Chương 14: Cần tiền
“Ồ, không phải tôi đã nói rồi sao”, bác sĩ tỏ vẻ chán ghét, dùng sức hất bàn tay trên góc áo mình xuống: “Nếu muốn con gái sống thì chỉ có cách lập tức phẫu thuật thôi”.
“Được, được, phẫu thuật, phẫu thuật!”, Cố Thanh Uyển lau nước mắt, chỉ cần con gái có thể an toàn khoẻ mạnh, cô cũng không để tâm quá nhiều.
Bác sĩ lấy một tờ biên lai trong túi ra, viết vài chữ lên đó: “Đi nộp phí đi”.
“Một, một trăm ngàn tệ?”, nhìn con số trên biên lai, Cố Thanh Uyển trố mắt.
“Sao thế?”, bác sĩ nữ trợn mắt khinh thường: “Một trăm ngàn mà còn bảo nhiều à? Đây chỉ là tiền viện phí tạm tính thôi, sau này còn bổ sung thêm, phẫu thuật tim không phải là tiểu phẫu”.
Vừa nghe sau này còn nộp thêm phí, nước mắt Cố Thanh Uyển lại trào ra.
Trước kia lúc còn là cô chủ nhà giàu, chút tiền này với cô chỉ là tiền mua một chiếc váy thôi.
Mấy năm nay, cô dẫn con gái đi khám ở khắp các bệnh viện lớn nhỏ, số tiền dành dụm ít ỏi của cô đã hết sạch, để đưa con gái đi khám bệnh, cô chỉ đành vay nợ lãi từ ông Hổ.
“Bác… bác sĩ, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền, có thể sắp xếp cho con gái tôi phẫu thuật trước không?”, Cố Thanh Uyển van xin.
“Cô đùa gì thế!”, bác sĩ nữ tỏ vẻ khinh thường: “Cô xem bệnh viện là tổ chức từ thiện đấy à? Không có tiền thì nhanh chóng về nhà đi”.
Ngày nào bệnh viện cũng có bệnh viện không trả nổi tiền viện phí, nộp tiền trước rồi khám bệnh, đây là tôn chỉ phục vụ của họ.
“Bác sĩ, cầu xin cô, tôi nhất định sẽ nghĩ cách có tiền”, Cố Thanh Uyển khổ sở van nài.
“Được rồi được rồi, tôi không có thời gian lải nhải với cô, tôi còn phải khám cho nhiều bệnh nhân nữa. Có tiền thì đến khám, không có tiền thì mau về đi!”, nói rồi cô ta quay người bước đi.
Nhìn bóng lưng của bác sĩ, Cố Thanh Uyển quỳ dưới đất thất thanh khóc rống.
Bác sĩ đi qua đi lại trên hành lang đều tỏ vẻ lạnh nhạt, ngày nào cũng có chuyện này xảy ra trong bệnh viện, họ đã quen rồi.
Lúc này Vương Tuệ Chi chạy đến, nhìn thấy con gái quỳ dưới đất đau khổ khóc lóc, vội bước đến đỡ cô dậy: “Thanh Uyển, sao thế này?”
“Mẹ…”, nhìn thấy mẹ mình, Cố Thanh Uyển vừa khóc vừa nói: “Tâm Ngữ cần phải phẫu thuật gấp, nhưng chi phí phẫu thuật đến một trăm ngàn tệ… Hu hu…”
Trái tim Vương Tuệ Chi căng thẳng, một trăm ngàn có thể nói là con số cực kỳ lớn với họ.
Từ khi cả ba người bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, họ luôn phải sống trong cảnh nghèo khó.
Nhà họ Cố ra thông báo tất cả các công ty, doanh nghiệp không được phép nhận ba người vào làm việc, để họ tự sinh tự diệt, thế nên không ai dám tuyển dụng họ cả.
Vì mưu sinh, Cố Thanh Uyển chỉ có thể tự mình mở một tiệm hoa nhỏ miễn cưỡng sống qua ngày.
Mẹ cô là Vương Tuệ Chi làm công việc rửa bát trong một nhà hàng nhỏ, còn bố cô – Cố Hải tìm được công việc bảo vệ.
Nhà họ Cố cũng lười quản đến mấy công việc ở tầng thấp của xã hội này.
Thu nhập ít ỏi của ba người miễn cưỡng trang trải cuộc sống, cho đến khi Tâm Ngữ bị chẩn đoán ra bệnh tim mới khiến cho cuộc sống vốn dĩ túng thiếu lại càng thêm khó khăn.
Toàn bộ tiền đều bị sử dụng, cũng là có ra mà không có vào.
“Mẹ cũng từng đến nhà họ Cố, lão già đó thật sự rất tuyệt tình”, Vương Tuệ Chi bất lực lắc đầu, hôm đó cho dù bà có van xin thế nào cũng vẫn bị ông ta tàn nhẫn đuổi ra ngoài.
Trầm tư hồi lâu, Cố Thanh Uyển nhìn con gái vẫn còn hôn mê trên giường bệnh, cô lau nước mắt rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Thanh Uyển, con đi đâu thế?”, Vương Tuệ Chi nhìn bóng lưng lảo đảo của con gái, lo lắng hỏi.
“Con đi tìm Vương Thiên Hào”, ánh mắt Cố Thanh Uyển ngây dại.
“Gì cơ?”, Vương Tuệ Chi ngạc nhiên nói: “Thanh Uyển, Vương Thiên Hào không phải là thứ gì tốt lành, con không thể đi tìm hắn”.
Vương Thiên Hào là con cháu nhà giàu, ăn chơi khét tiếng, bố hắn – Vương Diệu Tường là chủ tịch của tập đoàn Hoằng Đạt nổi tiếng, một nửa số bất động sản trong thành phố là do công ty ông ta xây dựng, giá trị tài sản xếp trong top mười ở Kinh Hải, trước đây gia chủ nhà họ Cố gặp ông ta cũng phải kiêng dè.
Cố Thanh Uyển sao có thể không biết Vương Thiên Hào ỷ vào bố mình có tiền càng không kiêng nể, muốn làm gì thì làm, đã có hàng trăm thậm chí hàng ngàn cô gái bị hắn dùng tiền để mua thân.
Bây giờ cô thực sự không còn lựa chọn nào khác, vì con gái, cô chỉ có thể đi tìm hắn, chỉ cần có thể cứu được con gái mình, cho dù dùng mạng để đổi, cô cũng không do dự chứ đừng nói là bán thân.
Trong phòng VIP cực kỳ xa hoa ở karaoke Kim Tôn.
Hai mươi cô gái xinh đẹp mặc đồ cực mỏng và quyến rũ đang lắc lư vòng eo theo tiết tấu âm nhạc.
Một người đàn ông đang ngậm điếu thuốc trong miệng ngồi ở chính giữa sofa, trên môi nở nụ cười dâm loạn, hai tay khua loạn qua lại giữa đám đông.
“Ôi, cậu Vương, thấy ghét quá hà”.
“A… Cậu Vương, cậu chạm trúng ngực người ta rồi”.
Vài cô gái bị sờ mó trách yêu.
Các cô gái ở đây đều biết một khi được cậu Vương chọn trúng, dĩ nhiên tiền tip sẽ không thấp, bình thường ít nhất là cả mấy ngàn tệ, kiếm được nhiều hơn bình thường gấp mấy lần.
Thế nên ai cũng bày ra nhiều tư thế động lòng người.
“Vậy à? Xin lỗi nhé”, nói rồi, Vương Thiên Hào kéo cô gái vào lòng, lấy một xấp tiền một trăm tệ ra rồi nhét vào trong quần áo của cô gái, thuận tay bóp vài cái: “Đêm nay sẽ được nhiều hơn”.
“Ôi… đáng ghét!”, cô gái ngoài miệng thì nói thế, nhưng cơ thể lại đón ý hùa theo.
Lúc này một vệ sĩ bước đến bên cạnh Vương Thiên Hào, ghé vào tai nói gì đó.
Mắt Vương Thiên Hào lóe sáng, cười nhạo: “Cho cô ta vào”.
“Được, được, phẫu thuật, phẫu thuật!”, Cố Thanh Uyển lau nước mắt, chỉ cần con gái có thể an toàn khoẻ mạnh, cô cũng không để tâm quá nhiều.
Bác sĩ lấy một tờ biên lai trong túi ra, viết vài chữ lên đó: “Đi nộp phí đi”.
“Một, một trăm ngàn tệ?”, nhìn con số trên biên lai, Cố Thanh Uyển trố mắt.
“Sao thế?”, bác sĩ nữ trợn mắt khinh thường: “Một trăm ngàn mà còn bảo nhiều à? Đây chỉ là tiền viện phí tạm tính thôi, sau này còn bổ sung thêm, phẫu thuật tim không phải là tiểu phẫu”.
Vừa nghe sau này còn nộp thêm phí, nước mắt Cố Thanh Uyển lại trào ra.
Trước kia lúc còn là cô chủ nhà giàu, chút tiền này với cô chỉ là tiền mua một chiếc váy thôi.
Mấy năm nay, cô dẫn con gái đi khám ở khắp các bệnh viện lớn nhỏ, số tiền dành dụm ít ỏi của cô đã hết sạch, để đưa con gái đi khám bệnh, cô chỉ đành vay nợ lãi từ ông Hổ.
“Bác… bác sĩ, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền, có thể sắp xếp cho con gái tôi phẫu thuật trước không?”, Cố Thanh Uyển van xin.
“Cô đùa gì thế!”, bác sĩ nữ tỏ vẻ khinh thường: “Cô xem bệnh viện là tổ chức từ thiện đấy à? Không có tiền thì nhanh chóng về nhà đi”.
Ngày nào bệnh viện cũng có bệnh viện không trả nổi tiền viện phí, nộp tiền trước rồi khám bệnh, đây là tôn chỉ phục vụ của họ.
“Bác sĩ, cầu xin cô, tôi nhất định sẽ nghĩ cách có tiền”, Cố Thanh Uyển khổ sở van nài.
“Được rồi được rồi, tôi không có thời gian lải nhải với cô, tôi còn phải khám cho nhiều bệnh nhân nữa. Có tiền thì đến khám, không có tiền thì mau về đi!”, nói rồi cô ta quay người bước đi.
Nhìn bóng lưng của bác sĩ, Cố Thanh Uyển quỳ dưới đất thất thanh khóc rống.
Bác sĩ đi qua đi lại trên hành lang đều tỏ vẻ lạnh nhạt, ngày nào cũng có chuyện này xảy ra trong bệnh viện, họ đã quen rồi.
Lúc này Vương Tuệ Chi chạy đến, nhìn thấy con gái quỳ dưới đất đau khổ khóc lóc, vội bước đến đỡ cô dậy: “Thanh Uyển, sao thế này?”
“Mẹ…”, nhìn thấy mẹ mình, Cố Thanh Uyển vừa khóc vừa nói: “Tâm Ngữ cần phải phẫu thuật gấp, nhưng chi phí phẫu thuật đến một trăm ngàn tệ… Hu hu…”
Trái tim Vương Tuệ Chi căng thẳng, một trăm ngàn có thể nói là con số cực kỳ lớn với họ.
Từ khi cả ba người bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, họ luôn phải sống trong cảnh nghèo khó.
Nhà họ Cố ra thông báo tất cả các công ty, doanh nghiệp không được phép nhận ba người vào làm việc, để họ tự sinh tự diệt, thế nên không ai dám tuyển dụng họ cả.
Vì mưu sinh, Cố Thanh Uyển chỉ có thể tự mình mở một tiệm hoa nhỏ miễn cưỡng sống qua ngày.
Mẹ cô là Vương Tuệ Chi làm công việc rửa bát trong một nhà hàng nhỏ, còn bố cô – Cố Hải tìm được công việc bảo vệ.
Nhà họ Cố cũng lười quản đến mấy công việc ở tầng thấp của xã hội này.
Thu nhập ít ỏi của ba người miễn cưỡng trang trải cuộc sống, cho đến khi Tâm Ngữ bị chẩn đoán ra bệnh tim mới khiến cho cuộc sống vốn dĩ túng thiếu lại càng thêm khó khăn.
Toàn bộ tiền đều bị sử dụng, cũng là có ra mà không có vào.
“Mẹ cũng từng đến nhà họ Cố, lão già đó thật sự rất tuyệt tình”, Vương Tuệ Chi bất lực lắc đầu, hôm đó cho dù bà có van xin thế nào cũng vẫn bị ông ta tàn nhẫn đuổi ra ngoài.
Trầm tư hồi lâu, Cố Thanh Uyển nhìn con gái vẫn còn hôn mê trên giường bệnh, cô lau nước mắt rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“Thanh Uyển, con đi đâu thế?”, Vương Tuệ Chi nhìn bóng lưng lảo đảo của con gái, lo lắng hỏi.
“Con đi tìm Vương Thiên Hào”, ánh mắt Cố Thanh Uyển ngây dại.
“Gì cơ?”, Vương Tuệ Chi ngạc nhiên nói: “Thanh Uyển, Vương Thiên Hào không phải là thứ gì tốt lành, con không thể đi tìm hắn”.
Vương Thiên Hào là con cháu nhà giàu, ăn chơi khét tiếng, bố hắn – Vương Diệu Tường là chủ tịch của tập đoàn Hoằng Đạt nổi tiếng, một nửa số bất động sản trong thành phố là do công ty ông ta xây dựng, giá trị tài sản xếp trong top mười ở Kinh Hải, trước đây gia chủ nhà họ Cố gặp ông ta cũng phải kiêng dè.
Cố Thanh Uyển sao có thể không biết Vương Thiên Hào ỷ vào bố mình có tiền càng không kiêng nể, muốn làm gì thì làm, đã có hàng trăm thậm chí hàng ngàn cô gái bị hắn dùng tiền để mua thân.
Bây giờ cô thực sự không còn lựa chọn nào khác, vì con gái, cô chỉ có thể đi tìm hắn, chỉ cần có thể cứu được con gái mình, cho dù dùng mạng để đổi, cô cũng không do dự chứ đừng nói là bán thân.
Trong phòng VIP cực kỳ xa hoa ở karaoke Kim Tôn.
Hai mươi cô gái xinh đẹp mặc đồ cực mỏng và quyến rũ đang lắc lư vòng eo theo tiết tấu âm nhạc.
Một người đàn ông đang ngậm điếu thuốc trong miệng ngồi ở chính giữa sofa, trên môi nở nụ cười dâm loạn, hai tay khua loạn qua lại giữa đám đông.
“Ôi, cậu Vương, thấy ghét quá hà”.
“A… Cậu Vương, cậu chạm trúng ngực người ta rồi”.
Vài cô gái bị sờ mó trách yêu.
Các cô gái ở đây đều biết một khi được cậu Vương chọn trúng, dĩ nhiên tiền tip sẽ không thấp, bình thường ít nhất là cả mấy ngàn tệ, kiếm được nhiều hơn bình thường gấp mấy lần.
Thế nên ai cũng bày ra nhiều tư thế động lòng người.
“Vậy à? Xin lỗi nhé”, nói rồi, Vương Thiên Hào kéo cô gái vào lòng, lấy một xấp tiền một trăm tệ ra rồi nhét vào trong quần áo của cô gái, thuận tay bóp vài cái: “Đêm nay sẽ được nhiều hơn”.
“Ôi… đáng ghét!”, cô gái ngoài miệng thì nói thế, nhưng cơ thể lại đón ý hùa theo.
Lúc này một vệ sĩ bước đến bên cạnh Vương Thiên Hào, ghé vào tai nói gì đó.
Mắt Vương Thiên Hào lóe sáng, cười nhạo: “Cho cô ta vào”.