Chương 30: Thả lưới
Trong căn phòng sang trọng phát ra tiếng đồ đạc bị đập vỡ cùng tiếng chửi rủa. Diệp Lăng Nguyệt đưa tay quét qua đống tách trà trên bàn làm chúng rơi xuống đất vỡ ra thành từng mảnh.
- Một lũ khốn nạn!
- Mẹ à, có chuyện gì từ từ nói, nóng giận như vậy làm gì
- Con bảo làm sao không tức giận, đám người kia dám uy hiếp mẹ đòi thêm tiền, có lần này hẳn sẽ có lầm sau
- Dễ thôi mà, người chết không thể uy hiếp chúng ta được nữa
Diệp Thế Hiên thở hắt ra một hơi, không mấy để ý mà nhả ra một câu, dù gì lúc trước cũng từng làm rồi, còn sợ hãi cái gì nữa chứ.
- Con nói cũng đúng, nhưng mà chuyện này giao cho ai đây
- Để tránh xảy ra chuyện tương tự, con sẽ tự mình ra tay
- Vậy con cẩn thận, làm sạch sẽ chút, đừng để ai phát hiện
- Chuyện đó mẹ khỏi nhắc, con còn chưa muốn ăn cơm tù đâu
Diệp Thế Hiên một bộ bất cần đi ra ngoài, hẳn là tiếp theo đây sẽ ra tay.
Ở một nơi khác, ai đó đang thong thả bóc từng miếng vỏ tôm động tác rất thành thục, xong xuôi liền đặt vào trong chén đẩy đến trước mặt đối phương đang ngồi đối diện với mình.
- Nhiễm Nhiễm ăn tôm đi
Tiêu Tư đưa ra cái mặt cười lấy lòng, Tiểu Nhiễm làm như không thấy mà trực tiếp ăn cơm, ấy nhưng anh làm sao bỏ qua cứ cái dạng bám dính không gỡ ra được.
- Nhiễm Nhiễm thử món này nha
- …
- Nhiễm Nhiễm ~
Nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ của người đàn ông trước mặt xuýt chút nữa thì cô bị Tiêu Tư thu phục rồi, chỉ là cô không dễ dỗ dành vậy đâu.
- Hôm nay anh không bận sao, còn có thời gian ở đây làm trò
- Bận thì chút nữa bận sau, chăm vợ vẫn là ưu tiên nha
- Miệng ngon ngọt vậy, nhưng mà vẫn còn phải xem thêm biểu hiện của anh nữa
- Được, anh sẽ biểu hiện thật tốt
Nói gì thì nói chứ thật ra cô không giận anh nữa, anh như vậy cô vui mừng không kịp chỉ là bề ngoài tỏ vẻ tức giận để anh nóng lòng mà dỗ dành cô vậy thôi.
Bữa sáng của cô được một tay anh lo liệu chu toàn, cảm giác quay về những ngày được phục vụ đến từng chân tóc kẽ răng thật sung sướng biết chừng nào.
Tuy vậy nhưng công việc cô cũng không được phép bỏ bê, trong tay cô là cả một tâm huyết của gia tộc để lại, cô không thể để nó sụp đổ trong tay mình.
- Em đi làm đây
- Ừm, Nhiễm Nhiễm đi làm vui vẻ nha
Tiêu Tư tiễn cô xuống tận dưới sân rồi mới trở lên phòng xử lý công việc của mình, tuy bấy lâu nay giả ngốc nhưng tình hình của Tiêu thị anh nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng đến lúc kết thúc mấy chuyện thị phi này rồi, anh nhớ là còn nợ Tiểu Nhiễm một tuần trăng mật đấy.
- Sao rồi, chuyện tôi giao mấy người xử lý ra sao
- Chuyện anh dặn dò chúng tôi đã làm theo, tiếp theo nên làm như thế nào
- Cứ gặp người theo đúng hẹn đi, phần còn lại không cần phải lo đâu
- Vâng, còn chuyện anh hứa…
- Yên tâm, tôi hứa sẽ làm được
- Vậy được, tôi cúp máy đây
Đầu dây bên kia đã ngắt kết nối, anh ngồi có chút suy tư, theo như anh biết về Diệp Lăng Nguyệt, con người bà ta chỉ muốn có được chứ không muốn mất đi, sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp mình, vậy nên chắc sẽ ra tay trừ khử mấy người kia để diệt trừ mầm tai họa về sau.
Nếu như trong tình huống anh thật sự ngốc thì chuyện này sẽ trót lọt, nhưng là mọi chuyện không theo kế hoạch của bà ta, anh chỉ là đang ẩn mình trong tối để chờ bà ta bước ra ngoài sáng mà thôi.
- Thiếu gia, cậu có gì phân phó
- Ông cho người theo sát đám người kia đi gặp Diệp Thế Hiên, anh ta chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó tìm thời cơ gọi Diệp Lăng Nguyệt đến một mẻ tóm gọn
- Vâng, thiếu gia yên tâm, lần này tôi quyết không để bọn họ thoát
- Ừm
…----------------…
Chiếc xe nhìn có vẻ sang trọng nhưng lại rẽ hướng vào một con đường đất dẫn đến một ngồi nhà bị bỏ hoang, nếu không phải vì bất đắc dĩ người như anh ta sao lại chịu thiệt đi đến nơi này.
Nhưng như vậy cũng tốt, nơi này vắng người, rất thích hợp làm chuyện xấu. Nói đến chuyện xấu thì khỏi phải bàn cãi trong xe là ai rồi, đương nhiên là Diệp Thế Hiên chứ còn ai nữa đây.
Xe hơi hạng sang chạy trên con đường đất xóc nảy khiến cho người ngồi trong xe chẳng khác nào đang cưỡi ngựa, chỉ là anh ta bực tức thì làm được gì nào, không đi xe thì xuống đi bộ thôi.
Mà khổ nỗi con người này từ sáng tới tối hết ăn chơi rồi cờ bạc, thỉnh thoảng đến tập đoàn cũng chỉ gây thêm rắc rồi, cái thân làm biếng chẳng chừa cho ai tí nào đó sẽ chịu thiệt mà đi bộ sao.
- Cậu chủ, đến nơi rồi
- Biết rồi
Diệp Thế Hiên bực dọc gắt lên với tài xế, anh ta cùng hai tên vệ sĩ xuống xe xách theo cái vali vào trong.
- Đến rồi sao, có đem đủ tiền mà tôi cần không
- Đủ, đều ở trong cái vali này, các người muốn thì qua đây lấy
Diệp Thế Hiên để vali trước mặt, một người trong số bọn họ tiến đến tiếp cận vali một mặt lại để ý đến nhất cử nhất động của anh ta, bọn họ cũng đâu có ngu đến nỗi nghĩ Diệp Thế Hiên sẽ chịu sự uy hiếp mà giao ra tiền, đến nhân vật không tầm thường như Tiêu Tư anh ta còn dám lên kế hoạch loại bỏ, hạng tôm tép như bọn họ càng khỏi phải nói.
- Một lũ khốn nạn!
- Mẹ à, có chuyện gì từ từ nói, nóng giận như vậy làm gì
- Con bảo làm sao không tức giận, đám người kia dám uy hiếp mẹ đòi thêm tiền, có lần này hẳn sẽ có lầm sau
- Dễ thôi mà, người chết không thể uy hiếp chúng ta được nữa
Diệp Thế Hiên thở hắt ra một hơi, không mấy để ý mà nhả ra một câu, dù gì lúc trước cũng từng làm rồi, còn sợ hãi cái gì nữa chứ.
- Con nói cũng đúng, nhưng mà chuyện này giao cho ai đây
- Để tránh xảy ra chuyện tương tự, con sẽ tự mình ra tay
- Vậy con cẩn thận, làm sạch sẽ chút, đừng để ai phát hiện
- Chuyện đó mẹ khỏi nhắc, con còn chưa muốn ăn cơm tù đâu
Diệp Thế Hiên một bộ bất cần đi ra ngoài, hẳn là tiếp theo đây sẽ ra tay.
Ở một nơi khác, ai đó đang thong thả bóc từng miếng vỏ tôm động tác rất thành thục, xong xuôi liền đặt vào trong chén đẩy đến trước mặt đối phương đang ngồi đối diện với mình.
- Nhiễm Nhiễm ăn tôm đi
Tiêu Tư đưa ra cái mặt cười lấy lòng, Tiểu Nhiễm làm như không thấy mà trực tiếp ăn cơm, ấy nhưng anh làm sao bỏ qua cứ cái dạng bám dính không gỡ ra được.
- Nhiễm Nhiễm thử món này nha
- …
- Nhiễm Nhiễm ~
Nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ của người đàn ông trước mặt xuýt chút nữa thì cô bị Tiêu Tư thu phục rồi, chỉ là cô không dễ dỗ dành vậy đâu.
- Hôm nay anh không bận sao, còn có thời gian ở đây làm trò
- Bận thì chút nữa bận sau, chăm vợ vẫn là ưu tiên nha
- Miệng ngon ngọt vậy, nhưng mà vẫn còn phải xem thêm biểu hiện của anh nữa
- Được, anh sẽ biểu hiện thật tốt
Nói gì thì nói chứ thật ra cô không giận anh nữa, anh như vậy cô vui mừng không kịp chỉ là bề ngoài tỏ vẻ tức giận để anh nóng lòng mà dỗ dành cô vậy thôi.
Bữa sáng của cô được một tay anh lo liệu chu toàn, cảm giác quay về những ngày được phục vụ đến từng chân tóc kẽ răng thật sung sướng biết chừng nào.
Tuy vậy nhưng công việc cô cũng không được phép bỏ bê, trong tay cô là cả một tâm huyết của gia tộc để lại, cô không thể để nó sụp đổ trong tay mình.
- Em đi làm đây
- Ừm, Nhiễm Nhiễm đi làm vui vẻ nha
Tiêu Tư tiễn cô xuống tận dưới sân rồi mới trở lên phòng xử lý công việc của mình, tuy bấy lâu nay giả ngốc nhưng tình hình của Tiêu thị anh nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng đến lúc kết thúc mấy chuyện thị phi này rồi, anh nhớ là còn nợ Tiểu Nhiễm một tuần trăng mật đấy.
- Sao rồi, chuyện tôi giao mấy người xử lý ra sao
- Chuyện anh dặn dò chúng tôi đã làm theo, tiếp theo nên làm như thế nào
- Cứ gặp người theo đúng hẹn đi, phần còn lại không cần phải lo đâu
- Vâng, còn chuyện anh hứa…
- Yên tâm, tôi hứa sẽ làm được
- Vậy được, tôi cúp máy đây
Đầu dây bên kia đã ngắt kết nối, anh ngồi có chút suy tư, theo như anh biết về Diệp Lăng Nguyệt, con người bà ta chỉ muốn có được chứ không muốn mất đi, sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp mình, vậy nên chắc sẽ ra tay trừ khử mấy người kia để diệt trừ mầm tai họa về sau.
Nếu như trong tình huống anh thật sự ngốc thì chuyện này sẽ trót lọt, nhưng là mọi chuyện không theo kế hoạch của bà ta, anh chỉ là đang ẩn mình trong tối để chờ bà ta bước ra ngoài sáng mà thôi.
- Thiếu gia, cậu có gì phân phó
- Ông cho người theo sát đám người kia đi gặp Diệp Thế Hiên, anh ta chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó tìm thời cơ gọi Diệp Lăng Nguyệt đến một mẻ tóm gọn
- Vâng, thiếu gia yên tâm, lần này tôi quyết không để bọn họ thoát
- Ừm
…----------------…
Chiếc xe nhìn có vẻ sang trọng nhưng lại rẽ hướng vào một con đường đất dẫn đến một ngồi nhà bị bỏ hoang, nếu không phải vì bất đắc dĩ người như anh ta sao lại chịu thiệt đi đến nơi này.
Nhưng như vậy cũng tốt, nơi này vắng người, rất thích hợp làm chuyện xấu. Nói đến chuyện xấu thì khỏi phải bàn cãi trong xe là ai rồi, đương nhiên là Diệp Thế Hiên chứ còn ai nữa đây.
Xe hơi hạng sang chạy trên con đường đất xóc nảy khiến cho người ngồi trong xe chẳng khác nào đang cưỡi ngựa, chỉ là anh ta bực tức thì làm được gì nào, không đi xe thì xuống đi bộ thôi.
Mà khổ nỗi con người này từ sáng tới tối hết ăn chơi rồi cờ bạc, thỉnh thoảng đến tập đoàn cũng chỉ gây thêm rắc rồi, cái thân làm biếng chẳng chừa cho ai tí nào đó sẽ chịu thiệt mà đi bộ sao.
- Cậu chủ, đến nơi rồi
- Biết rồi
Diệp Thế Hiên bực dọc gắt lên với tài xế, anh ta cùng hai tên vệ sĩ xuống xe xách theo cái vali vào trong.
- Đến rồi sao, có đem đủ tiền mà tôi cần không
- Đủ, đều ở trong cái vali này, các người muốn thì qua đây lấy
Diệp Thế Hiên để vali trước mặt, một người trong số bọn họ tiến đến tiếp cận vali một mặt lại để ý đến nhất cử nhất động của anh ta, bọn họ cũng đâu có ngu đến nỗi nghĩ Diệp Thế Hiên sẽ chịu sự uy hiếp mà giao ra tiền, đến nhân vật không tầm thường như Tiêu Tư anh ta còn dám lên kế hoạch loại bỏ, hạng tôm tép như bọn họ càng khỏi phải nói.