Chương 15: Làm quen lại từ đầu
Sau khoảng thời gian dài không gặp nhau, hai cô nàng ríu rít trò chuyện cả đêm không chợp mắt. Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu sáng qua ô cửa sổ căn phòng nhỏ. Hai cô gái nằm trên giường ôm nhau ngủ, xung quanh toàn vỏ bánh kẹo cùng đồ ăn vặt đủ để thấy "chiến tích" tối qua các nàng để lại.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên liên tiếp rót vào tai hai cô nàng. Thanh Trà bật dậy xem đồng hồ rồi mơ mơ màng màng khập khiễng ra mở cửa. Ngọc Nhi cũng mệt mỏi thức giấc chạy vào nhà tắm rửa mặt.
Ở ngoài nhà, khi nhìn thấy cô gái người không ra người, ngợm không ra ngợm đứng trước mặt lớ ngớ mở cửa, chàng trai bật cười bất đắc dĩ rồi gõ vào đầu cô một cái thật kêu: "Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Lúc này, Thanh Trà mới thoáng tỉnh ngủ quan sát người đàn ông trước mắt. Sau một lúc lâu không thấy cô lên tiếng, chàng trai bèn nhíu mày, vỗ tay lên hai cái má đỏ ửng của cô: "Em có say không vậy? Mới không gặp mấy ngày mà quên anh là ai luôn sao?"
Thanh Trà đã tỉnh ngủ tám phần, bất mãn hất tay anh chàng kia ra rồi nói: "Phóng viên Lâm ưu tú hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến nhà tôi trêu đùa sao?" Nói rồi cô cũng không mời anh vào nhà mà chỉ quay người vào trong. Cao Lâm cũng rất tự nhiên mà bước vào theo cô.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ đơn giản với chiếc áo sơ mi xanh cùng chiếc quần âu vừa vặn làm tôn lên vóc dáng cao ráo, sáng sủa của mình. Nếu không phải tính cách anh quá cứng nhắc, làm việc lúc nào cũng nghiêm túc thì Thanh Trà cũng phải công nhận ngoại hình của anh rất đẹp. So với Phong Minh cũng không kém là bao, thật sự rất vừa mắt.
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách anh mới nhàn nhã nói: "Hôm nay anh không phải đi làm nên tìm em có chuyện cần bàn. Có bận việc gì không?" Thanh Trà đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực rồi nhếch mép lên tiếng: "Tôi mà nói bận thì anh cũng đâu buông tha cho tôi?" Vì tối qua ngủ muộn nên bây giờ dưới mắt cô đã xuất hiện quầng thâm đen xì, mái tóc ngắn hơi rối, quần áo ngủ xộc xệch trông khá nhếch nhác.
Bộ dạng này của cô khiến Cao Lâm hơi buồn cười, anh đang định lên tiếng thì một giọng nói êm dịu vang lên: "Phóng viên Lâm? Là anh sao?" Tầm mắt của mọi người hướng về phía cô gái đang cầm hai gói mì trong tay, khuôn mặt cô nhìn tươi hơn Thanh Trà một chút nhưng vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi, mái tóc giờ đã dài ngang lưng được búi tạm lên, mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, nhã nhặn.
Cao Lâm rõ ràng rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô gái trước mắt. Anh ngước nhìn khuôn mặt hồng hào của cô rồi lại quay sang vẻ mặt không mấy thân thiện của Thanh Trà. Một lúc lâu sau anh mới đứng dậy đến gần Ngọc Nhi rồi lên tiếng: "Nhà văn Ngọc Nhi, không ngờ tôi lại có thể gặp được cô trong tình huống thế này. Hai năm nay tôi luôn chờ tác phẩm mới của cô để lên bài phỏng vấn tiếp theo mà không liên lạc được. Cô cứ như biến mất khỏi thế giới vậy. Thật bất ngờ khi lại có thể gặp cô trong nhà của con bé này."
Thấy anh cứ liến thoắng không ngừng, Thanh Trà nhíu mày lại: "Cái gì mà 'con bé này' chứ. Ai là con bé hả? Ngọc Nhi là bạn thân của tôi. Anh đừng có như keo dán vào người cô ấy như thế." Cao Lâm hào hứng ra mặt, liếc mắt nhìn Thanh Trà một cái rồi giở giọng trách móc: "Sao em quen cô ấy mà không nói với anh. Mất công anh tìm đủ mọi cách liên lạc. Hai năm trước mất bao nhiêu công mới mời cô ấy phỏng vấn được một lần."
Thanh Trà bước tới kéo Ngọc Nhi về phía mình rồi nói: "Tại sao tôi phải nói với anh. Hôm nay anh tới đây có việc gì?" Cao Lâm vẫn chưa hết tò mò về Ngọc Nhi phía sau nên không ngừng nhìn về phía cô khiến Thanh Trà rất khó chịu. "Anh định mời em ăn cơm trưa để bàn về phóng sự tiếp theo mà chúng mình làm cùng nhau. Tiện thể cho em gặp mặt một người bạn của anh. Phóng sự này cần có anh ấy tham gia trả lời phỏng vấn."
Thanh Trà không định đi ăn trưa cùng tên này vì hôm nay là ngày nghỉ của cô. Nhưng chưa kịp lên tiếng từ chối, Cao Lâm đã nhanh thoăn thoắt tới gần chỗ Ngọc Nhi nói: "Hay cô cũng đi ăn cùng chúng tôi luôn được không? Nếu bây giờ cô đã quay trở lại làm việc thì tôi nghĩ phóng sự tiếp theo của chúng tôi nên có sự góp mặt của cô. Cô thấy thế nào?"
Ngọc Nhi không suy nghĩ nhiều chỉ mỉm cười nói: "Tôi cũng định chờ cơ hội quay lại làm việc, đây có thể là dịp tốt để làm điều đó." Nói xong cô quay sang phía Thanh Trà đang tức tới nổ phổi phì cười nói: "Cậu bất mãn cái gì. Người ta có lòng mời chúng mình đi ăn bàn công việc thì mình cũng nên lịch sự đáp lại một chút chứ."
Thế là mặc cho sự giận dỗi vì bị phá hỏng ngày nghỉ của Thanh Trà, ba người vẫn dắt tay nhau tới một nhà hàng sang trọng mà Cao Lâm đã đặt bàn từ trước.
Đây là một nhà hàng hải sản khá nổi tiếng tại Hội An. Được thiết kế theo phong cách cổ kính với gam màu chủ đạo là nâu trầm ấm. Bên ngoài nhà hàng có những đèn lồng vàng đỏ đẹp mắt được treo dọc theo lối vào cửa. Bước chân vào bên trong, một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ bao trùm cả căn phòng.
Ngồi xuống bàn ăn, Cao Lâm đẩy thực đơn về phía hai cô nàng: "Các em thích ăn gì thì chọn đi hôm nay anh mời." Thanh Trà hơi ngửa mặt lên chạm phải ánh mắt lãnh đạm của anh: "Bạn của anh không tới à?" Cao Lâm cũng không nóng vội, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu ấy bận lắm, chắc cũng sắp tới đây rồi."
Ngọc Nhi cảm thấy hơi tức bụng, chắc do sáng nay ngủ quá giờ nên hiện tại dạ dày hơi khó chịu: "Mình thấy hơi đau bụng, mình vào nhà vệ sinh một lát, hai người cứ gọi món trước đi." Cao Lâm lo lắng hỏi: "Cô có làm sao không? Có cần uống thuốc không để tôi chạy đi mua?" Ngọc Nhi nhẹ nhàng lắc đầu rồi bước nhanh tới nhà vệ sinh phía sau.
Lúc bóng cô khuất dần sau cánh cửa phòng vệ sinh thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Một thân hình nhẹ nhàng bước vào. Khoảnh khắc nhìn thấy người vừa vào cửa, Thanh Trà bỗng nhiên mở to mắt lắp bắp nói: "Anh..anh ấy.. là.. là bạn của anh à?" Cao Lâm nhíu mày quan sát nét mặt hoảng hốt của cô gái đối diện: "Em sao vậy? Anh biết cậu ấy rất đẹp trai nhưng em không cần có phản ứng thái quá vậy đâu. Lần đầu em gặp anh cũng không thấy em có phản ứng như này. Không lẽ anh xấu hơn cậu ta sao?"
Thanh Trà vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc thì bóng dáng người kia đã đi tới trước mặt cô nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi Cao Lâm rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta. Bấy giờ Thanh Trà mới sực tỉnh rồi cuống quýt nói: "Anh.. anh là bạn của tên này à?" Cao Lâm rất bất mãn với thái độ này của Thanh Trà, anh đưa tay gạt cánh tay đang chỉ về phía này của cô: "Em có thôi đi không? Cậu ta đẹp đến thế sao?"
Thanh Trà đứng phắt dậy lườm nguýt Cao Lâm cao giọng nói: "Đẹp đẹp cái đầu anh. Anh ta không những đẹp mà còn đẹp hơn anh rất nhiều lần được chưa. Nhưng tôi không quan tâm tới việc đó." Anh cũng không muốn đấu võ mồm với cô gái này nhưng thực sự rất tức khi cô dám dìm hàng nhan sắc của mình xuống: "Thế em quan tâm tới việc gì?"
Thanh Trà trợn mắt nhìn anh rồi quay về phía anh chàng nãy giờ vẫn ngồi yên tĩnh uống trà như mặt hồ yên ả kia: "Anh là người đàn ông đêm đó đúng không?" Khuôn mặt Cao Lâm hiện lên vẻ nghi ngờ nhìn Thanh Trà nói: "Cái gì mà người đàn ông đêm đó? Chẳng lẽ hai người quen biết nhau à?"
Đúng lúc này, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên. Ngọc Nhi bước chân ra khỏi phòng vệ sinh. Vì vị trí nhà vệ sinh ở khu phía sau nên khi bước vào cô mới chỉ nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của Thanh Trà đang đứng dậy nhìn người trước mặt không chớp mắt. Do hai chàng trai đang quay lưng về phía cô nên cô không nhìn rõ mặt. Cô biết một người là Cao Lâm, còn người còn lại...
Ánh mắt cô đảo quanh căn phòng một vòng rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng quen thuộc kia. Một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim khiến cô khựng người lại. Cô không còn xa lạ gì với bóng lưng ấy nữa, cô biết đó là anh. Dù xa cách bao lâu, dù không còn thấy nhau một khoảng thời gian dài nhưng cô vẫn nhận ra bóng dáng anh.
Có khi nào bạn hiểu được cảm giác nhớ một người, thật sự rất nhớ, nhớ nhiều lắm. Nỗi nhớ ấy da diết, khắc khoải mà cho dù có làm cách nào cũng không thể quên đi. Nhớ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cử chỉ, từng lời nói của anh. Nếu có thể chạm tay tới thì thật hay biết mấy nhưng không, cô chỉ biết nhớ thôi, cô không thể nào đến bên để ôm thật chặt anh, cũng không thể tha thiết cầu xin anh trao cho cô thứ tình cảm không thể có. Giữa cô và anh còn có một khoảng cách. Khoảng cách ấy xa, xa lắm.
Ngọc Nhi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại đi về phía bàn ăn. Dù sao cũng đã đi hai năm, có lẽ anh cũng đã dần quên cô rồi. Mặc cho anh chưa quên đi chăng nữa, cô cũng không được phép bước chân vào cuộc đời anh thêm một lần nữa.
Khi thấy Ngọc Nhi chuẩn bị về ngồi bên cạnh mình, Thanh Trà hơi lo lắng nhìn cô. Bước đi của Ngọc Nhi vẫn đều đều, tĩnh lặng như không có chuyện gì xảy ra cho đến khi ngồi vào bàn ăn.
Lúc này cô mới có dịp nhìn kĩ khuôn mặt của anh. Sau hai năm, anh đã có nét đĩnh đạc hơn, từ tốn hơn, và bình lặng hơn. Thời khắc anh nhìn thấy cô, cô rõ ràng thấy anh sững người lại, ánh mắt anh khoá chặt trên người cô.
Ngọc Nhi thực sự sắp khóc, cô đã cố gắng bao lâu vậy mà chỉ cần nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh là cơ thể cô lại như bị ai đó thiêu đốt đau đớn. Khi mọi người đã ngồi xuống bàn đông đủ, phục vụ mới bắt đầu bê đồ ăn lên. Cao Lâm bắt đầu mở lời giới thiệu: "Xin giới thiệu với mọi người, đây là Minh Toàn, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm của thành phố. Cũng là một người bạn khá thân với tôi." Nói xong anh giơ tay về phía hai cô gái rồi lên tiếng tiếp: "Còn đây là Thanh Trà, đồng nghiệp của tôi. Bên cạnh cô ấy là nhà văn nổi tiếng Ngọc Nhi."
Từ khi ngồi vào bàn ăn tới giờ, anh chưa hề lên tiếng, ánh mắt vẫn chỉ chăm chăm nhìn về một phía, chưa từng rời đi. Đột nhiên anh chìa tay ra trước mặt Ngọc Nhi, giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh vang lên bên tai cô: "Xin chào, tôi là Minh Toàn, hân hạnh được làm quen với em." Câu nói của anh hoàn toàn làm Ngọc Nhi cùng Thanh Trà sững sờ. Anh gạt bỏ quan hệ trước đây, giả vờ như không quen biết cô. Hoặc giả anh đã hoàn toàn coi cô như người dưng chưa từng quen biết từ lâu rồi.
Cô mỉm cười chua chát đưa tay ra đáp lại lời chào hỏi của anh: "Chào anh, tôi là Ngọc Nhi." Cứ như vậy, người đã từng quen, đã từng biết, đã từng thích giờ đây bắt tay nhau làm quen lại từ đầu.
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên liên tiếp rót vào tai hai cô nàng. Thanh Trà bật dậy xem đồng hồ rồi mơ mơ màng màng khập khiễng ra mở cửa. Ngọc Nhi cũng mệt mỏi thức giấc chạy vào nhà tắm rửa mặt.
Ở ngoài nhà, khi nhìn thấy cô gái người không ra người, ngợm không ra ngợm đứng trước mặt lớ ngớ mở cửa, chàng trai bật cười bất đắc dĩ rồi gõ vào đầu cô một cái thật kêu: "Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Lúc này, Thanh Trà mới thoáng tỉnh ngủ quan sát người đàn ông trước mắt. Sau một lúc lâu không thấy cô lên tiếng, chàng trai bèn nhíu mày, vỗ tay lên hai cái má đỏ ửng của cô: "Em có say không vậy? Mới không gặp mấy ngày mà quên anh là ai luôn sao?"
Thanh Trà đã tỉnh ngủ tám phần, bất mãn hất tay anh chàng kia ra rồi nói: "Phóng viên Lâm ưu tú hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến nhà tôi trêu đùa sao?" Nói rồi cô cũng không mời anh vào nhà mà chỉ quay người vào trong. Cao Lâm cũng rất tự nhiên mà bước vào theo cô.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ đơn giản với chiếc áo sơ mi xanh cùng chiếc quần âu vừa vặn làm tôn lên vóc dáng cao ráo, sáng sủa của mình. Nếu không phải tính cách anh quá cứng nhắc, làm việc lúc nào cũng nghiêm túc thì Thanh Trà cũng phải công nhận ngoại hình của anh rất đẹp. So với Phong Minh cũng không kém là bao, thật sự rất vừa mắt.
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách anh mới nhàn nhã nói: "Hôm nay anh không phải đi làm nên tìm em có chuyện cần bàn. Có bận việc gì không?" Thanh Trà đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực rồi nhếch mép lên tiếng: "Tôi mà nói bận thì anh cũng đâu buông tha cho tôi?" Vì tối qua ngủ muộn nên bây giờ dưới mắt cô đã xuất hiện quầng thâm đen xì, mái tóc ngắn hơi rối, quần áo ngủ xộc xệch trông khá nhếch nhác.
Bộ dạng này của cô khiến Cao Lâm hơi buồn cười, anh đang định lên tiếng thì một giọng nói êm dịu vang lên: "Phóng viên Lâm? Là anh sao?" Tầm mắt của mọi người hướng về phía cô gái đang cầm hai gói mì trong tay, khuôn mặt cô nhìn tươi hơn Thanh Trà một chút nhưng vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi, mái tóc giờ đã dài ngang lưng được búi tạm lên, mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, nhã nhặn.
Cao Lâm rõ ràng rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô gái trước mắt. Anh ngước nhìn khuôn mặt hồng hào của cô rồi lại quay sang vẻ mặt không mấy thân thiện của Thanh Trà. Một lúc lâu sau anh mới đứng dậy đến gần Ngọc Nhi rồi lên tiếng: "Nhà văn Ngọc Nhi, không ngờ tôi lại có thể gặp được cô trong tình huống thế này. Hai năm nay tôi luôn chờ tác phẩm mới của cô để lên bài phỏng vấn tiếp theo mà không liên lạc được. Cô cứ như biến mất khỏi thế giới vậy. Thật bất ngờ khi lại có thể gặp cô trong nhà của con bé này."
Thấy anh cứ liến thoắng không ngừng, Thanh Trà nhíu mày lại: "Cái gì mà 'con bé này' chứ. Ai là con bé hả? Ngọc Nhi là bạn thân của tôi. Anh đừng có như keo dán vào người cô ấy như thế." Cao Lâm hào hứng ra mặt, liếc mắt nhìn Thanh Trà một cái rồi giở giọng trách móc: "Sao em quen cô ấy mà không nói với anh. Mất công anh tìm đủ mọi cách liên lạc. Hai năm trước mất bao nhiêu công mới mời cô ấy phỏng vấn được một lần."
Thanh Trà bước tới kéo Ngọc Nhi về phía mình rồi nói: "Tại sao tôi phải nói với anh. Hôm nay anh tới đây có việc gì?" Cao Lâm vẫn chưa hết tò mò về Ngọc Nhi phía sau nên không ngừng nhìn về phía cô khiến Thanh Trà rất khó chịu. "Anh định mời em ăn cơm trưa để bàn về phóng sự tiếp theo mà chúng mình làm cùng nhau. Tiện thể cho em gặp mặt một người bạn của anh. Phóng sự này cần có anh ấy tham gia trả lời phỏng vấn."
Thanh Trà không định đi ăn trưa cùng tên này vì hôm nay là ngày nghỉ của cô. Nhưng chưa kịp lên tiếng từ chối, Cao Lâm đã nhanh thoăn thoắt tới gần chỗ Ngọc Nhi nói: "Hay cô cũng đi ăn cùng chúng tôi luôn được không? Nếu bây giờ cô đã quay trở lại làm việc thì tôi nghĩ phóng sự tiếp theo của chúng tôi nên có sự góp mặt của cô. Cô thấy thế nào?"
Ngọc Nhi không suy nghĩ nhiều chỉ mỉm cười nói: "Tôi cũng định chờ cơ hội quay lại làm việc, đây có thể là dịp tốt để làm điều đó." Nói xong cô quay sang phía Thanh Trà đang tức tới nổ phổi phì cười nói: "Cậu bất mãn cái gì. Người ta có lòng mời chúng mình đi ăn bàn công việc thì mình cũng nên lịch sự đáp lại một chút chứ."
Thế là mặc cho sự giận dỗi vì bị phá hỏng ngày nghỉ của Thanh Trà, ba người vẫn dắt tay nhau tới một nhà hàng sang trọng mà Cao Lâm đã đặt bàn từ trước.
Đây là một nhà hàng hải sản khá nổi tiếng tại Hội An. Được thiết kế theo phong cách cổ kính với gam màu chủ đạo là nâu trầm ấm. Bên ngoài nhà hàng có những đèn lồng vàng đỏ đẹp mắt được treo dọc theo lối vào cửa. Bước chân vào bên trong, một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ bao trùm cả căn phòng.
Ngồi xuống bàn ăn, Cao Lâm đẩy thực đơn về phía hai cô nàng: "Các em thích ăn gì thì chọn đi hôm nay anh mời." Thanh Trà hơi ngửa mặt lên chạm phải ánh mắt lãnh đạm của anh: "Bạn của anh không tới à?" Cao Lâm cũng không nóng vội, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu ấy bận lắm, chắc cũng sắp tới đây rồi."
Ngọc Nhi cảm thấy hơi tức bụng, chắc do sáng nay ngủ quá giờ nên hiện tại dạ dày hơi khó chịu: "Mình thấy hơi đau bụng, mình vào nhà vệ sinh một lát, hai người cứ gọi món trước đi." Cao Lâm lo lắng hỏi: "Cô có làm sao không? Có cần uống thuốc không để tôi chạy đi mua?" Ngọc Nhi nhẹ nhàng lắc đầu rồi bước nhanh tới nhà vệ sinh phía sau.
Lúc bóng cô khuất dần sau cánh cửa phòng vệ sinh thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Một thân hình nhẹ nhàng bước vào. Khoảnh khắc nhìn thấy người vừa vào cửa, Thanh Trà bỗng nhiên mở to mắt lắp bắp nói: "Anh..anh ấy.. là.. là bạn của anh à?" Cao Lâm nhíu mày quan sát nét mặt hoảng hốt của cô gái đối diện: "Em sao vậy? Anh biết cậu ấy rất đẹp trai nhưng em không cần có phản ứng thái quá vậy đâu. Lần đầu em gặp anh cũng không thấy em có phản ứng như này. Không lẽ anh xấu hơn cậu ta sao?"
Thanh Trà vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc thì bóng dáng người kia đã đi tới trước mặt cô nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi Cao Lâm rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta. Bấy giờ Thanh Trà mới sực tỉnh rồi cuống quýt nói: "Anh.. anh là bạn của tên này à?" Cao Lâm rất bất mãn với thái độ này của Thanh Trà, anh đưa tay gạt cánh tay đang chỉ về phía này của cô: "Em có thôi đi không? Cậu ta đẹp đến thế sao?"
Thanh Trà đứng phắt dậy lườm nguýt Cao Lâm cao giọng nói: "Đẹp đẹp cái đầu anh. Anh ta không những đẹp mà còn đẹp hơn anh rất nhiều lần được chưa. Nhưng tôi không quan tâm tới việc đó." Anh cũng không muốn đấu võ mồm với cô gái này nhưng thực sự rất tức khi cô dám dìm hàng nhan sắc của mình xuống: "Thế em quan tâm tới việc gì?"
Thanh Trà trợn mắt nhìn anh rồi quay về phía anh chàng nãy giờ vẫn ngồi yên tĩnh uống trà như mặt hồ yên ả kia: "Anh là người đàn ông đêm đó đúng không?" Khuôn mặt Cao Lâm hiện lên vẻ nghi ngờ nhìn Thanh Trà nói: "Cái gì mà người đàn ông đêm đó? Chẳng lẽ hai người quen biết nhau à?"
Đúng lúc này, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên. Ngọc Nhi bước chân ra khỏi phòng vệ sinh. Vì vị trí nhà vệ sinh ở khu phía sau nên khi bước vào cô mới chỉ nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của Thanh Trà đang đứng dậy nhìn người trước mặt không chớp mắt. Do hai chàng trai đang quay lưng về phía cô nên cô không nhìn rõ mặt. Cô biết một người là Cao Lâm, còn người còn lại...
Ánh mắt cô đảo quanh căn phòng một vòng rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng quen thuộc kia. Một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim khiến cô khựng người lại. Cô không còn xa lạ gì với bóng lưng ấy nữa, cô biết đó là anh. Dù xa cách bao lâu, dù không còn thấy nhau một khoảng thời gian dài nhưng cô vẫn nhận ra bóng dáng anh.
Có khi nào bạn hiểu được cảm giác nhớ một người, thật sự rất nhớ, nhớ nhiều lắm. Nỗi nhớ ấy da diết, khắc khoải mà cho dù có làm cách nào cũng không thể quên đi. Nhớ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cử chỉ, từng lời nói của anh. Nếu có thể chạm tay tới thì thật hay biết mấy nhưng không, cô chỉ biết nhớ thôi, cô không thể nào đến bên để ôm thật chặt anh, cũng không thể tha thiết cầu xin anh trao cho cô thứ tình cảm không thể có. Giữa cô và anh còn có một khoảng cách. Khoảng cách ấy xa, xa lắm.
Ngọc Nhi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại đi về phía bàn ăn. Dù sao cũng đã đi hai năm, có lẽ anh cũng đã dần quên cô rồi. Mặc cho anh chưa quên đi chăng nữa, cô cũng không được phép bước chân vào cuộc đời anh thêm một lần nữa.
Khi thấy Ngọc Nhi chuẩn bị về ngồi bên cạnh mình, Thanh Trà hơi lo lắng nhìn cô. Bước đi của Ngọc Nhi vẫn đều đều, tĩnh lặng như không có chuyện gì xảy ra cho đến khi ngồi vào bàn ăn.
Lúc này cô mới có dịp nhìn kĩ khuôn mặt của anh. Sau hai năm, anh đã có nét đĩnh đạc hơn, từ tốn hơn, và bình lặng hơn. Thời khắc anh nhìn thấy cô, cô rõ ràng thấy anh sững người lại, ánh mắt anh khoá chặt trên người cô.
Ngọc Nhi thực sự sắp khóc, cô đã cố gắng bao lâu vậy mà chỉ cần nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh là cơ thể cô lại như bị ai đó thiêu đốt đau đớn. Khi mọi người đã ngồi xuống bàn đông đủ, phục vụ mới bắt đầu bê đồ ăn lên. Cao Lâm bắt đầu mở lời giới thiệu: "Xin giới thiệu với mọi người, đây là Minh Toàn, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm của thành phố. Cũng là một người bạn khá thân với tôi." Nói xong anh giơ tay về phía hai cô gái rồi lên tiếng tiếp: "Còn đây là Thanh Trà, đồng nghiệp của tôi. Bên cạnh cô ấy là nhà văn nổi tiếng Ngọc Nhi."
Từ khi ngồi vào bàn ăn tới giờ, anh chưa hề lên tiếng, ánh mắt vẫn chỉ chăm chăm nhìn về một phía, chưa từng rời đi. Đột nhiên anh chìa tay ra trước mặt Ngọc Nhi, giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh vang lên bên tai cô: "Xin chào, tôi là Minh Toàn, hân hạnh được làm quen với em." Câu nói của anh hoàn toàn làm Ngọc Nhi cùng Thanh Trà sững sờ. Anh gạt bỏ quan hệ trước đây, giả vờ như không quen biết cô. Hoặc giả anh đã hoàn toàn coi cô như người dưng chưa từng quen biết từ lâu rồi.
Cô mỉm cười chua chát đưa tay ra đáp lại lời chào hỏi của anh: "Chào anh, tôi là Ngọc Nhi." Cứ như vậy, người đã từng quen, đã từng biết, đã từng thích giờ đây bắt tay nhau làm quen lại từ đầu.
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26