Chương 17: Thì sao?
Chẳng mấy chốc đã tới ngày nhận lớp. Tất cả học sinh trường Hoài Thức trước khai giảng sẽ phải tập trung lại trường, ở bảng thông báo xem xem sắp tới mình sẽ được phân vào lớp nào.
Ở một trường trọng điểm của Đế Đô thì mức độ phân hóa theo học lực sẽ vô cùng khắt khe và rạch ròi. Đặc biêt ở Hoài Thức, thành phần được tôn sùng và suy tôn chính là những học sinh ưu tú ở các lớp chọn. Còn những học sinh ở lớp thường, chính là một tầng lớp cấp thấp.
Tại đây như một xã hội thu nhỏ. Học lực cao ở lớp chọn ưu tú, sẽ được xem như thần tiên quý tộc, còn học sinh lớp thường, chỉ là một tầng lớp thấp kém, dễ dàng bị coi thường.
Trần Ý nhìn bảng thông báo, cũng không bất ngờ gì mấy. Nàng ở lớp thường 11B5. Chỉ là thay đổi số thứ tự, còn địa vị chẳng mấy thay đổi, ít nhất là với đám người đang chỉ trỏ xì xào nàng. Trần Ý chẳng quan tâm tới mấy lời xì xào xung quanh đó.
Chuyện của nàng và Đặng Lan Vân năm rồi cũng quá huyên náo, nhất là bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật vào mùa hè của cô ta. Triệt để khiến nàng nhìn thấu con người này. Cả những khi Đặng Lan Vân không hề thừa nhận quan hệ giữa nàng và cô ta, mà cô ta lại vui vẻ bên Kiều Khả Hân, càng khiến người ta tin rằng nào là "Tuesday" muốn chen chân vào cặp đôi thần tiên.
Ha ha, nàng đúng là mắt mù thật.
Sau khi xem bảng thông báo xong, Trần Ý dự định đến văn phòng chủ nhiệm. Vì là O, gia đình lại thuộc diện khó khăn, trước mỗi đầu năm học nàng chỉ cần nộp đơn xin trợ giúp, thì sẽ được miễn học phí và tài trợ sách giáo khoa, tài liệu học tập các loại.
Tuy nàng đã mua một bộ sách cũ giá rẻ ở chợ rồi, nhưng chương trình giáo dục mỗi năm mỗi khác, đặc biệt là trường Hoài Thức còn có một số giáo trình chuyên biệt được soạn riêng để lưu hành nội bộ. Mà những giáo trình này đều có ích cho kì thi đại học năm sau của nàng.
Trần Ý nghĩ mình chuẩn bị từ bây giờ không tính là sớm.
"Xem cô ta kìa, còn có mặt mũi mà đến xem thông báo sao?"
"Kệ cô ta đi, quan tâm đến cái loại hèn mọn đó làm gì. Dám tự nhận bản thân từng qua lại với Đặng Lan Vân, đúng là tự dát vàng trên mặt. Nghe nói vì cô ta mà CLB Mỹ Thuật trường mình lục đục suốt cả mùa hè. Kiều Khả Hân bệnh suýt trầm cảm đấy."
"Đã nghèo rồi còn đóng vai ác. Thật ghê tởm!"
"Hừ, chỉ là một học sinh lớp thường thôi. Suốt ngày giả bộ học hành chăm chỉ cho ai xem kia chứ! Hừ!"
"Nói đi phải nói lại, nghe nói năm đó cô ta đậu suất vào lớp chuyên văn đấy. Thật không biết giám thị nào mắt mù để chó ngáp phải ruồi như vậy. Thật may mắn sau đó nhận ra sai sót, Kiều Khả Hân mới không bị mất slot vào lớp chuyên oan uổng. Hình như từ ban đầu cô ta đã luôn muốn đối địch với Kiều Khả Hân hay sao ấy, lúc nào cũng thích tỏ ra cảm giác tồn tại đáng tởm của mình!"
Mấy lời này chui vào tai Trần Ý, Trần Ý cũng không có hứng thú để tâm đến.
Chỉ là, câu cuối cùng khiến đáy mắt nàng phát ra hơi lạnh.
Năm vừa rồi, nàng đúng là đã lọt vào lớp chuyên văn. Thậm chí còn là vị trí thứ hai mươi trên bốn mươi lăm. Với vị trí như vậy, tuyệt đối không có chuyện lung lay mất slot được.
Nhưng... nàng vừa học ở lớp chuyên văn hết hai tuần, thì đột nhiên giám thị thông báo bài dự thi văn đầu vào của nàng là sao chép, lập tức phế bỏ tư cách học của nàng, thuyên chuyển xuống lớp thường. Mà Kiều Khả Hân lại nhanh chóng thế chân vào vị trí của nàng, bước vào lớp chuyên văn S2.
Trong chuyện này âu chỉ có mỗi Trần Ý là biết hết uẩn khúc.
Bài văn đó của nàng tuyệt đối không đạo. Nàng có trích dẫn một câu nói của nhà nghệ thuật gia danh tiếng để phân tích, làm ví dụ cho dẫn chứng của mình. Chỉ dựa một câu trích dẫn đã được ghi tên đầy đủ của nàng, liền nói rằng nàng đạo văn? Đây là lý lẽ phân cún gì?
Trần Ý tất nhiên không phục. Vốn dĩ đã muốn làm đơn khiếu nại, thế nhưng cô chủ nhiệm đã rất rõ ràng ám thị nàng.
Nói rằng thân phận của nàng ở một lớp chuyên toàn là thành phần con nhà giàu thì "quá không phù hợp". Huống hồ sắp tới trường sẽ mở một số học bổng khuyến khích dành cho con nhà nghèo, nếu nàng chịu "ngoan ngoãn hợp tác", sẽ không thiếu phần của nàng.
Đại khái cô chiêu nhà họ Kiều muốn vào lớp chuyên nhưng năng lực không có, gây sức ép muốn đi cửa sau. Mà trong một lớp 45 người, chỉ có nàng là gia thế kém cỏi nhất, dễ bị bắt nạt. Vậy nên mới đem ra làm con chốt thí cho Kiều Khả Hân.
Trần Ý thật sự muốn hất bay cái điều kiện chó má đó. Dựa vào cái gì nàng bằng thực lực của mình thi vào lớp chuyên văn, hiện tại liền bắt nàng phải nhường vị trí cho người khác. Còn muốn dùng suất học bổng ép nàng im miệng. Nàng có nghèo đi chăng nữa, thì cũng còn tự tôn của bản thân.
Tuy nhiên tự tôn của nàng nhanh chóng bị hiện thực đánh nát.
Mẹ nàng phụ giúp việc ở công trường xây dựng bị tai nạn lao động làm gãy mất tay trái. Khi đó vì mẹ nàng là lao động thời vụ, không kí hợp động lao động, vậy nên thầu xây dựng không thèm chi một đồng nào cho tai nạn của mẹ nàng. Mẹ nàng lại không có bảo hiểm y tế hay xã hội cho bản thân. Em trai nàng bệnh ngày một nặng. Kinh tế trong nhà gần như kiệt quệ.
Suất học bổng đó đến rất đúng lúc cứu mạng cả nhà nàng. Trần Ý dù cho nắm chặt lòng bàn tay đến rỏ máu, cũng chỉ có thể nuốt xuống nỗi uất nhục này.
Hiện tại, sự nhẫn nhục của nàng lại biến thành đích ngắm chỉ trích cho đám người lớp chọn đó. Thật khiến người ta nổi giận.
Trần Ý nắm tay mấy lần, xong rồi lại bỏ ra.
Bỏ đi. Không thèm tranh chấp với bọn họ làm gì. Chuyện của nàng, tự nàng biết là được.
Trần Ý chán nản bước vào văn phòng chủ nhiệm.
"Thầy nói cái gì? Em không có tư cách nộp đơn xin trợ cấp?!"
Giáo viên nam ngồi trước mặt Trần Ý đẩy mắt kính trên sóng mũi, nụ cười rất đỗi hiền hậu, thế nhưng lời thốt ra lại khiến Trần Ý sắc mặt ngày một khó coi: "Em cũng biết tiêu chuẩn để nhận trợ cấp là điều kiện cá nhân thuộc diện khó khăn, là O nhưng trợ cấp chính phủ không đủ để trang trải. Thế nhưng dựa theo tài liệu do bên bộ phận điều tra xã hội cung cấp, hoàn cảnh em hiện tại rất sung túc. Sao có thể tranh suất hỗ trợ này được. Thế thì mặt dày lắm đó."
Trần Ý hít sâu, hạ giọng: "Thầy có ý gì? Hoàn cảnh em sung túc?"
"Đây, em xem." Thầy giáo vẫn mỉm cười, đẩy một chồng ảnh đến trước mặt Trần Ý. Trong ảnh đúng là nàng đang loay hoay buôn bán.
"Theo những gì tôi biết được, hiện tại em đang buôn bán hàng quán ở chợ kiếm thêm thu nhập. Dựa trên thu nhập trung bình của tiểu thương ở Đế Đô thì sẽ kiếm được xxxxx/tháng. Tất nhiên thu nhập này so với một hộ gia đình thì thấp, nhưng đặt vào hoàn cảnh em chỉ là học sinh cấp III, thì chẳng phải con số này rất dư dả để em tiêu vặt rồi hay sao? Thế thì không phải sung túc thì còn là gì?"
Trần Ý suýt chút bị chọc cho phát điên, cố gắng điều tiết tâm tình: "Thưa thầy, đúng là em có buôn bán để trang trải thu nhập, nhưng thầy không tự hỏi tại sao một đứa học sinh cấp ba phải làm những điều này sao? Nếu gia đình em có thể chu cấp cho em, em cần gì phải đi buôn bán chứ? Mẹ em làm công nhân của công xưởng may dệt, em trai em thì bệnh nặng quanh năm cần thuốc thang, gia đình em cũng được cấp giấy phép chính phủ là hộ gia đình khó khăn. Bản thân em là O. Tất cả đều đầy đủ tiêu chuẩn để nhận hỗ trợ. Chỉ dựa vào lý thuyết thu nhập tiểu thương của em đủ để em tiêu vặt, liền không muốn hỗ trợ? Em nhận thấy đây là suy xét phiến diện ạ!"
Trần Ý tuyệt đối không chấp nhận được loại logic này.
Thầy giáo hai tay chống cằm, hơi cúi mặt xuống. Đôi mắt sau gọng kính phát ra một tia âm trầm, chỉ có nụ cười trên môi là không đổi: "Thì sao?"
"Hả?"
"Những điều em vừa nói, mẹ em thu nhập không ổn, em trai em cần viện phí. Đó đều là vấn đề của gia đình em, không phải là vấn đề của cá nhân em, em đang tuổi ăn tuổi học, không nên dính dáng tới những chuyện to tát này có đúng không? Suất hỗ trợ này là xét trên phương diện cá nhân, không phải là phương diện gia đình, vậy nên điều kiện cá nhân của em hiện tại là rất sung túc, không có tư cách nhận hỗ trợ. Còn những khó khăn gia đình em nếu ra vừa rồi, không phải là vấn đề của cá nhân em, là vấn đề cá nhân của mẹ em và em trai em. Tôi nói có đúng không?"
Trần Ý nghe xong, đã không còn gì để nói. Gân xanh trên thái dương giật một cái.
Tới đây nàng còn không hiểu nữa thì nàng là đồ ngu rồi. Rất hiển nhiên, nàng đang bị làm khó dễ.
"Trò Ý em nên quay về thì hơn. Thái độ vô lễ với giáo viên, có thể khiến em bị đuổi học đó. Đừng quên tôn chỉ tối cao của ngôi trường này là 'tôn sư trọng đạo'." Thầy giáo vẫn cười rất niềm nở với Trần Ý.
Trần Ý liền biết cứng đối cứng không phải là cách. Thầy giáo này trong trường rất được lòng những người khác, hôm nay nếu nàng đi quá giới hạn, hắn liền sẽ vịn vào cớ vô lễ để tố cáo kỉ luật nàng. Tới lúc đó là mất nhiều hơn được.
...
Ở một trường trọng điểm của Đế Đô thì mức độ phân hóa theo học lực sẽ vô cùng khắt khe và rạch ròi. Đặc biêt ở Hoài Thức, thành phần được tôn sùng và suy tôn chính là những học sinh ưu tú ở các lớp chọn. Còn những học sinh ở lớp thường, chính là một tầng lớp cấp thấp.
Tại đây như một xã hội thu nhỏ. Học lực cao ở lớp chọn ưu tú, sẽ được xem như thần tiên quý tộc, còn học sinh lớp thường, chỉ là một tầng lớp thấp kém, dễ dàng bị coi thường.
Trần Ý nhìn bảng thông báo, cũng không bất ngờ gì mấy. Nàng ở lớp thường 11B5. Chỉ là thay đổi số thứ tự, còn địa vị chẳng mấy thay đổi, ít nhất là với đám người đang chỉ trỏ xì xào nàng. Trần Ý chẳng quan tâm tới mấy lời xì xào xung quanh đó.
Chuyện của nàng và Đặng Lan Vân năm rồi cũng quá huyên náo, nhất là bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật vào mùa hè của cô ta. Triệt để khiến nàng nhìn thấu con người này. Cả những khi Đặng Lan Vân không hề thừa nhận quan hệ giữa nàng và cô ta, mà cô ta lại vui vẻ bên Kiều Khả Hân, càng khiến người ta tin rằng nào là "Tuesday" muốn chen chân vào cặp đôi thần tiên.
Ha ha, nàng đúng là mắt mù thật.
Sau khi xem bảng thông báo xong, Trần Ý dự định đến văn phòng chủ nhiệm. Vì là O, gia đình lại thuộc diện khó khăn, trước mỗi đầu năm học nàng chỉ cần nộp đơn xin trợ giúp, thì sẽ được miễn học phí và tài trợ sách giáo khoa, tài liệu học tập các loại.
Tuy nàng đã mua một bộ sách cũ giá rẻ ở chợ rồi, nhưng chương trình giáo dục mỗi năm mỗi khác, đặc biệt là trường Hoài Thức còn có một số giáo trình chuyên biệt được soạn riêng để lưu hành nội bộ. Mà những giáo trình này đều có ích cho kì thi đại học năm sau của nàng.
Trần Ý nghĩ mình chuẩn bị từ bây giờ không tính là sớm.
"Xem cô ta kìa, còn có mặt mũi mà đến xem thông báo sao?"
"Kệ cô ta đi, quan tâm đến cái loại hèn mọn đó làm gì. Dám tự nhận bản thân từng qua lại với Đặng Lan Vân, đúng là tự dát vàng trên mặt. Nghe nói vì cô ta mà CLB Mỹ Thuật trường mình lục đục suốt cả mùa hè. Kiều Khả Hân bệnh suýt trầm cảm đấy."
"Đã nghèo rồi còn đóng vai ác. Thật ghê tởm!"
"Hừ, chỉ là một học sinh lớp thường thôi. Suốt ngày giả bộ học hành chăm chỉ cho ai xem kia chứ! Hừ!"
"Nói đi phải nói lại, nghe nói năm đó cô ta đậu suất vào lớp chuyên văn đấy. Thật không biết giám thị nào mắt mù để chó ngáp phải ruồi như vậy. Thật may mắn sau đó nhận ra sai sót, Kiều Khả Hân mới không bị mất slot vào lớp chuyên oan uổng. Hình như từ ban đầu cô ta đã luôn muốn đối địch với Kiều Khả Hân hay sao ấy, lúc nào cũng thích tỏ ra cảm giác tồn tại đáng tởm của mình!"
Mấy lời này chui vào tai Trần Ý, Trần Ý cũng không có hứng thú để tâm đến.
Chỉ là, câu cuối cùng khiến đáy mắt nàng phát ra hơi lạnh.
Năm vừa rồi, nàng đúng là đã lọt vào lớp chuyên văn. Thậm chí còn là vị trí thứ hai mươi trên bốn mươi lăm. Với vị trí như vậy, tuyệt đối không có chuyện lung lay mất slot được.
Nhưng... nàng vừa học ở lớp chuyên văn hết hai tuần, thì đột nhiên giám thị thông báo bài dự thi văn đầu vào của nàng là sao chép, lập tức phế bỏ tư cách học của nàng, thuyên chuyển xuống lớp thường. Mà Kiều Khả Hân lại nhanh chóng thế chân vào vị trí của nàng, bước vào lớp chuyên văn S2.
Trong chuyện này âu chỉ có mỗi Trần Ý là biết hết uẩn khúc.
Bài văn đó của nàng tuyệt đối không đạo. Nàng có trích dẫn một câu nói của nhà nghệ thuật gia danh tiếng để phân tích, làm ví dụ cho dẫn chứng của mình. Chỉ dựa một câu trích dẫn đã được ghi tên đầy đủ của nàng, liền nói rằng nàng đạo văn? Đây là lý lẽ phân cún gì?
Trần Ý tất nhiên không phục. Vốn dĩ đã muốn làm đơn khiếu nại, thế nhưng cô chủ nhiệm đã rất rõ ràng ám thị nàng.
Nói rằng thân phận của nàng ở một lớp chuyên toàn là thành phần con nhà giàu thì "quá không phù hợp". Huống hồ sắp tới trường sẽ mở một số học bổng khuyến khích dành cho con nhà nghèo, nếu nàng chịu "ngoan ngoãn hợp tác", sẽ không thiếu phần của nàng.
Đại khái cô chiêu nhà họ Kiều muốn vào lớp chuyên nhưng năng lực không có, gây sức ép muốn đi cửa sau. Mà trong một lớp 45 người, chỉ có nàng là gia thế kém cỏi nhất, dễ bị bắt nạt. Vậy nên mới đem ra làm con chốt thí cho Kiều Khả Hân.
Trần Ý thật sự muốn hất bay cái điều kiện chó má đó. Dựa vào cái gì nàng bằng thực lực của mình thi vào lớp chuyên văn, hiện tại liền bắt nàng phải nhường vị trí cho người khác. Còn muốn dùng suất học bổng ép nàng im miệng. Nàng có nghèo đi chăng nữa, thì cũng còn tự tôn của bản thân.
Tuy nhiên tự tôn của nàng nhanh chóng bị hiện thực đánh nát.
Mẹ nàng phụ giúp việc ở công trường xây dựng bị tai nạn lao động làm gãy mất tay trái. Khi đó vì mẹ nàng là lao động thời vụ, không kí hợp động lao động, vậy nên thầu xây dựng không thèm chi một đồng nào cho tai nạn của mẹ nàng. Mẹ nàng lại không có bảo hiểm y tế hay xã hội cho bản thân. Em trai nàng bệnh ngày một nặng. Kinh tế trong nhà gần như kiệt quệ.
Suất học bổng đó đến rất đúng lúc cứu mạng cả nhà nàng. Trần Ý dù cho nắm chặt lòng bàn tay đến rỏ máu, cũng chỉ có thể nuốt xuống nỗi uất nhục này.
Hiện tại, sự nhẫn nhục của nàng lại biến thành đích ngắm chỉ trích cho đám người lớp chọn đó. Thật khiến người ta nổi giận.
Trần Ý nắm tay mấy lần, xong rồi lại bỏ ra.
Bỏ đi. Không thèm tranh chấp với bọn họ làm gì. Chuyện của nàng, tự nàng biết là được.
Trần Ý chán nản bước vào văn phòng chủ nhiệm.
"Thầy nói cái gì? Em không có tư cách nộp đơn xin trợ cấp?!"
Giáo viên nam ngồi trước mặt Trần Ý đẩy mắt kính trên sóng mũi, nụ cười rất đỗi hiền hậu, thế nhưng lời thốt ra lại khiến Trần Ý sắc mặt ngày một khó coi: "Em cũng biết tiêu chuẩn để nhận trợ cấp là điều kiện cá nhân thuộc diện khó khăn, là O nhưng trợ cấp chính phủ không đủ để trang trải. Thế nhưng dựa theo tài liệu do bên bộ phận điều tra xã hội cung cấp, hoàn cảnh em hiện tại rất sung túc. Sao có thể tranh suất hỗ trợ này được. Thế thì mặt dày lắm đó."
Trần Ý hít sâu, hạ giọng: "Thầy có ý gì? Hoàn cảnh em sung túc?"
"Đây, em xem." Thầy giáo vẫn mỉm cười, đẩy một chồng ảnh đến trước mặt Trần Ý. Trong ảnh đúng là nàng đang loay hoay buôn bán.
"Theo những gì tôi biết được, hiện tại em đang buôn bán hàng quán ở chợ kiếm thêm thu nhập. Dựa trên thu nhập trung bình của tiểu thương ở Đế Đô thì sẽ kiếm được xxxxx/tháng. Tất nhiên thu nhập này so với một hộ gia đình thì thấp, nhưng đặt vào hoàn cảnh em chỉ là học sinh cấp III, thì chẳng phải con số này rất dư dả để em tiêu vặt rồi hay sao? Thế thì không phải sung túc thì còn là gì?"
Trần Ý suýt chút bị chọc cho phát điên, cố gắng điều tiết tâm tình: "Thưa thầy, đúng là em có buôn bán để trang trải thu nhập, nhưng thầy không tự hỏi tại sao một đứa học sinh cấp ba phải làm những điều này sao? Nếu gia đình em có thể chu cấp cho em, em cần gì phải đi buôn bán chứ? Mẹ em làm công nhân của công xưởng may dệt, em trai em thì bệnh nặng quanh năm cần thuốc thang, gia đình em cũng được cấp giấy phép chính phủ là hộ gia đình khó khăn. Bản thân em là O. Tất cả đều đầy đủ tiêu chuẩn để nhận hỗ trợ. Chỉ dựa vào lý thuyết thu nhập tiểu thương của em đủ để em tiêu vặt, liền không muốn hỗ trợ? Em nhận thấy đây là suy xét phiến diện ạ!"
Trần Ý tuyệt đối không chấp nhận được loại logic này.
Thầy giáo hai tay chống cằm, hơi cúi mặt xuống. Đôi mắt sau gọng kính phát ra một tia âm trầm, chỉ có nụ cười trên môi là không đổi: "Thì sao?"
"Hả?"
"Những điều em vừa nói, mẹ em thu nhập không ổn, em trai em cần viện phí. Đó đều là vấn đề của gia đình em, không phải là vấn đề của cá nhân em, em đang tuổi ăn tuổi học, không nên dính dáng tới những chuyện to tát này có đúng không? Suất hỗ trợ này là xét trên phương diện cá nhân, không phải là phương diện gia đình, vậy nên điều kiện cá nhân của em hiện tại là rất sung túc, không có tư cách nhận hỗ trợ. Còn những khó khăn gia đình em nếu ra vừa rồi, không phải là vấn đề của cá nhân em, là vấn đề cá nhân của mẹ em và em trai em. Tôi nói có đúng không?"
Trần Ý nghe xong, đã không còn gì để nói. Gân xanh trên thái dương giật một cái.
Tới đây nàng còn không hiểu nữa thì nàng là đồ ngu rồi. Rất hiển nhiên, nàng đang bị làm khó dễ.
"Trò Ý em nên quay về thì hơn. Thái độ vô lễ với giáo viên, có thể khiến em bị đuổi học đó. Đừng quên tôn chỉ tối cao của ngôi trường này là 'tôn sư trọng đạo'." Thầy giáo vẫn cười rất niềm nở với Trần Ý.
Trần Ý liền biết cứng đối cứng không phải là cách. Thầy giáo này trong trường rất được lòng những người khác, hôm nay nếu nàng đi quá giới hạn, hắn liền sẽ vịn vào cớ vô lễ để tố cáo kỉ luật nàng. Tới lúc đó là mất nhiều hơn được.
...