Chương 29: Mở màn kịch bản
Lớp sương mờ mờ trắng đục khiến cậu chẳng thể nhìn rõ cái gì. Nhưng cảm giác ấm nóng của ánh nắng trưa hè khiến cậu tỉnh táo hơn.
Seiichi nhăn nhó giơ tay chắn ánh nắng, hít thở chậm rãi một cái, cố gắng mở mắt thật to để nhìn cho thật kỹ.
Cái lớp sương trăng trắng mờ mờ kia vẫn chưa tan hẳn nhưng cậu đã có thể nhìn được nhiều hơn rồi.
Cậu đang nằm ở một bãi cỏ xanh, bên cạnh là một cây anh đào to lớn đang toả rộng bóng mát. Giờ thì cậu nheo mắt lại, trước mặt cậu là một gian nhà nhỏ bằng gỗ.
Cậu chầm chậm tiến lại gần, một chiếc cổng Ryoubu torii màu đỏ càng hiện ra rõ hơn. Nhưng gian nhà nhỏ thì lại càng ngày càng xa và mờ đi.
Seiichi cất bước chạy, cậu chạy hết tốc lực nhưng vẫn không sao đuổi kịp gian nhà nhỏ. Cậu vươn tay như muốn nắm chặt lấy cơ hội đuổi kịp nó.
Cậu bắt đầu thở dốc, cậu đau đớn nghiến răng nhưng vẫn không dừng chân chạy. Sau cùng, cậu đuối sức gục xuống, ngã ập ra đất. Cậu hét lên như vì lo sợ, như vì thấy rằng gian nhà nhỏ sắp biến mất.
"AYAKAAA!!!"
Sau đó, giật mình tỉnh dậy, vùng thoát khỏi cơn ác mộng. Seiichi trán đẫm mồ hôi, anh thở hồng hộc như thể cơn ác mộng ấy còn mệt mỏi hơn là luyện tập để đạt được vận tốc ánh sáng.
"Umh..."
Tiếng rên rỉ nho nhỏ vang lên khiến anh giật mình nhìn xuống bàn tay trái của mình.
Thân thể thiếu nữ mềm mại trắng nõn triệt để phơi bày ra trước mắt anh. Gương mặt trắng trẻo non nớt của cô nhuộm một màu sợ hãi.
Mắt cô nhắm nghiền, đầu mày khẽ nhíu như thể cô cũng đang vật lộn với giấc chiêm bao đầy điềm gở. Mà bàn tay kia của anh còn đang đặt vào cái nơi bất khả tư nghị của cô.
Seiichi đen mặt, ngay lập tức nhấc tay ra, vươn bàn tay phải đến xoa đầu cô vài cái.
"Haha, cách người Higashi các cậu xin lỗi đáng yêu thật!"
Giọng nam trầm ấm, tinh nghịch vang lên. Seiichi không mấy ngạc nhiên, anh cởi chiếc áo khoác ra, phủ lên thân thể ngọc ngà trần trụi của Anh Thư.
"Vậy ngài không định xin lỗi sao, Bộ trưởng?"
Seiichi đứng dậy, vươn vai một cái. Đột nhiên, cảm giác khác lạ tràn ngập khắp thân thể cùng tâm trí. Anh tròn mắt quay phắt sang nhìn vị Bộ trưởng quanh năm mất tích.
Logan mỉm cười hời hợt, lấy ra từ không trung một chiếc đầm dáng xoè màu trắng mang đậm phong cách sang trọng mà vẫn giữ được sự trẻ trung. Xong anh ta ném thẳng nó lên thân thể Anh Thư, ngay lập tức nó được "mặc vào" như khi chúng ta chơi game thời trang.
Seiichi không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi. Mà anh cũng không phải đợi lâu, vị Bộ trưởng này cũng không thích lòng vòng nhiều.
"Cậu cảm thấy thế nào? Cậu thực sự đã bị xoá sổ rồi. Đến nỗi mất một nửa Căn Nguyên luôn. Nhưng vì hàng tháng cậu đều đến kiểm tra rất chỉn chu nên ta có thể lấy mọi thông số trong báo cáo để xây dựng lại thân xác cho cậu."
Logan ngồi dựa lưng vào bức tường đá, anh đã chọn một hốc đá cách khá xa so với vị trí nơi mà hai người kia đã "tử nạn".
Seiichi tròn mắt nghi hoặc.
"C-cũng...chỉ là thể xác...tôi rõ ràng vẫn không quên bản thân mình...thậm chí vẫn có rõ tư duy...vậy thì..."
Logan vẫn điềm nhiên gật đầu.
"Ta cũng biết khá rõ về cậu đấy. Linh hồn của cậu, ta đã từng tiếp xúc qua nên đã nhanh chóng sao chép thông tin rồi. Tính cách của cậu cũng vậy. Còn nếu cậu thắc mắc về Ý Chí thì...ta chính là cái người khiến cho Đảo quốc Higashi phải thần phục Đế quốc đây."
Seiichi im lặng, anh chẳng lấy làm tức giận với câu nói cuối cùng của Logan. Chỉ là, chính cái việc khiến Higashi phải thần phục ấy dẫn đến hậu quả là anh phải không ngừng tăng tốc luyện tập đến mức đạt đến vận tốc cao nhất mà vật chất có thể đạt đến.
Ý Chí của anh. Ý Chí của Seiichi Fujii không hề liên quan tới quá khứ, hiện tại hay tương lai của Higashi. Những gì anh làm từ trước đến nay chỉ là giải cứu người con gái đang phải ở trong vai trò là "Ý Chí của quốc gia".
Để giải cứu được cô ấy, anh đã phải chạy, chạy liên tục, chạy không ngừng nghỉ. Chạy để đuổi theo nắm lấy tay cô, chạy để tránh thoát sự vây bắt của những kẻ đó, chạy để tìm ra đường sống, tìm cơ hội tiếp theo.
Anh chạy nhiều, rồi chạy nhanh tới mức đạt được vận tốc của các hạt quang tử.
Nhưng... cho dù có đạt được vận tốc ánh sáng anh cũng không thể chạm tới 'thứ đó'.
Cái thứ quái thai lai quái thú đó. Tại sao thứ đó lại tồn tại? Vũ khí của nó chuyển động nhanh tới mức hắn không thể nhận biết được. Tại sao chứ? Nó không phải vật chất sao? Còn cả chém đôi linh hồn cùng Ý Chí ngay lập tức như không có gì vậy.
Linh hồn thì không nói, dù sao đó là khái niệm phổ biến và thường gặp nên không có gì phải nghi hoặc. Nhưng Ý Chí? Đó rõ là một khái niệm kỳ quặc không giống tên gọi của nó.
Ý Chí xuyên suốt toàn bộ dòng thời gian của một người. Trải dài từ quá khứ đến hiện tại, thậm chí chứa cả tương lai. Mà suốt dòng đời của một con người có bao nhiêu là sự kiện, suy tư và hành động. Ấy thế mà hắn thản nhiên chém cái một.
Còn chưa kể tới Căn Nguyên. Nó chứa không biết bao nhiêu đời đời kiếp kiếp luân hồi của một sinh mệnh. Chứa cả nhân quả và số phận cùng vận mệnh của không chỉ một kẻ đó mà là của vô số kiếp sống của kẻ đó. Ấy thế mà, thứ quái vật kia chẳng mảy may bận tâm cái gì.
Nhiệt tình hủy diệt cả nửa Căn Nguyên của hắn về hư vô.
Hử? Khoan đã...Hư vô?!?
Seiichi kinh ngạc nhìn vào đôi bàn tay của chính mình rồi lại nhìn vào vị Bộ trưởng thần bí kỳ quái.
Logan ngược lại thì cười toe toét.
"Haha, cậu nhận ra rồi? Ừ thì...cậu lúc này có thể xác, linh hồn và tâm trí cùng Ý Chí là thông tin do ta nhào nặn mà thành. Và Căn Nguyên chỉ có một nửa...tương đương cậu chỉ tồn tại một nửa."
Hắn khẽ ngưng lại nhìn Seiichi, xong lại thản nhiên cười nói tiếp.
"Điều đó đồng nghĩa với việc vạn sự tồn tại chỉ nhận thức và tác động đến cậu được một nửa và ngược lại cậu cũng chỉ tác động được bằng nửa có tồn tại. Hi vọng cậu hiểu và học cách ứng dụng một cậu mới của hiện tại."
Logan nở nụ cười, một nụ cười quỷ dị vừa mang nét hào hứng nhưng cũng thoảng chút tàn ác.
Một ngày tận thế hụt khép lại, mở đầu cho chuỗi bi kịch thực sự tiếp theo.
Chỉ trong một ngày, đám quái thú điên rồ chưa từng được đề cập tới tràn vào Đế đô. Bọn chúng không chỉ hủy diệt mọi thứ mà còn là lý do để những ung nhọt vốn lẩn trốn tại Đế đô bùng phát.
Giới Quý tộc Thần Thánh vùng lên nổi dậy, họ lật đổ Hoàng gia với lý do.
"Hoàng đế Charles XV - Xander de Coma Berenices là tội nhân thiên cổ với các tội danh như: cấu kết với bốn nước Đồng Văn, giúp chúng lật đổ triều đại thần thánh của Đế quốc; buôn bán những người Landorr thân thuộc ở các vùng xa xôi hẻo lánh và ở rìa biên giới cho Bắc Băng Quốc và Thiên Quốc làm nô lệ; lưu đày những quý tộc có công với đất nước...
Với những tội ác tày trời như thế, không chỉ nhân dân Landorr mà ngay cả thiên địa cũng không thể dung thứ nên đã gửi xuống những đàn mãnh thú để trừng phạt.
Vì vậy, thủ lĩnh tối cao của Hội đồng Đế đô và cũng là người khởi xướng phong trào lật đổ Hoàng gia, Hầu tước Egenskaper, Trưởng Tôn đời thứ 8 của gia tộc Egenskaper đã đưa ra phán quyết cuối cùng cho Hoàng đế Charles XV là xử trảm thị chúng vào 8 giờ sáng ngày mai."
Khi toàn bộ Wilhelmina còn đang lận đận cố gắng ổn định cuộc sống thì các tờ báo với nội dung như vậy cứ bay đầy trời.
Bây giờ người ta không còn lo về đám dị thú nữa, vì chúng đã được các tinh anh của Học viện Quinn lo liệu chu toàn.
Chưa kể còn có thêm một đội ngũ quân nhân xuất sắc với quân phục trắng tinh và huy hiệu Nữ Thần của Sự Thật - Ma'at đã bị che mắt.
Nếu Học viện Quinn được tin tưởng giao cho nhiệm vụ dồn đám quái vật vào khu rừng của Học viện để tiêu diệt.
Thì những người mang quân phục trắng kia sẽ có nhiệm vụ giải cứu những người bị nạn, dọn dẹp các đống đổ nát và cứu trợ những người còn sống sót. Và họ cũng đủ mạnh để tiêu diệt những con quái vật đơn lẻ.
Họ được gọi là Vệ Quốc Đoàn, một đội quân được sáng lập bởi gia tộc Egenskaper và những gia tộc quyền quý khác đi theo tư tưởng của Caine A'la Egenskaper.
Vệ Quốc Đoàn nhanh chóng được tin tưởng bởi nhân dân cả nước bởi những thành công ấn tượng trước sự gan dạ của họ khi chống lại "đàn mãnh thú từ thiên đường" đến để trừng phạt vị hôn quân kia.
Đám Gamma không chỉ ở xa Đế đô mà còn chẳng có ai để truyền tin cho nên chúng vẫn có thể đi ngủ ngon lành.
Nhưng chỗ của Juliana thì không thể nào yên tâm được.
"Buông ra! Để tôi đi chém đầu tên gian thần đó! Cha tôi không bao giờ làm những việc tày trời như vậy cả!"
"Bình tĩnh đi, Juli! Không sao đâu,...chúng ta hẳn sẽ có cách mà..."
Tiểu nữ quỷ Fern cố gắng dùng thân hình nhỏ bé của mình để níu giữ lại cô gái với mái tóc đỏ rực cao hơn mình cả cái đầu.
Juliana nghiến răng, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, tay cô siết chặt thanh kiếm xanh lam trong veo như pha lê.
Cô gái trẻ hung hăng vùng vằng hòng thoát khỏi sự ghìm giữ của một Vương cấp Quỷ Chủng. Cuối cùng giằng co không lại, cô gục xuống, nức nở khóc.
"Cha ơi...hức...hức... Reagie...giúp em với..."
Tiểu nữ quỷ Fern cũng sụt sùi, xoa đầu cô gái mới lớn. Ôm ghì khuôn mặt dù còn đôi chút non nớt của nàng công chúa vào lồng ngực phập phồng nhỏ nhắn của mình.
Cố gắng an ủi cô công chúa dù không còn quá bé bỏng nhưng... những chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thật không thể chịu đựng nổi. Nếu đổi lại là cô, nếu hoàng đế Charles XV đổi lại là Luca, chắc chắn cô cũng sẽ không thể bình tĩnh nổi.
Nhưng ngược lại, Yvaine cầm lấy tờ báo, lẩm nhẩm từng chữ.
"Fufu, đám nhân loại này gọi ta là mãnh thú từ thiên đường đó. Hài hước nhỉ? Hay do ta giết ít quá? Kukuku."
Hiện tại chẳng có ai còn đủ tâm trí để quản nàng ta nữa. Mọi chuyện xảy đến quá dồn dập, thông tin cần xử lý và tiêu thụ là quá nhiều.
Mệt mỏi, đau buồn, hoảng loạn, tức giận, bất ngờ. Những cái cảm xúc ấy bao trùm toàn bộ người dân Đế đô, không chừa một ai.
Tại thành phố Vereilles.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường và những toà nhà rực rỡ ánh sáng khiến cho cả thành phố càng thêm lung linh, quyến rũ. Không phải vẻ đẹp hào nhoáng như ở Wilhelmina, cảnh đêm ở Vereilles mang một vẻ đẹp tinh tế, thanh lịch và cổ kính.
Nổi bật nhất là khung cảnh ban đêm của lâu đài Svetlina - lâu đài của gia tộc Egenskaper. Bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên bởi sự độc đáo, lộng lẫy của kiến trúc lâu đài từ bên trong lẫn bên ngoài.
Tạo lạc ngay giữa lòng hồ ở trung tâm thành phố. Lâu đài Svetlina là một trong những nét nổi bật nhất của Landorr về kiến trúc, văn hóa, lịch sử.
Các kiến trúc sư tài giỏi nhất được tham gia thiết kế cho công trình quan trọng này. Có tất cả 400 căn phòng lộng lẫy trong toà lâu đài. Hầu hết trong số chúng được lát sàn bằng những hoa văn chạm khắc tinh tế, có những chi tiết được mạ vàng và trần nhà cũng được trang hoàng vô cùng tinh tế.
Bên trong lâu đài, một căn phòng được gọi là phòng ngai vàng, nổi bật với các cột được làm từ đá cẩm thạch Radiación quý giá cùng những chiếc cửa sắt đúc vàng cầu kỳ.
Một người đàn ông lớn tuổi nhưng không có chút nào già nua ngồi bên bàn làm việc. Ông luôn tay sử dụng Ma thuật để đóng dấu các văn bản và xử lý mọi cuộc gọi.
Dù công việc ập đến dồn dập nhưng trên mặt không hề có một chút nào là mệt mỏi, thậm chí giọng nói còn chẳng có chút nào lệch nhịp.
Thần thái băng lãnh của ông khiến người ta tự động nâng cao ý thức mà phải giữ trật tự.
Caine liên tục làm hao hụt sấp giấy tờ bằng sự thoăn thoắt của đôi tay gầy gầy của mình.
Hoàng gia sụp đổ, Hội đồng Đế đô cũng không đủ khả năng để xử lý hết các thông tin và chỉ thị, vậy nên tất nhiên các công văn ấy đều đổ lên bàn làm việc của ông rồi.
Về đám dị thú, chuyện đó hẵng để Bộ Phát triển Tài năng Đế quốc và Học viện Quinn lo liệu. Ông và Hội đồng Đế đô chỉ có thể xử lý vụ việc của Hoàng đế Charles XV và thiệt hại mà đám "mãnh thú thiên đường" gây ra, chính sách để ổn định cuộc sống cho những người còn sống sót.
Sự thực thì, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mọi chuyện xảy ra cực kỳ nhanh chóng và khó lường. Dẫu cho 'Omniscient' đã thông báo trước cho ông biết về đám quái thú, ông cũng đã có sẵn kế hoạch để soán ngôi Charles XV.
Nhưng những thiệt hại mà đám quái thú gây ra vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.
Seiichi nhăn nhó giơ tay chắn ánh nắng, hít thở chậm rãi một cái, cố gắng mở mắt thật to để nhìn cho thật kỹ.
Cái lớp sương trăng trắng mờ mờ kia vẫn chưa tan hẳn nhưng cậu đã có thể nhìn được nhiều hơn rồi.
Cậu đang nằm ở một bãi cỏ xanh, bên cạnh là một cây anh đào to lớn đang toả rộng bóng mát. Giờ thì cậu nheo mắt lại, trước mặt cậu là một gian nhà nhỏ bằng gỗ.
Cậu chầm chậm tiến lại gần, một chiếc cổng Ryoubu torii màu đỏ càng hiện ra rõ hơn. Nhưng gian nhà nhỏ thì lại càng ngày càng xa và mờ đi.
Seiichi cất bước chạy, cậu chạy hết tốc lực nhưng vẫn không sao đuổi kịp gian nhà nhỏ. Cậu vươn tay như muốn nắm chặt lấy cơ hội đuổi kịp nó.
Cậu bắt đầu thở dốc, cậu đau đớn nghiến răng nhưng vẫn không dừng chân chạy. Sau cùng, cậu đuối sức gục xuống, ngã ập ra đất. Cậu hét lên như vì lo sợ, như vì thấy rằng gian nhà nhỏ sắp biến mất.
"AYAKAAA!!!"
Sau đó, giật mình tỉnh dậy, vùng thoát khỏi cơn ác mộng. Seiichi trán đẫm mồ hôi, anh thở hồng hộc như thể cơn ác mộng ấy còn mệt mỏi hơn là luyện tập để đạt được vận tốc ánh sáng.
"Umh..."
Tiếng rên rỉ nho nhỏ vang lên khiến anh giật mình nhìn xuống bàn tay trái của mình.
Thân thể thiếu nữ mềm mại trắng nõn triệt để phơi bày ra trước mắt anh. Gương mặt trắng trẻo non nớt của cô nhuộm một màu sợ hãi.
Mắt cô nhắm nghiền, đầu mày khẽ nhíu như thể cô cũng đang vật lộn với giấc chiêm bao đầy điềm gở. Mà bàn tay kia của anh còn đang đặt vào cái nơi bất khả tư nghị của cô.
Seiichi đen mặt, ngay lập tức nhấc tay ra, vươn bàn tay phải đến xoa đầu cô vài cái.
"Haha, cách người Higashi các cậu xin lỗi đáng yêu thật!"
Giọng nam trầm ấm, tinh nghịch vang lên. Seiichi không mấy ngạc nhiên, anh cởi chiếc áo khoác ra, phủ lên thân thể ngọc ngà trần trụi của Anh Thư.
"Vậy ngài không định xin lỗi sao, Bộ trưởng?"
Seiichi đứng dậy, vươn vai một cái. Đột nhiên, cảm giác khác lạ tràn ngập khắp thân thể cùng tâm trí. Anh tròn mắt quay phắt sang nhìn vị Bộ trưởng quanh năm mất tích.
Logan mỉm cười hời hợt, lấy ra từ không trung một chiếc đầm dáng xoè màu trắng mang đậm phong cách sang trọng mà vẫn giữ được sự trẻ trung. Xong anh ta ném thẳng nó lên thân thể Anh Thư, ngay lập tức nó được "mặc vào" như khi chúng ta chơi game thời trang.
Seiichi không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi. Mà anh cũng không phải đợi lâu, vị Bộ trưởng này cũng không thích lòng vòng nhiều.
"Cậu cảm thấy thế nào? Cậu thực sự đã bị xoá sổ rồi. Đến nỗi mất một nửa Căn Nguyên luôn. Nhưng vì hàng tháng cậu đều đến kiểm tra rất chỉn chu nên ta có thể lấy mọi thông số trong báo cáo để xây dựng lại thân xác cho cậu."
Logan ngồi dựa lưng vào bức tường đá, anh đã chọn một hốc đá cách khá xa so với vị trí nơi mà hai người kia đã "tử nạn".
Seiichi tròn mắt nghi hoặc.
"C-cũng...chỉ là thể xác...tôi rõ ràng vẫn không quên bản thân mình...thậm chí vẫn có rõ tư duy...vậy thì..."
Logan vẫn điềm nhiên gật đầu.
"Ta cũng biết khá rõ về cậu đấy. Linh hồn của cậu, ta đã từng tiếp xúc qua nên đã nhanh chóng sao chép thông tin rồi. Tính cách của cậu cũng vậy. Còn nếu cậu thắc mắc về Ý Chí thì...ta chính là cái người khiến cho Đảo quốc Higashi phải thần phục Đế quốc đây."
Seiichi im lặng, anh chẳng lấy làm tức giận với câu nói cuối cùng của Logan. Chỉ là, chính cái việc khiến Higashi phải thần phục ấy dẫn đến hậu quả là anh phải không ngừng tăng tốc luyện tập đến mức đạt đến vận tốc cao nhất mà vật chất có thể đạt đến.
Ý Chí của anh. Ý Chí của Seiichi Fujii không hề liên quan tới quá khứ, hiện tại hay tương lai của Higashi. Những gì anh làm từ trước đến nay chỉ là giải cứu người con gái đang phải ở trong vai trò là "Ý Chí của quốc gia".
Để giải cứu được cô ấy, anh đã phải chạy, chạy liên tục, chạy không ngừng nghỉ. Chạy để đuổi theo nắm lấy tay cô, chạy để tránh thoát sự vây bắt của những kẻ đó, chạy để tìm ra đường sống, tìm cơ hội tiếp theo.
Anh chạy nhiều, rồi chạy nhanh tới mức đạt được vận tốc của các hạt quang tử.
Nhưng... cho dù có đạt được vận tốc ánh sáng anh cũng không thể chạm tới 'thứ đó'.
Cái thứ quái thai lai quái thú đó. Tại sao thứ đó lại tồn tại? Vũ khí của nó chuyển động nhanh tới mức hắn không thể nhận biết được. Tại sao chứ? Nó không phải vật chất sao? Còn cả chém đôi linh hồn cùng Ý Chí ngay lập tức như không có gì vậy.
Linh hồn thì không nói, dù sao đó là khái niệm phổ biến và thường gặp nên không có gì phải nghi hoặc. Nhưng Ý Chí? Đó rõ là một khái niệm kỳ quặc không giống tên gọi của nó.
Ý Chí xuyên suốt toàn bộ dòng thời gian của một người. Trải dài từ quá khứ đến hiện tại, thậm chí chứa cả tương lai. Mà suốt dòng đời của một con người có bao nhiêu là sự kiện, suy tư và hành động. Ấy thế mà hắn thản nhiên chém cái một.
Còn chưa kể tới Căn Nguyên. Nó chứa không biết bao nhiêu đời đời kiếp kiếp luân hồi của một sinh mệnh. Chứa cả nhân quả và số phận cùng vận mệnh của không chỉ một kẻ đó mà là của vô số kiếp sống của kẻ đó. Ấy thế mà, thứ quái vật kia chẳng mảy may bận tâm cái gì.
Nhiệt tình hủy diệt cả nửa Căn Nguyên của hắn về hư vô.
Hử? Khoan đã...Hư vô?!?
Seiichi kinh ngạc nhìn vào đôi bàn tay của chính mình rồi lại nhìn vào vị Bộ trưởng thần bí kỳ quái.
Logan ngược lại thì cười toe toét.
"Haha, cậu nhận ra rồi? Ừ thì...cậu lúc này có thể xác, linh hồn và tâm trí cùng Ý Chí là thông tin do ta nhào nặn mà thành. Và Căn Nguyên chỉ có một nửa...tương đương cậu chỉ tồn tại một nửa."
Hắn khẽ ngưng lại nhìn Seiichi, xong lại thản nhiên cười nói tiếp.
"Điều đó đồng nghĩa với việc vạn sự tồn tại chỉ nhận thức và tác động đến cậu được một nửa và ngược lại cậu cũng chỉ tác động được bằng nửa có tồn tại. Hi vọng cậu hiểu và học cách ứng dụng một cậu mới của hiện tại."
Logan nở nụ cười, một nụ cười quỷ dị vừa mang nét hào hứng nhưng cũng thoảng chút tàn ác.
Một ngày tận thế hụt khép lại, mở đầu cho chuỗi bi kịch thực sự tiếp theo.
Chỉ trong một ngày, đám quái thú điên rồ chưa từng được đề cập tới tràn vào Đế đô. Bọn chúng không chỉ hủy diệt mọi thứ mà còn là lý do để những ung nhọt vốn lẩn trốn tại Đế đô bùng phát.
Giới Quý tộc Thần Thánh vùng lên nổi dậy, họ lật đổ Hoàng gia với lý do.
"Hoàng đế Charles XV - Xander de Coma Berenices là tội nhân thiên cổ với các tội danh như: cấu kết với bốn nước Đồng Văn, giúp chúng lật đổ triều đại thần thánh của Đế quốc; buôn bán những người Landorr thân thuộc ở các vùng xa xôi hẻo lánh và ở rìa biên giới cho Bắc Băng Quốc và Thiên Quốc làm nô lệ; lưu đày những quý tộc có công với đất nước...
Với những tội ác tày trời như thế, không chỉ nhân dân Landorr mà ngay cả thiên địa cũng không thể dung thứ nên đã gửi xuống những đàn mãnh thú để trừng phạt.
Vì vậy, thủ lĩnh tối cao của Hội đồng Đế đô và cũng là người khởi xướng phong trào lật đổ Hoàng gia, Hầu tước Egenskaper, Trưởng Tôn đời thứ 8 của gia tộc Egenskaper đã đưa ra phán quyết cuối cùng cho Hoàng đế Charles XV là xử trảm thị chúng vào 8 giờ sáng ngày mai."
Khi toàn bộ Wilhelmina còn đang lận đận cố gắng ổn định cuộc sống thì các tờ báo với nội dung như vậy cứ bay đầy trời.
Bây giờ người ta không còn lo về đám dị thú nữa, vì chúng đã được các tinh anh của Học viện Quinn lo liệu chu toàn.
Chưa kể còn có thêm một đội ngũ quân nhân xuất sắc với quân phục trắng tinh và huy hiệu Nữ Thần của Sự Thật - Ma'at đã bị che mắt.
Nếu Học viện Quinn được tin tưởng giao cho nhiệm vụ dồn đám quái vật vào khu rừng của Học viện để tiêu diệt.
Thì những người mang quân phục trắng kia sẽ có nhiệm vụ giải cứu những người bị nạn, dọn dẹp các đống đổ nát và cứu trợ những người còn sống sót. Và họ cũng đủ mạnh để tiêu diệt những con quái vật đơn lẻ.
Họ được gọi là Vệ Quốc Đoàn, một đội quân được sáng lập bởi gia tộc Egenskaper và những gia tộc quyền quý khác đi theo tư tưởng của Caine A'la Egenskaper.
Vệ Quốc Đoàn nhanh chóng được tin tưởng bởi nhân dân cả nước bởi những thành công ấn tượng trước sự gan dạ của họ khi chống lại "đàn mãnh thú từ thiên đường" đến để trừng phạt vị hôn quân kia.
Đám Gamma không chỉ ở xa Đế đô mà còn chẳng có ai để truyền tin cho nên chúng vẫn có thể đi ngủ ngon lành.
Nhưng chỗ của Juliana thì không thể nào yên tâm được.
"Buông ra! Để tôi đi chém đầu tên gian thần đó! Cha tôi không bao giờ làm những việc tày trời như vậy cả!"
"Bình tĩnh đi, Juli! Không sao đâu,...chúng ta hẳn sẽ có cách mà..."
Tiểu nữ quỷ Fern cố gắng dùng thân hình nhỏ bé của mình để níu giữ lại cô gái với mái tóc đỏ rực cao hơn mình cả cái đầu.
Juliana nghiến răng, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, tay cô siết chặt thanh kiếm xanh lam trong veo như pha lê.
Cô gái trẻ hung hăng vùng vằng hòng thoát khỏi sự ghìm giữ của một Vương cấp Quỷ Chủng. Cuối cùng giằng co không lại, cô gục xuống, nức nở khóc.
"Cha ơi...hức...hức... Reagie...giúp em với..."
Tiểu nữ quỷ Fern cũng sụt sùi, xoa đầu cô gái mới lớn. Ôm ghì khuôn mặt dù còn đôi chút non nớt của nàng công chúa vào lồng ngực phập phồng nhỏ nhắn của mình.
Cố gắng an ủi cô công chúa dù không còn quá bé bỏng nhưng... những chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thật không thể chịu đựng nổi. Nếu đổi lại là cô, nếu hoàng đế Charles XV đổi lại là Luca, chắc chắn cô cũng sẽ không thể bình tĩnh nổi.
Nhưng ngược lại, Yvaine cầm lấy tờ báo, lẩm nhẩm từng chữ.
"Fufu, đám nhân loại này gọi ta là mãnh thú từ thiên đường đó. Hài hước nhỉ? Hay do ta giết ít quá? Kukuku."
Hiện tại chẳng có ai còn đủ tâm trí để quản nàng ta nữa. Mọi chuyện xảy đến quá dồn dập, thông tin cần xử lý và tiêu thụ là quá nhiều.
Mệt mỏi, đau buồn, hoảng loạn, tức giận, bất ngờ. Những cái cảm xúc ấy bao trùm toàn bộ người dân Đế đô, không chừa một ai.
Tại thành phố Vereilles.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường và những toà nhà rực rỡ ánh sáng khiến cho cả thành phố càng thêm lung linh, quyến rũ. Không phải vẻ đẹp hào nhoáng như ở Wilhelmina, cảnh đêm ở Vereilles mang một vẻ đẹp tinh tế, thanh lịch và cổ kính.
Nổi bật nhất là khung cảnh ban đêm của lâu đài Svetlina - lâu đài của gia tộc Egenskaper. Bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên bởi sự độc đáo, lộng lẫy của kiến trúc lâu đài từ bên trong lẫn bên ngoài.
Tạo lạc ngay giữa lòng hồ ở trung tâm thành phố. Lâu đài Svetlina là một trong những nét nổi bật nhất của Landorr về kiến trúc, văn hóa, lịch sử.
Các kiến trúc sư tài giỏi nhất được tham gia thiết kế cho công trình quan trọng này. Có tất cả 400 căn phòng lộng lẫy trong toà lâu đài. Hầu hết trong số chúng được lát sàn bằng những hoa văn chạm khắc tinh tế, có những chi tiết được mạ vàng và trần nhà cũng được trang hoàng vô cùng tinh tế.
Bên trong lâu đài, một căn phòng được gọi là phòng ngai vàng, nổi bật với các cột được làm từ đá cẩm thạch Radiación quý giá cùng những chiếc cửa sắt đúc vàng cầu kỳ.
Một người đàn ông lớn tuổi nhưng không có chút nào già nua ngồi bên bàn làm việc. Ông luôn tay sử dụng Ma thuật để đóng dấu các văn bản và xử lý mọi cuộc gọi.
Dù công việc ập đến dồn dập nhưng trên mặt không hề có một chút nào là mệt mỏi, thậm chí giọng nói còn chẳng có chút nào lệch nhịp.
Thần thái băng lãnh của ông khiến người ta tự động nâng cao ý thức mà phải giữ trật tự.
Caine liên tục làm hao hụt sấp giấy tờ bằng sự thoăn thoắt của đôi tay gầy gầy của mình.
Hoàng gia sụp đổ, Hội đồng Đế đô cũng không đủ khả năng để xử lý hết các thông tin và chỉ thị, vậy nên tất nhiên các công văn ấy đều đổ lên bàn làm việc của ông rồi.
Về đám dị thú, chuyện đó hẵng để Bộ Phát triển Tài năng Đế quốc và Học viện Quinn lo liệu. Ông và Hội đồng Đế đô chỉ có thể xử lý vụ việc của Hoàng đế Charles XV và thiệt hại mà đám "mãnh thú thiên đường" gây ra, chính sách để ổn định cuộc sống cho những người còn sống sót.
Sự thực thì, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mọi chuyện xảy ra cực kỳ nhanh chóng và khó lường. Dẫu cho 'Omniscient' đã thông báo trước cho ông biết về đám quái thú, ông cũng đã có sẵn kế hoạch để soán ngôi Charles XV.
Nhưng những thiệt hại mà đám quái thú gây ra vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.