Chương 6: Cậu ta chính là thần thoại
“Dạ Minh!”, Tô Giản Hề nhẹ nhàng gắt: “Anh có biết mình đang làm gì không vậy? Hồi đó ông nội vì cứu anh mà bao năm qua nhà họ Tô mới bị nhà họ Cố chèn ép ở mọi mặt như vậy”.
“Anh đang ở yên nơi biên giới, tại sao lại trở về? Đã thế còn chủ động liên lạc với nhà họ Cố?”
“Anh làm thế là đang đi chịu chết đó biết không vậy? Chẳng những mình anh, mà còn liên lụy đến nhà họ Tô chúng tôi nữa”.
Tô Giản Hề nói hết ra mọi oán giận trong lòng, cho rằng Dạ Minh làm vậy quả thật là ngu ngốc.
Tôi và ông nội đội trời nắng nóng chờ anh cả nửa ngày, anh cứ thế đền đáp chúng tôi?
“Đúng vậy, không có bản lĩnh còn giả vờ cái gì”.
“Mặc kệ anh ta đi, lát nữa người nhà họ Cố đến, tên đó sẽ biết chữ chết viết như thế nào thôi”.
“Haiz, không biết lát nữa người nhà họ Cố đến có xử chúng ta luôn không”.
“Đều tại tên Dạ Minh kia!”
…
Mọi người sôi nổi chỉ trích, bên ngoài bỗng vang lên từng tiếng động cơ ô tô.
Nhìn theo tiếng thì thấy khoảng mười chiếc Land Rover dừng lại trước cửa biệt thự.
“Cạch”.
“Cạch”.
Cửa xe mở ra, mười mấy gã vệ sĩ áo đen đồng loạt bước xuống rồi đứng bên cạnh.
Một gã mở một cách cửa trong số những chiếc xe kia ra, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, tóc vuốt keo đeo kính chậm rãi bước xuống, lấy một điếu xì gà ra ngậm trong miệng, thoáng chốc đã có một gã vệ sĩ đứng cạnh giơ tay châm lửa.
Thanh niên tên là Cố Trạch Hạo, là cháu đích tôn của gia chủ Cố Trường Phong, rất có quyền trong nhà họ Cố, có xu thế lên làm người nắm quyền.
Sắc mặt Tô Vạn Sơn sa sầm, ông ta không ngờ người nhà họ Cố đến nhanh như vậy, còn là Cố Trạch Hạo đến.
“Hít… hà…”
“Ô… ông Tô!”, Cố Trạch Hạo phun ra một ngụm khói, nhấc chân đủng đỉnh đi về phía Tô Vạn Sơn.
Sau khi đi đến bên cạnh Tô Vạn Sơn bèn hỏi: “Ông vẫn khỏe à?”
“Hỗn xược!”, Tô Vạn Sơn quát: “Bố cậu ở đây cũng không dám ăn nói với tôi như vậy, tên nhóc như cậu vậy mà lại chẳng có chút phép lịch sự nào”.
“Vâng vâng vâng, ông Tô dạy đúng”, Cố Trạch Hạo câng câng mặt nói: “Nhưng giờ khác xưa rồi”.
“Gọi ông một tiếng ông Tô đã là nể mặt ông lắm rồi, mấy năm nay nhà họ Tô ông thế nào, trong lòng ông không biết chắc?”
“Nếu không phải ông nội của tôi suy xét đến tình cảm bao năm nay thì trong cái thành phố Kinh Hải này còn có thể có nhà họ Tô?”, Cố Trạch Hạo nói xong bèn nhả một ngụm khói thuốc lá lên mặt Tô Vạn Sơn.
Nhưng giây kế tiếp, bỗng dưng có một bàn tay đập xì gà lọt thỏm vào trong miệng anh ta, sức mạnh khủng khiếp khiến nó chui tọt vào họng rồi lọt xuống bụng.
“Á!”
Cố Trạch Hạo hét thảm một tiếng, sau đó lại có một quyền đấm thẳng vào cằm khiến anh ta chợt ngậm miệng lại.
Hàm răng bị đánh nát, máu me bắn tung tóe.
“Ưm…Ưm!”
Cố Trạch Hạo một tay che miệng, một tay ôm bụng, đau đến nỗi nhảy tưng tưng.
“Cậu chủ!”
Vệ sĩ của nhà họ Cố hoảng sợ, xông đến bao vây lấy Cố Trạch Hạo. Họ thật sự không kịp phản ứng với sự việc xảy ra trong thoáng chốc ban nãy, càng không đoán được tại đất Kinh Hải này lại có người can đảm dám đụng vào người nhà họ Cố như thế.
“Cút hết đi!”, Cố Trạch Hạo ú ớ nói, bỗng dưng đẩy vệ sĩ trước mặt ra, tức giận nhìn chằm chằm Dạ Minh, ban nãy là người này ra tay.
“Dạ Minh! Quả nhiên là mày! Con mẹ nó, mày thế mà còn dám trở về!”, ánh mắt Cố Trạch Hạo tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Hồi đó, cô chủ nhà họ Cố bị người ta hiếp, tuy họ đã cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Chuyện đó vẫn trở thành đề tài câu chuyện của vô số con hẻm ở Kinh Hải, khiến cả nhà họ Cố xấu hổ bảy năm.
“Giết chết nó cho tao!”, Cố Trạch Hạo dữ tợn quát.
Mười mấy gã vệ sĩ theo lệnh xông lên.
“Ai dám!”, Tô Vạn Sơn gầm lên, vệ sĩ nhà họ Tô ngăn cản trước mặt họ.
Đôi bên giằng co, Cố Trạch Hạo bụm miệng nói: “Ông già kia, có phải tôi nể mặt ông quá rồi đúng không! Một khi đã vậy, hôm nay tôi sẽ diệt luôn nhà họ Tô các người! Lên cho tôi!”
Vệ sĩ nhà họ Cố rút gậy ra xông lên.
“Tiêu rồi…”, mọi người trong nhà họ Tô mặt mày trắng bệch, chuyện họ lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Giờ nhà họ Tô hoàn toàn không có khả năng chống lại nhà họ Cố.
“Cút!’
Dạ Minh trầm khàn quát một tiếng, cùng với đó là một khí thế vô hình thoáng chốc bùng nổ.
Cây cối xung quanh đều gãy rạp, mười mấy vệ sĩ nhà họ Cố bay ngược ra sau, thoáng chốc bóng người bay đầy trời.
Mọi người nhà họ Tô nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ dựa vào một chữ đã đẩy lui mười mấy người, kia phải là sức mạnh cỡ nào chứ? Đó là điều mà con người có thể làm được ư?
“Võ… võ giả!”
Cố Trạch Hạo kinh ngạc đến ngây người, cơ thể không kiềm được run lẩy bẩy.
Người bình thường không biết võ giả, nhưng anh ta lại biết rất rõ. Bởi vì ông nội là một võ giả, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nhà họ Cố có thể trở thành gia tộc đứng đầu Kinh Hải.
Võ giả có thể bổ nát bia đá một cách dễ dàng, người bình thường hoàn toàn chẳng thể địch nổi.
“Mày, mày muốn làm gì, đừng, đừng!”, Cố Trạch Hạo thấy Dạ Minh bước từng bước đến gần thì sợ tới mức xụi lơ tại chỗ.
Có lẽ, đêm đó bố mẹ cũng tuyệt vọng như vậy.
Trong lòng Dạ Minh đau đớn không thôi.
Anh rút chiến đao trên eo ra, ngửa đầu nhìn lên trời rồi chợt đau buồn khôn nguôi.
“Đừng, đừng mà…”, Cố Trạch Hạo thấy Dạ Minh cầm chiến đao thì sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, mắt thấy đao bổ xuống vội vàng hô lên: “Đừng, tao biết con mày đang ở đâu!’
Chiến đao khựng lại, đi lính bảy năm, anh chưa từng lên giường với phụ nữ thì lấy đâu ra con?
Cố Trạch Hạo thấy đối phương không tin bèn vội nói: “Cái đêm vào bảy năm trước, sau khi mày đã cùng với con đĩ, à không, cùng với Cố Thanh Uyên lên giường, cô ta đã có thai rồi bị đuổi khỏi nhà họ Cố và sinh được một cô con gái”.
Dạ Minh lập tức như bị sét đánh, sững sờ ở tại chỗ.
Đêm đó, anh quả thật đã lên giường với Cố Thanh Uyên.
Ngoài lần đó ra, trong bảy năm này, anh chưa từng đụng vào bất cứ một cô gái nào.
“Giờ hai người họ đang ở đâu?”, là thật hay giả thì anh cũng phải giáp mặt hỏi cho rõ ràng.
“Ở, ở trong một cửa hàng bán hoa tại đường Minh Hải”, Cố Trạch Hạo thấy có hy vọng sống sót thì vội đáp.
Anh ta vừa nói xong, Dạ Minh đã biến mất không thấy.
Cố Trạch Hạo há miệng thở hổn hển, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
“A! Chân của tôi!’
Cố Trạch Hạo hét thảm, bấy giờ mới phát hiện không biết từ bao giờ mà hai chân đã bị gãy, lòi cả xương cốt ra ngoài, cơ thể không chống đỡ được nghiêng người ngã xuống đất.
Cảnh tượng máu me ấy khiến cô chủ nhà họ Tô sợ tới mức giơ tay bụm mặt thét chói tai.
ng nội ơi, rốt cuộc thì tên kia là ai vậy! Không ngờ lại có can đảm đụng vào người nhà họ Cố”, Tô Giản Hề che mắt, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Tô Vạn Sơn im lặng nhìn phương hướng Dạ Minh biến mất một lúc lâu.
“Lúc cậu ta trở về thì cũng là lúc nhà họ Cố sụp đổ”.
“Đừng nói một nhà họ Cố cỏn con, dù là cả Kinh Hải thì bất cứ ai bên cạnh cậu ta cũng có thể san bằng một cách dễ dàng”.
“Cậu ta chính là một thần thoại”.
Tô Giản Hề kinh ngạc, anh ta thật sự lợi hại như lời ông nội ư?
“Anh đang ở yên nơi biên giới, tại sao lại trở về? Đã thế còn chủ động liên lạc với nhà họ Cố?”
“Anh làm thế là đang đi chịu chết đó biết không vậy? Chẳng những mình anh, mà còn liên lụy đến nhà họ Tô chúng tôi nữa”.
Tô Giản Hề nói hết ra mọi oán giận trong lòng, cho rằng Dạ Minh làm vậy quả thật là ngu ngốc.
Tôi và ông nội đội trời nắng nóng chờ anh cả nửa ngày, anh cứ thế đền đáp chúng tôi?
“Đúng vậy, không có bản lĩnh còn giả vờ cái gì”.
“Mặc kệ anh ta đi, lát nữa người nhà họ Cố đến, tên đó sẽ biết chữ chết viết như thế nào thôi”.
“Haiz, không biết lát nữa người nhà họ Cố đến có xử chúng ta luôn không”.
“Đều tại tên Dạ Minh kia!”
…
Mọi người sôi nổi chỉ trích, bên ngoài bỗng vang lên từng tiếng động cơ ô tô.
Nhìn theo tiếng thì thấy khoảng mười chiếc Land Rover dừng lại trước cửa biệt thự.
“Cạch”.
“Cạch”.
Cửa xe mở ra, mười mấy gã vệ sĩ áo đen đồng loạt bước xuống rồi đứng bên cạnh.
Một gã mở một cách cửa trong số những chiếc xe kia ra, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, tóc vuốt keo đeo kính chậm rãi bước xuống, lấy một điếu xì gà ra ngậm trong miệng, thoáng chốc đã có một gã vệ sĩ đứng cạnh giơ tay châm lửa.
Thanh niên tên là Cố Trạch Hạo, là cháu đích tôn của gia chủ Cố Trường Phong, rất có quyền trong nhà họ Cố, có xu thế lên làm người nắm quyền.
Sắc mặt Tô Vạn Sơn sa sầm, ông ta không ngờ người nhà họ Cố đến nhanh như vậy, còn là Cố Trạch Hạo đến.
“Hít… hà…”
“Ô… ông Tô!”, Cố Trạch Hạo phun ra một ngụm khói, nhấc chân đủng đỉnh đi về phía Tô Vạn Sơn.
Sau khi đi đến bên cạnh Tô Vạn Sơn bèn hỏi: “Ông vẫn khỏe à?”
“Hỗn xược!”, Tô Vạn Sơn quát: “Bố cậu ở đây cũng không dám ăn nói với tôi như vậy, tên nhóc như cậu vậy mà lại chẳng có chút phép lịch sự nào”.
“Vâng vâng vâng, ông Tô dạy đúng”, Cố Trạch Hạo câng câng mặt nói: “Nhưng giờ khác xưa rồi”.
“Gọi ông một tiếng ông Tô đã là nể mặt ông lắm rồi, mấy năm nay nhà họ Tô ông thế nào, trong lòng ông không biết chắc?”
“Nếu không phải ông nội của tôi suy xét đến tình cảm bao năm nay thì trong cái thành phố Kinh Hải này còn có thể có nhà họ Tô?”, Cố Trạch Hạo nói xong bèn nhả một ngụm khói thuốc lá lên mặt Tô Vạn Sơn.
Nhưng giây kế tiếp, bỗng dưng có một bàn tay đập xì gà lọt thỏm vào trong miệng anh ta, sức mạnh khủng khiếp khiến nó chui tọt vào họng rồi lọt xuống bụng.
“Á!”
Cố Trạch Hạo hét thảm một tiếng, sau đó lại có một quyền đấm thẳng vào cằm khiến anh ta chợt ngậm miệng lại.
Hàm răng bị đánh nát, máu me bắn tung tóe.
“Ưm…Ưm!”
Cố Trạch Hạo một tay che miệng, một tay ôm bụng, đau đến nỗi nhảy tưng tưng.
“Cậu chủ!”
Vệ sĩ của nhà họ Cố hoảng sợ, xông đến bao vây lấy Cố Trạch Hạo. Họ thật sự không kịp phản ứng với sự việc xảy ra trong thoáng chốc ban nãy, càng không đoán được tại đất Kinh Hải này lại có người can đảm dám đụng vào người nhà họ Cố như thế.
“Cút hết đi!”, Cố Trạch Hạo ú ớ nói, bỗng dưng đẩy vệ sĩ trước mặt ra, tức giận nhìn chằm chằm Dạ Minh, ban nãy là người này ra tay.
“Dạ Minh! Quả nhiên là mày! Con mẹ nó, mày thế mà còn dám trở về!”, ánh mắt Cố Trạch Hạo tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Hồi đó, cô chủ nhà họ Cố bị người ta hiếp, tuy họ đã cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Chuyện đó vẫn trở thành đề tài câu chuyện của vô số con hẻm ở Kinh Hải, khiến cả nhà họ Cố xấu hổ bảy năm.
“Giết chết nó cho tao!”, Cố Trạch Hạo dữ tợn quát.
Mười mấy gã vệ sĩ theo lệnh xông lên.
“Ai dám!”, Tô Vạn Sơn gầm lên, vệ sĩ nhà họ Tô ngăn cản trước mặt họ.
Đôi bên giằng co, Cố Trạch Hạo bụm miệng nói: “Ông già kia, có phải tôi nể mặt ông quá rồi đúng không! Một khi đã vậy, hôm nay tôi sẽ diệt luôn nhà họ Tô các người! Lên cho tôi!”
Vệ sĩ nhà họ Cố rút gậy ra xông lên.
“Tiêu rồi…”, mọi người trong nhà họ Tô mặt mày trắng bệch, chuyện họ lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Giờ nhà họ Tô hoàn toàn không có khả năng chống lại nhà họ Cố.
“Cút!’
Dạ Minh trầm khàn quát một tiếng, cùng với đó là một khí thế vô hình thoáng chốc bùng nổ.
Cây cối xung quanh đều gãy rạp, mười mấy vệ sĩ nhà họ Cố bay ngược ra sau, thoáng chốc bóng người bay đầy trời.
Mọi người nhà họ Tô nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ dựa vào một chữ đã đẩy lui mười mấy người, kia phải là sức mạnh cỡ nào chứ? Đó là điều mà con người có thể làm được ư?
“Võ… võ giả!”
Cố Trạch Hạo kinh ngạc đến ngây người, cơ thể không kiềm được run lẩy bẩy.
Người bình thường không biết võ giả, nhưng anh ta lại biết rất rõ. Bởi vì ông nội là một võ giả, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nhà họ Cố có thể trở thành gia tộc đứng đầu Kinh Hải.
Võ giả có thể bổ nát bia đá một cách dễ dàng, người bình thường hoàn toàn chẳng thể địch nổi.
“Mày, mày muốn làm gì, đừng, đừng!”, Cố Trạch Hạo thấy Dạ Minh bước từng bước đến gần thì sợ tới mức xụi lơ tại chỗ.
Có lẽ, đêm đó bố mẹ cũng tuyệt vọng như vậy.
Trong lòng Dạ Minh đau đớn không thôi.
Anh rút chiến đao trên eo ra, ngửa đầu nhìn lên trời rồi chợt đau buồn khôn nguôi.
“Đừng, đừng mà…”, Cố Trạch Hạo thấy Dạ Minh cầm chiến đao thì sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, mắt thấy đao bổ xuống vội vàng hô lên: “Đừng, tao biết con mày đang ở đâu!’
Chiến đao khựng lại, đi lính bảy năm, anh chưa từng lên giường với phụ nữ thì lấy đâu ra con?
Cố Trạch Hạo thấy đối phương không tin bèn vội nói: “Cái đêm vào bảy năm trước, sau khi mày đã cùng với con đĩ, à không, cùng với Cố Thanh Uyên lên giường, cô ta đã có thai rồi bị đuổi khỏi nhà họ Cố và sinh được một cô con gái”.
Dạ Minh lập tức như bị sét đánh, sững sờ ở tại chỗ.
Đêm đó, anh quả thật đã lên giường với Cố Thanh Uyên.
Ngoài lần đó ra, trong bảy năm này, anh chưa từng đụng vào bất cứ một cô gái nào.
“Giờ hai người họ đang ở đâu?”, là thật hay giả thì anh cũng phải giáp mặt hỏi cho rõ ràng.
“Ở, ở trong một cửa hàng bán hoa tại đường Minh Hải”, Cố Trạch Hạo thấy có hy vọng sống sót thì vội đáp.
Anh ta vừa nói xong, Dạ Minh đã biến mất không thấy.
Cố Trạch Hạo há miệng thở hổn hển, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
“A! Chân của tôi!’
Cố Trạch Hạo hét thảm, bấy giờ mới phát hiện không biết từ bao giờ mà hai chân đã bị gãy, lòi cả xương cốt ra ngoài, cơ thể không chống đỡ được nghiêng người ngã xuống đất.
Cảnh tượng máu me ấy khiến cô chủ nhà họ Tô sợ tới mức giơ tay bụm mặt thét chói tai.
ng nội ơi, rốt cuộc thì tên kia là ai vậy! Không ngờ lại có can đảm đụng vào người nhà họ Cố”, Tô Giản Hề che mắt, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Tô Vạn Sơn im lặng nhìn phương hướng Dạ Minh biến mất một lúc lâu.
“Lúc cậu ta trở về thì cũng là lúc nhà họ Cố sụp đổ”.
“Đừng nói một nhà họ Cố cỏn con, dù là cả Kinh Hải thì bất cứ ai bên cạnh cậu ta cũng có thể san bằng một cách dễ dàng”.
“Cậu ta chính là một thần thoại”.
Tô Giản Hề kinh ngạc, anh ta thật sự lợi hại như lời ông nội ư?