Chương 44: Lương Bình bị chặn
Đối phương bật cười, viết vào giấy vài dòng đưa cho anh: “Cậu thương bạn gái thật đấy. Thời buổi này muốn kiếm bạn trai như cậu không dễ dàng chút nào.”
Trước khi rời đi, Lương Bình chuyển cho bà ta một khoảng tiền, nhìn số 0 trên màn hình người này vô cùng hài lòng, cười càng thêm rạng rỡ.
Cao Thiên Anh vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt Lạc Phương Nghi, mãi không nhìn ra được, anh nuốt nước bọt lên tiếng: “Cô… không sao chứ? Hay là đánh một trận cho hả giận?”
Cô rõ ràng để ngoài tai lời của anh, thấy hai người kia rời đi cũng vội vàng đuổi theo.
Không nghĩ tới, Lạc Phương Nghi lại tận mắt nhìn thấy hai người kia tay trong tay đi vào khách sạn.
Cô cong môi cười giễu, đột nhiên quay sang hỏi người bên cạnh: “Đàn ông các người đều vậy sao?”
Cao Thiên Anh há hốc mồm không biết trả lời sau cho phải.
Lạc Phương Nghi lấy di động nhắn vài dòng, sau đó dứt khoát rời đi: “Đi thôi. Tôi đói rồi.”
Lương Bình bên này đang ngồi một bên đợi Hạ Thúy Phiên và người đối diện ôn lại chuyện cũ, bất ngờ nhận được tin nhắn.
Anh mở lên xem, không thấy thì thôi vừa nhìn thấy đã hoảng hốt tới mức làm rơi điện thoại.
Hai người kia thấy vậy vội nhìn về phía này.
Ông lão trong phòng ngạc nhiên lên tiếng: “Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Lương Bình xua tay: “Không có gì, tôi có cuộc gọi quan trọng nên xin phép. Hai ông cháu lâu rồi mới gặp lại nhau, chắc còn nhiều chuyện để nói. Tôi sẽ quay trở lại ngay.”
Anh bước ra ngoài đi về phía cầu thang thoát hiểm.
Màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị đoạn tin nhắn Lạc Phương Nghi vừa gửi:
Ông xã, thận yếu như vậy đừng ham vui mà mất mạng!
Lương Bình rùng mình, vội vàng gọi lại cho cô, thế nhưng đầu dây bên kia mãi vẫn không có người bắt máy.
Anh chỉ đành soạn vài dòng tin nhắn trấn an: “Chỉ là hiểu lầm, anh đang làm nhiệm vụ. Có cơ hội anh sẽ giải thích rõ ràng với em.”
Tuy nhiên vừa ấn nút gửi, một dấu chấm than to đùng hiện trên màn hình trò chuyện kèm theo câu nói máy móc: Tin nhắn không gửi đi được! Hai bạn chưa phải là bạn bè vui lòng kết bạn để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Sắc mặt Lương Bình dần trở nên u ám, anh không nhịn được chửi thề một tiếng.
Buổi tập hôm nay có sự kết hợp giữa hai tổ đội ba và bốn.
Các vận động viên được phân chia theo từng nhóm nhỏ, lần lượt thay phiên nhau luyện các bài tập thể lực từ hít xà đơn kèm tạ, kéo tạ bằng một chân, kéo tạ chân,…
Lạc Phương Nghi trùng hợp được phân chung nhóm với Jong Geum.
Người này cả trong lẫn ngoài trận đấu đều rất nhiệt tình: “Lần trước cậu không sao chứ? Mấy cái dư luận này cậu quen là được, đừng để trong lòng. Có thể gặp lại cậu ở giải đấu này tôi rất vui, thật đấy!”
Lạc Phương Nghi phì cười: “Tôi có nói không tin cậu đâu? Đừng sốt sắng như vậy.”
Jong Geum nhìn về phía hai huấn luyện viên đang đứng: “Huấn luyện viên của tôi rất kỳ lạ.”
Cô khó hiểu: “Lạ chỗ nào?”
Jong Geum xoa cằm: “Tôi đã từng xem cô ấy thi đấu. Lâm Bội Bội này phát huy vô cùng thất thường. Có lúc cô ấy dường như rất mạnh, có lúc lại đánh rất tệ. Mà đặc biệt Lâm Bội Bội này đều chỉ phát huy tốt ở các trận đấu lớn.”
Lạc Phương Nghi trầm mặc vài giây mới chậm rãi lên tiếng: “Cậu nghi ngờ Lâm Bội Bội dùng chất kích thích?”
Jong Geum liên tục gật đầu: “Cậu cũng nghĩ giống tôi đúng không? Nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Tôi cực kỳ khinh thường những người lạm dụng thuốc để thắng giải. Cậu có muốn cùng tôi tra không?”
Lạc Phương Nghi cau mày: “Bằng cách nào?”
Jong Geum nở nụ cười đắc ý: “Muốn biết tối nay cậu theo tôi.”
Nói là làm, ngay trong tối đó Lạc Phương Nghi được Jong Geum dẫn tới một võ đài bí mật nằm ở trung tâm thủ đô nước Anh.
Nơi đây cũng là một trong số ít địa điểm giải trí của giới thượng lưu. Mỗi đêm chỉ diễn ra duy nhất một trận đấu. Thông tin về các võ sĩ sẽ được tung ra từ trước, những người tham gia chỉ cần cược xem ai sẽ chiến thắng.
“Lê Văn Phi?”
Lạc Phương Nghi không ngờ có thể gặp được người quen ở đây.
Jong Geum tò mò lên tiếng: “Cậu biết ông ta sao?”
Tình huống bây giờ của cô chẳng khác nào mèo mù vớ cá rán, Lạc Phương Nghi có linh cảm mãnh liệt bản thân đang đi đúng hướng: “Có gặp qua vài lần, ông ta là Lê Văn Phi huấn luyện viên của câu lạc bộ 2B.”
Đối phương sửng sốt: “Thật sao? Nghe nói ông ta là một trong số những người sáng lập của võ đài này. Không ngờ một huấn luyện viên chính quy lại chen chân vào giới này.”
Lạc Phương Nghi nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc: “Chúng ta đang tra chuyện của Lâm Bội Bội sao lại tới đây?”
Jong Geum chỉ về hướng võ đài: “Cậu xem một lát đã.”
Đối phương đã nói vậy, cô đành tập trung quan sát trận đấu, một hồi lâu vẫn chưa nhận ra sự khác thường: “Thực lực chênh nhau rõ rệt, chẳng mấy chốc võ sĩ đội xanh sẽ thắng áp đảo.”
Jong Geum lắc đầu: “Nếu đơn giản như vậy, thì chúng ta cũng không ở đây.”
Đúng như cô ấy nói, sau khi nghỉ giữa hiệp, võ sĩ đội đỏ thể lực đột nhiên tăng mạnh chỉ trong thời gian 2 phút đã knock out đối phương.
Những người cược cho võ sĩ đội xanh vừa nãy còn hào hứng cổ vũ giờ chỉ biết chửi thề, lớn tiếng trách mắng võ sĩ đó vô dụng.
Lạc Phương Nghi thở dài: “Dù tận mắt nhìn thấy nhưng nếu không có bằng chứng xác thực, chúng ta vẫn không thể loại trừ khả năng đội đỏ che giấu thực lực mà không phải dùng thuốc.”
Jong Geum chán nản: “Chúng ta thật lòng muốn giúp nhưng chỉ tiếc bản thân quá nhỏ bé không làm được gì.”
Lạc Phương Nghi bật cười: “Ai nói không làm được?”
Jong Geum cao hứng hỏi lại: “Cậu có cách?”
Cô nháy mắt với đối phương: “Theo tôi!”
Trước khi rời đi, Lương Bình chuyển cho bà ta một khoảng tiền, nhìn số 0 trên màn hình người này vô cùng hài lòng, cười càng thêm rạng rỡ.
Cao Thiên Anh vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt Lạc Phương Nghi, mãi không nhìn ra được, anh nuốt nước bọt lên tiếng: “Cô… không sao chứ? Hay là đánh một trận cho hả giận?”
Cô rõ ràng để ngoài tai lời của anh, thấy hai người kia rời đi cũng vội vàng đuổi theo.
Không nghĩ tới, Lạc Phương Nghi lại tận mắt nhìn thấy hai người kia tay trong tay đi vào khách sạn.
Cô cong môi cười giễu, đột nhiên quay sang hỏi người bên cạnh: “Đàn ông các người đều vậy sao?”
Cao Thiên Anh há hốc mồm không biết trả lời sau cho phải.
Lạc Phương Nghi lấy di động nhắn vài dòng, sau đó dứt khoát rời đi: “Đi thôi. Tôi đói rồi.”
Lương Bình bên này đang ngồi một bên đợi Hạ Thúy Phiên và người đối diện ôn lại chuyện cũ, bất ngờ nhận được tin nhắn.
Anh mở lên xem, không thấy thì thôi vừa nhìn thấy đã hoảng hốt tới mức làm rơi điện thoại.
Hai người kia thấy vậy vội nhìn về phía này.
Ông lão trong phòng ngạc nhiên lên tiếng: “Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Lương Bình xua tay: “Không có gì, tôi có cuộc gọi quan trọng nên xin phép. Hai ông cháu lâu rồi mới gặp lại nhau, chắc còn nhiều chuyện để nói. Tôi sẽ quay trở lại ngay.”
Anh bước ra ngoài đi về phía cầu thang thoát hiểm.
Màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị đoạn tin nhắn Lạc Phương Nghi vừa gửi:
Ông xã, thận yếu như vậy đừng ham vui mà mất mạng!
Lương Bình rùng mình, vội vàng gọi lại cho cô, thế nhưng đầu dây bên kia mãi vẫn không có người bắt máy.
Anh chỉ đành soạn vài dòng tin nhắn trấn an: “Chỉ là hiểu lầm, anh đang làm nhiệm vụ. Có cơ hội anh sẽ giải thích rõ ràng với em.”
Tuy nhiên vừa ấn nút gửi, một dấu chấm than to đùng hiện trên màn hình trò chuyện kèm theo câu nói máy móc: Tin nhắn không gửi đi được! Hai bạn chưa phải là bạn bè vui lòng kết bạn để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Sắc mặt Lương Bình dần trở nên u ám, anh không nhịn được chửi thề một tiếng.
Buổi tập hôm nay có sự kết hợp giữa hai tổ đội ba và bốn.
Các vận động viên được phân chia theo từng nhóm nhỏ, lần lượt thay phiên nhau luyện các bài tập thể lực từ hít xà đơn kèm tạ, kéo tạ bằng một chân, kéo tạ chân,…
Lạc Phương Nghi trùng hợp được phân chung nhóm với Jong Geum.
Người này cả trong lẫn ngoài trận đấu đều rất nhiệt tình: “Lần trước cậu không sao chứ? Mấy cái dư luận này cậu quen là được, đừng để trong lòng. Có thể gặp lại cậu ở giải đấu này tôi rất vui, thật đấy!”
Lạc Phương Nghi phì cười: “Tôi có nói không tin cậu đâu? Đừng sốt sắng như vậy.”
Jong Geum nhìn về phía hai huấn luyện viên đang đứng: “Huấn luyện viên của tôi rất kỳ lạ.”
Cô khó hiểu: “Lạ chỗ nào?”
Jong Geum xoa cằm: “Tôi đã từng xem cô ấy thi đấu. Lâm Bội Bội này phát huy vô cùng thất thường. Có lúc cô ấy dường như rất mạnh, có lúc lại đánh rất tệ. Mà đặc biệt Lâm Bội Bội này đều chỉ phát huy tốt ở các trận đấu lớn.”
Lạc Phương Nghi trầm mặc vài giây mới chậm rãi lên tiếng: “Cậu nghi ngờ Lâm Bội Bội dùng chất kích thích?”
Jong Geum liên tục gật đầu: “Cậu cũng nghĩ giống tôi đúng không? Nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Tôi cực kỳ khinh thường những người lạm dụng thuốc để thắng giải. Cậu có muốn cùng tôi tra không?”
Lạc Phương Nghi cau mày: “Bằng cách nào?”
Jong Geum nở nụ cười đắc ý: “Muốn biết tối nay cậu theo tôi.”
Nói là làm, ngay trong tối đó Lạc Phương Nghi được Jong Geum dẫn tới một võ đài bí mật nằm ở trung tâm thủ đô nước Anh.
Nơi đây cũng là một trong số ít địa điểm giải trí của giới thượng lưu. Mỗi đêm chỉ diễn ra duy nhất một trận đấu. Thông tin về các võ sĩ sẽ được tung ra từ trước, những người tham gia chỉ cần cược xem ai sẽ chiến thắng.
“Lê Văn Phi?”
Lạc Phương Nghi không ngờ có thể gặp được người quen ở đây.
Jong Geum tò mò lên tiếng: “Cậu biết ông ta sao?”
Tình huống bây giờ của cô chẳng khác nào mèo mù vớ cá rán, Lạc Phương Nghi có linh cảm mãnh liệt bản thân đang đi đúng hướng: “Có gặp qua vài lần, ông ta là Lê Văn Phi huấn luyện viên của câu lạc bộ 2B.”
Đối phương sửng sốt: “Thật sao? Nghe nói ông ta là một trong số những người sáng lập của võ đài này. Không ngờ một huấn luyện viên chính quy lại chen chân vào giới này.”
Lạc Phương Nghi nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc: “Chúng ta đang tra chuyện của Lâm Bội Bội sao lại tới đây?”
Jong Geum chỉ về hướng võ đài: “Cậu xem một lát đã.”
Đối phương đã nói vậy, cô đành tập trung quan sát trận đấu, một hồi lâu vẫn chưa nhận ra sự khác thường: “Thực lực chênh nhau rõ rệt, chẳng mấy chốc võ sĩ đội xanh sẽ thắng áp đảo.”
Jong Geum lắc đầu: “Nếu đơn giản như vậy, thì chúng ta cũng không ở đây.”
Đúng như cô ấy nói, sau khi nghỉ giữa hiệp, võ sĩ đội đỏ thể lực đột nhiên tăng mạnh chỉ trong thời gian 2 phút đã knock out đối phương.
Những người cược cho võ sĩ đội xanh vừa nãy còn hào hứng cổ vũ giờ chỉ biết chửi thề, lớn tiếng trách mắng võ sĩ đó vô dụng.
Lạc Phương Nghi thở dài: “Dù tận mắt nhìn thấy nhưng nếu không có bằng chứng xác thực, chúng ta vẫn không thể loại trừ khả năng đội đỏ che giấu thực lực mà không phải dùng thuốc.”
Jong Geum chán nản: “Chúng ta thật lòng muốn giúp nhưng chỉ tiếc bản thân quá nhỏ bé không làm được gì.”
Lạc Phương Nghi bật cười: “Ai nói không làm được?”
Jong Geum cao hứng hỏi lại: “Cậu có cách?”
Cô nháy mắt với đối phương: “Theo tôi!”