Chương 18: Bởi vì... Tôi ghê tởm nó
Bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, đầu óc Trần Ý vẫn còn hỗn độn. Nàng không hiểu, bản thân rốt cuộc đã đắc tội với thế giới này mà bị chỉnh thảm tới vậy chứ.
Chuyện một năm trước nàng cũng đã im miệng, tại sao bọn họ vẫn không buông tha chứ.
Nhất định là có ẩn tình.
Hiện tại nếu không được xét là O thuộc diện khó khăn, đồng nghĩa học phí, sách giáo khoa, và giáo trình sắp tới nàng phải tự mình phụ trách. Chết tiệt, thời gian xét duyệt chỉ trong một tuần, với thái độ của thầy giáo phụ trách vừa rồi, hiển nhiên dù nàng có nộp đơn kháng cáo lên đi chăng nữa. Hắn ta cũng sẽ tìm cách ngăn cản. Chỉ cần quá hạn thời gian, coi như mọi chuyện ngâm nước nóng.
Hắn không dính líu đến chuyện học bổng năm ngoái, đó là thỏa thuận giữa nàng, cô giáo chủ nhiệm và Kiều Khả Hân chưa từng lộ mặt. Vậy thì tại sao hắn làm vậy?
Năm trước rõ ràng còn rất vui vẻ xét duyệt hồ sơ của nàng, khiến nàng tin rằng thế gian này còn có tình người. Lý nào lại như vậy? Nàng cũng không hề đắc tội hắn?
Giữa lúc đầu óc Trần Ý rối bời, bước chân như giẫm trên đoàn bông mà bước cao bước thấp, thì đột nhiên một người đi hướng ngược lại lại hung hăng húc vào vai nàng.
Nàng giữ vững lại thăng bằng cơ thể, hé mắt nhìn người vừa cố tình va vào bản thân. Liền trông thấy gương mặt cười đến xảo trá của Kiều Khả Hân.
Kiều Khả Hân còn khoa trương che miệng mình, trên những ngón tay là bộ móng tay lấp lánh. Cô ta giả lả nói: "Oh, xin lỗi cậu nha. Tôi không cố ý, cậu có sao không Trần Ý? Có cần tôi nhờ thầy cán bộ đưa đến phòng y tế không?"
Ngừng một chút, từ che miệng khoa trương, cô ta liền biến thành nụ cười mỉa mai: "Có điều cơ sở vật chất của y tế trường cũng tính trong học phí đó. Cậu có chắc mình đóng được học phí không đây?"
Con ngươi Trần Ý chợt co rút.
Một tia sáng rạch qua đầu nàng.
Kiều Khả Hân đột nhiên nhắc tới học phí, hiển nhiên là biết hồ sơ miễn học phí của nàng không được xét duyệt, thế nên mới cố tình chạy tới chế nhạo. Chuyện của nàng chỉ mới xảy ra chưa đầy vài phút, cô ta đã xuất hiện. Không phải quá rõ ràng rồi sao, trong chuyện này nếu nói cô ta không nhúng tay vào thì chỉ có đồ ngu mới tin là thật.
Trong thấy Trần Ý sắc mặt âm trầm, chẳng nói chẳng rằng. Kiều Khả Hân nghịch móng tay cười mỉa một cái. Thầm nói: "Ai yo, bình thường chẳng phải mồm miệng mau lẹ lắm hay sao, sao hôm nay lại như mèo ăn mất lưỡi rồi."
Nói đoạn cảm thấy chà đạp một con chó rơi xuống nước không thú vị nữa, Kiều Khả Hân hất tóc mình bỏ đi.
Khi Kiều Khả Hân sắp bước qua Trần Ý, thì Trần Ý lại bình thản hỏi một câu: "Cô sợ hãi tôi tới vậy sao?"
"Hả?" Bước chân Kiều Khả Hân ngay lập tức ngừng lại. Quay phắt lại nhìn Trần Ý.
Trên gương mặt Trần Ý là sự phẳng lặng tới rợn người. Khóe môi nhếch lên rất nhẹ, có điều đôi mắt nàng không hề có chút ý cười nào.
"Thường thì bản năng con người chỉ cố gắng tiêu diệt thứ gì đó khiến bản thân sợ hãi. Cô rốt cuộc sợ hãi tôi điều gì, mà phải dùng đủ mọi thủ đoạn, khắp nơi chốn nhằm vào tôi tới vậy?"
Kiều Khả Hân dâng lên dự cảm bất thường trong lòng. Đặc biệt là cặp mắt trong suốt của Trần Ý, cứ như thể đã nhìn thấu cô ta vậy. Thần sắc cô ta thay đổi, trở nên có vài phần ác liệt, gằn giọng: "Cô im ngay!"
Trần Ý mặt không biến sắc, chỉ phát ra một âm cười khẽ: "À~ Tôi biết rồi~"
Giọng nói Kiều Khả Hân đột nhiên trở nên nóng nảy: "Cô câm miệng ngay cho tôi!"
"Ha, cần gì hoảng tới thế. Giáo dưỡng tiểu thư nhà giàu cô luôn tự hào đi đâu rồi?" Trần Ý tiến tới một bước, lợi dụng ưu thế chiều cao hơn Kiều Khả Hân nửa cái đầu, hơi cúi thấp xuống, đặt một tay lên vai Kiều Khả Hân, sườn mặt tản mát ra hơi lạnh.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng nỗi sợ đó đối phó với cô đâu. Bởi vì... tôi ghê tởm nó."
Nói đoạn Trần Ý tách ra khỏi Kiều Khả Hân, chỉ để lại một ánh mắt lạnh lùng liền quay lưng bỏ đi.
...
Trần Ý sau khi biết được tất cả chuyện này là do Kiều Khả Hân cố tình, thế thì coi như xong rồi. Nàng chỉ còn cách nộp đơn lên hiệu trưởng. Có điều chuyện nhường slot cho Kiều Khả Hân vào lớp chọn, hiệu trưởng còn tỏ vẻ mắt nhắm mắt mở, hiển nhiên lần này không thể trông mong gì nhiều.
Mẹ kiếp, đúng là ỷ thế hiếp người quá đáng!
Trần Ý rủa thầm trong bụng một tiếng.
Trong lúc tức giận nên bước chân nàng không tự chủ nhanh hơn một chút.
Đúng lúc này ở chỗ giao nhau ở hàng ba dẫn ra sau trường, một bóng người đi ra từ ngã rẽ, vừa lúc Trần Ý vượt qua mặt người đó. Bỗng tay nàng bị một lực đạo tóm lấy.
Xuất phát từ quán tính bản thân, Trần Ý không cần nghĩ đã vung tay tránh thoát, xoay người bày ra tư thế phòng bị nhìn kẻ kia. Khi trông thấy rõ đối phương, vẻ mặt nàng so với nuốt khổ qua còn khó coi hơn.
Shit, vừa mới nghĩ tới cô ta, cô ta liền xuất hiện! Linh còn hơn cô hồn tháng bảy!
Đặng Lan Vân áo sơ mi xanh nhạt và quần tây, thân mình như ngọn trúc thẳng tắp trong gió thu. Ngũ quan tinh tế, cả người phát ra khí chất dịu dàng lại cao quý, quả như cái tên của cô ta.
Thân lan vân chất.
Thân đẹp tựa lan, khí chất tựa mây.
Đặng Lan Vân rũ hàng mi chỉnh tề, nói: "Chúng ta cần nói chuyện, Ý."
Trần Ý cảm nhận magma trong cơ thể sắp phun trào tới nơi. Vậy nên thái độ nói chuyện cũng không "thân thiện" cho cam: "Tôi và cô không có gì để nói nữa cả. Cút đi mà âu yếm với hôn thê của cô."
Nói đoạn liền muốn rời đi.
Đặng Lan Vân cũng không ngờ Trần Ý mất bình tĩnh tới vậy. Thấy Trần Ý sắp đi mất liền không kiềm được liền muốn tóm lấy tay nàng lần nữa. Có điều Trần Ý đã không cho phép chuyện đó xảy ra, hung hăng dùng khuỷu tay chặn lại hành động của Đặng Lan Vân.
Bị tập kích, Đặng Lan Vân cũng sửng sốt. Nhưng rất nhanh liền tránh né. Dẫu sao cô ta cũng là người được nhà họ Đặng bồi dưỡng tỉ mỉ, tất nhiên về mặt thể lực không thể thiếu đi đâu rồi.
Trần Ý dùng đuôi mắt chế nhạo nhìn Đặng Lan Vân: "Né nhanh đấy. Nếu mà bị tôi hủy dung, không biết hôn thê cô sẽ làm ra loại chuyện trả thù gì nào với tôi đâu."
Trong lời Trần Ý ngập tràn châm chọc. Đặng Lan Vân chịu không nổi nữa, xiết nắm tay mình, nói: "Cậu nói tôi như vậy, thế còn cậu thì sao?"
"Tôi thì sao?" Trần Ý cảm thấy không đúng lắm.
Nhất là thái độ của Đặng Lan Vân, dường như có chút nóng nảy. Chẳng phải cô nàng tiểu thư này luôn thích giữ bản thân trong sạch như tấm gương sao, hiếm khi có biểu hiện bồn chồn kì lạ như thế đấy.
"Hiện tại chẳng phải cậu cũng đang qua lại với người khác hay sao?" Đặng Lan Vân trầm giọng, nhìn chằm chằm Trần Ý.
Dù Đặng Lan Vân không nói, nhưng trong bụng Trần Ý đã tự biên soạn ra câu sau mà cô ta muốn nói: Hiện tại chẳng phải cậu cũng đang qua lại với người khác hay sao. Cậu có quyền gì châm chọc tôi chứ?
Trần Ý nhíu mày: "Cái gì?"
"Tôi đã thấy rồi." Đặng Lan Vân càng lúc càng khó chịu, ánh mắt cũng trở nên bức thiết: "Cậu đang qua lại với người khác đúng không?"
"Cô từ đâu biết được chuyện này?" Trần Ý càng lúc càng cảm thấy không đúng.
"Cậu trả lời tôi trước đã. Có phải cậu đang qua lại với người khác hay không?"
Bị Đặng Lan Vân dùng giọng điệu ép cung, khiến tâm tình Trần Ý vốn không thoải mái, liền triệt để hỏng bét. Lập tức giọng nói nàng trở nên gai nhọn và trào phúng: "Phải thì sao, không phải thì sao? Đây là chuyện cô có thể quản sao? Hửm, bạn-gái-cũ?"
Đặng Lan Vân ngây người.
"Tôi cho cô biết, cô bây giờ không có tư cách gì nhúng mũi vào việc của tôi cả. Thôi ngay cái trò theo dõi rẻ tiền của cô đi. Đừng khiến chút hình tượng cuối cùng của cô trong lòng tôi, đều theo nước mưa trôi xuống ống cống."
Đặng Lan Vân biết bản thân đã chọc Trần Ý nổi giận thật sự. Đối diện với cặp mắt lạnh lùng đó, đột nhiên sản sinh một chút xa lạ. Rốt cuộc chỉ có thể biện minh: "Tôi không theo dõi cậu..."
...
Chuyện một năm trước nàng cũng đã im miệng, tại sao bọn họ vẫn không buông tha chứ.
Nhất định là có ẩn tình.
Hiện tại nếu không được xét là O thuộc diện khó khăn, đồng nghĩa học phí, sách giáo khoa, và giáo trình sắp tới nàng phải tự mình phụ trách. Chết tiệt, thời gian xét duyệt chỉ trong một tuần, với thái độ của thầy giáo phụ trách vừa rồi, hiển nhiên dù nàng có nộp đơn kháng cáo lên đi chăng nữa. Hắn ta cũng sẽ tìm cách ngăn cản. Chỉ cần quá hạn thời gian, coi như mọi chuyện ngâm nước nóng.
Hắn không dính líu đến chuyện học bổng năm ngoái, đó là thỏa thuận giữa nàng, cô giáo chủ nhiệm và Kiều Khả Hân chưa từng lộ mặt. Vậy thì tại sao hắn làm vậy?
Năm trước rõ ràng còn rất vui vẻ xét duyệt hồ sơ của nàng, khiến nàng tin rằng thế gian này còn có tình người. Lý nào lại như vậy? Nàng cũng không hề đắc tội hắn?
Giữa lúc đầu óc Trần Ý rối bời, bước chân như giẫm trên đoàn bông mà bước cao bước thấp, thì đột nhiên một người đi hướng ngược lại lại hung hăng húc vào vai nàng.
Nàng giữ vững lại thăng bằng cơ thể, hé mắt nhìn người vừa cố tình va vào bản thân. Liền trông thấy gương mặt cười đến xảo trá của Kiều Khả Hân.
Kiều Khả Hân còn khoa trương che miệng mình, trên những ngón tay là bộ móng tay lấp lánh. Cô ta giả lả nói: "Oh, xin lỗi cậu nha. Tôi không cố ý, cậu có sao không Trần Ý? Có cần tôi nhờ thầy cán bộ đưa đến phòng y tế không?"
Ngừng một chút, từ che miệng khoa trương, cô ta liền biến thành nụ cười mỉa mai: "Có điều cơ sở vật chất của y tế trường cũng tính trong học phí đó. Cậu có chắc mình đóng được học phí không đây?"
Con ngươi Trần Ý chợt co rút.
Một tia sáng rạch qua đầu nàng.
Kiều Khả Hân đột nhiên nhắc tới học phí, hiển nhiên là biết hồ sơ miễn học phí của nàng không được xét duyệt, thế nên mới cố tình chạy tới chế nhạo. Chuyện của nàng chỉ mới xảy ra chưa đầy vài phút, cô ta đã xuất hiện. Không phải quá rõ ràng rồi sao, trong chuyện này nếu nói cô ta không nhúng tay vào thì chỉ có đồ ngu mới tin là thật.
Trong thấy Trần Ý sắc mặt âm trầm, chẳng nói chẳng rằng. Kiều Khả Hân nghịch móng tay cười mỉa một cái. Thầm nói: "Ai yo, bình thường chẳng phải mồm miệng mau lẹ lắm hay sao, sao hôm nay lại như mèo ăn mất lưỡi rồi."
Nói đoạn cảm thấy chà đạp một con chó rơi xuống nước không thú vị nữa, Kiều Khả Hân hất tóc mình bỏ đi.
Khi Kiều Khả Hân sắp bước qua Trần Ý, thì Trần Ý lại bình thản hỏi một câu: "Cô sợ hãi tôi tới vậy sao?"
"Hả?" Bước chân Kiều Khả Hân ngay lập tức ngừng lại. Quay phắt lại nhìn Trần Ý.
Trên gương mặt Trần Ý là sự phẳng lặng tới rợn người. Khóe môi nhếch lên rất nhẹ, có điều đôi mắt nàng không hề có chút ý cười nào.
"Thường thì bản năng con người chỉ cố gắng tiêu diệt thứ gì đó khiến bản thân sợ hãi. Cô rốt cuộc sợ hãi tôi điều gì, mà phải dùng đủ mọi thủ đoạn, khắp nơi chốn nhằm vào tôi tới vậy?"
Kiều Khả Hân dâng lên dự cảm bất thường trong lòng. Đặc biệt là cặp mắt trong suốt của Trần Ý, cứ như thể đã nhìn thấu cô ta vậy. Thần sắc cô ta thay đổi, trở nên có vài phần ác liệt, gằn giọng: "Cô im ngay!"
Trần Ý mặt không biến sắc, chỉ phát ra một âm cười khẽ: "À~ Tôi biết rồi~"
Giọng nói Kiều Khả Hân đột nhiên trở nên nóng nảy: "Cô câm miệng ngay cho tôi!"
"Ha, cần gì hoảng tới thế. Giáo dưỡng tiểu thư nhà giàu cô luôn tự hào đi đâu rồi?" Trần Ý tiến tới một bước, lợi dụng ưu thế chiều cao hơn Kiều Khả Hân nửa cái đầu, hơi cúi thấp xuống, đặt một tay lên vai Kiều Khả Hân, sườn mặt tản mát ra hơi lạnh.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng nỗi sợ đó đối phó với cô đâu. Bởi vì... tôi ghê tởm nó."
Nói đoạn Trần Ý tách ra khỏi Kiều Khả Hân, chỉ để lại một ánh mắt lạnh lùng liền quay lưng bỏ đi.
...
Trần Ý sau khi biết được tất cả chuyện này là do Kiều Khả Hân cố tình, thế thì coi như xong rồi. Nàng chỉ còn cách nộp đơn lên hiệu trưởng. Có điều chuyện nhường slot cho Kiều Khả Hân vào lớp chọn, hiệu trưởng còn tỏ vẻ mắt nhắm mắt mở, hiển nhiên lần này không thể trông mong gì nhiều.
Mẹ kiếp, đúng là ỷ thế hiếp người quá đáng!
Trần Ý rủa thầm trong bụng một tiếng.
Trong lúc tức giận nên bước chân nàng không tự chủ nhanh hơn một chút.
Đúng lúc này ở chỗ giao nhau ở hàng ba dẫn ra sau trường, một bóng người đi ra từ ngã rẽ, vừa lúc Trần Ý vượt qua mặt người đó. Bỗng tay nàng bị một lực đạo tóm lấy.
Xuất phát từ quán tính bản thân, Trần Ý không cần nghĩ đã vung tay tránh thoát, xoay người bày ra tư thế phòng bị nhìn kẻ kia. Khi trông thấy rõ đối phương, vẻ mặt nàng so với nuốt khổ qua còn khó coi hơn.
Shit, vừa mới nghĩ tới cô ta, cô ta liền xuất hiện! Linh còn hơn cô hồn tháng bảy!
Đặng Lan Vân áo sơ mi xanh nhạt và quần tây, thân mình như ngọn trúc thẳng tắp trong gió thu. Ngũ quan tinh tế, cả người phát ra khí chất dịu dàng lại cao quý, quả như cái tên của cô ta.
Thân lan vân chất.
Thân đẹp tựa lan, khí chất tựa mây.
Đặng Lan Vân rũ hàng mi chỉnh tề, nói: "Chúng ta cần nói chuyện, Ý."
Trần Ý cảm nhận magma trong cơ thể sắp phun trào tới nơi. Vậy nên thái độ nói chuyện cũng không "thân thiện" cho cam: "Tôi và cô không có gì để nói nữa cả. Cút đi mà âu yếm với hôn thê của cô."
Nói đoạn liền muốn rời đi.
Đặng Lan Vân cũng không ngờ Trần Ý mất bình tĩnh tới vậy. Thấy Trần Ý sắp đi mất liền không kiềm được liền muốn tóm lấy tay nàng lần nữa. Có điều Trần Ý đã không cho phép chuyện đó xảy ra, hung hăng dùng khuỷu tay chặn lại hành động của Đặng Lan Vân.
Bị tập kích, Đặng Lan Vân cũng sửng sốt. Nhưng rất nhanh liền tránh né. Dẫu sao cô ta cũng là người được nhà họ Đặng bồi dưỡng tỉ mỉ, tất nhiên về mặt thể lực không thể thiếu đi đâu rồi.
Trần Ý dùng đuôi mắt chế nhạo nhìn Đặng Lan Vân: "Né nhanh đấy. Nếu mà bị tôi hủy dung, không biết hôn thê cô sẽ làm ra loại chuyện trả thù gì nào với tôi đâu."
Trong lời Trần Ý ngập tràn châm chọc. Đặng Lan Vân chịu không nổi nữa, xiết nắm tay mình, nói: "Cậu nói tôi như vậy, thế còn cậu thì sao?"
"Tôi thì sao?" Trần Ý cảm thấy không đúng lắm.
Nhất là thái độ của Đặng Lan Vân, dường như có chút nóng nảy. Chẳng phải cô nàng tiểu thư này luôn thích giữ bản thân trong sạch như tấm gương sao, hiếm khi có biểu hiện bồn chồn kì lạ như thế đấy.
"Hiện tại chẳng phải cậu cũng đang qua lại với người khác hay sao?" Đặng Lan Vân trầm giọng, nhìn chằm chằm Trần Ý.
Dù Đặng Lan Vân không nói, nhưng trong bụng Trần Ý đã tự biên soạn ra câu sau mà cô ta muốn nói: Hiện tại chẳng phải cậu cũng đang qua lại với người khác hay sao. Cậu có quyền gì châm chọc tôi chứ?
Trần Ý nhíu mày: "Cái gì?"
"Tôi đã thấy rồi." Đặng Lan Vân càng lúc càng khó chịu, ánh mắt cũng trở nên bức thiết: "Cậu đang qua lại với người khác đúng không?"
"Cô từ đâu biết được chuyện này?" Trần Ý càng lúc càng cảm thấy không đúng.
"Cậu trả lời tôi trước đã. Có phải cậu đang qua lại với người khác hay không?"
Bị Đặng Lan Vân dùng giọng điệu ép cung, khiến tâm tình Trần Ý vốn không thoải mái, liền triệt để hỏng bét. Lập tức giọng nói nàng trở nên gai nhọn và trào phúng: "Phải thì sao, không phải thì sao? Đây là chuyện cô có thể quản sao? Hửm, bạn-gái-cũ?"
Đặng Lan Vân ngây người.
"Tôi cho cô biết, cô bây giờ không có tư cách gì nhúng mũi vào việc của tôi cả. Thôi ngay cái trò theo dõi rẻ tiền của cô đi. Đừng khiến chút hình tượng cuối cùng của cô trong lòng tôi, đều theo nước mưa trôi xuống ống cống."
Đặng Lan Vân biết bản thân đã chọc Trần Ý nổi giận thật sự. Đối diện với cặp mắt lạnh lùng đó, đột nhiên sản sinh một chút xa lạ. Rốt cuộc chỉ có thể biện minh: "Tôi không theo dõi cậu..."
...