờ, trên tay là thanh kiếm lạnh băng hắn từ mép vực đứng dậy, sát ý bao phủ toàn thân, những đường kiếm lạnh lùng đâm vào chỗ yếu hại trên người đám sát thủ, không nương tay, không cần thẩm vấn, cứ vậy mà giết chết hết bọn chúng. Ngoại trừ Ô Y vệ, tất cả mọi người kể cả Trịnh Cảnh Vũ thì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy võ công của Trịnh Cảnh Hiên.
Từng đường kiếm đẹp mắt, như một điệu múa huyền ảo, Trịnh Cảnh Hiên bỗng chốc trở thành một vũ công những giọt máu trở thành cánh hoa, vương trên bộ y phục trắng phiêu lãng. Chợt hắn dừng lại, khuôn mặt dính giọt máu đột nhiên quay lại phía Tình Nhi, hắn gằn giọng
"Tình Nhi, một là cô giơ tay chịu trói, hai là cô sẽ giống với đám người này" - Vừa nói tay cầm kiếm của y vừa chỉ vào những tên sát thủ xác nằm ngổn ngang dưới đất.
"Nếu ta không đầu hàng thì sao? Tiêu Dao vương Trịnh Cảnh Hiên, ngươi đừng quên bên ngươi cho dù đông người nhưng người có thể chiến đấu vẫn ít hơn bên ta. Tô Vân Nghê chết rồi, ngươi nghĩ đám người đó sẽ nghe theo lời ngươi sao? Mơ tưởng hão huyền, bọn chúng được Tô Vân Nghê đưa đi, sẽ chỉ nghe lời Tô Vân Nghê, huống hồ ngươi lại chơ mắt nhìn cô ta bị bắt, bị ngã xuống vực mà không cứu. Bọn chúng hận ta vì đã hại chết Tô Vân Nghê, lại càng hận ngươi thấy chết không cứu. Tiêu Dao vương, cái danh vương gia này của ngươi cũng là do may mắn mới có được, cứ chờ đi, chờ đến lúc có người lật đổ Minh triều ta sẽ cho ngươi được từ từ nếm trải cảm giác nhìn người thân của ngươi chết trước mặt ngươi. "
Tình Nhi hai bàn răng nghiến chặt, rít lên từng chữ, đôi bàn tay nắm chặt đến mức bật máu. Cô lỡ để lộ chuyện sẽ tạo phản, nhưng mà sao chứ? Bọn chúng đâu biết là có những ai tham gia đâu? Cùng lắm muốn giết thì giết một mình cô thôi. Bây giờ phải rút lui an toàn đã.
"Hahaha, thật là buồn cười, đây là câu chuyện buồn cười nhất ta từng nghe qua đó. Được được được, bổn vương sẽ chờ, chờ đến khi các ngươi đạt được mục đích đó. Nhớ nhanh lên nhé, thời gian bổn vương có hạn. "
Trịnh Cảnh Hiên nhếch miệng cười, một nụ cười khiến cho người khác sởn gáy. Thanh kiếm đã nắm chắc trong tay y phi thân đến nhằm đúng Tình Nhi mà đâm mà chém. Thấy vậy những tên áo đen liền ập lại, bao vây bảo vênh Tình Nhi, thừa cơ cô ta cũng chạy mất. Đám áo đen tử thủ, giữ chân người của Trịnh Cảnh Hiên câu thời gian cho Tình Nhi chạy trốn được xa nhất
Chẳng bao lâu thì đã giải quyết gọn gàng đám tay chân vướng víu ấy. Vốn muốn nhảy xuống dưới để tìm Vân Nghê nhưng bị mọi người giữ lại, Trịnh Cảnh Vũ thì không nói nhưng người của Vạn Hoa lâu cũng chạy vào can.
"Trịnh đại công công tử, à không Tiêu Dao vương người bình tĩnh đã đừng nhảy xuống dưới sẽ rất nguy hiểm. Tuy bây giờ không biết tiểu thư như nào, nhưng mà tiểu thư rất tốt ắt sẽ được phù hộ thôi, tạm thời cứ bình tĩnh trước tiên chúng ta tìm đường xuống dưới đó đã rồi sẽ chia nhau đi tìm tiểu thư. "
"Phải đó, công tử, Mẫn Nhi muội muội nói đúng, bây giờ chúng ta phải bình tĩnh đã. Tiểu ma ma hồng phúc tề thiên nhất định sẽ không sao. Người phải bình tĩnh. "