Chương 10: Quà mừng thọ
“Nhà họ Cố! Hay cho nhà họ Cố!”, trong mắt Dạ Minh hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
“Điện chủ, tối mai là tiệc mừng thọ của gia chủ Cố Trường Phong, thuộc hạ nhất định sẽ dẫn người đến giết sạch không còn manh giáp”, Lữ Trung Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Dạ Minh xua tay.
“Thù của bố mẹ tôi sẽ tự mình báo”.
Khu vực náo nhiệt nhất Kinh Hải tấp nập xe cộ qua lại, cũng là trung tâm kinh tế của Kinh Hải.
Chỉ cách đó một con phố, có một trang viên có diện tích hơn một trăm mẫu cực kỳ hoành tráng, có công viên, hồ bơi, sân gôn,… cái gì cần cũng có, hoàn toàn đối lập với các tòa nhà cao tầng cứng nhắc xung quanh.
Đây là nơi ở của một gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải, nhà họ Cố.
Lúc này trước cổng trang viên có rất nhiều xe cộ ra vào, toàn là những mẫu xe phiên bản giới hạn toàn cầu nhưng ở đây lại có thể dễ dàng nhìn thấy.
“Đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”, Cố Trường Phong mặc một bộ quần áo truyền thống, nhưng ở độ tuổi sáu mươi trông ông ta vẫn không hề già nua, thân hình vẫn thẳng tắp đầy khí phách.
“Vâng thưa ông, đã sắp xếp ổn thỏa, người đã bị giữ ở trong phòng”, quản gia trả lời.
Ánh mắt của Cố Trường Phong lạnh lùng, hai chân của cháu trai lớn bị Dạ Minh chém đứt, chuyện này khiến cho ông ta vô cùng phẫn nộ, đây chính là nỗi nhục nhã của nhà họ Cố.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ta, dù thế nào cũng không thể để cho người ngoài biết việc này.
“Tổng giám đốc của công ty thương mại Thế Đạt đến, kính tặng một tượng Phật vàng”.
“Tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân đến, tặng một bộ gốm sứ thời nhà Đường”.
“Tổng giám đốc tập đoàn Hồng thị đến, tặng một bức “Gia Liên Đồ”.
…
Quà tặng của những người đến mừng thọ đều vô cùng trân quý, không có món nào dưới chục triệu, điều đó chứng tỏ nhà họ Cố có thế lực mạnh thế nào ở Kinh Hải.
“Gia chủ, xin hãy cho con mượn một trăm ngàn, hoặc năm mươi ngàn cũng được, con thật sự không còn cách nào khác”.
Cố Trường Phong ngồi trên ghế cao ở chính giữa đại sảnh, đang chuẩn bị sửa sang quần áo chỉnh tề, chuẩn bị nghênh đón khách quý, vừa nghe thấy thanh âm này thì sắc mặt lập tức tối sầm xuống.
“Cô làm gì ở đây vậy! Ai cho cô ta vào, mau đuổi cô ta ra ngoài!”
Hai vệ sĩ nhanh chóng tiến đến kéo thốc người phụ nữ lôi ra cửa.
“Gia chủ, Tâm Ngữ bị bệnh, cần được chữa trị gấp, xin hãy thương tình con bé cũng là con cháu của nhà họ Cố mà cứu mạng con bé”.
Vương Tuệ Chi vừa khóc vừa nói, bà ấy là mẹ của Cố Thanh Uyên, bà nội của Tâm Ngữ.
Bà ấy đã từng vô số lần đến nhà của Cố Trường Phong để cầu xin sự trợ giúp nhưng đều bị từ chối, bà ấy cứ tưởng tranh thủ tiệc mừng thọ của Cố Trường Phong thì sẽ dễ dàng hơn nhưng không ngờ đối phương vẫn tuyệt tình như vậy.
“Ôi, chị dâu hai, sao chị lại như vậy? Hôm nay là tiệc mừng thọ của gia chủ, người khác đều đến tặng quà, chị lại đến xin tiền là sao?”, một người phụ nữ nhà họ Tô châm biếm nói.
“Đúng vậy, cho dù chị không biết xấu hổ thì chúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ lắm”.
“Mau quay về đi, đừng làm hỏng bầu không khí vui vẻ của chúng tôi”.
…
Mọi người trong nhà họ Cố đều tỏ ra chán ghét.
“Hừ! Các người đã bị đuổi khỏi gia tộc, bị loại khỏi gia phả, cho nên tất nhiên thứ nghiệt chủng kia cũng không phải là con cháu nhà họ Cố”.
“Tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng có tới chỗ của tôi nữa, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn! Mau ném cô ta ra ngoài cho tôi!”
Cố Trường Phong sửa sang quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài, còn không thèm ngoái lại nhìn Vương Tuệ Chi.
Trước sân, dòng người đến chúc mừng không ngớt.
“Nhà họ Dạ đã đến tặng một chiếc Maybach… cái gì nhỉ, ôi, một chiếc Maybach Uranus!”, người quản gia hô to.
Khi thanh âm này vừa dứt thì một chiếc Maybach mới toanh đã dừng lại trước cổng nhà họ Cố.
“Cái gì?! Maybach Uranus!?”, một thanh niên con nhà quyền quý ngạc nhiên kêu lên.
“Làm sao vậy? Không phải chỉ là một chiếc Maybach thôi sao?”, cô gái bên cạnh chế nhạo, cô ta xuất thân từ một gia đình giàu có, trong nhà có vô số xe hơi hạng sang nên không thiếu những chiếc Maybach.
Thanh niên kia nuốt nước bọt, hưng phấn nói: “Cô thì biết cái gì, Maybach Uranus không phải là một chiếc xe bình thường đâu!”
“Maybach Uranus, Sao Thiên Vương, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Tôi nghe nói nó được chế tạo đặc biệt dành riêng cho một người. Nó chắc chắn là một biểu tượng của địa vị! Có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được nó”.
“Cái gì? Người đến là ai vậy? Lại có thể tặng đến một món đồ quý giá như vậy sao?”, cô gái sửng sốt.
“Vừa rồi quản gia nói cái gì… nhà họ Dạ?”
“Nhà họ Dạ!?”
Hai người đồng thời kêu lên, ở Kinh Hải chỉ có một nhà họ Dạ, đó chính là nhà họ Dạ của Dạ Minh đã bị tiêu diệt bảy năm trước.
Không chỉ hai người mà cả những người xung quanh cũng đang bàn tán và nhìn về phía cổng vào.
Trước sự nghi ngờ của mọi người, một chiếc máy xúc lớn từ từ tiến tới, vươn cần vượt qua hàng rào, đào ra một cái hố lớn trong trang viên.
Sau đó, điều khiến mọi người sốc hơn nữa là chiếc máy xúc đã cẩu chiếc Maybach lên và ném xuống hố.
“Chết tiệt!!!”
Mọi người đều khiếp sợ.
“Là con cái nhà ai mà bại gia như vậy? Chiếc xe này không cần thì tặng tôi đi chứ!”, thanh niên vỗ ngực dậm chân, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đó là chiếc xe độc nhất trên thế giới, không phải là thứ có thể dùng tiền để cân nhắc.
Người nhà họ Cố cũng cảm nhận được điều dị thường, một người đàn ông trung niên mặt vuông bước tới cổng, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn phía.
“Kẻ nào dám đến đây gây sự?”
Hắn là Cố Bảo Tùng, người quản lý thế hệ thứ hai của nhà họ Cố, sau gia chủ Cố Trường Phong thì hắn là người có nhiều quyền lực nhất.
Thấy không có người đáp lại, Cố Bảo Tùng cầm sổ ghi chép quà tặng lên.
“Nhà họ Dạ!”
“Có vẻ như con chó rách đó đã trở về rồi”.
“Chúng ta không đi tìm nó, nó lại tự động dâng đến cửa”.
Sắc mặt Cố Bảo Tùng âm trầm, con trai ông ta bị Dạ Minh chém đứt hai chân, ông ta vốn muốn đợi kết thúc tiệc mừng thọ của bố mình thì liền đi giải quyết để bớt phiền toái.
“Không biết nhà họ Cố có hài lòng với món quà này không?”
Bên ngoài đám đông, Dạ Minh chậm rãi xuất hiện, mọi người theo bản năng nhường đường.
“Đây, đây chính là đứa con trai của nhà họ Dạ sao?”, có người nhìn thấy rõ người tới liền kêu lên.
“Đúng vậy, chính là hắn”.
“Nghe nói trong một đêm bảy năm trước hắn cưỡng bức thiên kim nhà họ Cố cho nên bị nhà họ Cố tiêu diệt cả nhà”.
“Suỵt… không muốn sống nữa sao? Dám ở trước cửa nhà họ Cố bàn luận chuyện này!”
…
Đám đông náo loạn, mọi người xôn xao bàn tán.
“Thằng khốn nạn này sao còn dám quay về đây?”, đám thanh niên nhà họ Cố chỉ vào Dạ Minh chửi rủa.
Không có ai trong nhà họ Cố không căm ghét Dạ Minh.
“Chát!”
“Điện chủ, tối mai là tiệc mừng thọ của gia chủ Cố Trường Phong, thuộc hạ nhất định sẽ dẫn người đến giết sạch không còn manh giáp”, Lữ Trung Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Dạ Minh xua tay.
“Thù của bố mẹ tôi sẽ tự mình báo”.
Khu vực náo nhiệt nhất Kinh Hải tấp nập xe cộ qua lại, cũng là trung tâm kinh tế của Kinh Hải.
Chỉ cách đó một con phố, có một trang viên có diện tích hơn một trăm mẫu cực kỳ hoành tráng, có công viên, hồ bơi, sân gôn,… cái gì cần cũng có, hoàn toàn đối lập với các tòa nhà cao tầng cứng nhắc xung quanh.
Đây là nơi ở của một gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải, nhà họ Cố.
Lúc này trước cổng trang viên có rất nhiều xe cộ ra vào, toàn là những mẫu xe phiên bản giới hạn toàn cầu nhưng ở đây lại có thể dễ dàng nhìn thấy.
“Đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”, Cố Trường Phong mặc một bộ quần áo truyền thống, nhưng ở độ tuổi sáu mươi trông ông ta vẫn không hề già nua, thân hình vẫn thẳng tắp đầy khí phách.
“Vâng thưa ông, đã sắp xếp ổn thỏa, người đã bị giữ ở trong phòng”, quản gia trả lời.
Ánh mắt của Cố Trường Phong lạnh lùng, hai chân của cháu trai lớn bị Dạ Minh chém đứt, chuyện này khiến cho ông ta vô cùng phẫn nộ, đây chính là nỗi nhục nhã của nhà họ Cố.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ta, dù thế nào cũng không thể để cho người ngoài biết việc này.
“Tổng giám đốc của công ty thương mại Thế Đạt đến, kính tặng một tượng Phật vàng”.
“Tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân đến, tặng một bộ gốm sứ thời nhà Đường”.
“Tổng giám đốc tập đoàn Hồng thị đến, tặng một bức “Gia Liên Đồ”.
…
Quà tặng của những người đến mừng thọ đều vô cùng trân quý, không có món nào dưới chục triệu, điều đó chứng tỏ nhà họ Cố có thế lực mạnh thế nào ở Kinh Hải.
“Gia chủ, xin hãy cho con mượn một trăm ngàn, hoặc năm mươi ngàn cũng được, con thật sự không còn cách nào khác”.
Cố Trường Phong ngồi trên ghế cao ở chính giữa đại sảnh, đang chuẩn bị sửa sang quần áo chỉnh tề, chuẩn bị nghênh đón khách quý, vừa nghe thấy thanh âm này thì sắc mặt lập tức tối sầm xuống.
“Cô làm gì ở đây vậy! Ai cho cô ta vào, mau đuổi cô ta ra ngoài!”
Hai vệ sĩ nhanh chóng tiến đến kéo thốc người phụ nữ lôi ra cửa.
“Gia chủ, Tâm Ngữ bị bệnh, cần được chữa trị gấp, xin hãy thương tình con bé cũng là con cháu của nhà họ Cố mà cứu mạng con bé”.
Vương Tuệ Chi vừa khóc vừa nói, bà ấy là mẹ của Cố Thanh Uyên, bà nội của Tâm Ngữ.
Bà ấy đã từng vô số lần đến nhà của Cố Trường Phong để cầu xin sự trợ giúp nhưng đều bị từ chối, bà ấy cứ tưởng tranh thủ tiệc mừng thọ của Cố Trường Phong thì sẽ dễ dàng hơn nhưng không ngờ đối phương vẫn tuyệt tình như vậy.
“Ôi, chị dâu hai, sao chị lại như vậy? Hôm nay là tiệc mừng thọ của gia chủ, người khác đều đến tặng quà, chị lại đến xin tiền là sao?”, một người phụ nữ nhà họ Tô châm biếm nói.
“Đúng vậy, cho dù chị không biết xấu hổ thì chúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ lắm”.
“Mau quay về đi, đừng làm hỏng bầu không khí vui vẻ của chúng tôi”.
…
Mọi người trong nhà họ Cố đều tỏ ra chán ghét.
“Hừ! Các người đã bị đuổi khỏi gia tộc, bị loại khỏi gia phả, cho nên tất nhiên thứ nghiệt chủng kia cũng không phải là con cháu nhà họ Cố”.
“Tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng có tới chỗ của tôi nữa, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn! Mau ném cô ta ra ngoài cho tôi!”
Cố Trường Phong sửa sang quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài, còn không thèm ngoái lại nhìn Vương Tuệ Chi.
Trước sân, dòng người đến chúc mừng không ngớt.
“Nhà họ Dạ đã đến tặng một chiếc Maybach… cái gì nhỉ, ôi, một chiếc Maybach Uranus!”, người quản gia hô to.
Khi thanh âm này vừa dứt thì một chiếc Maybach mới toanh đã dừng lại trước cổng nhà họ Cố.
“Cái gì?! Maybach Uranus!?”, một thanh niên con nhà quyền quý ngạc nhiên kêu lên.
“Làm sao vậy? Không phải chỉ là một chiếc Maybach thôi sao?”, cô gái bên cạnh chế nhạo, cô ta xuất thân từ một gia đình giàu có, trong nhà có vô số xe hơi hạng sang nên không thiếu những chiếc Maybach.
Thanh niên kia nuốt nước bọt, hưng phấn nói: “Cô thì biết cái gì, Maybach Uranus không phải là một chiếc xe bình thường đâu!”
“Maybach Uranus, Sao Thiên Vương, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Tôi nghe nói nó được chế tạo đặc biệt dành riêng cho một người. Nó chắc chắn là một biểu tượng của địa vị! Có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được nó”.
“Cái gì? Người đến là ai vậy? Lại có thể tặng đến một món đồ quý giá như vậy sao?”, cô gái sửng sốt.
“Vừa rồi quản gia nói cái gì… nhà họ Dạ?”
“Nhà họ Dạ!?”
Hai người đồng thời kêu lên, ở Kinh Hải chỉ có một nhà họ Dạ, đó chính là nhà họ Dạ của Dạ Minh đã bị tiêu diệt bảy năm trước.
Không chỉ hai người mà cả những người xung quanh cũng đang bàn tán và nhìn về phía cổng vào.
Trước sự nghi ngờ của mọi người, một chiếc máy xúc lớn từ từ tiến tới, vươn cần vượt qua hàng rào, đào ra một cái hố lớn trong trang viên.
Sau đó, điều khiến mọi người sốc hơn nữa là chiếc máy xúc đã cẩu chiếc Maybach lên và ném xuống hố.
“Chết tiệt!!!”
Mọi người đều khiếp sợ.
“Là con cái nhà ai mà bại gia như vậy? Chiếc xe này không cần thì tặng tôi đi chứ!”, thanh niên vỗ ngực dậm chân, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đó là chiếc xe độc nhất trên thế giới, không phải là thứ có thể dùng tiền để cân nhắc.
Người nhà họ Cố cũng cảm nhận được điều dị thường, một người đàn ông trung niên mặt vuông bước tới cổng, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn phía.
“Kẻ nào dám đến đây gây sự?”
Hắn là Cố Bảo Tùng, người quản lý thế hệ thứ hai của nhà họ Cố, sau gia chủ Cố Trường Phong thì hắn là người có nhiều quyền lực nhất.
Thấy không có người đáp lại, Cố Bảo Tùng cầm sổ ghi chép quà tặng lên.
“Nhà họ Dạ!”
“Có vẻ như con chó rách đó đã trở về rồi”.
“Chúng ta không đi tìm nó, nó lại tự động dâng đến cửa”.
Sắc mặt Cố Bảo Tùng âm trầm, con trai ông ta bị Dạ Minh chém đứt hai chân, ông ta vốn muốn đợi kết thúc tiệc mừng thọ của bố mình thì liền đi giải quyết để bớt phiền toái.
“Không biết nhà họ Cố có hài lòng với món quà này không?”
Bên ngoài đám đông, Dạ Minh chậm rãi xuất hiện, mọi người theo bản năng nhường đường.
“Đây, đây chính là đứa con trai của nhà họ Dạ sao?”, có người nhìn thấy rõ người tới liền kêu lên.
“Đúng vậy, chính là hắn”.
“Nghe nói trong một đêm bảy năm trước hắn cưỡng bức thiên kim nhà họ Cố cho nên bị nhà họ Cố tiêu diệt cả nhà”.
“Suỵt… không muốn sống nữa sao? Dám ở trước cửa nhà họ Cố bàn luận chuyện này!”
…
Đám đông náo loạn, mọi người xôn xao bàn tán.
“Thằng khốn nạn này sao còn dám quay về đây?”, đám thanh niên nhà họ Cố chỉ vào Dạ Minh chửi rủa.
Không có ai trong nhà họ Cố không căm ghét Dạ Minh.
“Chát!”