Chương 7: Xin hãy cứu con gái tôi
Tiệm hoa Tâm Ngữ nằm trên đường Minh Hải, Kinh Hải.
Tiệm hoa rất nhỏ, một cô gái đang bận rộn trong cửa hàng.
Cô gái trong tiệm có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt như trăng dưới nước, mờ ảo, trong sáng và sâu thẳm, cử chỉ duyên dáng, từng động tác uyển chuyển tao nhã, thoăn thoắt như đóa phong lan.
“Tránh ra!”
Một thanh âm thô lỗ và bá đạo đột ngột vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh.
Có khoảng bảy, tám người đàn ông cao to, khuôn mặt dữ tợn xông vào tiệm hoa, không nói hai lời liền đập phá đồ đạc.
“Choang!”
“Loảng xoảng!”
“…”
Bình lọ bị đập vỡ, hoa tươi vương vãi đầy đất, bị những bàn chân giẫm đạp thành bùn, trông vô cùng thê thảm.
“Đừng đập nữa, hoa của tôi, hoa của tôi…”
Cố Thanh Uyên sốt ruột, tất cả chi phí sinh hoạt đều trông chờ vào mỗi tiệm hoa này, nhưng bây giờ toàn bộ đều đã bị đập vỡ.
“Làm cái gì vậy?”
Một giọng nói gắt gỏng vang lên, một người đàn ông đầu trọc, tay đeo chuỗi hạt, cổ đeo sáp ong tiến vào.
“Mẹ nó chứ!”
Nhìn thấy trên mặt đất như một bãi chiến trường, lão đầu trọc lớn tiếng chửi rủa, giơ chân đá mấy tên to cao.
“Ui da, ông Hổ, đừng đánh nữa!”
“Đau quá! Chúng tôi biết sai rồi…”
“Đừng đánh nữa!”
“…”
Mấy tên đàn ông lực lưỡng liên tục kêu gào, thi nhau né tránh.
“Đúng là một lũ không có não, ông đây kêu bọn mày đến giúp một tay, con mẹ nó, bọn mày lại đến đây đập phá cửa hàng, chán sống rồi à!”
Ông Hổ trừng đàn em bằng con mắt hình tam giác của mình rồi mắng mỏ, khi lão quay sang nhìn Cố Thanh Uyên, vẻ mặt lập tức biến hóa, cười nheo mắt nói:
“Ây da, cô Cố, đám đàn em này thật không hiểu chuyện, chậc chậc!”
Cố Thanh Uyên mím môi, trong mắt tràn đầy căm phẫn, nhưng cũng đành bất lực.
Kẻ ngốc cũng biết đây hoàn toàn là cố ý!
“Ông Hổ, tôi sẽ cố gắng trả nợ cho ông, chỉ cầu mong ông cho tôi một con đường sống”.
Thanh âm đầy khẩn cầu và có vẻ đặc biệt khiêm tốn.
“Cô Cố, sao tôi lại có thể không cho cô đường sống được chứ?”
“Chỉ cần cô nghe lời tôi, món nợ này coi như xong. Tiền cô nợ tôi một đồng cũng không cần trả, ngược lại tôi còn cho cô tiền chữa bệnh cho con gái, vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao!”
“Tiền tôi nhất định sẽ trả!”
Cố Thanh Uyên nghiến răng nói, đứng giữa đống lộn xộn trông vô cùng nhếch nhác.
“Phải, tôi biết cô sẽ trả, nhưng bệnh tình của con gái cô không thể kéo dài thêm nữa”.
Ông Hổ cầm chuỗi hạt, cười toe toét, để lộ hàm răng ố vàng vì hút nhiều thuốc.
“Ép cô trả tiền thì tôi chẳng khác nào tên khốn, không bắt cô trả tiền thì đó lại là cho đi mồ hôi công sức của tôi”.
“Nếu như cô có cách thì đã không phải vay nặng lãi ở chỗ tôi phải không?”
“Tôi thật lòng muốn giúp đỡ cô! Nếu cô đồng ý, bệnh của con gái cô sẽ có hi vọng được chữa khỏi”.
Ông Hổ cười giả tạo, lời nói đầy uy hiếp, đưa tay chạm vào mặt Cố Thanh Uyên.
Cố Thanh Uyên nhanh chóng lùi ra sau, dựa vào tường, trong mắt hiện lên sợ hãi.
“Chà… thật thơm!”, ông Hổ tỏ vẻ si mê.
Cố Thanh Uyên ghê tởm ra mặt, hai tay vô thức nắm chặt cổ áo.
“Đương nhiên cô có thể không nghe theo, nhưng mà…”. Ông Hổ nheo cặp mắt hình tam giác nói: “Hiện giờ con gái cô đang nằm trong tay tôi, con bé đó còn mang trong mình loại máu Rh- quý hiếm… chậc chậc”.
“Có lẽ sẽ bán được rất nhiều tiền, đợi tôi rút cạn máu của nó, rồi đem bán nội tạng, nợ nần giữa chúng ta sẽ được giải quyết”.
Cố Thanh Uyên nghe xong, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu, cô không ngờ đối phương lại tàn ác tới như vậy, ngay cả con gái cô chúng cũng không bỏ qua.
“Ông Hổ, tôi cầu xin ông, bỏ qua cho con tôi, ông nói gì tôi cũng nghe!”. Cố Thanh Uyên điên cuồng cầu xin ông Hổ, con gái là tất cả đối với cô, nếu con bé có mệnh hệ gì, cô cũng không sống nổi.
“Ôi cha, sao lại khóc rồi!”, ông Hổ làm bộ đau lòng: “Sớm nghe lời có phải tốt hơn không, hiện tại cô đang làm khó tôi rồi, cô cũng thấy đấy, những anh em này của tôi lại không quá để bụng chuyện đó”.
“Nhưng không sao, đứa này chết rồi, chúng ta có thể sinh đứa khác, cô muốn sinh mấy đứa cũng được”.
Nói xong, ông Hổ liếm môi, duỗi móng vuốt về phía Cố Thanh Uyên.
“Ông Hổ, cầu xin ông, bỏ qua cho con gái tôi, xin ông hãy cứu con bé…”
Cố Thanh Uyên tuyệt vọng, chỉ cần cứu được con gái, cô có thể đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương.
Nhưng cho dù bản thân đã đáp ứng, đối phương có trả lại con cho cô không?
“Bụp!”
Đúng lúc này, tiếng gót chân đập vào cơ thể vang lên, một lão đàn ông nặng hai trăm cân bay lên sau đó va mạnh vào tường.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu, người đàn ông nặng nề ngã xuống đất rồi bất tỉnh.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!’
“..”.
Trong nháy mắt, bảy, tám tên to cao đều hộc máu nằm rạp ra đất, không rõ sống hay chết.
“Con mẹ nó mày là ai? Muốn chết à?”, ông Hổ giận dữ: “Biết tao là ai không?”
Lời còn chưa nói xong, một chân Dạ Minh đá vào đùi ông Hổ.
“Bùm!”
Chỉ thấy thân mình ông Hổ bay ngược lên, cả người đập mạnh vào bức tường ngay cửa ra vào với một lực vô cùng mạnh.
Sau đó rơi xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất.
“Bang!”
Quỳ cố định trên mặt đất, đúng lúc đối diện với Cố Thanh Uyên.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi phun ra, ông Hổ hoảng sợ, cố gắng muốn đứng dậy, lại phát hiện xương đùi đã gãy.
“Aaaaaa!”
Những tiếng la thét thảm thiết phát ra từ miệng lão.
“Mày đợi đấy, xem tao có giết chết mày không…”. Ông Hổ miệng đầy máu lôi điện thoại ra: “Tất cả qua đây cho tao, mau lên, ông đây sắp chết tới nơi rồi!”
Cúp máy, lão hung hăng lau máu trên mặt, nhe răng trông vô cùng hung ác.
“Hahaha, mày cứ chờ đấy, mày xong đời rồi…”
Dạ Minh tâng chậu hoa ngay chân lên, đá thẳng vào mồm ông Hổ.
“Bang!”
Chậu hoa vỡ tan, hàm răng vàng khè của ông Hổ cũng đi hết, lão lập tức ngất đi.
Tiếng ồn im bặt, Dạ Minh quay mặt về phía Cố Thanh Uyên, bốn mắt nhìn nhau.
Một giây, hai giây…
“Dạ, Dạ Minh?”. Nhìn thân hình cường tráng trước mặt, Cố Thanh Uyên chỉ cảm thấy choáng váng, Dạ Minh vội vàng tiến tới ôm lấy cô.
“Xin anh, cứu, cứu Tâm Ngữ!”, Cố Thanh Uyên nắm chặt quần áo của Dạ Minh.
“Tâm Ngữ là ai?”, Dạ Minh liền hỏi.
“Con gái, con gái của anh! Nó, nó ở trong tay ông Hổ, đang, đang gặp nguy hiểm!”, Cố Thanh Uyên lúc này không còn sức mà đi tính toán ân oán, cố hết sức để nói xong, không chịu nổi nữa đã ngất đi.
Ầm!
Dạ Minh như bị sét đánh, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nghe từ miệng Cố Thanh Uyên nói rằng mình đã có một đứa con gái, anh vẫn không tránh khỏi run rẩy.
Dạ Minh này, có con gái rồi…
Nhìn ông Hổ bất tỉnh trên mặt đất, rõ ràng không thể hỏi được gì, mắt Dạ Minh đỏ như máu.
“Diệt toàn tộc lão! Mau điều tra cho tôi! Một phút sau tôi muốn biết con gái tôi hiện đang ở đâu!”
“Rõ!”
Lữ Trung Nguyên vội lấy điện thoại vệ tinh ra, gửi đi một dãy số.
Cùng lúc dãy số được gửi đi, tại một tòa nhà cao tầng ở Kinh Hải, hàng trăm người ngồi trước máy tính đang điên cuồng gõ bàn phím để lấy dữ liệu từ camera giám sát trong toàn thành phố.
Ngụy Sâm lo lắng đi tới đi lui, ông ta là uỷ viên Sở Thanh tra của Kinh Hải, vừa rồi nhận được cuộc gọi từ An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung, có thể thấy được tính cấp bách của sự việc lần này.
“Cô bé này là ai?”
“Không biết, tôi chưa từng nghe nói đến”.
“Mau điều tra nhanh lên, xem ra gia thế không hề nhỏ”.
Một số người bàn tán xì xào, bọn họ chưa bao giờ thấy trưởng phòng của mình lo lắng đến thế.
“Mau điều tra cho tôi! Trong vòng một phút mà không tìm ra thì hãy biến khỏi đây!”, Ngụy Sâm hét lên, nếu An Quốc Sứ trách tội, thì dù có mười trưởng phòng như ông cũng không gánh vác nổi.
Tiệm hoa rất nhỏ, một cô gái đang bận rộn trong cửa hàng.
Cô gái trong tiệm có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt như trăng dưới nước, mờ ảo, trong sáng và sâu thẳm, cử chỉ duyên dáng, từng động tác uyển chuyển tao nhã, thoăn thoắt như đóa phong lan.
“Tránh ra!”
Một thanh âm thô lỗ và bá đạo đột ngột vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh.
Có khoảng bảy, tám người đàn ông cao to, khuôn mặt dữ tợn xông vào tiệm hoa, không nói hai lời liền đập phá đồ đạc.
“Choang!”
“Loảng xoảng!”
“…”
Bình lọ bị đập vỡ, hoa tươi vương vãi đầy đất, bị những bàn chân giẫm đạp thành bùn, trông vô cùng thê thảm.
“Đừng đập nữa, hoa của tôi, hoa của tôi…”
Cố Thanh Uyên sốt ruột, tất cả chi phí sinh hoạt đều trông chờ vào mỗi tiệm hoa này, nhưng bây giờ toàn bộ đều đã bị đập vỡ.
“Làm cái gì vậy?”
Một giọng nói gắt gỏng vang lên, một người đàn ông đầu trọc, tay đeo chuỗi hạt, cổ đeo sáp ong tiến vào.
“Mẹ nó chứ!”
Nhìn thấy trên mặt đất như một bãi chiến trường, lão đầu trọc lớn tiếng chửi rủa, giơ chân đá mấy tên to cao.
“Ui da, ông Hổ, đừng đánh nữa!”
“Đau quá! Chúng tôi biết sai rồi…”
“Đừng đánh nữa!”
“…”
Mấy tên đàn ông lực lưỡng liên tục kêu gào, thi nhau né tránh.
“Đúng là một lũ không có não, ông đây kêu bọn mày đến giúp một tay, con mẹ nó, bọn mày lại đến đây đập phá cửa hàng, chán sống rồi à!”
Ông Hổ trừng đàn em bằng con mắt hình tam giác của mình rồi mắng mỏ, khi lão quay sang nhìn Cố Thanh Uyên, vẻ mặt lập tức biến hóa, cười nheo mắt nói:
“Ây da, cô Cố, đám đàn em này thật không hiểu chuyện, chậc chậc!”
Cố Thanh Uyên mím môi, trong mắt tràn đầy căm phẫn, nhưng cũng đành bất lực.
Kẻ ngốc cũng biết đây hoàn toàn là cố ý!
“Ông Hổ, tôi sẽ cố gắng trả nợ cho ông, chỉ cầu mong ông cho tôi một con đường sống”.
Thanh âm đầy khẩn cầu và có vẻ đặc biệt khiêm tốn.
“Cô Cố, sao tôi lại có thể không cho cô đường sống được chứ?”
“Chỉ cần cô nghe lời tôi, món nợ này coi như xong. Tiền cô nợ tôi một đồng cũng không cần trả, ngược lại tôi còn cho cô tiền chữa bệnh cho con gái, vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao!”
“Tiền tôi nhất định sẽ trả!”
Cố Thanh Uyên nghiến răng nói, đứng giữa đống lộn xộn trông vô cùng nhếch nhác.
“Phải, tôi biết cô sẽ trả, nhưng bệnh tình của con gái cô không thể kéo dài thêm nữa”.
Ông Hổ cầm chuỗi hạt, cười toe toét, để lộ hàm răng ố vàng vì hút nhiều thuốc.
“Ép cô trả tiền thì tôi chẳng khác nào tên khốn, không bắt cô trả tiền thì đó lại là cho đi mồ hôi công sức của tôi”.
“Nếu như cô có cách thì đã không phải vay nặng lãi ở chỗ tôi phải không?”
“Tôi thật lòng muốn giúp đỡ cô! Nếu cô đồng ý, bệnh của con gái cô sẽ có hi vọng được chữa khỏi”.
Ông Hổ cười giả tạo, lời nói đầy uy hiếp, đưa tay chạm vào mặt Cố Thanh Uyên.
Cố Thanh Uyên nhanh chóng lùi ra sau, dựa vào tường, trong mắt hiện lên sợ hãi.
“Chà… thật thơm!”, ông Hổ tỏ vẻ si mê.
Cố Thanh Uyên ghê tởm ra mặt, hai tay vô thức nắm chặt cổ áo.
“Đương nhiên cô có thể không nghe theo, nhưng mà…”. Ông Hổ nheo cặp mắt hình tam giác nói: “Hiện giờ con gái cô đang nằm trong tay tôi, con bé đó còn mang trong mình loại máu Rh- quý hiếm… chậc chậc”.
“Có lẽ sẽ bán được rất nhiều tiền, đợi tôi rút cạn máu của nó, rồi đem bán nội tạng, nợ nần giữa chúng ta sẽ được giải quyết”.
Cố Thanh Uyên nghe xong, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu, cô không ngờ đối phương lại tàn ác tới như vậy, ngay cả con gái cô chúng cũng không bỏ qua.
“Ông Hổ, tôi cầu xin ông, bỏ qua cho con tôi, ông nói gì tôi cũng nghe!”. Cố Thanh Uyên điên cuồng cầu xin ông Hổ, con gái là tất cả đối với cô, nếu con bé có mệnh hệ gì, cô cũng không sống nổi.
“Ôi cha, sao lại khóc rồi!”, ông Hổ làm bộ đau lòng: “Sớm nghe lời có phải tốt hơn không, hiện tại cô đang làm khó tôi rồi, cô cũng thấy đấy, những anh em này của tôi lại không quá để bụng chuyện đó”.
“Nhưng không sao, đứa này chết rồi, chúng ta có thể sinh đứa khác, cô muốn sinh mấy đứa cũng được”.
Nói xong, ông Hổ liếm môi, duỗi móng vuốt về phía Cố Thanh Uyên.
“Ông Hổ, cầu xin ông, bỏ qua cho con gái tôi, xin ông hãy cứu con bé…”
Cố Thanh Uyên tuyệt vọng, chỉ cần cứu được con gái, cô có thể đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương.
Nhưng cho dù bản thân đã đáp ứng, đối phương có trả lại con cho cô không?
“Bụp!”
Đúng lúc này, tiếng gót chân đập vào cơ thể vang lên, một lão đàn ông nặng hai trăm cân bay lên sau đó va mạnh vào tường.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu, người đàn ông nặng nề ngã xuống đất rồi bất tỉnh.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!’
“..”.
Trong nháy mắt, bảy, tám tên to cao đều hộc máu nằm rạp ra đất, không rõ sống hay chết.
“Con mẹ nó mày là ai? Muốn chết à?”, ông Hổ giận dữ: “Biết tao là ai không?”
Lời còn chưa nói xong, một chân Dạ Minh đá vào đùi ông Hổ.
“Bùm!”
Chỉ thấy thân mình ông Hổ bay ngược lên, cả người đập mạnh vào bức tường ngay cửa ra vào với một lực vô cùng mạnh.
Sau đó rơi xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất.
“Bang!”
Quỳ cố định trên mặt đất, đúng lúc đối diện với Cố Thanh Uyên.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi phun ra, ông Hổ hoảng sợ, cố gắng muốn đứng dậy, lại phát hiện xương đùi đã gãy.
“Aaaaaa!”
Những tiếng la thét thảm thiết phát ra từ miệng lão.
“Mày đợi đấy, xem tao có giết chết mày không…”. Ông Hổ miệng đầy máu lôi điện thoại ra: “Tất cả qua đây cho tao, mau lên, ông đây sắp chết tới nơi rồi!”
Cúp máy, lão hung hăng lau máu trên mặt, nhe răng trông vô cùng hung ác.
“Hahaha, mày cứ chờ đấy, mày xong đời rồi…”
Dạ Minh tâng chậu hoa ngay chân lên, đá thẳng vào mồm ông Hổ.
“Bang!”
Chậu hoa vỡ tan, hàm răng vàng khè của ông Hổ cũng đi hết, lão lập tức ngất đi.
Tiếng ồn im bặt, Dạ Minh quay mặt về phía Cố Thanh Uyên, bốn mắt nhìn nhau.
Một giây, hai giây…
“Dạ, Dạ Minh?”. Nhìn thân hình cường tráng trước mặt, Cố Thanh Uyên chỉ cảm thấy choáng váng, Dạ Minh vội vàng tiến tới ôm lấy cô.
“Xin anh, cứu, cứu Tâm Ngữ!”, Cố Thanh Uyên nắm chặt quần áo của Dạ Minh.
“Tâm Ngữ là ai?”, Dạ Minh liền hỏi.
“Con gái, con gái của anh! Nó, nó ở trong tay ông Hổ, đang, đang gặp nguy hiểm!”, Cố Thanh Uyên lúc này không còn sức mà đi tính toán ân oán, cố hết sức để nói xong, không chịu nổi nữa đã ngất đi.
Ầm!
Dạ Minh như bị sét đánh, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nghe từ miệng Cố Thanh Uyên nói rằng mình đã có một đứa con gái, anh vẫn không tránh khỏi run rẩy.
Dạ Minh này, có con gái rồi…
Nhìn ông Hổ bất tỉnh trên mặt đất, rõ ràng không thể hỏi được gì, mắt Dạ Minh đỏ như máu.
“Diệt toàn tộc lão! Mau điều tra cho tôi! Một phút sau tôi muốn biết con gái tôi hiện đang ở đâu!”
“Rõ!”
Lữ Trung Nguyên vội lấy điện thoại vệ tinh ra, gửi đi một dãy số.
Cùng lúc dãy số được gửi đi, tại một tòa nhà cao tầng ở Kinh Hải, hàng trăm người ngồi trước máy tính đang điên cuồng gõ bàn phím để lấy dữ liệu từ camera giám sát trong toàn thành phố.
Ngụy Sâm lo lắng đi tới đi lui, ông ta là uỷ viên Sở Thanh tra của Kinh Hải, vừa rồi nhận được cuộc gọi từ An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung, có thể thấy được tính cấp bách của sự việc lần này.
“Cô bé này là ai?”
“Không biết, tôi chưa từng nghe nói đến”.
“Mau điều tra nhanh lên, xem ra gia thế không hề nhỏ”.
Một số người bàn tán xì xào, bọn họ chưa bao giờ thấy trưởng phòng của mình lo lắng đến thế.
“Mau điều tra cho tôi! Trong vòng một phút mà không tìm ra thì hãy biến khỏi đây!”, Ngụy Sâm hét lên, nếu An Quốc Sứ trách tội, thì dù có mười trưởng phòng như ông cũng không gánh vác nổi.