Chương 47: Bị Phụ Huynh Phát Hiện
"Sao… sao mẹ hỏi như vậy…? Có vấn đề gì ạ?"
Dương Ánh Nguyệt giật nảy mình, cô hơi chột dạ lảng tránh ánh mắt mà bà Dương đang dán chặt lên người mình, vội vàng đưa tay gãi gãi đầu, nhất thời chưa biết nên hình dung tâm trạng ra sao. Cô nàng hơi nghi ngờ nguyên nhân vì sao mà mẹ mình biết được thông tin này trong khi Dương Ánh Nguyệt hay Triệu Mạc Ngôn đều vô cùng cẩn thận trong những buổi hẹn hò.
Yêu nhau được một thời gian nhưng cô nàng vẫn chưa để ba mẹ mình biết, một phần là thời điểm đó chẳng mấy thích hợp, Dương Ánh Nguyệt với bạn trai đang cắm mặt cắm mũi vào việc học, để họ biết chắc chắn yêu cầu Triệu Mạc Ngôn và cô tạm thời ngừng lại để tập trung thi cử, và ba mẹ cô gần như bận tối mắt tối mũi ở công ty, liên tục ra nước ngoài làm việc, dù Dương Ánh Nguyệt có muốn cho họ biết cũng khó khăn. Người con gái và Triệu Mạc Ngôn đã thỏa thuận với nhau mối quan hệ giữa cả hai cứ tạm thời giữ bí mật, thuận theo tự nhiên, anh muốn lập nghiệp xong mới đích thân công khai.
Dương Ánh Nguyệt vui vẻ đáp ứng.
Thế mà hôm nay, sau khi cùng bạn trai ra ngoài trở về, mẹ cô đã xuất hiện trước mặt với ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Dương Ánh Nguyệt rồi hỏi, khiến đại não cô nàng nhất thời đơ cứng, chưa load được những gì bản thân sắp nói tiếp theo.
Bà Dương ở phía đối diện hơi lắc đầu, mặt mũi nhăn nhó, chậc chậc vài tiếng: "Tao lại đẻ ra mày thì có gì mà không biết được. Yêu thì yêu, ba mẹ cũng đâu cấm, cần gì phải cuống cuồng lên như thế. Thấy mày cả ngày cứ cắm mặt vào điện thoại rồi cười một mình như đứa hâm thì đích thị là đang yêu đương. Dương Ánh Nguyệt, khai thật cho mẹ."
Mẹ cô nàng mím chặt môi, âm thầm liếc nhìn con gái từ đầu xuống cuối, đánh giá.
"Hi hi. Đúng là mẹ con có khác." Dương Ánh Nguyệt cười hì hì chữa quê, cô dẩu môi, đưa tay vỗ ngực: "Như mẹ đoán, con đúng thật đã có bạn trai, chỉ là bọn con học hành bận rộn quá nên chưa tiện thông báo thôi."
Cô thẳng thắn thừa nhận, bởi Dương Ánh Nguyệt hiểu rõ bản thân khó lòng mà qua mắt nổi mẫu thân đại nhân nuôi dưỡng mình gần hai chục năm qua, huống chi việc yêu đương cùng Triệu Mạc Ngôn cũng chẳng phải việc xấu xa gì. Biết thì cứ biết, Dương Ánh Nguyệt dù sao đang muốn cho người yêu mình một danh phận trước cha mẹ. Cô chưa bao giờ ngại với xuất thân của anh, thậm chí Dương Ánh Nguyệt đặc biệt tự hào khi có anh bạn trai học giỏi như vậy.
Ngay lập tức, mẹ Dương kéo con gái ngồi xuống ghế, liên tục hỏi thăm: "Thật à? Thế hai đứa yêu nhau bao nhiêu lâu rồi? Thằng bé kia học hành thế nào, đối xử với con tốt chứ?" Hàng loạt câu hỏi dồn dập được đặt ra.
"Mẹ à, mẹ bình tĩnh chút xem nào. Con có bạn trai thôi mà mẹ cứ làm như chuyện to tát lắm ấy." Dương Ánh Nguyệt bất lực đưa tay đỡ trán, cô nàng thở dài một tiếng:
"Hỏi từ từ thôi để con còn trả lời. Đầu tiên, con và bạn trai học cùng lớp cấp ba, bọn con quen nhau từ năm mười hai vừa rồi, nhưng học hành mệt nên mới tạm giữ kín. Và anh ấy chính là động lực để con đỗ đại học T hiện tại đấy. Và đối phương vô cùng tốt với con nên mẹ khỏi cần lo những vấn đề linh tinh."
Cô nàng ưỡn ngực đảm bảo, khẳng định chắc như đinh đóng cột, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ tự hào cùng niềm vui thấp thoáng qua đôi mắt sáng ngời kia. Nói về điểm tốt của Triệu Mạc Ngôn thì Dương Ánh Nguyệt kể đến ngày mai cũng chưa hết.
Người ngồi bên cạnh gật đầu, nhướng mày nghi hoặc: "Thế nó là ai? Trương Lạc Vĩ à?"
"Ơ kìa mẹ. Sao tự dưng mẹ nhắc tới Trương Lạc Vĩ làm gì vậy?" Dương Ánh Nguyệt hậm hực mở miệng: "Con với cậu ta đâu liên quan gì tới nhau, nguyên nhân vì đâu mà mẹ cho rằng bạn trai con là Trương Lạc Vĩ?"
Lời vừa dứt, cô ngay lập tức bị mẹ đánh vào người: "Thì từ nhỏ tới lớn cô lúc nào chả bám dính lấy thằng nhóc họ Trương đó nên tôi tưởng cô thích nó. Không phải à? Vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào khiến con gái tôi rung rinh?" Bà trực tiếp lườm nguýt Dương Ánh Nguyệt.
Dù sao hai nhà họ Dương và Trương khá thân thiết, con gái bà và Trương Lạc Vĩ kia bên cạnh nhau từ nhỏ, ban đầu gia đình muốn hứa hôn cho hai đứa trẻ, nhưng bận bịu quá nên quên mất, cứ tưởng sẽ có câu chuyện tình thanh mai trúc mã. Ai dè bên cạnh Dương Ánh Nguyệt xuất hiện chàng trai khác.
Mẹ Dương chẳng ngăn cấm con gái mình trong vấn đề tình cảm, chỉ hy vọng thằng nhóc bị Dương Ánh Nguyệt nhìn trúng thật lòng tốt với nó.
"Mẹ hiểu nhầm rồi. Con với Trương Lạc Vĩ hiện tại đơn giản chỉ là bạn bè bình thường thôi, lấy đâu ra yêu với đương. Huống chi bọn con ở bên cạnh nhau không hợp đâu." Người con gái phẩy phẩy tay, tặc lưỡi:
"Bạn trai con với con học cùng trường, Trương Lạc Vĩ học hành đâu giỏi, làm sao tiếp động lực để cô nương như con đỗ đại học T được. Anh ấy học rất giỏi, năng lực cũng đặc biệt tốt, nên mẹ cứ an tâm, đối phương nhất định chẳng khiến mẹ thất vọng đâu."
Dương Ánh Nguyệt híp chặt mắt, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng đậm dần, thân thể đưa đẩy, ngả nghiêng, thỉnh thoảng dựa vào mẹ mình, khoác lấy tay bà.
Mẹ cô gật đầu: "Còn gia cảnh nó ra làm sao? Bao giờ đưa về nhà cho ba mẹ gặp mặt xem, nếu mày thật sự yêu nó thì để đánh giá."
"Vội vàng thế mẹ." Dương Ánh Nguyệt phồng mồm trợn má than thở: "Việc gì cứ phải bình tĩnh, đến lúc thích hợp thì con nhất định đưa anh ấy về. Mọi người nhất định thích lắm cho coi, thời gian này đừng làm phiền tới tụi con, mà mẹ cùng đừng đi hỏi ai nhá, con muốn trực tiếp nói thẳng hơn.
Cuối cùng thì Dương Ánh Nguyệt đã thuyết phục được mẹ mình.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng bà vẫn hay hỏi về mối liên hệ xung quanh cô và Triệu Mạc Ngôn.
Khi vừa gặp nhau, Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức đem mọi chuyện kể hết cho bạn trai nghe: "Ngôn Ngôn à, ba mẹ em hiện tại biết chúng ta ở bên nhau rồi. Mẹ em bà ấy thậm chí còn đang muốn gặp anh cơ."
"Hả?" Nắm lấy tay Dương Ánh Nguyệt, chàng trai ngạc nhiên há hốc mồm đầy kinh ngạc, đôi lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt, nhìn chằm chằm cô gái đang dựa vào mình.
Chứng kiến anh người yêu như vậy, Dương Ánh Nguyệt cười thành tiếng, vỗ nhẹ lên tay Triệu Mạc Ngôn: "Anh cứ yên tâm, mẹ em vẫn chưa biết anh là ai đâu, nên đừng căng thẳng như vậy. Hiện tại em biết chưa đến lúc, khi nào anh sẵn sàng thì em mới dám đưa anh về. Với cả mẹ em là người bình thường, chưa đáng sợ đến mức ăn thịt anh đâu."
Đồng thời, cô huých nhẹ vào vai đối phương vài cái.
"Ồ." Triệu Mạc Ngôn điềm nhiên gật đầu, thanh âm dịu dàng vang lên bên tai cô nàng: "Thật ra thì anh luôn sẵn sàng mà, chỉ là hiện tại trong tay anh chưa có gì nên cần tính toán kỹ cho tương lai hai đứa về sau để còn biết trả lời ba mẹ em chứ. Nhưng họ thật sự muốn anh nhất định tới gặp."
Với Triệu Mạc Ngôn, việc này dù sao cũng sẽ xảy ra, nên anh hoàn toàn chẳng chút ngần ngại, tuy nhiên, anh muốn thật sự thành công làm chỗ dựa để Dương Ánh Nguyệt tựa vào.
Cô nàng cười khúc khích trêu chọc: "Được đấy, bạn trai em đúng là có chí lớn. Vậy thì em sẽ đợi đến khi anh đứng trên đỉnh cao danh vọng, sau đó chúng ta cùng nắm tay nhau trọn đời."
Dương Ánh Nguyệt giật nảy mình, cô hơi chột dạ lảng tránh ánh mắt mà bà Dương đang dán chặt lên người mình, vội vàng đưa tay gãi gãi đầu, nhất thời chưa biết nên hình dung tâm trạng ra sao. Cô nàng hơi nghi ngờ nguyên nhân vì sao mà mẹ mình biết được thông tin này trong khi Dương Ánh Nguyệt hay Triệu Mạc Ngôn đều vô cùng cẩn thận trong những buổi hẹn hò.
Yêu nhau được một thời gian nhưng cô nàng vẫn chưa để ba mẹ mình biết, một phần là thời điểm đó chẳng mấy thích hợp, Dương Ánh Nguyệt với bạn trai đang cắm mặt cắm mũi vào việc học, để họ biết chắc chắn yêu cầu Triệu Mạc Ngôn và cô tạm thời ngừng lại để tập trung thi cử, và ba mẹ cô gần như bận tối mắt tối mũi ở công ty, liên tục ra nước ngoài làm việc, dù Dương Ánh Nguyệt có muốn cho họ biết cũng khó khăn. Người con gái và Triệu Mạc Ngôn đã thỏa thuận với nhau mối quan hệ giữa cả hai cứ tạm thời giữ bí mật, thuận theo tự nhiên, anh muốn lập nghiệp xong mới đích thân công khai.
Dương Ánh Nguyệt vui vẻ đáp ứng.
Thế mà hôm nay, sau khi cùng bạn trai ra ngoài trở về, mẹ cô đã xuất hiện trước mặt với ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Dương Ánh Nguyệt rồi hỏi, khiến đại não cô nàng nhất thời đơ cứng, chưa load được những gì bản thân sắp nói tiếp theo.
Bà Dương ở phía đối diện hơi lắc đầu, mặt mũi nhăn nhó, chậc chậc vài tiếng: "Tao lại đẻ ra mày thì có gì mà không biết được. Yêu thì yêu, ba mẹ cũng đâu cấm, cần gì phải cuống cuồng lên như thế. Thấy mày cả ngày cứ cắm mặt vào điện thoại rồi cười một mình như đứa hâm thì đích thị là đang yêu đương. Dương Ánh Nguyệt, khai thật cho mẹ."
Mẹ cô nàng mím chặt môi, âm thầm liếc nhìn con gái từ đầu xuống cuối, đánh giá.
"Hi hi. Đúng là mẹ con có khác." Dương Ánh Nguyệt cười hì hì chữa quê, cô dẩu môi, đưa tay vỗ ngực: "Như mẹ đoán, con đúng thật đã có bạn trai, chỉ là bọn con học hành bận rộn quá nên chưa tiện thông báo thôi."
Cô thẳng thắn thừa nhận, bởi Dương Ánh Nguyệt hiểu rõ bản thân khó lòng mà qua mắt nổi mẫu thân đại nhân nuôi dưỡng mình gần hai chục năm qua, huống chi việc yêu đương cùng Triệu Mạc Ngôn cũng chẳng phải việc xấu xa gì. Biết thì cứ biết, Dương Ánh Nguyệt dù sao đang muốn cho người yêu mình một danh phận trước cha mẹ. Cô chưa bao giờ ngại với xuất thân của anh, thậm chí Dương Ánh Nguyệt đặc biệt tự hào khi có anh bạn trai học giỏi như vậy.
Ngay lập tức, mẹ Dương kéo con gái ngồi xuống ghế, liên tục hỏi thăm: "Thật à? Thế hai đứa yêu nhau bao nhiêu lâu rồi? Thằng bé kia học hành thế nào, đối xử với con tốt chứ?" Hàng loạt câu hỏi dồn dập được đặt ra.
"Mẹ à, mẹ bình tĩnh chút xem nào. Con có bạn trai thôi mà mẹ cứ làm như chuyện to tát lắm ấy." Dương Ánh Nguyệt bất lực đưa tay đỡ trán, cô nàng thở dài một tiếng:
"Hỏi từ từ thôi để con còn trả lời. Đầu tiên, con và bạn trai học cùng lớp cấp ba, bọn con quen nhau từ năm mười hai vừa rồi, nhưng học hành mệt nên mới tạm giữ kín. Và anh ấy chính là động lực để con đỗ đại học T hiện tại đấy. Và đối phương vô cùng tốt với con nên mẹ khỏi cần lo những vấn đề linh tinh."
Cô nàng ưỡn ngực đảm bảo, khẳng định chắc như đinh đóng cột, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ tự hào cùng niềm vui thấp thoáng qua đôi mắt sáng ngời kia. Nói về điểm tốt của Triệu Mạc Ngôn thì Dương Ánh Nguyệt kể đến ngày mai cũng chưa hết.
Người ngồi bên cạnh gật đầu, nhướng mày nghi hoặc: "Thế nó là ai? Trương Lạc Vĩ à?"
"Ơ kìa mẹ. Sao tự dưng mẹ nhắc tới Trương Lạc Vĩ làm gì vậy?" Dương Ánh Nguyệt hậm hực mở miệng: "Con với cậu ta đâu liên quan gì tới nhau, nguyên nhân vì đâu mà mẹ cho rằng bạn trai con là Trương Lạc Vĩ?"
Lời vừa dứt, cô ngay lập tức bị mẹ đánh vào người: "Thì từ nhỏ tới lớn cô lúc nào chả bám dính lấy thằng nhóc họ Trương đó nên tôi tưởng cô thích nó. Không phải à? Vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào khiến con gái tôi rung rinh?" Bà trực tiếp lườm nguýt Dương Ánh Nguyệt.
Dù sao hai nhà họ Dương và Trương khá thân thiết, con gái bà và Trương Lạc Vĩ kia bên cạnh nhau từ nhỏ, ban đầu gia đình muốn hứa hôn cho hai đứa trẻ, nhưng bận bịu quá nên quên mất, cứ tưởng sẽ có câu chuyện tình thanh mai trúc mã. Ai dè bên cạnh Dương Ánh Nguyệt xuất hiện chàng trai khác.
Mẹ Dương chẳng ngăn cấm con gái mình trong vấn đề tình cảm, chỉ hy vọng thằng nhóc bị Dương Ánh Nguyệt nhìn trúng thật lòng tốt với nó.
"Mẹ hiểu nhầm rồi. Con với Trương Lạc Vĩ hiện tại đơn giản chỉ là bạn bè bình thường thôi, lấy đâu ra yêu với đương. Huống chi bọn con ở bên cạnh nhau không hợp đâu." Người con gái phẩy phẩy tay, tặc lưỡi:
"Bạn trai con với con học cùng trường, Trương Lạc Vĩ học hành đâu giỏi, làm sao tiếp động lực để cô nương như con đỗ đại học T được. Anh ấy học rất giỏi, năng lực cũng đặc biệt tốt, nên mẹ cứ an tâm, đối phương nhất định chẳng khiến mẹ thất vọng đâu."
Dương Ánh Nguyệt híp chặt mắt, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng đậm dần, thân thể đưa đẩy, ngả nghiêng, thỉnh thoảng dựa vào mẹ mình, khoác lấy tay bà.
Mẹ cô gật đầu: "Còn gia cảnh nó ra làm sao? Bao giờ đưa về nhà cho ba mẹ gặp mặt xem, nếu mày thật sự yêu nó thì để đánh giá."
"Vội vàng thế mẹ." Dương Ánh Nguyệt phồng mồm trợn má than thở: "Việc gì cứ phải bình tĩnh, đến lúc thích hợp thì con nhất định đưa anh ấy về. Mọi người nhất định thích lắm cho coi, thời gian này đừng làm phiền tới tụi con, mà mẹ cùng đừng đi hỏi ai nhá, con muốn trực tiếp nói thẳng hơn.
Cuối cùng thì Dương Ánh Nguyệt đã thuyết phục được mẹ mình.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng bà vẫn hay hỏi về mối liên hệ xung quanh cô và Triệu Mạc Ngôn.
Khi vừa gặp nhau, Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức đem mọi chuyện kể hết cho bạn trai nghe: "Ngôn Ngôn à, ba mẹ em hiện tại biết chúng ta ở bên nhau rồi. Mẹ em bà ấy thậm chí còn đang muốn gặp anh cơ."
"Hả?" Nắm lấy tay Dương Ánh Nguyệt, chàng trai ngạc nhiên há hốc mồm đầy kinh ngạc, đôi lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt, nhìn chằm chằm cô gái đang dựa vào mình.
Chứng kiến anh người yêu như vậy, Dương Ánh Nguyệt cười thành tiếng, vỗ nhẹ lên tay Triệu Mạc Ngôn: "Anh cứ yên tâm, mẹ em vẫn chưa biết anh là ai đâu, nên đừng căng thẳng như vậy. Hiện tại em biết chưa đến lúc, khi nào anh sẵn sàng thì em mới dám đưa anh về. Với cả mẹ em là người bình thường, chưa đáng sợ đến mức ăn thịt anh đâu."
Đồng thời, cô huých nhẹ vào vai đối phương vài cái.
"Ồ." Triệu Mạc Ngôn điềm nhiên gật đầu, thanh âm dịu dàng vang lên bên tai cô nàng: "Thật ra thì anh luôn sẵn sàng mà, chỉ là hiện tại trong tay anh chưa có gì nên cần tính toán kỹ cho tương lai hai đứa về sau để còn biết trả lời ba mẹ em chứ. Nhưng họ thật sự muốn anh nhất định tới gặp."
Với Triệu Mạc Ngôn, việc này dù sao cũng sẽ xảy ra, nên anh hoàn toàn chẳng chút ngần ngại, tuy nhiên, anh muốn thật sự thành công làm chỗ dựa để Dương Ánh Nguyệt tựa vào.
Cô nàng cười khúc khích trêu chọc: "Được đấy, bạn trai em đúng là có chí lớn. Vậy thì em sẽ đợi đến khi anh đứng trên đỉnh cao danh vọng, sau đó chúng ta cùng nắm tay nhau trọn đời."