Chương 45: Hai người không thể kết hôn
Ba giờ sáng.
Tiếng chuông điện thoại inh ỏi kéo Lê Văn Phi tỉnh giấc.
Ông ta nhìn tên trên màn hình, cao giọng quát: “Làm gì? Mới sáng sớm còn cho ai ngủ nữa không?”
Người bên kia gấp gáp lên tiếng: “Không xong rồi ông chủ! Không xong rồi! Võ đài nhận tin báo cháy của người dân, đội cứu hỏa vào cuộc. Chuyện bất ngờ, chúng tôi trở tay không kịp để bọn chúng vô tình phát hiện số ma túy chuẩn bị cho giải đấu sắp tới. Cảnh sát đã nắm giữ danh sách võ sĩ của chúng ta, bọn chúng đang lấy máu xét nghiệm cho toàn bộ người trong võ đài.”
Khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, Lê Văn Phi chưa bao giờ cảm nhận được cái chết gần như thế này: “Cái gì? Cậu đang ở đâu? Có nghe thấy không? Trả lời tôi?”
Người bên kia đột nhiên tắt máy khiến ông vô cùng hốt hoảng.
Lê Văn Phi lật tìm từng cái tên trong danh bạ điện thoại, cuối cùng cũng thấy người mình muốn gọi.
Sau hai hồi chuông cuối cùng đối phương cũng bắt máy.
“Lão đại! Lần này anh nhất định phải cứu tôi! Nếu không tôi sẽ xong đời, không biết chừng trong lúc hoảng sợ tôi sẽ khai ra anh.”
Đầu dây bên kia phát ra giọng nói đã trải qua biến âm: “Không sao cả. Tới lúc đó tôi sẽ dẫn theo vợ con cậu chôn cùng.”
Lê Văn Phi đổ mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy van xin: “Đừng mà lão đại! Tôi làm việc cho anh nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao. Anh tuyệt đối đừng thấy chết không cứu.”
Đối phương trầm giọng: “Tôi không có thuộc hạ vô dụng. Cậu muốn chết trong tù hay muốn rơi vào tay tôi tùy cậu.”
Tút! Tút! Tút!
Âm thanh kia tựa như tiếng búa nện thẳng vào đầu Lê Văn Phi.
Lúc cảnh sát ập vô, họ phát hiện người này đã ngất xỉu.
Sáng nay, khi Lạc Phương Nghi bước vào nhà thi đấu đã nhận ra bầu không khí khác hẳn ngày thường.
Cô ngáp ngắn ngáp dài, quầng mắt xỉn màu.
Cao Thiên Anh nhìn cô một lượt: “Tối qua cậu đi ăn trộm à?”
Lạc Phương Nghi trừng mắt: “Cậu bớt nói không ai nói cậu câm đâu! Chuyện gì vậy?”
Cao Thiên Anh cố ý hạ thấp giọng: “Liên quan tới huấn luyện viên tổ 3 tên Lâm Bội Bội. Đêm qua một võ đài cháy lớn, không ngờ lại phát hiện ban tổ chức bên đó tàn trữ ma túy. Lâm Bội Bội có tên trong danh sách võ sĩ của chỗ đó cũng bị nghi ngờ đưa đi xét nghiệm. Tôi thấy 8,9 phần là người này không thoát được.”
Lạc Phương Nghi cũng không ngạc nhiên, chỉ là nhìn đối phương lâu hơn ngày thường: “Tôi nhận ra so với đấu quyền anh, cậu càng thích hợp hỗ trợ cha dượng làm thám tử tư hơn đấy!”
Cao Thiên Anh mặc kệ cô, đi luyện tập cùng với nhóm người Nghiêm Nhân và Đỗ Mạnh Tuyên.
Jong Geum từ xa vẫy tay với cô: “Phương Nghi! Tớ ở đây!”
Lạc Phương Nghi càng lại gần, vẻ phấn khích của đối phương càng hiện rõ: “Tâm trạng của cậu hôm nay tốt nhỉ?”
Cô ấy nắm lấy tay cô: “Còn không phải sao? Cậu đúng là thiên tài! Chuyện thất đức như vậy mà cậu cũng làm được. Cũng may không ai rảnh rỗi đi tra nguyên nhân vụ cháy, đội phòng chống ma túy còn phải cảm ơn cậu.”
Lạc Phương Nghi cạn lời: “Rốt cuộc là cậu đang khen hay đang chửi tớ đây?”
Jong Geum phì cười: “Tất nhiên là khen cậu. Cậu là người thông minh nhất mà tớ từng gặp.”
Cô chưa kịp bịt miệng đối phương, từ đằng sau vang lên tiếng một nam sinh.
“Lạc Phương Nghi, có người tìm cậu!”
Cô cũng không biết ai tìm mình, cứ ra ngoài xem thử: “Tớ đi trước đây. Giờ ăn trưa nhớ đợi tớ đi cùng.”
Jong Geum vừa gật đầu, Lạc Phương Nghi đã chạy mất dạng.
Ngoài cổng nhà thi đấu, một chiếc Lexus màu đen đổ dưới tán cây bên lề.
Cô nhìn quanh một lượt không thấy ai khác, liền đi về phía đó.
Lạc Phương Nghi vừa tới, cửa xe cùng lúc mở ra. Bên trong xuất hiện gương mặt không thể quen thuộc hơn.
Hạ Khương!
Cô thấy vậy cũng lập tức ngồi vào: “Tin tức của ông nhanh thật! Nhưng cũng không phải lỗi do tôi. Tôi đâu thể vào tù giết ông ta?”
Hạ Khương cười hiền hòa: “Tôi đâu có nói sẽ trách cô?”
Lạc Phương Nghi không vì vậy mà có thiện cảm với ông: “Vậy thì được. Nhưng nếu không vì chuyện này ông tới tìm tôi làm gì?”
Cô chợt nhớ tới lần trước gặp Lương Bình và Hạ Thúy Phiên ở hội chợ: “Ông đừng nói muốn tới giục tôi và Lương Bình ly hôn đấy?”
Hạ Khương sửng sốt: “Ly hôn? Hai đứa không thể kết hôn được.”
Lạc Phương Nghi cau mày: “Lời trước kia chúng tôi nói ông không tin?”
Hạ Khương sầm mặt: “Phương Nghi! Con định tiếp tục giả vờ đến khi nào? Con với Lương Bình là anh em ruột sao có thể kết hôn?”
Cô gần như hóa đá. Đời trước rõ ràng không có. Từ sau khi sống lại, cuộc đời một người bình thường như cô xuất hiện ngày càng nhiều biến số. Chẳng lẽ, ba mẹ cô còn có một người con thất lạc khác tên Lương Bình?
Lạc Phương Nghi quyết định trầm mặc.
Đối phương cụp mắt, giọng nói pha lẫn sự chua xót: “Là ba có lỗi với các con. Ba của quá khứ chỉ là một người làm công ăn lương bình thường. Mẹ con là người đàn bà lòng tham vô đáy, bà ấy muốn bắt hai đứa để đòi khoản tiền trợ cấp từ ta. Bà ta sợ không có các con ta sẽ mặc kệ bà ấy. Chỉ là không ngờ bà ta một bên nhận tiền một bên lại vứt bỏ các con. Xin lỗi vì đã không tìm thấy các con sớm hơn. Phương Nghi, con sẽ tha thứ cho ba sao?”
Nghe tới đây, Lạc Phương Nghi không có cách nào chấp nhận được, lượng thông tin này quá lớn đối với cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc cô có phải là Lạc Phương Nghi không? Tại sao Lạc Phương Nghi mà cô biết lại không giống với bản thân ở hiện tại? Ông trời đang trêu đùa cô sao?
Tay Lạc Phương Nghi bấu chặt vào thành ghế: “Không thể nào! Ông lừa tôi! Nhất định là vậy. Rõ ràng tôi có ba mẹ, mặc dù họ có hơi thiên vị nhưng họ chính là ba mẹ ruột của tôi!”
Càng về sau, giọng cô gần như gào thét.
Hạ Khương giữ chặt vai cô: “Phương Nghi! Bọn họ không phải ba mẹ ruột của con! Họ nhận nuôi con từ trại trẻ mồ côi! Lương Bình không may mắn như con thằng bé bị bọn buôn người bắt đi, là ba đã tìm được nó.”
Lạc Phương Nghi hất tay ông ra: “Tôi muốn bình tĩnh. Tạm thời ông đừng đến tìm tôi.”
Nói rồi, cô vội vàng ra khỏi xe, bước đi hốt hoảng dường như muốn né tránh người kia cùng sự thật mà cô không cách nào chấp nhận.
Tiếng chuông điện thoại inh ỏi kéo Lê Văn Phi tỉnh giấc.
Ông ta nhìn tên trên màn hình, cao giọng quát: “Làm gì? Mới sáng sớm còn cho ai ngủ nữa không?”
Người bên kia gấp gáp lên tiếng: “Không xong rồi ông chủ! Không xong rồi! Võ đài nhận tin báo cháy của người dân, đội cứu hỏa vào cuộc. Chuyện bất ngờ, chúng tôi trở tay không kịp để bọn chúng vô tình phát hiện số ma túy chuẩn bị cho giải đấu sắp tới. Cảnh sát đã nắm giữ danh sách võ sĩ của chúng ta, bọn chúng đang lấy máu xét nghiệm cho toàn bộ người trong võ đài.”
Khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, Lê Văn Phi chưa bao giờ cảm nhận được cái chết gần như thế này: “Cái gì? Cậu đang ở đâu? Có nghe thấy không? Trả lời tôi?”
Người bên kia đột nhiên tắt máy khiến ông vô cùng hốt hoảng.
Lê Văn Phi lật tìm từng cái tên trong danh bạ điện thoại, cuối cùng cũng thấy người mình muốn gọi.
Sau hai hồi chuông cuối cùng đối phương cũng bắt máy.
“Lão đại! Lần này anh nhất định phải cứu tôi! Nếu không tôi sẽ xong đời, không biết chừng trong lúc hoảng sợ tôi sẽ khai ra anh.”
Đầu dây bên kia phát ra giọng nói đã trải qua biến âm: “Không sao cả. Tới lúc đó tôi sẽ dẫn theo vợ con cậu chôn cùng.”
Lê Văn Phi đổ mồ hôi lạnh, không ngừng run rẩy van xin: “Đừng mà lão đại! Tôi làm việc cho anh nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao. Anh tuyệt đối đừng thấy chết không cứu.”
Đối phương trầm giọng: “Tôi không có thuộc hạ vô dụng. Cậu muốn chết trong tù hay muốn rơi vào tay tôi tùy cậu.”
Tút! Tút! Tút!
Âm thanh kia tựa như tiếng búa nện thẳng vào đầu Lê Văn Phi.
Lúc cảnh sát ập vô, họ phát hiện người này đã ngất xỉu.
Sáng nay, khi Lạc Phương Nghi bước vào nhà thi đấu đã nhận ra bầu không khí khác hẳn ngày thường.
Cô ngáp ngắn ngáp dài, quầng mắt xỉn màu.
Cao Thiên Anh nhìn cô một lượt: “Tối qua cậu đi ăn trộm à?”
Lạc Phương Nghi trừng mắt: “Cậu bớt nói không ai nói cậu câm đâu! Chuyện gì vậy?”
Cao Thiên Anh cố ý hạ thấp giọng: “Liên quan tới huấn luyện viên tổ 3 tên Lâm Bội Bội. Đêm qua một võ đài cháy lớn, không ngờ lại phát hiện ban tổ chức bên đó tàn trữ ma túy. Lâm Bội Bội có tên trong danh sách võ sĩ của chỗ đó cũng bị nghi ngờ đưa đi xét nghiệm. Tôi thấy 8,9 phần là người này không thoát được.”
Lạc Phương Nghi cũng không ngạc nhiên, chỉ là nhìn đối phương lâu hơn ngày thường: “Tôi nhận ra so với đấu quyền anh, cậu càng thích hợp hỗ trợ cha dượng làm thám tử tư hơn đấy!”
Cao Thiên Anh mặc kệ cô, đi luyện tập cùng với nhóm người Nghiêm Nhân và Đỗ Mạnh Tuyên.
Jong Geum từ xa vẫy tay với cô: “Phương Nghi! Tớ ở đây!”
Lạc Phương Nghi càng lại gần, vẻ phấn khích của đối phương càng hiện rõ: “Tâm trạng của cậu hôm nay tốt nhỉ?”
Cô ấy nắm lấy tay cô: “Còn không phải sao? Cậu đúng là thiên tài! Chuyện thất đức như vậy mà cậu cũng làm được. Cũng may không ai rảnh rỗi đi tra nguyên nhân vụ cháy, đội phòng chống ma túy còn phải cảm ơn cậu.”
Lạc Phương Nghi cạn lời: “Rốt cuộc là cậu đang khen hay đang chửi tớ đây?”
Jong Geum phì cười: “Tất nhiên là khen cậu. Cậu là người thông minh nhất mà tớ từng gặp.”
Cô chưa kịp bịt miệng đối phương, từ đằng sau vang lên tiếng một nam sinh.
“Lạc Phương Nghi, có người tìm cậu!”
Cô cũng không biết ai tìm mình, cứ ra ngoài xem thử: “Tớ đi trước đây. Giờ ăn trưa nhớ đợi tớ đi cùng.”
Jong Geum vừa gật đầu, Lạc Phương Nghi đã chạy mất dạng.
Ngoài cổng nhà thi đấu, một chiếc Lexus màu đen đổ dưới tán cây bên lề.
Cô nhìn quanh một lượt không thấy ai khác, liền đi về phía đó.
Lạc Phương Nghi vừa tới, cửa xe cùng lúc mở ra. Bên trong xuất hiện gương mặt không thể quen thuộc hơn.
Hạ Khương!
Cô thấy vậy cũng lập tức ngồi vào: “Tin tức của ông nhanh thật! Nhưng cũng không phải lỗi do tôi. Tôi đâu thể vào tù giết ông ta?”
Hạ Khương cười hiền hòa: “Tôi đâu có nói sẽ trách cô?”
Lạc Phương Nghi không vì vậy mà có thiện cảm với ông: “Vậy thì được. Nhưng nếu không vì chuyện này ông tới tìm tôi làm gì?”
Cô chợt nhớ tới lần trước gặp Lương Bình và Hạ Thúy Phiên ở hội chợ: “Ông đừng nói muốn tới giục tôi và Lương Bình ly hôn đấy?”
Hạ Khương sửng sốt: “Ly hôn? Hai đứa không thể kết hôn được.”
Lạc Phương Nghi cau mày: “Lời trước kia chúng tôi nói ông không tin?”
Hạ Khương sầm mặt: “Phương Nghi! Con định tiếp tục giả vờ đến khi nào? Con với Lương Bình là anh em ruột sao có thể kết hôn?”
Cô gần như hóa đá. Đời trước rõ ràng không có. Từ sau khi sống lại, cuộc đời một người bình thường như cô xuất hiện ngày càng nhiều biến số. Chẳng lẽ, ba mẹ cô còn có một người con thất lạc khác tên Lương Bình?
Lạc Phương Nghi quyết định trầm mặc.
Đối phương cụp mắt, giọng nói pha lẫn sự chua xót: “Là ba có lỗi với các con. Ba của quá khứ chỉ là một người làm công ăn lương bình thường. Mẹ con là người đàn bà lòng tham vô đáy, bà ấy muốn bắt hai đứa để đòi khoản tiền trợ cấp từ ta. Bà ta sợ không có các con ta sẽ mặc kệ bà ấy. Chỉ là không ngờ bà ta một bên nhận tiền một bên lại vứt bỏ các con. Xin lỗi vì đã không tìm thấy các con sớm hơn. Phương Nghi, con sẽ tha thứ cho ba sao?”
Nghe tới đây, Lạc Phương Nghi không có cách nào chấp nhận được, lượng thông tin này quá lớn đối với cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc cô có phải là Lạc Phương Nghi không? Tại sao Lạc Phương Nghi mà cô biết lại không giống với bản thân ở hiện tại? Ông trời đang trêu đùa cô sao?
Tay Lạc Phương Nghi bấu chặt vào thành ghế: “Không thể nào! Ông lừa tôi! Nhất định là vậy. Rõ ràng tôi có ba mẹ, mặc dù họ có hơi thiên vị nhưng họ chính là ba mẹ ruột của tôi!”
Càng về sau, giọng cô gần như gào thét.
Hạ Khương giữ chặt vai cô: “Phương Nghi! Bọn họ không phải ba mẹ ruột của con! Họ nhận nuôi con từ trại trẻ mồ côi! Lương Bình không may mắn như con thằng bé bị bọn buôn người bắt đi, là ba đã tìm được nó.”
Lạc Phương Nghi hất tay ông ra: “Tôi muốn bình tĩnh. Tạm thời ông đừng đến tìm tôi.”
Nói rồi, cô vội vàng ra khỏi xe, bước đi hốt hoảng dường như muốn né tránh người kia cùng sự thật mà cô không cách nào chấp nhận.