Chương 18: Lãm Vị các
Lãm Vi các xưa nay đều là nơi tốt nhất để nói chuyện làm ăn tại Bình Đô.
Bà chủ của Lãm Vị các xem như là một người tài, người làm trên dưới đều ngoan ngoãn nghe lời, các khoản chi qua tay chưa từng có sai lầm, nàng còn là một người khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền(*), biết rõ phong thổ các nơi, hạng người nào nàng cũng thể đối đáp ăn nói, khiến cho những vị khách đều vui vẻ, chuyện làm ăn của nàng cũng tự nhiên phát triển không ngừng.
(*) ám chỉ những người đã dư dả về cái ăn mà lại còn có tiền – có quyền
Tại một gian phòng trên lầu hai, Quý Bồ đang hỏi Giang Diễn về sở thích của Mai Thiều, sau đó gọi một bàn đồ ăn, muốn lấy lòng cẩn trọng hỏi thăm y mọt chút.
Đồng Bi cốc cũng xem như một nơi nổi danh tài ba, Quý Bồ tự định giá mình quả thực không đến nỗi nào, bản thân hắn cũng là thiếu chủ của một cốc có danh tiếng, dù sao ra mặt hẳn là có chút tác dụng. Dù sao người sống một đời, giàu sang quyền quý chỉ là mây khói thoáng qua, nói đến cuộc đời có ai mà chưa từng bận tâm đến sức khỏe mình, nếu như đối phương có thể bằng lòng lời đề nghị này, sau này hắn sẽ miễn phí cứu trị cho, nói không chừng có thể khiến hắn tạm thời buông bỏ mối thù.
Quý Bồ là người trong giang hồ, biết chuyện này khả năng thành công là khá thấp. Ngươi trong giang hồ yêu hận rõ ràng, có oán báo oán, có thù báo thù, tự dưng bây giờ mình vô duyên vô cớ muốn người ta cứu kẻ thù, đúng là cực kỳ kỳ cục, cho nên chỉ cố gắng đặt lòng mình vào bàn ăn này, cả một bàn đầy ắp, ngay cả bà chủ Lâm Như Vi cũng không nhịn được mà cười vui khuyên nhủ: "Nếu ngài lại gọi nữa, có khi muốn mua luôn cả tòa Lãm Vị các này của bọn ta."
Bị Lâm Như Vi cười trêu chọc, sự hoảng loạn trong lòng Quý Bồ cũng dần vơi đi chút, hắn bèn đến gần hỏi: "Lâm cô nương mở cửa nghênh đón khách khắp nơi, tính ra kiến thức cũng sâu rộng. Nếu ta nói, có người cầu xin cô nương cứu kẻ thù giết chết cả nhà mình, liệu cô nương có cứu không?"
Lâm Như Vi chợt ngây ra một lúc, sau đó im lặng đánh giá Quý Bồ từ trên xuống dưới qua một lượt, bất ngờ nở nụ cười lần hai: "Khách quý như ngài có tấm lòng lương y như từ mẫu, tất nhiên sẽ cân nhắc phương diện về phía bệnh nhân, thế nhưng nếu xét kiến thức hạn hẹp của tiểu nữ, xem như ta vì cái gì nhất định phải cứu kẻ thù của mình, thì ngày sau cũng nhất định sẽ nghĩ mọi cách giết hắn lại, nếu đến lúc đó, thì việc cứu người ngày hôm nay có vẻ như cũng bằng thừa?"
Thấy nàng chỉ lướt nhìn qua loa đã nhận ra mình là thái y, khiến cho Quý Bồ có chút kinh ngạc: "Nghe danh bà chủ Lãm Vị các thất khiếu nhanh nhạy tài ba đã lâu, hôm nay có cơ hội diện kiến, quả thực là gặp gì biết nấy(**)."
(*) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
(**) chỉ cần nhìn chút manh mối, liền đoán ra sự vật và tình huống.
"Nếu vị khách quý ngài chờ chưa đến, để ta dặn dò bọn họ làm đồ ăn chậm một chút." Vừa nghe những câu từ khen ngợi quen thuộc thường ngày, Lâm Như Vi chỉ nở một nụ cười đúng phép rồi căn dặn gã sai vặt đi qua nhà bếp dặn dò mọi người, sau đó đi sang gian phòng bao sương sát vách Quý Bồ.
Gian phòng cách vách lớn hơn một vòng so với phòng của Quý Bồ,thì ra bàn của hai người này chỉ cách nhau một tầng mỏng, hệt như bức bình phong che chắn, ở chỗ Quý Bồ sẽ thấy không có gì lạ, thế nhưng khi đến gian phòng này, thì nhất cử nhất động của hai người kia đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Lâm Như Vi tự mình rót một chung rượu đầy cho người ngồi trước mặt mình, sau đó im lăng đứng ở một bên chờ.
"Câu trả lời vừa nãy của ngươi chính là suy nghĩ trong lòng mình sao?" Nam nhân cầm lấy chung rượu nhẹ giọng hỏi.
Chỉ là thoáng chần chừ một chút, Lâm Như Vi vẫn thật thà đáp: "Vâng."
"Ta nghe hắn khen ngươi nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết. Chúng ta quen biết nhau nhiều năm, ngươi thử nói xem, nếu như Quý Bồ mời ta, liệu ta có bằng lòng hay không?"
"Ngài sẽ bằng lòng."
Thấy nàng đáp thẳng thắn như vậy, Mai Thiều ngược lại có chút khó hiểu: "Hửm?"
"Trang chủ dường như cũng không mong kẻ thù của mình chết một cách vô vị như vậy." Tuy nói đã lâu không gặp, thế nhưng Lâm Như Vi xem như cũng biết chút ít tính tình của vị ân nhân cứu mạng này của nàng. Mai Thiều đối với những chuyện như thế này đều nhẫn nại vô cùng, y thích dùng thủ đoạn dằn vặt đối phương từ từ, nếu vì bệnh mà chết quả thực là một cái chết nhân từ.
"Nhưng nếu người cầu xin ta là ân nhân cứu mạng của ta thì sao?"
Lâm Như Vi ở Bình Đô đã lâu, cho nên cũng không còn biết quá nhiều chuyện về giang hồ, thế nhưng khi nàng quan sát người kia sơ sơ, nhận ra người cầu xin Mai Thiều là một thái y, song bây giờ nghe Mai Thiều nói như vậy, trong lòng cũng bắt đầu thầm đoán một chút: Những năm gần đây Mai Thiều xem bị trọng thương đúng một lần duy nhất, chính là sau khi hắn lựa chọn đươc Kiếm Thập Lục khắp sáu châu, mới vội vã quay về Táng Kiếm sơn trang, cầu xin trang chủ lúc đó Tiếu Quy Viễn mở trang quy nạp.
Về công, kiếm pháp cùng danh tiếng của Kiếm Thập Lục đã sớm đủ điều kiện thỏa được quy định mở trang của Táng Kiếm sơn trang, về tư, Mai Thiều chính là đệ tử thân truyền của của trang chủ Tiêu Quy viễn, Tiêu Quy Viên cũng thương yêu y, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều không hé miệng nhắc đến chuyện mở trang.
Tuyết lớn ngập tràn rơi tứ tung trên ngôi mộ chôn cổ kiếm, Mai Thiều một thân đầy vết thương quỳ bên trang cả một đêm, thế nhưng cũng không đợi được thời khắc Tiêu Quy Vễn mở cửa ra.
Táng Kiếm sơn trang đặt ở một một sơn cốc, người thường khó mà tìm ra. Lâm Như Vi cũng chỉ nghe tin tức truyền nhau, nói là thừa dịp tuyết lớn có một thầy thuốc đang hái thuốc trên sơn cốc trùng hợp cứu y. Nàng nghe xong không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, người thầy thuốc có thể biết được vị trí Táng Kiếm sơn trang, nếu phóng tầm mắt nhìn ra giang hồ, cũng chỉ có thể là người của Đồng Bi cốc.
Mai Thiều ngoài miệng nói ra bốn từ "Ân nhân cứu mạng", thế nhưng ngôn từ lẫn ngữ điệu đều mang vẻ lướt qua, dường như chẳng thèm để ý đến chút ân tình đó.
Mai Thiều hời hợt liếc nhìn Lâm Như Vi đang ngây người ra, "Mặc dù ngươi ở Bình Đô, thế nhưng chắc cũng từng nghe qua tin đồn cái chết của cố trang chủ Táng Kiếm sơn trang Tiếu Quy Viễn. Có người nói, ông không cẩn thận bị thiêu chết, có người nói là do nghiệt đồ ta đây rắp tăm bày mưu cướp vị trị trang chủ, tự tay giết sư phụ mình. Vốn đã bị bêu danh giết sư, nay thêm một vong ân phụ nghĩa nữa cũng không tính là gì."
"Chỉ là....", Mai Thiều khẽ cười nheo một bên mắt lại, đoạn cầm chung rượu quay sang hướng bình phong chỗ phòng Quý Bồ: "Nếu ta muốn ra tay ở đây, bốn phương giang hồ chỉ thiếu mất một nơi, nhưng quán này của ngươi không thể làm ăn nữa, ngoại trừ Lam Vị các, dường như ngươi cũng không còn chỗ nào để đi đúng không?"
Đất Bình Đô xưa nay chẳng thiếu những tin đồn công tử phong lưu ve vãn mỹ nhân, thế nhưng Lâm Như Vi so với những cô nương khác mà nói, chính là khiến người ta càng đặc biệt chú ý. Trời sinh dáng vẻ xinh đẹp nhưng không hề tùy tiện, thời điểm Lãm Vị các vừa mới khai trương ở Bình Đô, vì khuôn mặt đẹp này dẫn đến chút phiền toái, có những người chủ khác cũng chờ nhìn xem chuyện cười của nàng, thế nhưng nàng ngấm ngầm khéo léo xử lý trọn vẹn.
Một nữ nhân yếu đuối luôn trụ vững ở vùng đất Bình Đô phồn hoa con cháu quyền quý ngập tràn khách từ mọi nơi như thế này, không khỏi khiến người ta hoài nghi có nhân vật chống lưng phía sau cho nàng. Có những đồng nghiệp tình nguyện bỏ cả tiền ra để đi thám thính tin tức, thế nhưng vân không hỏi thăm được gì, chỉ là biết được chút lai lịch của nàng.
Nói đến chuyện của Lâm gia, đây cũng là một trong những chủ đề bàn tán của Bình Đô. Lâm gia trong một đêm rơi vào thảm cảnh diệt môn đã làm người nghe sợ hãi, ai có ngờ được vào lúc quan binh tới cửa dọn xác chết lại phát hiện xác bên trong là những người làm, còn Lâm lão gia cùng đại thiếu gia không thấy đâu.
Người của nha môn vốn tưởng rằng Lâm gia sớm biết được tin tức sẽ bị kẻ thù đi báo án, bèn chạy trốn trong đêm, chỉ chừa lại tôi tớ trong phủ làm mồi nhử. Nhưng chỉ nửa ngày sau, ở trong một tòa miếu hoang sơ đổ nát ngoài thành Bình Đô phát hiện ra thi thể cha con Lâm gia, ngoài ra còn có có thiếp thân của bọn họ.
Cái chết của cha con Lâm gia cực kỳ quái lại, ở trong ngồi miếu hoang treo đầy lụa đỏ trong quan tài, còn hai cha con bọn họ nằm ở bên cạnh quan tài, toàn thân xanh tím, phủ kín vết thương.
Đoạn chuyện lạ này ở Bình Đô bắt đầu huyên náo sôi sùng sục, nhưng là Lâm gia chỉ là một gia đình bình thường, cho dù có xảy ra chuyện kỳ quái cỡ nào, thì người nha môn cũng sẽ tìm cách đè lại, dần dần sau một thời gian, mọi người cũng không còn treo trên miệng nữa. Không lâu sau, bên trong nơi phồn hoa nhất đất Bình Đô mở ra một toàn các, mà bà chủ là một nữ nhân xinh đẹp duyên dáng.
Những chuyện ẩn bên trong Lâm Như Vi luôn cho người điều tra, nàng luôn dựa những thứ thật thật ảo ảo kia cố trụ vững đất Bình Đô. Nếu suy xét, nàng so với những người vui giận chôn trong lòng còn khó đoán hơn, sẽ chẳng có ai biết dưới nụ cười khéo léo kia chôn giấu tâm tư gì. Lần này thấy Mai Thiều đột nhiên đâm thủng chuyện xưa nhắc tới nỗi đau của Lâm Như Vi. Nàng hé miệng nở nụ cười tuy có vẻ hơi miễn cưỡng: "Trang chủ coi trọng Lãm vị các ta đây sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ xưa nay luôn điềm tĩnh kia chợt đổi sắc mặt, Mai Thiều mới hài lòng kết thúc câu chuyện: "Khẩn trương như vậy làm gì? Ta không có chút hứng thú nào với mấy chuyện làm ăn Lãm Vị các ngươi, ta đến Bình Đô không phải là vì tiền tài. Vị Trần gia trang kia đã nghĩ thông chưa?"
"Vẫn chưa, nàng còn đang do dự."
"Thực sự dao găm không cắm trên đầu không biết sợ mà, quan sát bên kia đừng để cho nàng có chuyện."
Phía cửa lúc này chợt truyền đến tiếng động rất nhỏ, tiểu nha đầu tâm phúc Tiểu Đàn của Lâm Như Vi rón rén bưng một bát hoành thánh đến, thấy sau tấm bình phong mơ hồ ẩn hiện bóng người, cũng không dám ngẩng đầu. Lâm Như Vi thấy vậy bèn vội vàng tiến bưng chén kia đặt ở trước mặt Mai Thiều.
"Nghe nói trang chủ là người Lam châu, chén hoành thánh này làm theo phong cách của nơi đó, hy vọng có thể hợp khẩu vị trang chủ."
Từng miếng hoành tháng nhỏ được gói cực kỳ khéo léo, căng bóng chìm nổi trong nước dùng, ở giữa trang trí chút tảo tía cùng một con tôm, mùi thơm tỏa ra khắp phòng, Mai Thiếu lúc này mới phát hiện chính mình có chút đói bụng.
"Nghe Tiểu Đàn nói, ngày thường trang chủ uống rất nhiều rượu, không quan tâm đến ăn uống, hiện tại lại có chuyện chắc hẳn càng không có khẩu vị. Vì mục đich lâu dài, trang chủ vẫn nên quan tâm đến thân thể mình một chút."
Từ sau khi y đến Bình Đô, Lâm Như Vi thường lấy lý do đưa đồ ăn để Tiểu Đàn đến vương phủ Hiệp Ân vương gặp Mai Thiều truyền chút tin tức của Tấn Tây hầu, không ngờ chỉ sau mấy lần gặp mặt ngắn ngũi, nha đầu kia đã đoán ra được khẩu vị ăn uống của Mai Thiều.
"Người ngươi dạy dỗ quả hệt giống như người, quả thực xứng đáng lời khen ngợi của thiêu cốc chủ Đồng Bi cốc Quý Bồ."
Lúc Mai Thiều hơi híp mắt cười hệt như một con hồ ly gian xảo, có chút tìm tòi nghiên cứu như muốn nhìn rõ người trước mặt mình: "Ven biển Ngô Đô, trồng rất nhiều tảo tía, hằng năm cống nạp cho cung đình đều có giới hạn, không ngờ Lãm Vị các làm ăn lớn đến mức, có thể tìm được nguyên liệu bỏ vào chén canh này. Lần này Ngô Đô thứ sử về Bình Đô báo cáo công tác, hiện vẫn chưa vào cung, vẫn là đến Lãm Vị các trước tiên. Có điều quan địa phương về Bình Đô báo cáo công tác đều định ngày cụ thể, nay hắn đột nhiên về, nay lại còn có thời gian rỗi rảnh vui chơi ở Lãm Vị các, tính ra tình hình cũng không khẩn cấp như quân vụ hay giặc Oa."
Lâm Như Vi nở nụ cười: "Trang chủ đoán không sai, Ngô đô thứ sử Đồng Tham đã về lại kinh đô, hiện tại bệ hạ muốn cùng hắn thương lượng việc khai thông đường sông. Chỉ là hiện tại sắp đến cơn lũ định kỳ hằng năm, cho nên lúc về Bình Đô cũng có chút nóng lòng."
"Đường sông?" Mai Thiều có chút bất ngờ.
Vị trí Ngô Đô là ở vùng duyên hải Đông Nam, thứ sử Đông Tham canh phòng biển quản lý quân vụ xem như cũng cực kỳ am hiểu, thế nhưng nói về đường sông, hay việc vận chuyển đường sông ở Kỷ châu phương nam, thì tri châu Kỷ châu so với hắn đương nhiên sẽ nắm rõ tình hình đường sông hơn. Vậy tại sao Triệu Trinh lại một mực triệu kiến một tướng lĩnh phòng thủ biển đi thống trị đường sông chứ?
Vẻ mặt do dự của Mai Thiều rơi vào tầm mắt Lâm Như Vi, khiến cho nàng có chút hoảng hốt, tưởng rằng tình báo của mình có vấn đề: "Trang chủ phát hiện có gì không đúng sao?"
"Không có gì, theo dõi hắn thêm chút là được." Mai Thiều lấy lại tinh thần, không nhiều lời, sau đó lại bưng chén hoành thánh có hơi nguội kia lên.
Mặc dù là hơi nguội, nhưng chén hoành thánh này cực kỳ ngon, nó chưa được mùi vị thơm ngon tham đạm đặc trưng của Lam châu. Mai Thiều cắn một miếng hoành thánh, y hơi trố mắt nhìn một nửa còn lại trong muỗng mình, bên viền mắt chợt nong nóng.
Mùi vị hoành thánh này dường như rất quen.
Năm ấy khi y ở cạnh Bạch Bỉnh Thần giúp hắn chuẩn bị khoa thi, hai người thường sẽ cầm đuốc đọc sách thâu đêm. Bạch Bỉnh Thần sợ phiền phức mọi người, thành ra sẽ cố ý mua hoành thánh bên ngài làm bữa khuya. Vì muốn hợp khẩu vị Mai Thiều, hoành thánh Bạch Bỉnh Thần mua về đều mang hương vị của Giang Chiết, còn mình khi ăn lại thêm một mũi dầu ớt, tính ra cũng xem như miễn cưỡng có thể hợp khẩu vị cho cả hai người.
Dưới ánh đèn tờ mờ sáng, hai chén hoành tháng đối diện nhau, làm ấm cái bụng đang đói cồn cào.
Trong đêm dài đằng đẵng đó, Mai Thiều đã sớm không còn nhớ được cả hai đã trò chuyện kiến thức văn chương gì, ký ức trong đầu chỉ luôn nhắc nhở y, chén hoành thánh hiện tại cùng khi xưa, là cùng một bát.
Bà chủ của Lãm Vị các xem như là một người tài, người làm trên dưới đều ngoan ngoãn nghe lời, các khoản chi qua tay chưa từng có sai lầm, nàng còn là một người khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền(*), biết rõ phong thổ các nơi, hạng người nào nàng cũng thể đối đáp ăn nói, khiến cho những vị khách đều vui vẻ, chuyện làm ăn của nàng cũng tự nhiên phát triển không ngừng.
(*) ám chỉ những người đã dư dả về cái ăn mà lại còn có tiền – có quyền
Tại một gian phòng trên lầu hai, Quý Bồ đang hỏi Giang Diễn về sở thích của Mai Thiều, sau đó gọi một bàn đồ ăn, muốn lấy lòng cẩn trọng hỏi thăm y mọt chút.
Đồng Bi cốc cũng xem như một nơi nổi danh tài ba, Quý Bồ tự định giá mình quả thực không đến nỗi nào, bản thân hắn cũng là thiếu chủ của một cốc có danh tiếng, dù sao ra mặt hẳn là có chút tác dụng. Dù sao người sống một đời, giàu sang quyền quý chỉ là mây khói thoáng qua, nói đến cuộc đời có ai mà chưa từng bận tâm đến sức khỏe mình, nếu như đối phương có thể bằng lòng lời đề nghị này, sau này hắn sẽ miễn phí cứu trị cho, nói không chừng có thể khiến hắn tạm thời buông bỏ mối thù.
Quý Bồ là người trong giang hồ, biết chuyện này khả năng thành công là khá thấp. Ngươi trong giang hồ yêu hận rõ ràng, có oán báo oán, có thù báo thù, tự dưng bây giờ mình vô duyên vô cớ muốn người ta cứu kẻ thù, đúng là cực kỳ kỳ cục, cho nên chỉ cố gắng đặt lòng mình vào bàn ăn này, cả một bàn đầy ắp, ngay cả bà chủ Lâm Như Vi cũng không nhịn được mà cười vui khuyên nhủ: "Nếu ngài lại gọi nữa, có khi muốn mua luôn cả tòa Lãm Vị các này của bọn ta."
Bị Lâm Như Vi cười trêu chọc, sự hoảng loạn trong lòng Quý Bồ cũng dần vơi đi chút, hắn bèn đến gần hỏi: "Lâm cô nương mở cửa nghênh đón khách khắp nơi, tính ra kiến thức cũng sâu rộng. Nếu ta nói, có người cầu xin cô nương cứu kẻ thù giết chết cả nhà mình, liệu cô nương có cứu không?"
Lâm Như Vi chợt ngây ra một lúc, sau đó im lặng đánh giá Quý Bồ từ trên xuống dưới qua một lượt, bất ngờ nở nụ cười lần hai: "Khách quý như ngài có tấm lòng lương y như từ mẫu, tất nhiên sẽ cân nhắc phương diện về phía bệnh nhân, thế nhưng nếu xét kiến thức hạn hẹp của tiểu nữ, xem như ta vì cái gì nhất định phải cứu kẻ thù của mình, thì ngày sau cũng nhất định sẽ nghĩ mọi cách giết hắn lại, nếu đến lúc đó, thì việc cứu người ngày hôm nay có vẻ như cũng bằng thừa?"
Thấy nàng chỉ lướt nhìn qua loa đã nhận ra mình là thái y, khiến cho Quý Bồ có chút kinh ngạc: "Nghe danh bà chủ Lãm Vị các thất khiếu nhanh nhạy tài ba đã lâu, hôm nay có cơ hội diện kiến, quả thực là gặp gì biết nấy(**)."
(*) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
(**) chỉ cần nhìn chút manh mối, liền đoán ra sự vật và tình huống.
"Nếu vị khách quý ngài chờ chưa đến, để ta dặn dò bọn họ làm đồ ăn chậm một chút." Vừa nghe những câu từ khen ngợi quen thuộc thường ngày, Lâm Như Vi chỉ nở một nụ cười đúng phép rồi căn dặn gã sai vặt đi qua nhà bếp dặn dò mọi người, sau đó đi sang gian phòng bao sương sát vách Quý Bồ.
Gian phòng cách vách lớn hơn một vòng so với phòng của Quý Bồ,thì ra bàn của hai người này chỉ cách nhau một tầng mỏng, hệt như bức bình phong che chắn, ở chỗ Quý Bồ sẽ thấy không có gì lạ, thế nhưng khi đến gian phòng này, thì nhất cử nhất động của hai người kia đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Lâm Như Vi tự mình rót một chung rượu đầy cho người ngồi trước mặt mình, sau đó im lăng đứng ở một bên chờ.
"Câu trả lời vừa nãy của ngươi chính là suy nghĩ trong lòng mình sao?" Nam nhân cầm lấy chung rượu nhẹ giọng hỏi.
Chỉ là thoáng chần chừ một chút, Lâm Như Vi vẫn thật thà đáp: "Vâng."
"Ta nghe hắn khen ngươi nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết. Chúng ta quen biết nhau nhiều năm, ngươi thử nói xem, nếu như Quý Bồ mời ta, liệu ta có bằng lòng hay không?"
"Ngài sẽ bằng lòng."
Thấy nàng đáp thẳng thắn như vậy, Mai Thiều ngược lại có chút khó hiểu: "Hửm?"
"Trang chủ dường như cũng không mong kẻ thù của mình chết một cách vô vị như vậy." Tuy nói đã lâu không gặp, thế nhưng Lâm Như Vi xem như cũng biết chút ít tính tình của vị ân nhân cứu mạng này của nàng. Mai Thiều đối với những chuyện như thế này đều nhẫn nại vô cùng, y thích dùng thủ đoạn dằn vặt đối phương từ từ, nếu vì bệnh mà chết quả thực là một cái chết nhân từ.
"Nhưng nếu người cầu xin ta là ân nhân cứu mạng của ta thì sao?"
Lâm Như Vi ở Bình Đô đã lâu, cho nên cũng không còn biết quá nhiều chuyện về giang hồ, thế nhưng khi nàng quan sát người kia sơ sơ, nhận ra người cầu xin Mai Thiều là một thái y, song bây giờ nghe Mai Thiều nói như vậy, trong lòng cũng bắt đầu thầm đoán một chút: Những năm gần đây Mai Thiều xem bị trọng thương đúng một lần duy nhất, chính là sau khi hắn lựa chọn đươc Kiếm Thập Lục khắp sáu châu, mới vội vã quay về Táng Kiếm sơn trang, cầu xin trang chủ lúc đó Tiếu Quy Viễn mở trang quy nạp.
Về công, kiếm pháp cùng danh tiếng của Kiếm Thập Lục đã sớm đủ điều kiện thỏa được quy định mở trang của Táng Kiếm sơn trang, về tư, Mai Thiều chính là đệ tử thân truyền của của trang chủ Tiêu Quy viễn, Tiêu Quy Viên cũng thương yêu y, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều không hé miệng nhắc đến chuyện mở trang.
Tuyết lớn ngập tràn rơi tứ tung trên ngôi mộ chôn cổ kiếm, Mai Thiều một thân đầy vết thương quỳ bên trang cả một đêm, thế nhưng cũng không đợi được thời khắc Tiêu Quy Vễn mở cửa ra.
Táng Kiếm sơn trang đặt ở một một sơn cốc, người thường khó mà tìm ra. Lâm Như Vi cũng chỉ nghe tin tức truyền nhau, nói là thừa dịp tuyết lớn có một thầy thuốc đang hái thuốc trên sơn cốc trùng hợp cứu y. Nàng nghe xong không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, người thầy thuốc có thể biết được vị trí Táng Kiếm sơn trang, nếu phóng tầm mắt nhìn ra giang hồ, cũng chỉ có thể là người của Đồng Bi cốc.
Mai Thiều ngoài miệng nói ra bốn từ "Ân nhân cứu mạng", thế nhưng ngôn từ lẫn ngữ điệu đều mang vẻ lướt qua, dường như chẳng thèm để ý đến chút ân tình đó.
Mai Thiều hời hợt liếc nhìn Lâm Như Vi đang ngây người ra, "Mặc dù ngươi ở Bình Đô, thế nhưng chắc cũng từng nghe qua tin đồn cái chết của cố trang chủ Táng Kiếm sơn trang Tiếu Quy Viễn. Có người nói, ông không cẩn thận bị thiêu chết, có người nói là do nghiệt đồ ta đây rắp tăm bày mưu cướp vị trị trang chủ, tự tay giết sư phụ mình. Vốn đã bị bêu danh giết sư, nay thêm một vong ân phụ nghĩa nữa cũng không tính là gì."
"Chỉ là....", Mai Thiều khẽ cười nheo một bên mắt lại, đoạn cầm chung rượu quay sang hướng bình phong chỗ phòng Quý Bồ: "Nếu ta muốn ra tay ở đây, bốn phương giang hồ chỉ thiếu mất một nơi, nhưng quán này của ngươi không thể làm ăn nữa, ngoại trừ Lam Vị các, dường như ngươi cũng không còn chỗ nào để đi đúng không?"
Đất Bình Đô xưa nay chẳng thiếu những tin đồn công tử phong lưu ve vãn mỹ nhân, thế nhưng Lâm Như Vi so với những cô nương khác mà nói, chính là khiến người ta càng đặc biệt chú ý. Trời sinh dáng vẻ xinh đẹp nhưng không hề tùy tiện, thời điểm Lãm Vị các vừa mới khai trương ở Bình Đô, vì khuôn mặt đẹp này dẫn đến chút phiền toái, có những người chủ khác cũng chờ nhìn xem chuyện cười của nàng, thế nhưng nàng ngấm ngầm khéo léo xử lý trọn vẹn.
Một nữ nhân yếu đuối luôn trụ vững ở vùng đất Bình Đô phồn hoa con cháu quyền quý ngập tràn khách từ mọi nơi như thế này, không khỏi khiến người ta hoài nghi có nhân vật chống lưng phía sau cho nàng. Có những đồng nghiệp tình nguyện bỏ cả tiền ra để đi thám thính tin tức, thế nhưng vân không hỏi thăm được gì, chỉ là biết được chút lai lịch của nàng.
Nói đến chuyện của Lâm gia, đây cũng là một trong những chủ đề bàn tán của Bình Đô. Lâm gia trong một đêm rơi vào thảm cảnh diệt môn đã làm người nghe sợ hãi, ai có ngờ được vào lúc quan binh tới cửa dọn xác chết lại phát hiện xác bên trong là những người làm, còn Lâm lão gia cùng đại thiếu gia không thấy đâu.
Người của nha môn vốn tưởng rằng Lâm gia sớm biết được tin tức sẽ bị kẻ thù đi báo án, bèn chạy trốn trong đêm, chỉ chừa lại tôi tớ trong phủ làm mồi nhử. Nhưng chỉ nửa ngày sau, ở trong một tòa miếu hoang sơ đổ nát ngoài thành Bình Đô phát hiện ra thi thể cha con Lâm gia, ngoài ra còn có có thiếp thân của bọn họ.
Cái chết của cha con Lâm gia cực kỳ quái lại, ở trong ngồi miếu hoang treo đầy lụa đỏ trong quan tài, còn hai cha con bọn họ nằm ở bên cạnh quan tài, toàn thân xanh tím, phủ kín vết thương.
Đoạn chuyện lạ này ở Bình Đô bắt đầu huyên náo sôi sùng sục, nhưng là Lâm gia chỉ là một gia đình bình thường, cho dù có xảy ra chuyện kỳ quái cỡ nào, thì người nha môn cũng sẽ tìm cách đè lại, dần dần sau một thời gian, mọi người cũng không còn treo trên miệng nữa. Không lâu sau, bên trong nơi phồn hoa nhất đất Bình Đô mở ra một toàn các, mà bà chủ là một nữ nhân xinh đẹp duyên dáng.
Những chuyện ẩn bên trong Lâm Như Vi luôn cho người điều tra, nàng luôn dựa những thứ thật thật ảo ảo kia cố trụ vững đất Bình Đô. Nếu suy xét, nàng so với những người vui giận chôn trong lòng còn khó đoán hơn, sẽ chẳng có ai biết dưới nụ cười khéo léo kia chôn giấu tâm tư gì. Lần này thấy Mai Thiều đột nhiên đâm thủng chuyện xưa nhắc tới nỗi đau của Lâm Như Vi. Nàng hé miệng nở nụ cười tuy có vẻ hơi miễn cưỡng: "Trang chủ coi trọng Lãm vị các ta đây sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ xưa nay luôn điềm tĩnh kia chợt đổi sắc mặt, Mai Thiều mới hài lòng kết thúc câu chuyện: "Khẩn trương như vậy làm gì? Ta không có chút hứng thú nào với mấy chuyện làm ăn Lãm Vị các ngươi, ta đến Bình Đô không phải là vì tiền tài. Vị Trần gia trang kia đã nghĩ thông chưa?"
"Vẫn chưa, nàng còn đang do dự."
"Thực sự dao găm không cắm trên đầu không biết sợ mà, quan sát bên kia đừng để cho nàng có chuyện."
Phía cửa lúc này chợt truyền đến tiếng động rất nhỏ, tiểu nha đầu tâm phúc Tiểu Đàn của Lâm Như Vi rón rén bưng một bát hoành thánh đến, thấy sau tấm bình phong mơ hồ ẩn hiện bóng người, cũng không dám ngẩng đầu. Lâm Như Vi thấy vậy bèn vội vàng tiến bưng chén kia đặt ở trước mặt Mai Thiều.
"Nghe nói trang chủ là người Lam châu, chén hoành thánh này làm theo phong cách của nơi đó, hy vọng có thể hợp khẩu vị trang chủ."
Từng miếng hoành tháng nhỏ được gói cực kỳ khéo léo, căng bóng chìm nổi trong nước dùng, ở giữa trang trí chút tảo tía cùng một con tôm, mùi thơm tỏa ra khắp phòng, Mai Thiếu lúc này mới phát hiện chính mình có chút đói bụng.
"Nghe Tiểu Đàn nói, ngày thường trang chủ uống rất nhiều rượu, không quan tâm đến ăn uống, hiện tại lại có chuyện chắc hẳn càng không có khẩu vị. Vì mục đich lâu dài, trang chủ vẫn nên quan tâm đến thân thể mình một chút."
Từ sau khi y đến Bình Đô, Lâm Như Vi thường lấy lý do đưa đồ ăn để Tiểu Đàn đến vương phủ Hiệp Ân vương gặp Mai Thiều truyền chút tin tức của Tấn Tây hầu, không ngờ chỉ sau mấy lần gặp mặt ngắn ngũi, nha đầu kia đã đoán ra được khẩu vị ăn uống của Mai Thiều.
"Người ngươi dạy dỗ quả hệt giống như người, quả thực xứng đáng lời khen ngợi của thiêu cốc chủ Đồng Bi cốc Quý Bồ."
Lúc Mai Thiều hơi híp mắt cười hệt như một con hồ ly gian xảo, có chút tìm tòi nghiên cứu như muốn nhìn rõ người trước mặt mình: "Ven biển Ngô Đô, trồng rất nhiều tảo tía, hằng năm cống nạp cho cung đình đều có giới hạn, không ngờ Lãm Vị các làm ăn lớn đến mức, có thể tìm được nguyên liệu bỏ vào chén canh này. Lần này Ngô Đô thứ sử về Bình Đô báo cáo công tác, hiện vẫn chưa vào cung, vẫn là đến Lãm Vị các trước tiên. Có điều quan địa phương về Bình Đô báo cáo công tác đều định ngày cụ thể, nay hắn đột nhiên về, nay lại còn có thời gian rỗi rảnh vui chơi ở Lãm Vị các, tính ra tình hình cũng không khẩn cấp như quân vụ hay giặc Oa."
Lâm Như Vi nở nụ cười: "Trang chủ đoán không sai, Ngô đô thứ sử Đồng Tham đã về lại kinh đô, hiện tại bệ hạ muốn cùng hắn thương lượng việc khai thông đường sông. Chỉ là hiện tại sắp đến cơn lũ định kỳ hằng năm, cho nên lúc về Bình Đô cũng có chút nóng lòng."
"Đường sông?" Mai Thiều có chút bất ngờ.
Vị trí Ngô Đô là ở vùng duyên hải Đông Nam, thứ sử Đông Tham canh phòng biển quản lý quân vụ xem như cũng cực kỳ am hiểu, thế nhưng nói về đường sông, hay việc vận chuyển đường sông ở Kỷ châu phương nam, thì tri châu Kỷ châu so với hắn đương nhiên sẽ nắm rõ tình hình đường sông hơn. Vậy tại sao Triệu Trinh lại một mực triệu kiến một tướng lĩnh phòng thủ biển đi thống trị đường sông chứ?
Vẻ mặt do dự của Mai Thiều rơi vào tầm mắt Lâm Như Vi, khiến cho nàng có chút hoảng hốt, tưởng rằng tình báo của mình có vấn đề: "Trang chủ phát hiện có gì không đúng sao?"
"Không có gì, theo dõi hắn thêm chút là được." Mai Thiều lấy lại tinh thần, không nhiều lời, sau đó lại bưng chén hoành thánh có hơi nguội kia lên.
Mặc dù là hơi nguội, nhưng chén hoành thánh này cực kỳ ngon, nó chưa được mùi vị thơm ngon tham đạm đặc trưng của Lam châu. Mai Thiều cắn một miếng hoành thánh, y hơi trố mắt nhìn một nửa còn lại trong muỗng mình, bên viền mắt chợt nong nóng.
Mùi vị hoành thánh này dường như rất quen.
Năm ấy khi y ở cạnh Bạch Bỉnh Thần giúp hắn chuẩn bị khoa thi, hai người thường sẽ cầm đuốc đọc sách thâu đêm. Bạch Bỉnh Thần sợ phiền phức mọi người, thành ra sẽ cố ý mua hoành thánh bên ngài làm bữa khuya. Vì muốn hợp khẩu vị Mai Thiều, hoành thánh Bạch Bỉnh Thần mua về đều mang hương vị của Giang Chiết, còn mình khi ăn lại thêm một mũi dầu ớt, tính ra cũng xem như miễn cưỡng có thể hợp khẩu vị cho cả hai người.
Dưới ánh đèn tờ mờ sáng, hai chén hoành tháng đối diện nhau, làm ấm cái bụng đang đói cồn cào.
Trong đêm dài đằng đẵng đó, Mai Thiều đã sớm không còn nhớ được cả hai đã trò chuyện kiến thức văn chương gì, ký ức trong đầu chỉ luôn nhắc nhở y, chén hoành thánh hiện tại cùng khi xưa, là cùng một bát.