Chương 28: Về Lục Gia
- Cô chắc làm như vậy ổn chứ?
Hy Tuyết hơi nghi ngờ về kế hoạch của Tống Thanh Di
- Chỉ cần có cô hợp tác đương nhiên sẽ thành công
Đúng rồi, lo gì chứ bên cạnh cô còn có tiểu thư Tống thị- Tống Thanh Di cơ mà, nhất định sẽ thành công thôi. Cái tát hôm ở Diệp gia, Hy Tuyết vẫn còn nhớ rất rõ bây giờ là lúc trả thù đứa con hoang đó rồi
Tại LCK
Lục Lãnh Phong đang tập trung vào đóng hồ sơ trên bàn thì Giai Lạc gọi đến
- Có chuyện gì không, anh đang bận
- Anh hai của em ơi, anh không nhớ ngày mai là ngày gì hả?
Lãnh Phong hơi chau mày hỏi lại
- Ngày gì?
- Anh làm cháu kiểu gì mà sinh thần tám mươi tuổi của bà cũng không nhớ vậy
Hóa ra là sinh thần của bà, mấy nay lu bu công việc nên anh có nghĩ ngợi gì khác nữa đâu. Giai Lạc dừng một lúc rồi nói tiếp
- Ngày mai anh nhớ về nha, bà muốn dùng bữa cơm với gia đình. À còn nữa nhớ dẫn chị dâu theo đó. Vậy thôi bye anh!!
Cả nhà mới gặp Hy Nguyệt có vài ba lần mà xem ra họ còn coi trọng cô hơn anh nữa
Sau khi tắt điện thoại thì vài phút sau Hy Nguyệt đi vào trên tay cầm theo một tách cà phê. Cô chưa kịp đặt tách xuống thì anh đã nói
- Ngày mai là sinh thần tám mươi tuổi của bà nên trưa mai cô theo tôi về nhà dùng cơm với mọi người
- Chẳng phải trưa mai anh có buổi gặp mặt với vị giám đốc mới của TYT.....công ty con của W&B sao?
- Kêu trợ lý Giang dời lại sau hai tiếng đi
Hy Nguyệt gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô quay người định ra ngoài thì sực nhớ lại lời anh nói
- À đúng rồi mai là sinh thần của bà vậy tôi có cần chuẩn bị quà gì không?
- Cô nghĩ cô có tiền để mua quà?
Trong mắt hắn chẳng lẽ Hy Nguyệt là người không có một đồng nào sao? Rõ ràng là xem thường cô quá mức rồi mà
- A-anh.......
Hy Nguyệt tức đến nổi cứng miệng không thể nói được gì
- Cô chỉ cần an phận đi theo tôi là được, nhớ đừng gây rắc rối
- Biết rồi
Hy Nguyệt chán ghét đáp lại anh. Cô có phải là con nít đâu mà suốt ngày cứ nói an phận này an phận nọ, không gây rắc rối, đừng làm mất mặt
Cô đưa mắt liếc Lãnh Phong rồi cầm lấy tập tài liệu đi ra khỏi phòng
****
Ngày hôm sau
Anh và cô trên đường về Lục gia, Lục Lãnh Phong đang lái xe nhìn qua kính phụ thì thấy cô dựa lưng vào ghế xe ngủ ngon lành
Dáng vẻ cô ngủ chẳng khác nào một chú mèo nhỏ, khác hoàn toàn với dáng vẻ đanh đá, hay chống đối Lãnh Phong của thường ngày
- Thức đi, cô định ngủ tới bao giờ?
Thì ra đã đến biệt thự của Lục gia rồi, anh mở cửa xe lay lay người cô
- Ưmm....
Hy Nguyệt từ từ mở mắt, còn đang mơ màng cô hỏi
- Mới đó mà tới rồi hả?
- Còn không mau xuống xe
Thấy cô vẫn còn ngồi, Lục Lãnh Phong đã mở miệng cằn nhằn. Thấy vậy, Hy Nguyệt nhanh chóng xuống xe rồi cùng anh vào nhà
Vừa bước vào đã thấy cô em gái Lục Giai Lạc ngồi ở sô pha đang bấm điện thoại. Nghe thấy tiếng bước chân, Giai Lạc nhìn sang, vẻ mặt tươi cười nhìn anh và cô nói đúng hơn là tươi cười với Hy Nguyệt
- Chị dâu, em nhớ chị quá đi
Giai Lạc đi tới ôm lấy tay Hy Nguyệt, cọ cọ làm nũng. Cô chỉ biết cười với cái tình trẻ con đó của cô em chồng
- Chị cũng nhớ em nữa
- Nói với bà và ba tôi là anh hai với chị dâu về rồi
Giai Lạc quay sang nhìn mấy người làm ở gần đó rồi nói
- Dạ, tiểu thư
Một lúc sau, bà nội được một người dìu ra đi theo sau là ba anh-ông Lục Lãnh Hàn. Sau khi được dìu xuống sô pha, nội hiền từ nhìn cô cười nói
- Lại đây ngồi với bà
- Dạ
Dứt lời Hy Nguyệt đi đến ngồi cạnh bà nội, nội Phong nhìn cô hiền từ rồi dùng tay chầm chậm vén lại phần tóc cho cô
- Quả nhiên là rất xinh đẹp, sau này phải cười nhiều lên có biết chưa
Hy Nguyệt mỉm cười lễ phép đáp lời bà
- Dạ
Thấy nội yêu thương cô như vậy, Giai Lạc giả vờ bĩu môi rồi đi đến ngồi bên còn lại của bà
- Xem bà yêu thương chị dâu chưa kìa
Từ nãy đến giờ bà nội hoàn toàn quên đi đứa cháu trai duy nhất của mình mà chỉ tập trung vào Hy Nguyệt
Thấy thế, Giai Lạc lại có dịp trêu trọc anh trai của mình
- Ôi trời, nãy giờ anh có ở đây luôn đó hả?
- Anh còn chưa tỉnh sổ với em chuyện dám dẫn chị dâu đi bar nữa đấy
- Cái Gì, con dám dẫn con bé đi vào mấy chỗ đấy hả Giai Lạc
Thấy ba và anh đang trừng mắt với mình, Giai Lạc quay sang nhìn bà cầu cứu, cô nhanh chóng bẻ lái qua chuyện khác
- Tại hôm đó, con thấy chị dâu khóc chứ bộ nên con mới dắt chị đi thôi
Vừa mới trừng mắt với Giai Lạc nhưng sau khi nghe cô nói ông Lãnh Hàn đã quay ngoắc sang nhìn anh
- Nè cậu làm con dâu tôi khóc hả?
- K-không có đâu ba, tại mấy chuyện cá nhân nên con mới khóc thôi
Nội Phong nắm lấy tay Hy Nguyệt
- Xem con bênh nó kìa, được rồi sau nầy có chuyện gì cứ nói với bà không được khóc nghe chưa
Hy Nguyệt gật đầu, nhìn bà hạnh phúc. Cái cảm giác ấm áp của gia đình này hình như lâu lắm rồi cô không còn cảm nhận được
Nói với cô xong, bà quay sang nhìn Giai Lạc
- Còn con nữa, sau này không được phép dẫn con bé đến mấy chỗ đấy biết chưa
- Con biết rồi, có bà là thương con nhất thôi
Nói rồi, Giai Lạc ôm chầm lấy bà. Thấy con gái của mình cứ như trẻ con, ông Lãnh Hàn lên tiếng
- Cũng đã hai mươi mấy rồi sao cứ làm nũng với nội vậy, con không định lấy chồng hả?
- Chồng gì chứ, con còn trẻ mà không lấy đâu
Nghe vậy, Lục Lãnh Phong nói với cô với giọng trêu trọc
- Cố Mộc mà nghe em nói vậy chắc buồn lắm đó
- Anh nàyyy
Nghe đến tên Cố Mộc, Giai Lạc thẹn quá hóa giận lừ mắt nhìn anh mình . ?ìm tru?ệ? ha? tại _ trùmtru?ệ?.v? _
Dạo này, Cố Mộc và Giai Lạc xem ra cũng tiến triển lên ít nhiều. Nhưng mà cả hai lại còn chưa chịu thổ lộ tình cảm với nhau. Cố tổng trong việc kinh doanh thì giỏi nhưng trong việc tình cảm xem ra anh vẫn còn kém lắm
Hy Tuyết hơi nghi ngờ về kế hoạch của Tống Thanh Di
- Chỉ cần có cô hợp tác đương nhiên sẽ thành công
Đúng rồi, lo gì chứ bên cạnh cô còn có tiểu thư Tống thị- Tống Thanh Di cơ mà, nhất định sẽ thành công thôi. Cái tát hôm ở Diệp gia, Hy Tuyết vẫn còn nhớ rất rõ bây giờ là lúc trả thù đứa con hoang đó rồi
Tại LCK
Lục Lãnh Phong đang tập trung vào đóng hồ sơ trên bàn thì Giai Lạc gọi đến
- Có chuyện gì không, anh đang bận
- Anh hai của em ơi, anh không nhớ ngày mai là ngày gì hả?
Lãnh Phong hơi chau mày hỏi lại
- Ngày gì?
- Anh làm cháu kiểu gì mà sinh thần tám mươi tuổi của bà cũng không nhớ vậy
Hóa ra là sinh thần của bà, mấy nay lu bu công việc nên anh có nghĩ ngợi gì khác nữa đâu. Giai Lạc dừng một lúc rồi nói tiếp
- Ngày mai anh nhớ về nha, bà muốn dùng bữa cơm với gia đình. À còn nữa nhớ dẫn chị dâu theo đó. Vậy thôi bye anh!!
Cả nhà mới gặp Hy Nguyệt có vài ba lần mà xem ra họ còn coi trọng cô hơn anh nữa
Sau khi tắt điện thoại thì vài phút sau Hy Nguyệt đi vào trên tay cầm theo một tách cà phê. Cô chưa kịp đặt tách xuống thì anh đã nói
- Ngày mai là sinh thần tám mươi tuổi của bà nên trưa mai cô theo tôi về nhà dùng cơm với mọi người
- Chẳng phải trưa mai anh có buổi gặp mặt với vị giám đốc mới của TYT.....công ty con của W&B sao?
- Kêu trợ lý Giang dời lại sau hai tiếng đi
Hy Nguyệt gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô quay người định ra ngoài thì sực nhớ lại lời anh nói
- À đúng rồi mai là sinh thần của bà vậy tôi có cần chuẩn bị quà gì không?
- Cô nghĩ cô có tiền để mua quà?
Trong mắt hắn chẳng lẽ Hy Nguyệt là người không có một đồng nào sao? Rõ ràng là xem thường cô quá mức rồi mà
- A-anh.......
Hy Nguyệt tức đến nổi cứng miệng không thể nói được gì
- Cô chỉ cần an phận đi theo tôi là được, nhớ đừng gây rắc rối
- Biết rồi
Hy Nguyệt chán ghét đáp lại anh. Cô có phải là con nít đâu mà suốt ngày cứ nói an phận này an phận nọ, không gây rắc rối, đừng làm mất mặt
Cô đưa mắt liếc Lãnh Phong rồi cầm lấy tập tài liệu đi ra khỏi phòng
****
Ngày hôm sau
Anh và cô trên đường về Lục gia, Lục Lãnh Phong đang lái xe nhìn qua kính phụ thì thấy cô dựa lưng vào ghế xe ngủ ngon lành
Dáng vẻ cô ngủ chẳng khác nào một chú mèo nhỏ, khác hoàn toàn với dáng vẻ đanh đá, hay chống đối Lãnh Phong của thường ngày
- Thức đi, cô định ngủ tới bao giờ?
Thì ra đã đến biệt thự của Lục gia rồi, anh mở cửa xe lay lay người cô
- Ưmm....
Hy Nguyệt từ từ mở mắt, còn đang mơ màng cô hỏi
- Mới đó mà tới rồi hả?
- Còn không mau xuống xe
Thấy cô vẫn còn ngồi, Lục Lãnh Phong đã mở miệng cằn nhằn. Thấy vậy, Hy Nguyệt nhanh chóng xuống xe rồi cùng anh vào nhà
Vừa bước vào đã thấy cô em gái Lục Giai Lạc ngồi ở sô pha đang bấm điện thoại. Nghe thấy tiếng bước chân, Giai Lạc nhìn sang, vẻ mặt tươi cười nhìn anh và cô nói đúng hơn là tươi cười với Hy Nguyệt
- Chị dâu, em nhớ chị quá đi
Giai Lạc đi tới ôm lấy tay Hy Nguyệt, cọ cọ làm nũng. Cô chỉ biết cười với cái tình trẻ con đó của cô em chồng
- Chị cũng nhớ em nữa
- Nói với bà và ba tôi là anh hai với chị dâu về rồi
Giai Lạc quay sang nhìn mấy người làm ở gần đó rồi nói
- Dạ, tiểu thư
Một lúc sau, bà nội được một người dìu ra đi theo sau là ba anh-ông Lục Lãnh Hàn. Sau khi được dìu xuống sô pha, nội hiền từ nhìn cô cười nói
- Lại đây ngồi với bà
- Dạ
Dứt lời Hy Nguyệt đi đến ngồi cạnh bà nội, nội Phong nhìn cô hiền từ rồi dùng tay chầm chậm vén lại phần tóc cho cô
- Quả nhiên là rất xinh đẹp, sau này phải cười nhiều lên có biết chưa
Hy Nguyệt mỉm cười lễ phép đáp lời bà
- Dạ
Thấy nội yêu thương cô như vậy, Giai Lạc giả vờ bĩu môi rồi đi đến ngồi bên còn lại của bà
- Xem bà yêu thương chị dâu chưa kìa
Từ nãy đến giờ bà nội hoàn toàn quên đi đứa cháu trai duy nhất của mình mà chỉ tập trung vào Hy Nguyệt
Thấy thế, Giai Lạc lại có dịp trêu trọc anh trai của mình
- Ôi trời, nãy giờ anh có ở đây luôn đó hả?
- Anh còn chưa tỉnh sổ với em chuyện dám dẫn chị dâu đi bar nữa đấy
- Cái Gì, con dám dẫn con bé đi vào mấy chỗ đấy hả Giai Lạc
Thấy ba và anh đang trừng mắt với mình, Giai Lạc quay sang nhìn bà cầu cứu, cô nhanh chóng bẻ lái qua chuyện khác
- Tại hôm đó, con thấy chị dâu khóc chứ bộ nên con mới dắt chị đi thôi
Vừa mới trừng mắt với Giai Lạc nhưng sau khi nghe cô nói ông Lãnh Hàn đã quay ngoắc sang nhìn anh
- Nè cậu làm con dâu tôi khóc hả?
- K-không có đâu ba, tại mấy chuyện cá nhân nên con mới khóc thôi
Nội Phong nắm lấy tay Hy Nguyệt
- Xem con bênh nó kìa, được rồi sau nầy có chuyện gì cứ nói với bà không được khóc nghe chưa
Hy Nguyệt gật đầu, nhìn bà hạnh phúc. Cái cảm giác ấm áp của gia đình này hình như lâu lắm rồi cô không còn cảm nhận được
Nói với cô xong, bà quay sang nhìn Giai Lạc
- Còn con nữa, sau này không được phép dẫn con bé đến mấy chỗ đấy biết chưa
- Con biết rồi, có bà là thương con nhất thôi
Nói rồi, Giai Lạc ôm chầm lấy bà. Thấy con gái của mình cứ như trẻ con, ông Lãnh Hàn lên tiếng
- Cũng đã hai mươi mấy rồi sao cứ làm nũng với nội vậy, con không định lấy chồng hả?
- Chồng gì chứ, con còn trẻ mà không lấy đâu
Nghe vậy, Lục Lãnh Phong nói với cô với giọng trêu trọc
- Cố Mộc mà nghe em nói vậy chắc buồn lắm đó
- Anh nàyyy
Nghe đến tên Cố Mộc, Giai Lạc thẹn quá hóa giận lừ mắt nhìn anh mình . ?ìm tru?ệ? ha? tại _ trùmtru?ệ?.v? _
Dạo này, Cố Mộc và Giai Lạc xem ra cũng tiến triển lên ít nhiều. Nhưng mà cả hai lại còn chưa chịu thổ lộ tình cảm với nhau. Cố tổng trong việc kinh doanh thì giỏi nhưng trong việc tình cảm xem ra anh vẫn còn kém lắm