Chương 42
Trịnh Cảnh Hiên dần lấy lại bình tĩnh, đúng rồi, bây giờ hắn không thể hành động theo cảm tính như vậy được, người của Tiêu Dao vương phủ tuy thiệt hại về nhân lực nhưng vẫn có thể bảo vệ đội ca kỹ cùng Trịnh Cảnh Vũ bình an đến kinh thành. Nhưng nếu chỉ có bọn họ về mà y không về sợ là sẽ có chuyện không hay.
"Mẫn Nhi, cô có tin chúng ta không? "
"Tin, đương nhiên dân nữ tin vương gia. "
"Kỳ Lâm, ngươi cùng Xuyến Tâm và Mẫn Nhi đi tìm Tô Vân Nghê về đây. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Trịnh Kỳ Lâm và một vị cô nương mặc đồ đen đeo khăn che mặt đứng ra, cả hai cúi đầu nhận lệnh rồi dẫn theo Mẫn Nhi, ba người bọn họ cùng nhau tìm đường xuống vách núi phía dưới.
"Được rồi, mọi người mau lên xe ngựa đi, mặc dù đám sát thủ đã bị đánh chạy nhưng ban đêm nguy hiểm, cẩn thận vẫn hơn. Ta sẽ bảo vệ mọi người an toàn, đưa mọi người đến kinh thành trước còn...... Còn Tô tiểu thư sẽ được Kỳ Lâm, Xuyến Tâm và Mẫn Nhi cô nương đưa về sau......Được rồi, mọi người mau lên đi"
Cả đoàn người lục đục lên xe ngựa, khuôn mặt ai cũng man mác một nỗi buồn vô hình. Trịnh Cảnh Hiên cũng đã trèo lên ngựa, bây giờ không còn gì phải giấu diếm nữa, võ công thì ít nhiều để lộ rồi, thân phận cũng đã công khai, hắn, Trịnh Cảnh Hiên là tứ hoàng tử đương triều, Tiêu Dao vương của Minh triều, một vị vương gia nhàn hạ hah đúng hơn là phế vật.
"Xuất phát"
Một tiếng hô dõng dạc vang lên, vó ngựa cất bước, bánh xe ngựa quay, đoàn người lại khởi hành đến kinh thành. Lúc này Trịnh Cảnh Hiên đã quyết sẽ không đi theo con đường vòng mà Vân Nghê đã vẽ ra lúc trước, thẳng đến Vũ thành, qua Thịnh thành sẽ đến kinh thành ngay. Bây giờ tình hình cấp bách đến được kinh thành sớm lúc nào thì an toàn được lúc đó, hơn nữa còn phải đi tìm Vân Nghê nữa.
"nhị vị, đi nhanh một chút, rất có thể tiểu thư nhà ta đang chờ ở dưới đó đó. Ngã từ trên đó cao như vậy chắc chắn tiểu thư sẽ bị thương, nếu còn không mau lên là tiểu thư sẽ không thể quay về nữa đâu.
"Cô cũng biết là nơi đó cao như vậy, sao chắc chắn tiểu thư nhà cô ngã xuống chỉ bị thương mà không mất mạng chứ?"
Mẫn Nhi nắm chặt hai bàn tay, ngăn không cho giọt nước mắt nào lăn xuống, cô biết chứ, tiểu thư ngã từ nơi cao như thế, khả năng vong mạng là rất cao. Nhưng từ lúc hai người bọn họ đưa cô phi thân xuống đây, tìm hết một đêm rồi, đến khi trời hửng sáng vẫn chưa tìm thấy một vết tích gì của Vân Nghê nếu cô ấy đã không may mất mạng thì phải ở loanh quanh đây. Đằng này đã tìm hết một đêm, đến một mảnh áo của Vân Nghê còn không thấy chứ đừng nói đến cả con người to như vậy, thế nên trong lòng Mẫn Nhi vẫn ôm một hi vọng nhỏ nhoi rằng tiểu thư của cô vẫn còn sống, chắc là đã đi tìm một nơi an toàn nghỉ rồi.
"Cô đừng có trù ẻo tiểu thư nhà ta. Chắc chắn tiểu thư sẽ không sao. Đúng vậy tiểu thư là người tốt, rất rất tốt, nhất định ông trời sẽ phù hộ người bình bình an an vượt qua nguy hiểm"
Mẫn Nhi quay phắt người đi, tỏ vẻ ghét bỏ với vị cô nương áo đen tên Xuyến Tâm kia. Trịnh Kỳ Lâm nhìn hai người nữ nhân mà không biết phải làm sao. Hắn cũng có mối lo nhưng khác với Mẫn Nhi lo cho Vân Nghê, khác với Xuyến Tâm mặc kệ sự đời, chỉ nhất nhất nghe lời chủ nhân thì hắn, Trịnh Kỳ Lâm lại lo cho tính mạng của vương gia nhà hắn và lục hoàng tử Trịnh Cảnh Vũ. Trước tiên muốn quay về sớm thì phải ngăn hai vị cô nương này đấu đá nhau đã, xong còn phải tìm được vị tiểu thư họ Tô tên Vân Nghê kia mới quay về phục lệnh được. Hửm? Sao tự nhiên vương gia nhà hắn lại tỏ ra quan tâm một vị cô nương đến vậy nhỉ? Chẳng lẽ....???
"Thôi nào hai vị cô nương ơi, một người muốn tìm thấy Tô tiểu thư, còn một người thì lại muốn mau mau quay về, vậy chúng ta phải cùng nhau tìm chứ. Ây da bà cô của ta ơi đừng có nói với tiểu nha đầu nhà người ta như vậy nữa. Mẫn Nhi cô nương, Xuyến Tâm cũng không phải cố tình, cô nương đừng tức giận. Việc quan trọng là phải tìm được Tô tiểu thư đã không phải sao?"
Mẫn Nhi nhìn Xuyến Tâm thôi thì dù sao bây giờ cô cũng đang phải nhờ vả hai người bọn họ, nhường một chút sau này sẽ mách lại với tiểu thư sau. Quay người đi tiếp tục gọi tên Vân Nghê, Mẫn Nhi vừa đi vừa gọi, mặc kệ hai con người đằng sau. Đột nhiên cô thất kinh kêu lên một tiếng, Xuyến Tâm vội chạy lại chắn trước mặt Mẫn Nhi.
"Hai....hai người xem kìa.....đây là, chính là bông tai của tiểu thư."
"Vậy tiểu thư của cô chỉ ở quanh đây thôi mau đi tìm xem."
Ba người Xuyến Tâm, Trịnh Kỳ Lâm và Mẫn Nhi tách nhau ra tìm, vốn lúc đầu là Trịnh Kỳ Lâm định đi cùng một trong hai người nữ nhân thì Xuyến Tâm đã kéo Mẫn Nhi lại, cô hất mặt về phía trước.
"Huynh đi hướng này, ta cùng tiểu a đầu này đi hướng còn lại, có gì lấy tiếng còi làm hiệu. Nơi này nguy hiểm, trong vòng một canh giờ cho dù tìm được người hay không đều phải quay về đây tập hợp."
"Được, vậy hai người cẩn thận."
Nói rồi Trịnh Kỳ Lâm tách ra đi trước, để lại Mẫn Nhi cùng Xuyến Tâm ở lại. Nhìn cô gái nhỏ lo lắng đứng bên cạnh, Xuyến Tâm nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Mẫn Nhi hơi quay mặt đi không để lộ cảm xúc.
"Cô theo sát ta, đừng tách. Nơi này phong cảnh hữu tình nhưng cũng chưa chắc là không nguy hiểm. Cô không biết võ công đi một mình lại càng không an toàn. Chịu khó chút"
"Được...."
"Mẫn Nhi, cô có tin chúng ta không? "
"Tin, đương nhiên dân nữ tin vương gia. "
"Kỳ Lâm, ngươi cùng Xuyến Tâm và Mẫn Nhi đi tìm Tô Vân Nghê về đây. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Trịnh Kỳ Lâm và một vị cô nương mặc đồ đen đeo khăn che mặt đứng ra, cả hai cúi đầu nhận lệnh rồi dẫn theo Mẫn Nhi, ba người bọn họ cùng nhau tìm đường xuống vách núi phía dưới.
"Được rồi, mọi người mau lên xe ngựa đi, mặc dù đám sát thủ đã bị đánh chạy nhưng ban đêm nguy hiểm, cẩn thận vẫn hơn. Ta sẽ bảo vệ mọi người an toàn, đưa mọi người đến kinh thành trước còn...... Còn Tô tiểu thư sẽ được Kỳ Lâm, Xuyến Tâm và Mẫn Nhi cô nương đưa về sau......Được rồi, mọi người mau lên đi"
Cả đoàn người lục đục lên xe ngựa, khuôn mặt ai cũng man mác một nỗi buồn vô hình. Trịnh Cảnh Hiên cũng đã trèo lên ngựa, bây giờ không còn gì phải giấu diếm nữa, võ công thì ít nhiều để lộ rồi, thân phận cũng đã công khai, hắn, Trịnh Cảnh Hiên là tứ hoàng tử đương triều, Tiêu Dao vương của Minh triều, một vị vương gia nhàn hạ hah đúng hơn là phế vật.
"Xuất phát"
Một tiếng hô dõng dạc vang lên, vó ngựa cất bước, bánh xe ngựa quay, đoàn người lại khởi hành đến kinh thành. Lúc này Trịnh Cảnh Hiên đã quyết sẽ không đi theo con đường vòng mà Vân Nghê đã vẽ ra lúc trước, thẳng đến Vũ thành, qua Thịnh thành sẽ đến kinh thành ngay. Bây giờ tình hình cấp bách đến được kinh thành sớm lúc nào thì an toàn được lúc đó, hơn nữa còn phải đi tìm Vân Nghê nữa.
"nhị vị, đi nhanh một chút, rất có thể tiểu thư nhà ta đang chờ ở dưới đó đó. Ngã từ trên đó cao như vậy chắc chắn tiểu thư sẽ bị thương, nếu còn không mau lên là tiểu thư sẽ không thể quay về nữa đâu.
"Cô cũng biết là nơi đó cao như vậy, sao chắc chắn tiểu thư nhà cô ngã xuống chỉ bị thương mà không mất mạng chứ?"
Mẫn Nhi nắm chặt hai bàn tay, ngăn không cho giọt nước mắt nào lăn xuống, cô biết chứ, tiểu thư ngã từ nơi cao như thế, khả năng vong mạng là rất cao. Nhưng từ lúc hai người bọn họ đưa cô phi thân xuống đây, tìm hết một đêm rồi, đến khi trời hửng sáng vẫn chưa tìm thấy một vết tích gì của Vân Nghê nếu cô ấy đã không may mất mạng thì phải ở loanh quanh đây. Đằng này đã tìm hết một đêm, đến một mảnh áo của Vân Nghê còn không thấy chứ đừng nói đến cả con người to như vậy, thế nên trong lòng Mẫn Nhi vẫn ôm một hi vọng nhỏ nhoi rằng tiểu thư của cô vẫn còn sống, chắc là đã đi tìm một nơi an toàn nghỉ rồi.
"Cô đừng có trù ẻo tiểu thư nhà ta. Chắc chắn tiểu thư sẽ không sao. Đúng vậy tiểu thư là người tốt, rất rất tốt, nhất định ông trời sẽ phù hộ người bình bình an an vượt qua nguy hiểm"
Mẫn Nhi quay phắt người đi, tỏ vẻ ghét bỏ với vị cô nương áo đen tên Xuyến Tâm kia. Trịnh Kỳ Lâm nhìn hai người nữ nhân mà không biết phải làm sao. Hắn cũng có mối lo nhưng khác với Mẫn Nhi lo cho Vân Nghê, khác với Xuyến Tâm mặc kệ sự đời, chỉ nhất nhất nghe lời chủ nhân thì hắn, Trịnh Kỳ Lâm lại lo cho tính mạng của vương gia nhà hắn và lục hoàng tử Trịnh Cảnh Vũ. Trước tiên muốn quay về sớm thì phải ngăn hai vị cô nương này đấu đá nhau đã, xong còn phải tìm được vị tiểu thư họ Tô tên Vân Nghê kia mới quay về phục lệnh được. Hửm? Sao tự nhiên vương gia nhà hắn lại tỏ ra quan tâm một vị cô nương đến vậy nhỉ? Chẳng lẽ....???
"Thôi nào hai vị cô nương ơi, một người muốn tìm thấy Tô tiểu thư, còn một người thì lại muốn mau mau quay về, vậy chúng ta phải cùng nhau tìm chứ. Ây da bà cô của ta ơi đừng có nói với tiểu nha đầu nhà người ta như vậy nữa. Mẫn Nhi cô nương, Xuyến Tâm cũng không phải cố tình, cô nương đừng tức giận. Việc quan trọng là phải tìm được Tô tiểu thư đã không phải sao?"
Mẫn Nhi nhìn Xuyến Tâm thôi thì dù sao bây giờ cô cũng đang phải nhờ vả hai người bọn họ, nhường một chút sau này sẽ mách lại với tiểu thư sau. Quay người đi tiếp tục gọi tên Vân Nghê, Mẫn Nhi vừa đi vừa gọi, mặc kệ hai con người đằng sau. Đột nhiên cô thất kinh kêu lên một tiếng, Xuyến Tâm vội chạy lại chắn trước mặt Mẫn Nhi.
"Hai....hai người xem kìa.....đây là, chính là bông tai của tiểu thư."
"Vậy tiểu thư của cô chỉ ở quanh đây thôi mau đi tìm xem."
Ba người Xuyến Tâm, Trịnh Kỳ Lâm và Mẫn Nhi tách nhau ra tìm, vốn lúc đầu là Trịnh Kỳ Lâm định đi cùng một trong hai người nữ nhân thì Xuyến Tâm đã kéo Mẫn Nhi lại, cô hất mặt về phía trước.
"Huynh đi hướng này, ta cùng tiểu a đầu này đi hướng còn lại, có gì lấy tiếng còi làm hiệu. Nơi này nguy hiểm, trong vòng một canh giờ cho dù tìm được người hay không đều phải quay về đây tập hợp."
"Được, vậy hai người cẩn thận."
Nói rồi Trịnh Kỳ Lâm tách ra đi trước, để lại Mẫn Nhi cùng Xuyến Tâm ở lại. Nhìn cô gái nhỏ lo lắng đứng bên cạnh, Xuyến Tâm nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Mẫn Nhi hơi quay mặt đi không để lộ cảm xúc.
"Cô theo sát ta, đừng tách. Nơi này phong cảnh hữu tình nhưng cũng chưa chắc là không nguy hiểm. Cô không biết võ công đi một mình lại càng không an toàn. Chịu khó chút"
"Được...."