Chương 15: Chỉ duy nhất một mình anh
Cánh cửa của căn phòng VIP từ từ mở ra, Cố Thanh Uyên bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh sợ, đứng ở trước cửa do dự mãi không dám đi vào.
Đương nhiên cô đã từng đến mấy quán Karaoke rồi, nhưng chỉ là đi hát hò cùng đám bạn thân thôi, cô chẳng bao giờ ngờ được là còn có những cảnh tượng kiểu như này.
Nhưng khi nghĩ đến con gái vẫn đang nằm ở bệnh viện chờ tiền cứu mạng, cô nghiến chặt răng hạ quyết tâm bước vào.
“Cô Cố đến tìm tôi, có chuyện gì vậy?”, Vương Thiên Hào buông cô gái đang ôm trong lòng kia ra, chỉnh trang lại quần áo, cố làm ra dáng vẻ tươi cười của một chính nhân quân tử.
“Tôi… tôi..”, Cố Thanh Uyên cắn chặt môi, ngại ngùng khó có thể mở lời.
“Có phải cô Cố gặp phải khó khăn gì sao? Chỉ cần là chuyện họ Vương tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp, nào, ngồi xuống nói chuyện”. Vương Thiên Hào vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh.
Cố Thanh Uyên ngồi cách xa chỗ đó một chút, Vương Thiên Hào cũng không để tâm chuyện đó, nói với đàn em bên cạnh: “Mau lấy cho cô Cố một ly nước!”
Đàn em kia cũng ngầm hiểu ý, quay người rời đi.
“Các cô cũng đi ra ngoài đi”. Vương Thiên Hào nói xong lấy ra một xấp tờ tiền đỏ, tiện tay ném lên mặt bàn: “Tự chia nhau đi, rồi ra khỏi đây”.
“Cám ơn cậu Vương!”
Nhóm tiếp viên nữ cầm lấy tiền, rồi đồng thanh kêu lên một cách nũng nịu.
Đám bọn họ thích nhất kiểu cậu ấm giàu có thế này, vung tiền rất hào phóng, số tiền họ kiếm được trong một đêm có thể nhiều gấp năm lần bình thường.
Lúc này tâm tư của Vương Thiên Hào đều hướng về Cố Thanh Uyên, những cô gái bị hắn trêu ghẹo không phải là ít, mặc dù Cố Thanh Uyên đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, nhưng trước kia dù sao cô cũng là một cô chiêu nhà có tiền, kiểu tiểu thư cành vàng lá ngọc này, hắn chưa từng được nếm thử.
“Cô Cố, uống ly nước trước đi”. Vương Thiên Hào lấy ly nước từ tay đàn em rồi đưa cho Cố Thanh Uyên.
Cố Thanh Uyên hỏi thăm khắp nơi thì mới biết được cậu Vương đang ở đây, lúc này cô cũng khát nước vô cùng, cô đơn thuần cũng không suy nghĩ gì nhiều, liền cầm ly nước lên uống vài ngụm.
Nhìn thấy Cố Thanh Uyên uống ly nước, Vương Thiên Hào mừng thầm trong lòng, trong ly nước đó đã được hạ rất nhiều thuốc mê, đương nhiên hắn biết rất rõ về dược tính của thuốc, đủ để hắn chơi đùa cả đêm.
“Nói đi, cô Cố, tôi có thể giúp được gì cho cô”. Vương Thiên Hào thay đổi sắc mặt, lại châm một điếu thuốc lá, ngồi dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo nhau.
Lúc này coi như Cố Thanh Uyên đã ở nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, bây giờ hắn chỉ cần chờ thuốc phát huy tác dụng mà thôi.
“Tôi, tôi muốn mượn anh một trăm ngàn tệ!”. Cố Thanh Uyên nói xong, thì cúi đầu thấp xuống, cô biết đến tìm loại người này mượn tiền là có hàm ý gì..
“Ôi dào, tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm, không phải chỉ là vay tiền thôi sao? Chuyện mà có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải vấn đề lớn với tôi”. Vương Thiên Hào vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, ném lên bàn: “Trong thẻ này có một triệu, cô cứ cầm lấy dùng trước đi”.
“Không, không, cậu Vương, tôi không cần nhiều như vậy, một, một trăm ngàn thôi…”
Cố Thanh Uyên còn chưa nói hết câu đã bị Vương Thiên Hào giơ tay lên ngăn lại.
“Cô Cố, tôi có rất nhiều tiền, tiền boa một đêm mà tôi bỏ ra còn nhiều hơn số tiền này”.
“Một triệu này là chi phí để tôi bao nuôi cô. Trong vòng một tháng, bất cứ khi nào tôi gọi cô đều phải có mặt”.
“Nếu như cô không đồng ý…”. Vương Thiên Hào bĩu môi, hai tay giang khẽ ra vẻ bất lực: “Vậy thì thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm”.
Cố Thanh Uyên đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ trước khi đến, nhưng khi nghe đối phương nói lời này, cảm giác nhục nhã trong phút chốc vẫn khiến toàn thân cô run rẩy lên, giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên khóe mắt.
Con gái cô vẫn đang chờ tiền cứu mạng, nhưng nếu như có cách khác, cô thà chết chứ không đưa ra lựa chọn này.
“Tôi, tôi đồng ý…”
Cô cắn chặt môi, nói ra ba chữ, máu cuộn trào, trái tim Cố Thanh Uyên nguội lạnh như tro tàn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vương Thiên Hào lộ ra nụ cười tự mãn, những cô gái trước kia dùng tiền là có thể dễ dàng có được, nhưng Cố Thanh Uyên lại khác, điều này khiến cho ham muốn chinh phục của hắn được thỏa mãn vô cùng.
Đầu lưỡi hắn liếm vòng quanh môi một lượt, hắn chẳng đợi được nữa mà vội thò tay cởi lớp quần áo trên người Cố Thanh Uyên, nếu đối phương đã đồng ý thì hắn chẳng cần phải đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng, cái kiểu bị động đó rõ ràng tẻ nhạt, không có chút thú vị nào so với việc chủ động nhào vào lòng, tình nguyện dâng hiến.
Một chiếc cúc trên cổ áo vừa được cởi ra, lộ ra một làn da trắng ngần như tuyết bên trong, Vương Thiên Hào nuốt nước bọt.
Ở Kinh Hải, sắc đẹp của Cố Thanh Uyên là tuyệt thế dung nhan, cộng với thân phận là thiên kim tiểu thư của cô, bỏ xa đám hot girl mạng ngàn dặm.
Cố Thanh Uyên vô cùng tuyệt vọng, trong lòng cô bỗng chốc lại trào lên ý nghĩ thấy có lỗi với Dạ Minh.
Mặc dù năm đó, hai người cô và Dạ Minh đã bị người ta chuốc thuốc nên mới phát sinh quan hệ, tuy cô từng rất căm hận Dạ Minh nhưng cơ thể của cô vẫn thuộc về đối phương, hơn nữa, hai người họ còn có một đứa con gái nhỏ, nếu như ai có thể sở hữu thân xác cô thì người đó chỉ có thể là duy nhất một mình Dạ Minh.
Ngay khi nút áo thứ hai chuẩn bị được cởi ra thì có một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bỗng chốc bị bật tung ra.
Vương Thiên Hào còn chưa kịp nhìn ra người bước vào là ai, thì một bình rượu đã nhanh chóng bay về phía hắn.
“Bốp!”
Có một âm thanh giòn tan vang lên, những mảnh thủy tinh dính đầy máu tươi văng ra khắp nơi.
“Á!”
Vương Thiên Hào hét lên một tiếng thảm thiết, hai tay bịt lấy đầu, máu tươi từ khe hở giữa các ngón tay không ngừng chảy ra.
“Dạ… Dạ Minh!”
Cố Thanh Uyên ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, đây là lần thứ hai khi cô gặp nguy hiểm, Dạ Minh xuất hiện như một vị cứu tinh.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Dạ Minh, cô lại có một cảm giác an toàn đến kỳ lạ, khó nói thành lời, giống như dù trời có sập xuống, thì bờ vai rộng của đối phương vẫn có thể nâng đỡ cho cô.
“Mẹ nó! Là mày hả, con chó hoang lạc chủ!”, Vương Thiên Hào nhìn qua khe hở ngón tay của hắn, biết được người tới gây sự là ai.
Năm đó, Dạ Minh bị gia tộc họ Cố truy sát, người bình thường có thể không biết chuyện này, nhưng đám gia tộc giàu có này lại biết quá rõ.
Một thằng rác rưởi lẩn trốn suốt bảy năm, bây giờ lại dám quay lại, hơn nữa còn đánh hắn bị thương, khiến hắn vô cùng tức giận.
“Người đâu!”
Theo sau tiếng gầm giận giữ của Vương Thiên Hào, một nhóm vệ sĩ lập tức từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông cao khoảng hai mét.
Theo sau tiếng gầm giận giữ của Vương Thiên Hào, một nhóm vệ sĩ lập tức từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông cao khoảng hai mét.
Người này tên là Tang Khôn, hắn ta là võ sĩ mà tập đoàn Hoằng Đạt phải tốn mấy chục triệu mỗi năm để mời tới, cao thủ trong cấp bậc võ tôn, vệ sĩ riêng của Vương Thiên Hào.
“Tang Khôn, giết nó đi!”
“À, không…”. Vương Thiên Hào bỗng chốc thay đổi suy nghĩ, nói: “Trước tiên chặt đứt tay chân của nó, đừng để nó chết, con đàn bà này là người phụ nữ của nó, tao muốn nó tận mắt nhìn thấy tao chơi đùa với người phụ nữ của nó như thế nào, ha ha..”.
Đương nhiên cô đã từng đến mấy quán Karaoke rồi, nhưng chỉ là đi hát hò cùng đám bạn thân thôi, cô chẳng bao giờ ngờ được là còn có những cảnh tượng kiểu như này.
Nhưng khi nghĩ đến con gái vẫn đang nằm ở bệnh viện chờ tiền cứu mạng, cô nghiến chặt răng hạ quyết tâm bước vào.
“Cô Cố đến tìm tôi, có chuyện gì vậy?”, Vương Thiên Hào buông cô gái đang ôm trong lòng kia ra, chỉnh trang lại quần áo, cố làm ra dáng vẻ tươi cười của một chính nhân quân tử.
“Tôi… tôi..”, Cố Thanh Uyên cắn chặt môi, ngại ngùng khó có thể mở lời.
“Có phải cô Cố gặp phải khó khăn gì sao? Chỉ cần là chuyện họ Vương tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp, nào, ngồi xuống nói chuyện”. Vương Thiên Hào vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh.
Cố Thanh Uyên ngồi cách xa chỗ đó một chút, Vương Thiên Hào cũng không để tâm chuyện đó, nói với đàn em bên cạnh: “Mau lấy cho cô Cố một ly nước!”
Đàn em kia cũng ngầm hiểu ý, quay người rời đi.
“Các cô cũng đi ra ngoài đi”. Vương Thiên Hào nói xong lấy ra một xấp tờ tiền đỏ, tiện tay ném lên mặt bàn: “Tự chia nhau đi, rồi ra khỏi đây”.
“Cám ơn cậu Vương!”
Nhóm tiếp viên nữ cầm lấy tiền, rồi đồng thanh kêu lên một cách nũng nịu.
Đám bọn họ thích nhất kiểu cậu ấm giàu có thế này, vung tiền rất hào phóng, số tiền họ kiếm được trong một đêm có thể nhiều gấp năm lần bình thường.
Lúc này tâm tư của Vương Thiên Hào đều hướng về Cố Thanh Uyên, những cô gái bị hắn trêu ghẹo không phải là ít, mặc dù Cố Thanh Uyên đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, nhưng trước kia dù sao cô cũng là một cô chiêu nhà có tiền, kiểu tiểu thư cành vàng lá ngọc này, hắn chưa từng được nếm thử.
“Cô Cố, uống ly nước trước đi”. Vương Thiên Hào lấy ly nước từ tay đàn em rồi đưa cho Cố Thanh Uyên.
Cố Thanh Uyên hỏi thăm khắp nơi thì mới biết được cậu Vương đang ở đây, lúc này cô cũng khát nước vô cùng, cô đơn thuần cũng không suy nghĩ gì nhiều, liền cầm ly nước lên uống vài ngụm.
Nhìn thấy Cố Thanh Uyên uống ly nước, Vương Thiên Hào mừng thầm trong lòng, trong ly nước đó đã được hạ rất nhiều thuốc mê, đương nhiên hắn biết rất rõ về dược tính của thuốc, đủ để hắn chơi đùa cả đêm.
“Nói đi, cô Cố, tôi có thể giúp được gì cho cô”. Vương Thiên Hào thay đổi sắc mặt, lại châm một điếu thuốc lá, ngồi dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo nhau.
Lúc này coi như Cố Thanh Uyên đã ở nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, bây giờ hắn chỉ cần chờ thuốc phát huy tác dụng mà thôi.
“Tôi, tôi muốn mượn anh một trăm ngàn tệ!”. Cố Thanh Uyên nói xong, thì cúi đầu thấp xuống, cô biết đến tìm loại người này mượn tiền là có hàm ý gì..
“Ôi dào, tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm, không phải chỉ là vay tiền thôi sao? Chuyện mà có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải vấn đề lớn với tôi”. Vương Thiên Hào vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, ném lên bàn: “Trong thẻ này có một triệu, cô cứ cầm lấy dùng trước đi”.
“Không, không, cậu Vương, tôi không cần nhiều như vậy, một, một trăm ngàn thôi…”
Cố Thanh Uyên còn chưa nói hết câu đã bị Vương Thiên Hào giơ tay lên ngăn lại.
“Cô Cố, tôi có rất nhiều tiền, tiền boa một đêm mà tôi bỏ ra còn nhiều hơn số tiền này”.
“Một triệu này là chi phí để tôi bao nuôi cô. Trong vòng một tháng, bất cứ khi nào tôi gọi cô đều phải có mặt”.
“Nếu như cô không đồng ý…”. Vương Thiên Hào bĩu môi, hai tay giang khẽ ra vẻ bất lực: “Vậy thì thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm”.
Cố Thanh Uyên đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ trước khi đến, nhưng khi nghe đối phương nói lời này, cảm giác nhục nhã trong phút chốc vẫn khiến toàn thân cô run rẩy lên, giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên khóe mắt.
Con gái cô vẫn đang chờ tiền cứu mạng, nhưng nếu như có cách khác, cô thà chết chứ không đưa ra lựa chọn này.
“Tôi, tôi đồng ý…”
Cô cắn chặt môi, nói ra ba chữ, máu cuộn trào, trái tim Cố Thanh Uyên nguội lạnh như tro tàn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vương Thiên Hào lộ ra nụ cười tự mãn, những cô gái trước kia dùng tiền là có thể dễ dàng có được, nhưng Cố Thanh Uyên lại khác, điều này khiến cho ham muốn chinh phục của hắn được thỏa mãn vô cùng.
Đầu lưỡi hắn liếm vòng quanh môi một lượt, hắn chẳng đợi được nữa mà vội thò tay cởi lớp quần áo trên người Cố Thanh Uyên, nếu đối phương đã đồng ý thì hắn chẳng cần phải đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng, cái kiểu bị động đó rõ ràng tẻ nhạt, không có chút thú vị nào so với việc chủ động nhào vào lòng, tình nguyện dâng hiến.
Một chiếc cúc trên cổ áo vừa được cởi ra, lộ ra một làn da trắng ngần như tuyết bên trong, Vương Thiên Hào nuốt nước bọt.
Ở Kinh Hải, sắc đẹp của Cố Thanh Uyên là tuyệt thế dung nhan, cộng với thân phận là thiên kim tiểu thư của cô, bỏ xa đám hot girl mạng ngàn dặm.
Cố Thanh Uyên vô cùng tuyệt vọng, trong lòng cô bỗng chốc lại trào lên ý nghĩ thấy có lỗi với Dạ Minh.
Mặc dù năm đó, hai người cô và Dạ Minh đã bị người ta chuốc thuốc nên mới phát sinh quan hệ, tuy cô từng rất căm hận Dạ Minh nhưng cơ thể của cô vẫn thuộc về đối phương, hơn nữa, hai người họ còn có một đứa con gái nhỏ, nếu như ai có thể sở hữu thân xác cô thì người đó chỉ có thể là duy nhất một mình Dạ Minh.
Ngay khi nút áo thứ hai chuẩn bị được cởi ra thì có một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bỗng chốc bị bật tung ra.
Vương Thiên Hào còn chưa kịp nhìn ra người bước vào là ai, thì một bình rượu đã nhanh chóng bay về phía hắn.
“Bốp!”
Có một âm thanh giòn tan vang lên, những mảnh thủy tinh dính đầy máu tươi văng ra khắp nơi.
“Á!”
Vương Thiên Hào hét lên một tiếng thảm thiết, hai tay bịt lấy đầu, máu tươi từ khe hở giữa các ngón tay không ngừng chảy ra.
“Dạ… Dạ Minh!”
Cố Thanh Uyên ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, đây là lần thứ hai khi cô gặp nguy hiểm, Dạ Minh xuất hiện như một vị cứu tinh.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Dạ Minh, cô lại có một cảm giác an toàn đến kỳ lạ, khó nói thành lời, giống như dù trời có sập xuống, thì bờ vai rộng của đối phương vẫn có thể nâng đỡ cho cô.
“Mẹ nó! Là mày hả, con chó hoang lạc chủ!”, Vương Thiên Hào nhìn qua khe hở ngón tay của hắn, biết được người tới gây sự là ai.
Năm đó, Dạ Minh bị gia tộc họ Cố truy sát, người bình thường có thể không biết chuyện này, nhưng đám gia tộc giàu có này lại biết quá rõ.
Một thằng rác rưởi lẩn trốn suốt bảy năm, bây giờ lại dám quay lại, hơn nữa còn đánh hắn bị thương, khiến hắn vô cùng tức giận.
“Người đâu!”
Theo sau tiếng gầm giận giữ của Vương Thiên Hào, một nhóm vệ sĩ lập tức từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông cao khoảng hai mét.
Theo sau tiếng gầm giận giữ của Vương Thiên Hào, một nhóm vệ sĩ lập tức từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông cao khoảng hai mét.
Người này tên là Tang Khôn, hắn ta là võ sĩ mà tập đoàn Hoằng Đạt phải tốn mấy chục triệu mỗi năm để mời tới, cao thủ trong cấp bậc võ tôn, vệ sĩ riêng của Vương Thiên Hào.
“Tang Khôn, giết nó đi!”
“À, không…”. Vương Thiên Hào bỗng chốc thay đổi suy nghĩ, nói: “Trước tiên chặt đứt tay chân của nó, đừng để nó chết, con đàn bà này là người phụ nữ của nó, tao muốn nó tận mắt nhìn thấy tao chơi đùa với người phụ nữ của nó như thế nào, ha ha..”.