Chương 48: Biết Được Thân Phận
"Dương Ánh Nguyệt, con mau khai thật cho mẹ, bạn trai con tên Triệu Mạc Ngôn đúng chứ?"
Đang cặm cụi ăn cơm, bỗng dưng mẹ cô lên tiếng hỏi, Dương Ánh Nguyệt giật mình ngừng tay, vội vã ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn chằm chằm hai vị phụ huynh đang đăm chiêu nhìn mình trước mặt. Khóe môi cô nàng giật giật liên tục, trên đầu mọc ra hàng loạt những dấu hỏi chấm to đùng vì ngỡ ngàng.
Cuối cùng, Dương Ánh Nguyệt mấp máy môi, mở miệng hỏi: "Tại sao đang yên đang lành mẹ tự dưng hỏi đến vấn đề này thế? Con từng nói đến lúc thích hợp nhất định mang người yêu về ra mắt gia đình mà." Đưa tay gãi gãi đầu, cô nàng mặt mày nhăn nhó.
"Thời điểm thích hợp cái gì?" Bà Dương ngay lập tức cắt lời, gắt gỏng trừng mắt: "Hiện tại con chỉ cần nói bạn trai con tên Triệu Mạc Ngôn đúng hay sai là được. Lắm lý do lý trấu làm gì."
Hết cách, Dương Ánh Nguyệt bất giác thở dài, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy đấy. Tên anh ấy là Triệu Mạc Ngôn, là người giúp đỡ con rất nhiều trong học tập. Bọn con ở bên nhau lâu phết rồi. Mà vì nguyên nhân gì mà mẹ biết được Triệu Mạc Ngôn là ai thế?" Người con gái chống cằm nhìn thẳng vào mẹ mình.
"Nghe Trương Lạc Vĩ nói." Bà hời hợt cất giọng trả lời: "Tiện thể liên lạc với Du Chi Nhiên, bạn thân con là ra. Tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt, đầu óc con bộ có vấn đề hay gì mà chấp nhận hẹn hò với Triệu Mạc Ngôn? Con biết gia thế nó ra sao không? Tính tự chui đầu vào hố lửa à?"
Mấy hôm trước, mẹ Dương tình cờ chạm mặt Trương Lạc Vĩ, càng nhìn bà càng cảm thấy tiếc nuối khi nó cùng con gái mình cực kỳ xứng đôi vừa lứa, cả gia thế và thân phận mà Dương Ánh Nguyệt có bạn trai, chẳng thể đến được với nhau. Huống chi, mẹ Dương cũng khá tò mò về chàng trai kia, đoán chừng Trương Lạc Vĩ biết nên mới đánh tiếng tìm hiểu.
Bà vừa cười vừa hỏi: "Lạc Vĩ đấy hả? Lâu rồi chưa gặp cháu. Mà cháu biết con bé Dương Ánh Nguyệt nhà dì đang hẹn hò đúng chứ? Cháu nói cho dì nghe xem thằng bé kia là ai với, chứ dì hơi không yên tâm để Dương Ánh Nguyệt cắm đầu vào yêu đương một cách bất chấp."
"Ơ thế giờ dì mới nhận ra cậu ấy có bạn trai hả? Dương Ánh Nguyệt yêu đương lâu rồi, từ năm mười hai." Đôi lông mày trên khuôn mặt Trương Lạc Vĩ bất giác nhíu chặt, anh ta đưa tay gãi gãi đầu, thành thật khai báo: "Cậu ta tên Triệu Mạc Ngôn, bạn cùng lớp với bọn cháu. Cháu cứ tưởng Dương Ánh Nguyệt nói hết với dì hồi xưa rồi cơ."
Mẹ Dương phẩy phẩy tay, mở miệng: "Mới gần đây bị dì quan sát mới chịu thừa nhận đấy. Chứ làm sao dì biết nó có người yêu hồi cuối cấp. Mà cùng lớp thì chắc cháu cũng hiểu một phần nào đó về bạn trai Dương Ánh Nguyệt nhỉ? Thằng bé đó thân phận ra sao? Ba mẹ nó làm nghề gì? Gia cảnh như thế nào?"
Hàng loạt những câu hỏi được đặt ra một cách dồn dập. Dù bà chưa bao giờ ngăn cản Dương Ánh Nguyệt yêu đương, tuy nhiên, vì con bé mới bước chân vào đời, mẹ Dương sợ nó bị người ta lừa lọc, chẳng được an tâm nên mới phải tìm hiểu kỹ lưỡng. Gia đình nhà họ Dương tuy chả quá giàu có nhưng cũng đủ để Dương Ánh Nguyệt sung sướng cả đời, cả bà và chồng mình đều hy vọng con gái tìm được một chỗ dựa vững chắc, đừng quá mất tương xứng.
"Vụ này… cháu nghĩ dì nên về… hỏi thẳng Dương Ánh Nguyệt sẽ tốt hơn…" Trương Lạc Vĩ ấp a ấp úng, khó xử nhăn mặt nhìn người đang đứng phía đối diện, cứng ngắc lên tiếng, thanh âm khàn khàn: "Cháu nói ra thì không hay cho lắm đâu ạ."
Mặc kệ Trương Lạc Vĩ từ chối, mẹ Dương vẫn quyết tâm gặng hỏi: "Đừng sợ, cháu với Dương Ánh Nguyệt nhà dì là thanh mai trúc mã từ nhỏ mà, con bé nhất định chẳng trách móc gì cháu đâu. Yên tâm, dì sẽ nói khéo với nó một chút. Hay là Triệu Mạc Ngôn kia là kẻ lừa đảo à mà cháu cứ sợ giấu giếm thay cho Dương Ánh Nguyệt?" Bà chống tay lên eo, quyết điều tra cho bằng được.
"Làm gì có." Đối phương lắc đầu phủ nhận: "Triệu Mạc Ngôn là thủ khoa trường cháu, được đại học T tuyển thẳng, thành tích cực kỳ tốt, là con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô giáo. Chỉ tội cha mẹ cậu ta là tội phạm ma túy hiện đang ngồi tù thôi."
Lời Trương Lạc Vĩ vừa dứt, ngay lập tức, mẹ Dương tỏ ra sửng sốt, khóe môi bà giật giật liên tục, đưa tay đỡ trán, thiếu chút nữa đã ngã ra. Dường như bà khó lòng tin nổi vào những điều mà tai mình vừa nghe thấy. Lồng ngực mẹ Dương phập phồng lên xuống, toàn thân cứng ngắc.
Tội phạm ma túy?
Dương Ánh Nguyệt vậy mà dám hẹn hò với con trai kẻ phạm tội?
Điều này khiến bà hơi khó để chấp nhận.
Hít một hơi thật sâu, mẹ Dương cố bình tĩnh, rặn ra từng chữ: "Cháu nói thật chứ?"
"Đương nhiên rồi ạ." Trương Lạc Vĩ gật đầu khẳng định chắc như đinh đóng cột, đưa tay vỗ ngực: "Cháu đâu có lý do gì để phải nói dối dì. Về phần Triệu Mạc Ngôn cháu quả thực hơi lo ngại, tuy nhiên Dương Ánh Nguyệt cậu ấy thích, cháu khuyên mãi chẳng được, nên cứ để thuận theo tự nhiên."
Bà gật đầu, dù cố gắng che giấu bản thân đang sốc thì vẫn bộc lộ ra ngoài, đưa tay đỡ trán: "Dì biết rồi, cảm ơn cháu nhé."
Ngay sau khi trở về, mẹ Dương tức tốc điều tra, hỏi thăm những bạn học cùng lớp với Dương Ánh Nguyệt về Triệu Mạc Ngôn kia, bà vô cùng bực mình khi biết được con gái mình tìm một cậu thanh niên như vậy để yêu đương. Tuy hiện tại Triệu Mạc Ngôn chưa gây ra bất kỳ chuyện gì phạm pháp, nhưng định kiến ăn sâu trong lòng mẹ Dương đã khiến hình tượng người yêu con gái mình giảm xuống mức thấp nhất.
Dương Ánh Nguyệt nghe xong mặt mày thoáng chốc nhăn nhó, cô thở mạnh, nhả ra mấy chữ: "Mẹ nói vậy là sao? Cái gì mà tự đâm đầu vào hố lửa? Triệu Mạc Ngôn có ăn thịt con đâu mà mẹ lại tỏ ra nghiêm trọng vậy?" Trong lòng, cô nàng cũng đã lờ mờ đoán được phần nào đó nguyên nhân.
Khoanh tay trước ngực, Dương Ánh Nguyệt chẹp chẹp vài tiếng, nhắc đến Trương Lạc Vĩ thì hẳn là đối phương ở trước mặt mẹ cô nói gì đó về Triệu Mạc Ngôn rồi nên phản ứng bà ấy mới trở nên gay gắt thế này. Chưa biết chừng liệu cậu ta có thêm mắm dặm muối hay không?
Dương Ánh Nguyệt nhất định phải tìm Trương Lạc Vĩ nói rõ ràng vấn đề này mới được.
"Hẹn hò với con trai tội phạm ma túy thì chả khác nào thiêu thân lao vào lửa." Mẹ cô trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Dương Ánh Nguyệt, mày đừng bảo với mẹ mày chưa biết thân phận nó nhé? Tính tự mình hại mình à? Mẹ cứ tưởng mày chọn bạn trai là người đàng hoàng cơ, ai dè."
Dương Ánh Nguyệt nheo mắt, cô thật sự bị chọc tức bởi thanh âm phát ra từ miệng bà ấy, ngay lập tức phản bác: "Ủa mẹ, Triệu Mạc Ngôn chưa đủ đàng hoàng hay gì? Sao mẹ cứ có định kiến vớ va vớ vẩn với anh ấy vậy? Con biết ba mẹ Triệu Mạc Ngôn là tội phạm, tuy nhiên, điều này đâu ảnh hưởng gì, bọn họ gây ra lỗi lầm chứ có phải Triệu Mạc Ngôn đâu. Mẹ lại giống như những người khác áp đặt tư tưởng lên bạn trai con hả? Bọn con yêu nhau là thật lòng chứ chẳng liên quan đến mấy vấn đề chả đáng quan tâm."
"Con ơi là con, não mày có vấn đề hả?" Mẹ Dương than vãn một tràng dài: "Nói chung là chẳng cần biết mày với nó yêu thế nào, nhưng ba mẹ tuyệt đối không đồng ý để mày qua lại với Triệu Mạc Ngôn. Hai đứa hãy chia tay sớm giùm, đừng để mọi chuyện đi quá xa."
Đang cặm cụi ăn cơm, bỗng dưng mẹ cô lên tiếng hỏi, Dương Ánh Nguyệt giật mình ngừng tay, vội vã ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn chằm chằm hai vị phụ huynh đang đăm chiêu nhìn mình trước mặt. Khóe môi cô nàng giật giật liên tục, trên đầu mọc ra hàng loạt những dấu hỏi chấm to đùng vì ngỡ ngàng.
Cuối cùng, Dương Ánh Nguyệt mấp máy môi, mở miệng hỏi: "Tại sao đang yên đang lành mẹ tự dưng hỏi đến vấn đề này thế? Con từng nói đến lúc thích hợp nhất định mang người yêu về ra mắt gia đình mà." Đưa tay gãi gãi đầu, cô nàng mặt mày nhăn nhó.
"Thời điểm thích hợp cái gì?" Bà Dương ngay lập tức cắt lời, gắt gỏng trừng mắt: "Hiện tại con chỉ cần nói bạn trai con tên Triệu Mạc Ngôn đúng hay sai là được. Lắm lý do lý trấu làm gì."
Hết cách, Dương Ánh Nguyệt bất giác thở dài, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy đấy. Tên anh ấy là Triệu Mạc Ngôn, là người giúp đỡ con rất nhiều trong học tập. Bọn con ở bên nhau lâu phết rồi. Mà vì nguyên nhân gì mà mẹ biết được Triệu Mạc Ngôn là ai thế?" Người con gái chống cằm nhìn thẳng vào mẹ mình.
"Nghe Trương Lạc Vĩ nói." Bà hời hợt cất giọng trả lời: "Tiện thể liên lạc với Du Chi Nhiên, bạn thân con là ra. Tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt, đầu óc con bộ có vấn đề hay gì mà chấp nhận hẹn hò với Triệu Mạc Ngôn? Con biết gia thế nó ra sao không? Tính tự chui đầu vào hố lửa à?"
Mấy hôm trước, mẹ Dương tình cờ chạm mặt Trương Lạc Vĩ, càng nhìn bà càng cảm thấy tiếc nuối khi nó cùng con gái mình cực kỳ xứng đôi vừa lứa, cả gia thế và thân phận mà Dương Ánh Nguyệt có bạn trai, chẳng thể đến được với nhau. Huống chi, mẹ Dương cũng khá tò mò về chàng trai kia, đoán chừng Trương Lạc Vĩ biết nên mới đánh tiếng tìm hiểu.
Bà vừa cười vừa hỏi: "Lạc Vĩ đấy hả? Lâu rồi chưa gặp cháu. Mà cháu biết con bé Dương Ánh Nguyệt nhà dì đang hẹn hò đúng chứ? Cháu nói cho dì nghe xem thằng bé kia là ai với, chứ dì hơi không yên tâm để Dương Ánh Nguyệt cắm đầu vào yêu đương một cách bất chấp."
"Ơ thế giờ dì mới nhận ra cậu ấy có bạn trai hả? Dương Ánh Nguyệt yêu đương lâu rồi, từ năm mười hai." Đôi lông mày trên khuôn mặt Trương Lạc Vĩ bất giác nhíu chặt, anh ta đưa tay gãi gãi đầu, thành thật khai báo: "Cậu ta tên Triệu Mạc Ngôn, bạn cùng lớp với bọn cháu. Cháu cứ tưởng Dương Ánh Nguyệt nói hết với dì hồi xưa rồi cơ."
Mẹ Dương phẩy phẩy tay, mở miệng: "Mới gần đây bị dì quan sát mới chịu thừa nhận đấy. Chứ làm sao dì biết nó có người yêu hồi cuối cấp. Mà cùng lớp thì chắc cháu cũng hiểu một phần nào đó về bạn trai Dương Ánh Nguyệt nhỉ? Thằng bé đó thân phận ra sao? Ba mẹ nó làm nghề gì? Gia cảnh như thế nào?"
Hàng loạt những câu hỏi được đặt ra một cách dồn dập. Dù bà chưa bao giờ ngăn cản Dương Ánh Nguyệt yêu đương, tuy nhiên, vì con bé mới bước chân vào đời, mẹ Dương sợ nó bị người ta lừa lọc, chẳng được an tâm nên mới phải tìm hiểu kỹ lưỡng. Gia đình nhà họ Dương tuy chả quá giàu có nhưng cũng đủ để Dương Ánh Nguyệt sung sướng cả đời, cả bà và chồng mình đều hy vọng con gái tìm được một chỗ dựa vững chắc, đừng quá mất tương xứng.
"Vụ này… cháu nghĩ dì nên về… hỏi thẳng Dương Ánh Nguyệt sẽ tốt hơn…" Trương Lạc Vĩ ấp a ấp úng, khó xử nhăn mặt nhìn người đang đứng phía đối diện, cứng ngắc lên tiếng, thanh âm khàn khàn: "Cháu nói ra thì không hay cho lắm đâu ạ."
Mặc kệ Trương Lạc Vĩ từ chối, mẹ Dương vẫn quyết tâm gặng hỏi: "Đừng sợ, cháu với Dương Ánh Nguyệt nhà dì là thanh mai trúc mã từ nhỏ mà, con bé nhất định chẳng trách móc gì cháu đâu. Yên tâm, dì sẽ nói khéo với nó một chút. Hay là Triệu Mạc Ngôn kia là kẻ lừa đảo à mà cháu cứ sợ giấu giếm thay cho Dương Ánh Nguyệt?" Bà chống tay lên eo, quyết điều tra cho bằng được.
"Làm gì có." Đối phương lắc đầu phủ nhận: "Triệu Mạc Ngôn là thủ khoa trường cháu, được đại học T tuyển thẳng, thành tích cực kỳ tốt, là con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô giáo. Chỉ tội cha mẹ cậu ta là tội phạm ma túy hiện đang ngồi tù thôi."
Lời Trương Lạc Vĩ vừa dứt, ngay lập tức, mẹ Dương tỏ ra sửng sốt, khóe môi bà giật giật liên tục, đưa tay đỡ trán, thiếu chút nữa đã ngã ra. Dường như bà khó lòng tin nổi vào những điều mà tai mình vừa nghe thấy. Lồng ngực mẹ Dương phập phồng lên xuống, toàn thân cứng ngắc.
Tội phạm ma túy?
Dương Ánh Nguyệt vậy mà dám hẹn hò với con trai kẻ phạm tội?
Điều này khiến bà hơi khó để chấp nhận.
Hít một hơi thật sâu, mẹ Dương cố bình tĩnh, rặn ra từng chữ: "Cháu nói thật chứ?"
"Đương nhiên rồi ạ." Trương Lạc Vĩ gật đầu khẳng định chắc như đinh đóng cột, đưa tay vỗ ngực: "Cháu đâu có lý do gì để phải nói dối dì. Về phần Triệu Mạc Ngôn cháu quả thực hơi lo ngại, tuy nhiên Dương Ánh Nguyệt cậu ấy thích, cháu khuyên mãi chẳng được, nên cứ để thuận theo tự nhiên."
Bà gật đầu, dù cố gắng che giấu bản thân đang sốc thì vẫn bộc lộ ra ngoài, đưa tay đỡ trán: "Dì biết rồi, cảm ơn cháu nhé."
Ngay sau khi trở về, mẹ Dương tức tốc điều tra, hỏi thăm những bạn học cùng lớp với Dương Ánh Nguyệt về Triệu Mạc Ngôn kia, bà vô cùng bực mình khi biết được con gái mình tìm một cậu thanh niên như vậy để yêu đương. Tuy hiện tại Triệu Mạc Ngôn chưa gây ra bất kỳ chuyện gì phạm pháp, nhưng định kiến ăn sâu trong lòng mẹ Dương đã khiến hình tượng người yêu con gái mình giảm xuống mức thấp nhất.
Dương Ánh Nguyệt nghe xong mặt mày thoáng chốc nhăn nhó, cô thở mạnh, nhả ra mấy chữ: "Mẹ nói vậy là sao? Cái gì mà tự đâm đầu vào hố lửa? Triệu Mạc Ngôn có ăn thịt con đâu mà mẹ lại tỏ ra nghiêm trọng vậy?" Trong lòng, cô nàng cũng đã lờ mờ đoán được phần nào đó nguyên nhân.
Khoanh tay trước ngực, Dương Ánh Nguyệt chẹp chẹp vài tiếng, nhắc đến Trương Lạc Vĩ thì hẳn là đối phương ở trước mặt mẹ cô nói gì đó về Triệu Mạc Ngôn rồi nên phản ứng bà ấy mới trở nên gay gắt thế này. Chưa biết chừng liệu cậu ta có thêm mắm dặm muối hay không?
Dương Ánh Nguyệt nhất định phải tìm Trương Lạc Vĩ nói rõ ràng vấn đề này mới được.
"Hẹn hò với con trai tội phạm ma túy thì chả khác nào thiêu thân lao vào lửa." Mẹ cô trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Dương Ánh Nguyệt, mày đừng bảo với mẹ mày chưa biết thân phận nó nhé? Tính tự mình hại mình à? Mẹ cứ tưởng mày chọn bạn trai là người đàng hoàng cơ, ai dè."
Dương Ánh Nguyệt nheo mắt, cô thật sự bị chọc tức bởi thanh âm phát ra từ miệng bà ấy, ngay lập tức phản bác: "Ủa mẹ, Triệu Mạc Ngôn chưa đủ đàng hoàng hay gì? Sao mẹ cứ có định kiến vớ va vớ vẩn với anh ấy vậy? Con biết ba mẹ Triệu Mạc Ngôn là tội phạm, tuy nhiên, điều này đâu ảnh hưởng gì, bọn họ gây ra lỗi lầm chứ có phải Triệu Mạc Ngôn đâu. Mẹ lại giống như những người khác áp đặt tư tưởng lên bạn trai con hả? Bọn con yêu nhau là thật lòng chứ chẳng liên quan đến mấy vấn đề chả đáng quan tâm."
"Con ơi là con, não mày có vấn đề hả?" Mẹ Dương than vãn một tràng dài: "Nói chung là chẳng cần biết mày với nó yêu thế nào, nhưng ba mẹ tuyệt đối không đồng ý để mày qua lại với Triệu Mạc Ngôn. Hai đứa hãy chia tay sớm giùm, đừng để mọi chuyện đi quá xa."